Xa xa tối đen không nhìn thấy điểm cuối, chỉ có chút ánh sáng lờ mờ xung quanh. Nhưng chút sáng này không hề giảm bớt cảm giác đáng sợ và bí bức của khung cảnh nơi đây mà còn phóng đại cảm giác quỷ dị lúc này—— ở những nơi ánh sáng chiếu tới vách tường hai bên trái phải xuất hiện vô số hình bóng vặn vẹo màu đen, ngay phía trước còn có thể miễn cưỡng nhìn ra hình người, phía sau thì chỉ có thể nhìn ra bóng đen không rõ. Chúng chen lấn dồn lên, dần dần tiến gần tới bóng cậu in trêи mặt đất…
Trì Diên rêи một tiếng, giãy giụa tỉnh lại từ trong giấc mộng, nhìn trần nhà quen thuộc mới thoáng bình tĩnh lại, lập tức ra sức chen vào chỗ nam nhân đang ngủ say bên cạnh.
Nam nhân vô thức duỗi tay ôm cậu: “Lại gặp ác mộng?” Trước đó rõ ràng người trong ngực này chê nóng không cho hắn ôm, kết quả lúc sợ hãi lại chui vào, thật sự là qua cầu rút ván vắt chanh bỏ vỏ.
Trong bụng quở trách nhưng vẫn nhịn không được đau lòng, mềm giọng nói: “Đừng sợ, đều là mơ thôi, anh ở đây.”
Trì Diên khẽ “Vâng” một tiếng, lại càng ôm chặt hắn không buông.
Cậu không dám nói cho người yêu của mình rằng đây không chỉ là giấc mơ bình thường, đây là sự thật chính cậu đã trải qua, ký ức như một cơn ác mộng.
Đó là mấy năm trước, thời điểm Trì Diên vừa mới tốt nghiệp cấp ba.
Cậu ở nhà lo lắng chờ kết quả thi Đại Học, anh họ Vương Thịnh nghỉ hè trở về nhà thấy cậu đứng ngồi không yên bèn đề nghị đưa cậu đi chơi giải sầu, cậu đỡ phải mỗi ngày ở nhà thấp thỏm buồn bực. Cha mẹ Trì Diên nghe vậy cũng rất ủng hộ, khuyến khích cậu nên theo anh họ ra ngoài đi chơi.
Vương Thịnh là con trai của bác Trì Diên, kỳ thật cũng chỉ hơn Trì Diên ba tuổi, năm đó anh lên năm tư đại học, chuyên ngành liên quan đến địa chất địa lý. Nghỉ hè năm ba trường học yêu cầu các sinh viên tạo nhóm đi khảo sát thực địa, sau khi khai giảng phải viết báo cáo, còn phải diễn giải. Vương Thịnh với bạn gái Lưu Vũ của mình và hai bạn học cùng khoa khác là Trình Đào và Lý Phong Khải lập thành một nhóm bốn người.
Nói là đi thực tế nhưng thời gian và địa điểm đều được tự chọn, không khác du lịch là mấy, nộp sớm cho khoa báo cáo một phần kế hoạch là được, vậy nên Vương Thịnh trao đổi với ba người rằng muốn mang em họ của mình theo. Dù sao Trì Diên cũng không còn nhỏ, các vấn đề sinh hoạt có thể tự lo được. Lưu Vũ tuy là người yêu Vương Thịnh nhưng dù sao cũng là con gái, muốn ở phòng đơn, Trì Diên có thể ở chung phòng với Vương Thịnh.
Trì Diên và bọn họ tuổi tác không chênh lệch lắm, ba người nghe xong liền đồng ý.
Mọi người chọn đi thực tế ở tỉnh Quảng Tây, nơi có địa hình tương đối đặc biệt, khu vực này có đủ loại đồi núi thung lũng khe cốc, cũng hình thành nhiều dạng địa hình núi đá vôi, rất nhiều điểm tham quan nổi tiếng là nơi có phong cảnh địa hình độc đáo, hoàn toàn là một nơi rất tốt để đi.
Mấy người trẻ tuổi chơi ở Quảng Tây mười ngày, những nơi nổi danh cũng đi qua một lượt, lúc này đã thu thập đủ tư liệu thực tế dùng cho báo cáo, đến khi ngồi tàu hỏa quay về tỉnh thì gặp một người đàn ông trung niên.
Loại tàu hỏa màu xanh lục kiểu cũ này bài trí một chiếc bàn nhỏ có hai ghế đối diện nhau, có thể ngồi sáu người, người đàn ông kia đúng lúc cùng ngồi cùng một chỗ với năm người bọn họ ở sát cửa sổ, rất tự nhiên mà bắt chuyện với bọn họ. Sau khi biết mấy người Vương Thịnh đều học địa lý ông ta tỏ ra rất bất ngờ, nói mình cũng làm nghiên cứu địa chất, bây giờ đang công tác ở tỉnh Quảng Tây, biết bọn họ đang đi thực tế còn nhiệt tình giới thiệu quê mình, bảo mọi người tìm một nơi có tên là thôn Hồng Đồ, nói quanh nơi đó có rất nhiều hang động đá vôi chưa bị khai phá hiếm ai biết, cảnh sắc còn đẹp hơn nhiều những danh lam nổi tiếng, hơn nữa lại càng có giá trị nghiên cứu.
Vừa nghe người đàn ông kia nói như vậy bốn người Vương Thịnh đều động tâm. Vương Thịnh và Lưu Vũ là muốn ngắm phong cảnh nguyên sơ, Lý Phong Khải thì có suy nghĩ thực tế hơn. Hắn nghe nói thành tích báo cáo thực tế lần này sẽ ảnh hưởng đến cơ hội được làm nghiên cứu sinh, hắn muốn ở lại trường tiếp tục học lên thạc sĩ nên muốn kết quả đi thực tế xuất sắc một chút. Lúc trước hắn vẫn cảm thấy tư liệu bọn họ thu được vẫn hơi tầm thường, thực ra chưa quá hài lòng, cho nên sau khi nghe nói vậy càng ra sức thúc giục mọi người đến thôn Hồng Đồ kia xem thử một lần, dù sao cũng chỉ tốn thêm cùng lắm ba bốn ngày. Bởi vì kỳ thực tế hè này mà mọi người được nghỉ tương đối sớm, cách khai giảng còn gần hai tháng nữa, mất thêm mấy hôm cũng không đáng kể.
Cứ như vậy sau khi đi tàu về, năm người lên mạng tìm kiếm với hỏi thăm dọc đường đã tìm được thôn Hồng Đồ.
Đến quán trọ duy nhất trong thôn bọn họ lại gặp một thanh niên tự xưng Lục Thuận, Lục Thuận nói quanh đây đường không dễ đi hướng không dễ tìm, hắn có thể dẫn đường cho bọn họ, đưa bọn họ đến những nơi có địa chất địa hình đặc biệt kia, mỗi ngày chỉ cần một trăm đồng.
Một trăm đồng cũng không tính là nhiều, chia ra mỗi người chỉ mất hai mươi đồng, có dân bản xứ dẫn đường sẽ giảm được rất nhiều phiền toái, mấy người Vương Thịnh suy nghĩ một chút rồi đồng ý. Trì Diên lúc ấy nhỏ tuổi nhất, cha mẹ dặn dò phải nghe lời anh họ, không được tự ý quyết định, vẫn luôn như chân sai vặt đi theo Vương Thịnh.
Năm người nghỉ ngơi một đêm trong quán trọ, sáng hôm sau tám giờ Lục Thuận đến gọi bọn họ xuất phát lên núi. Núi trước mắt không quá cao nhưng có rất nhiều khe núi yên tĩnh, Lục Thuận mang theo bọn họ đi vào từ một khe nhỏ, thời gian đi rất lâu, trêи đường mọi người lại phát hiện rất nhiều tư liệu có giá trị, một đường đi rồi lại dừng rồi lại nhặt rồi lại phủi, tất cả đều rất phấn khởi hưng phấn, cảm giác lần này đã đi đúng nơi rồi. Đến chiều gần ba giờ Lục Thuận dẫn bọn họ đến một cửa hang đá vôi, nói cảnh trí bên trong còn độc đáo hơn, hỏi bọn họ có muốn đi vào hay không.
Năm người kỳ thật cũng đã rất mệt, hơn nữa thời gian không còn sớm, quay về đường cũ cũng phải sáu bảy giờ mới có thể trở lại trong thôn. Nhưng bọn họ lại bị lời Lục Thuận miêu tả cảnh trí trong động đá vôi hấp dẫn, cảm thấy nếu lần này bỏ lỡ cơ hội thì sẽ không có lần sau.
Trình Đào hỏi Lục Thuận trong hang có lớn hay không, Lục Thuận nói không lớn, có thể đi vào nhìn qua một chút rồi đi ra. Vì vậy Trình Đào nói cứ đi vào xem thử, tối đa nửa giờ sẽ đi ra, như vậy lúc về trời sẽ không quá tối, cũng không quay về thôn quá muộn.
Trong động rất tối, Trình Đào với Vương Thịnh đều bật đèn pin, không nghĩ tới bọn họ vừa mới đi vào, ngoài cửa hang đột nhiên có một tảng đá lớn rơi xuống bịt kín cửa động.
Trình Đào hô to một tiếng: “Lục Thuận, phải làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao đi ra ngoài được đây?”
Nhưng không ai đáp lại. Dưới ánh đèn chỉ có năm người trẻ tuổi hai mặt nhìn nhau.
Một lát sau Lý Phong Khải mới phá vỡ im lặng: “… Vừa rồi hình như hắn ta đi cuối, không đi vào cùng.”
Lúc tiến vào khe núi điện thoại cũng đã hoàn toàn mất tín hiệu, hiện tại muốn cầu cứu bên ngoài là không thể. Trong lòng mọi người đều đã có rất nhiều tưởng tượng bất hảo nhưng không ai nói ra. Năm người cũng thử đẩy tảng đá nhưng vô ích.
Trình Đào gõ đèn pin tiến lên quan sát hoàn cảnh bốn phía, đột nhiên chiếu đèn xuống mặt đất nói: “Nơi này có nước, hẳn là có sông ngầm bên dưới, hơn nữa có thể cảm giác được không khí lưu động, còn có cả gió. Nơi đây chắc chắn không chỉ có một cửa động này, khe núi này cũng không lớn, động sẽ không quá dài, chúng ta men theo nước đi theo hướng gió hẳn là sẽ tìm được cửa ra.”
Cứ đứng ở đây ra kêu la đẩy tảng đá cũng chỉ phí sức, tất cả mọi người đồng ý với đề nghị của Trình Đào, tiếp tục đi dọc theo động vào bên trong.
Trong động rất lạnh, Trì Diên mặc áo khoác mỏng nhưng vẫn cảm thấy hơi lạnh thấm vào xương, không khỏi ôm chặt hai tay. Hơn nữa không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy có rất nhiều ánh mắt đang nhìn mình, nhưng bốn phía rõ ràng chỉ có năm người bọn họ.
Đi hơn một giờ, năm người đều càng thêm mệt mỏi, mà mệt nhất chính là dày vò tâm lý, bọn họ hoàn toàn không biết đoạn đường phía trước còn bao xa, còn phải đi bao lâu. Điện thoại cũng chỉ còn ít pin. Để duy trì nguồn sáng, tất cả đều tắt di động và đèn pin, chỉ để Vương Thịnh cầm điện thoại của Trì Diên đi trước soi đường.
Đột nhiên bốn phía hoàn toàn chìm vào bóng tối. Điện thoại Trì Diên đã hết pin.
Vương Thịnh vội vàng mở điện thoại của mình soi thoáng qua bốn phía, năm người đều ở đây, bên phải động có một đầm nước không rõ nông sâu, phía trước là một ngã ba.
Vương Thịnh cảm nhận hướng gió, do dự không chắc nên đi đường nào, Trình Đào đứng cạnh anh, im lặng nâng ngón tay chỉ bên trái. Năm người dưới sự dẫn dắt của Vương Thịnh đi về phía bên trái, Trì Diên và Lý Phong Khải đi sau cùng.
Trì Diên vốn đang đi cuối cùng, Lý Phong Khải đột nhiên chậm lại hai bước cố ý đi đến cạnh cậu, hạ giọng nói: “Tiểu Trì, anh hỏi cậu một chuyện, vừa rồi cậu có để ý Trình ca không?”
Trì Diên lắc đầu.
Chỉ nghe Lý Phong Khải như lẩm bẩm độc thoại: “Nhưng vừa rồi hình như anh nghe thấy tiếng thứ gì rơi vào nước. Lúc anh cậu mở điện thoại lên đúng lúc anh nhìn thấy Trình Đào bò ra từ trong nước, còn cười với anh nữa. Nhưng cậu ta lại không nói gì cả, quần áo cũng không ướt… Chẳng lẽ là anh nhìn lầm…”
Tim Trì Diên đập bộp một cái, nhưng cậu vẫn miễn cưỡng cười đáp: “Lý ca anh đừng dọa người nữa, mấy chuyện ma quỷ đều bịa ra để hù dọa người ta thôi, nhất định là anh nhìn lầm rồi.”
Bản thân Lý Phong Khải cũng không dám khẳng định, đành im lặng đi tiếp, không nói gì nữa.
Không lâu sau mọi người chợt nghe thấy tiếng có thứ gì rơi vào nước, tiếp đó là tiếng con gái hét lớn, Lý Phong Khải nhanh chóng bật đèn pin trong tay, cùng Vương Thịnh chiếu đèn về hướng phát ra âm thanh.
Tất cả nhìn thấy “Trình Đào” đang ngâm mình trong nước, chỉ có phần đầu lộ trêи mặt nước cười với bọn họ, lúc này đang kéo Lưu Vũ xuống đầm nước, hơn nửa người Lưu Vũ đã bị “hắn” kéo vào trong nước.
Vương Thịnh vội vàng ném túi của mình về phía “Trình Đào” kia, đồng thời thò tay kéo Lưu Vũ, nhưng sức anh hoàn toàn không địch lại lực đang kéo Lưu Vũ, ngay cả anh cũng sắp bị kéo xuống, Trì Diên cùng Lý Phong Khải chạy qua hỗ trợ nhưng vẫn vô ích.
Lúc này từ trong đầm nước lại có rất nhiều cánh tay trắng hếu nhô lên, duỗi ra với tới ba người muốn kéo bọn họ vào nước. Lưu Vũ đã chỉ còn phần đầu lộ trêи mặt nước, thấy thế khóc lớn: “Vương Thịnh anh chạy đi, anh mau chạy đi, nơi này rất tà môn, mặc kệ em, mặc kệ em, anh mau chạy đi.”
Lý Phong Khải khẽ cắn môi, buông lỏng tay đầu tiên, mà Trì Diên cùng Vương Thịnh mắt thấy đã sắp bị những cánh tay trắng hếu ướt sũng với tới.
Đúng lúc này những cánh tay kia đột nhiên dừng lại, hang động giống như sống dậy, từ trong ra ngoài vang lên tầng tầng lớp lớp vô số âm thanh yếu ớt rất nhỏ rồi lại thảm thiết chói tai, chồng chéo tái diễn một câu, kể cả “Trình Đào” chỉ lộ ra một cái đầu cũng ngọ nguậy môi, trêи mặt hiện lên vẻ sợ hãi như người sống.
Những giọng nói lẩm bẩm âm tiết đồng dạng: “Thần sắp tỉnh… Thần sắp tỉnh…”
Thừa dịp những thứ này ngừng lại, Trì Diên kéo anh mình thoát khỏi phạm vi những cánh tay kia, nhưng Lưu Vũ đã hoàn toàn bị kéo vào đáy nước.
Vương Thịnh vẫn còn đang ngây người nhìn mặt nước, những cánh tay lại cử động, kéo dài ra càng lúc càng gần tới hai người, Lý Phong Khải hô to một tiếng “Chạy mau!” rồi chạy về phía trước, Trì Diên cũng kịp phản ứng, vội vàng kéo Vương Thịnh lảo đảo chạy theo.
Sau khi chạy cách xa được một đoạn, Lý Phong Khải ở phía trước nhất đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn hai người: “Cậu nói xem chúng ta có thể chạy được ra ngoài không?”
Trong mắt Lý Phong Khải lộ ra sự tuyệt vọng khôn cùng: “Tôi nhớ ra vừa rồi chính hắn đã chỉ đường cho chúng ta mà.”
———-