Mục lục
Tà Túy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit by An Nhiên

Lúc Trì Diên tỉnh lại thì xung quanh trời đã sáng rỡ, ánh nắng màu vàng ấm áp từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên trêи chăn mền của cậu.

Trì Diên giật giật thân thể, trước ngực bị thứ gì đó cấn đến đau, cậu lấy ra nhìn qua, là một tấm bài vị màu đen.

Tất cả những chuyện phát sinh chiều tối hôm qua nhanh chóng hiện lên, rõ mồn một trước mắt, cậu trở mình ngồi dậy, nhìn thấy tủ đầu giường vẫn đang chặn trước cửa phòng ngủ không đổi, mở lòng bàn tay ra, linh ngọc cũng đang nắm trong tay —— tất cả đều không phải ảo giác, bản thân cậu lại không biết làm thế nào mà đã tránh được một kiếp.

Trì Diên thầm nghĩ mình cũng thật sự là vô lo vô nghĩ, ngày hôm qua bị thứ kia gõ cửa như vậy, tiếng gõ từng đợt từng đợt, cậu chỉ nhớ sau đó mình bị dọa đến liên tục khóc ôm bài vị kêu tên Diệp Nghênh Chi, không hiểu dưới loại tình huống đó như thế nào mà lại có thể ngủ mất.

Chẳng lẽ là vì chịu quá nhiều kinh hãi hao tổn quá nhiều tinh lực thể lực, thân thể vượt quá khả năng vận hành, vì vậy lâm vào trạng thái tự bảo vệ ngủ say?

Trì Diên cười khổ một tiếng, để tạm bài vị lên đùi mình, lấy điện thoại ra nhìn, tám rưỡi sáng, tín hiệu cũng đã hoàn toàn khôi phục, tính ra cậu đã ngủ thời gian không ngắn.

Trong điện thoại có năm cuộc gọi nhỡ, thời gian khoảng sáu giờ chiều hôm qua, dãy số rất quen thuộc, Trì Diên gọi lại, là lão bản của nhà hàng cậu đặt đồ ăn nghe máy, nói cho cậu biết chiều qua lúc đưa đồ đến cho cậu, nhân viên gõ cửa nhưng không có ai mở, hơn nữa làm thế nào cũng không gọi điện thoại liên lạc với cậu được, cuối cùng đem cơm đặt ở phòng bảo an ngoài cửa tiểu khu của cậu.

Nhà hàng đưa đồ ăn đến lúc sáu giờ chiều, nhưng bản thân không hề nghe thấy tiếng đập cửa, thứ lấy vào lúc bảy giờ kia không biết là thứ gì rồi. Trì Diên biết đây không phải là trách nhiệm của nhà hàng, liên tục nói không có việc gì, xong liền cúp điện thoại.

Cậu rời giường kéo tủ đầu giường trở về vị trí cũ, ôm bài vị Diệp Nghênh Chi cung kính đặt lại lên bàn thờ. Ngày hôm qua thứ kia cuối cùng đã không thể tiến vào, cậu cũng không nói rõ được rốt cuộc là trong ba thứ: cửa phòng ngủ không mở, bài vị tro cốt Diệp tam công tử hay là linh khí của linh ngọc còn thừa lại ít ỏi, thứ nào có tác dụng, cũng có thể là ba thứ hợp lại có tác dụng.

Trong phòng khách tất cả vẫn như thường, cửa trong cửa ngoài đều được khóa rất kỹ, nhưng túi đồ giống như đồ cúng hôm qua bị cậu bỏ ngoài cửa lại không thấy đâu nữa.

Trì Diên đi đến trước gương nhìn thoáng qua, hai mắt cậu đỏ ngầu, hoàn toàn sưng lên, người nào không biết chuyện nhìn thấy nói không chừng còn cho là cậu bị chà đạp hay bị chịu thật nhiều uất ức gì đó. Đúng lúc này Trì Diên nhận được tin nhắn Từ Giang gửi tới, nhắc nhở cậu buổi hẹn hôm nay.

Trì Diên thầm nghĩ bộ dáng cậu thế này còn hẹn hò cái gì a, huống hồ trải qua chuyện ngày hôm qua, cậu cũng lập tức xóa bỏ những suy nghĩ tươi đẹp kia, chỉ muốn thanh tâm quả ɖu͙ƈ thành thật làm người. Nhưng Từ Giang đã đặc biệt vì cậu mà sắp xếp lần này, nếu bây giờ nói không đi thì quá không để mặt mũi cho bằng hữu. Nghĩ tới đây, cậu vội vàng lấy mấy viên đá từ trong tủ lạnh ra bọc vào khăn chườm lên mắt.

Suy nghĩ một chút, để tránh cho Từ Giang ở trêи bàn cơm làm mối dẫn đến đôi bên lúng túng, Trì Diên vừa chườm mắt vừa gọi điện thoại báo trước cho hắn, lắp bắp bày tỏ bản thân lại không có ý tứ kia nữa, vẫn cảm thấy sống một mình rất tốt.

Trì Diên ở trong điện thoại nói: “Cục tẩy à, tớ cảm thấy tớ không thích hợp kết hôn.”

Từ Giang tức giận vô cùng: “Cậu còn nhớ La Thắng không? Tiểu tử kia hồi cấp ba mỗi ngày đều nói bản thân không hợp với chuyện kết hôn, sau này chỉ muốn tự do tự tại sống độc thân cả đời, bây giờ hài tử nhà người ta cũng đã hai tuổi rưỡi rồi.”

Trì Diên suy nghĩ một chút rốt cuộc nghẹn ra một câu: “… chó không sủa thường cắn người.” Những thứ chỉ nói mà không luyện đều là kỹ năng giả.

Dù sao là bằng hữu nhiều năm, Từ Giang đối với tính cách Trì Diên vẫn tương đối hiểu rõ, biết cậu có vài phương diện tương đối “Quái dị”, hình như là chịu ảnh hưởng từ người già trong nhà, tuổi còn trẻ mà rất mê tín cổ hủ, không có chuyện gì làm sẽ rất thích đi đạo quán chùa miếu các loại cầu thần bái Phật, mang đến cho hắn cảm giác một ngày nào đó nếu Trì Diên thật sự xuất gia, hắn cũng sẽ không cảm thấy quá kỳ quái. Cho nên mặc dù có chút tức giận, nhưng Từ Giang vẫn rất tôn trọng ý muốn của Trì Diên.

Có Từ Giang chọc cười, một bữa cơm Trì Diên vẫn luôn mỉm cười, hầu như không nói lời nào, cũng liền không có gì đặc biệt trôi qua, ngay cả phương thức liên lạc cũng không trao đổi với nhau. Trì Diên vô cùng cảm tạ Từ Giang hiểu cho mình, ăn xong liền đưa ba người bọn họ về trường rồi tự mình quay trở về nhà.

Chạy được một nửa thì gặp đèn đỏ dừng lại, trong ngực đột nhiên có chút run run. Bây giờ là hai rưỡi chiều, thời gian còn sớm, buổi sáng lúc ở nhà tuy rằng không có việc gì, nhưng ai mà đoán trước được sau khi mặt trời lặn, liệu thứ ngày hôm qua kia có tới gõ cửa nữa hay không? Ai biết nó có phải đã để mắt đến nhà mình để mắt đến mình rồi hay không? Đêm qua mặc dù không có việc gì, nhưng cũng không có nghĩa là hôm nay vẫn không có việc gì.

Ngộ nhỡ hôm nay thứ kia có thể mở được cửa phòng ngủ thì phải làm sao?

Nghĩ tới đây cậu gần như không dám tiếp tục lái xe về phía nhà mình nữa, run run rẩy rẩy mà dừng xe vào ven đường, gọi điện thoại cho Từ Giang.

Từ Giang vừa tiếp điện thoại liền hỏi cậu: “Thước kẻ? Sao thế? Thấy sư muội của tớ xinh đẹp đổi ý rồi hả?”

Đổi ý cái đầu. Cả ngày nay cậu đều nghĩ đến chuyện tối qua, căn bản không có chú ý hai cô bé kia hình dạng mô tê ra sao.

Trì Diên nói: “Lão Từ, bạn cùng phòng cậu hôm nay có quay về ký túc xá không? Tớ đến kí túc cậu ở nhờ một đêm được không?” Ký túc xá của người học tiến sĩ là phòng hai người, cậu nhớ rõ bạn cùng phòng của Từ Giang đã kết hôn, còn thuê nhà ở ngoài trường học, lâu lâu mới quay về ký túc ở.

Từ Giang nói: “Cậu ta không về đâu, nhưng mà buổi tối tớ cũng không trở lại, hôm nay mẹ tớ gọi tớ về nhà, tớ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc để về đây. Thước kẻ nhà cậu bị sao à? Nếu cậu cần thì tớ chờ cậu ở phòng, tớ nói với bạn cùng phòng một tiếng, cậu vừa vặn có thể ngủ trêи giường tớ.”

Trì Diên suy nghĩ một chút, tuy rằng đến ký túc xá của Từ Giang thì cậu vẫn chỉ có một mình, nhưng mà ký túc xá nam sinh kín một lầu đều là người, giữa các phòng chỉ cách một bức tường, hơn nữa đều là nam sinh tuổi trẻ sức sống tràn trề, có lẽ an toàn hơn nhiều so với căn nhà vừa bị thứ không biết là gì kia đến thăm.

Trì Diên không chần chừ nữa, lấy cớ nói phòng lầu trêи bị rỉ nước vẫn chưa sửa được, nhanh chóng lái xe về nhà lấy đồ dùng hằng ngày, suy nghĩ một chút, cầm luôn bài vị Diệp Nghênh Chi cẩn thận dùng vải quấn kỹ cất vào trong ba lô. Sau đó cậu lại lái xe về đại học Tô Dân, tìm Từ Giang nhận chìa khóa phòng của hắn, đưa Từ Giang về nhà, khéo léo từ chối lời mời nhiệt tình của mẹ hắn mời cậu ở lại ăn cơm tối, thừa dịp trời chưa biến đen trở lại phòng Từ Giang.

Phòng Từ Giang ở lầu sáu, cơ bản chỉ có một mình hắn ở, bạn cùng phòng của hắn chỉ gửi một ít sách với mấy thứ linh tinh ở đây, thỉnh thoảng sẽ quay về lấy vài thứ. Cũng là kết cấu giường trêи bàn dưới, trêи chiếc giường đối diện để một balo du lịch và hai túi hành lý lớn, ngoài những thứ đó ra thì trống trơn.

Bởi vì biết cậu đến nên Từ Giang đã đặc biệt quét dọn phòng, còn mở cửa sổ thông gió. Trì Diên sau khi vào phòng liền đem tất cả cửa chính cửa sổ đều khóa lại, bản thân thì cầm điện thoại chơi trò chơi, đợi đến mười giờ thì cũng giống sinh viên đi đánh răng rửa mặt chuẩn bị ngủ.

Ngoài hành lang vẫn thỉnh thoảng truyền đến tiếng bước chân và tiếng đùa giỡn nói chuyện của sinh viên, có thanh âm hơi thở cuộc sống như vậy ngược lại khiến Trì Diên cảm thấy an tâm, cậu mơ mơ màng màng, rất nhanh liền ngủ.

Không biết qua bao lâu, cậu mơ hồ nghe thấy một trận đập cửa theo nhịp, tiếng động kia không nhanh không chậm, nhưng lại đánh thức cậu từ trong giấc mộng. Trì Diên vô thức nhìn điện thoại —— một giờ sáng.

Cậu nhanh chóng phản ứng được có “Người” đang gõ cửa, tiếng đập cửa quen thuộc cứng nhắc hầu như không chút thay đổi kia khiến cho cậu ngay lập tức tỉnh táo lại, đáy lòng siết thành một đoàn.

Trì Diên vươn tay muốn bật đèn, nhưng vô luận ấn đi ấn lại như thế nào

cũng không bật được. Chỗ Từ Giang ở là ký túc cho người học tiến sĩ, nhưng cũng không có quy định buổi tối đến giờ sẽ tắt đèn cắt điện.

Trì Diên chỉ có thể nắm chặt điện thoại, dựa vào ánh sáng yếu ớt kia gắt gao nhìn chằm chằm về phía cửa, tay phải lại siết chặt bình sứ nhỏ đựng tro cốt.

“Két..” một tiếng, cửa đột nhiên mở ra.

Đèn hành lang đáng lẽ phải sáng lại một mảnh tối tăm, không thấy chút ánh sáng nào, giống như ở nơi sâu trong địa ngục.

Trì Diên trong giây lát bị dọa đến không tự chủ được kêu lên, nước mắt sinh lý lập tức dán đầy mặt, cậu há miệng lớn thở gấp, không cách nào khống chế được bản thân nhìn xuống phía dưới. Cậu đã không phân biệt được lúc này nên đối mặt hay là nên trốn tránh, cậu biết chỗ đó có gì, nhưng cậu lại không nhìn thấy nó, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng đập cửa, nhìn thấy cửa mở ra.

Rõ ràng phòng ngủ bốn phía xung quanh đều đã chật cứng người, nhưng cậu kêu to lại không gây ra được nửa điểm động tĩnh, giống như cậu đang ở trong một không gian khác.

Chỉ có một bóng đen ôn nhu đem cậu ôm vào trong ngực, tay từ dưới vạt áo cậu tham tiến vào, nhu hòa vuốt ve tấm lưng ẩm ướt mồ hôi của cậu, mặt dán tới, giống như hôm qua hôn lên nước mắt cậu, thử thăm dò nhẹ nhàng chạm lên môi cậu.

Thứ phía dưới kia bị thu hút dẫn dụ đến vậy mà hình như còn sợ hãi hơn cả Trì Diên, nhưng lại không nhúc nhích được chút nào.

Mà Trì Diên đối với tất cả những chuyện này không hề có cảm giác, chỉ có thể mơ hồ cảm thấy được thứ kia dừng lại trước bàn học dưới giường mình, thế nhưng hồi lâu vẫn không làm ra hành động gì.

Ngay sau đó thứ kia lại giống như đột nhiên biến mất.

Chút cảm giác nhận biết yếu ớt này của Trì Diên toàn bộ dựa vào trực giác nhiều năm qua liên tục bị rình mò tạo thành, cậu có thể loáng thoáng phân biệt được có thứ gì đó đang nhìn mình chằm chằm, hoặc là bên người đang rất sạch sẽ. Cậu thử thăm dò vươn tay, ấn công tắc bật đèn.

Theo tiếng vang của dòng điện yếu ớt, đèn chân không màu trắng nhấp nháy hai cái, sáng lên, chiếu rõ căn phòng không lớn.

Cửa phòng ngủ vẫn đang đóng như cũ, nhìn qua cửa thủy tinh còn có thể trông thấy đèn hành lang phát ra tia sáng.

Tất cả đều đã kết thúc, thứ kia đã thật sự biến mất.

Trì Diên rốt cuộc thở dài ra một hơi, vô lực co quắp dựa vào tường, lúc này mới cảm giác được mồ hôi lạnh đã ướt sũng quần áo.

Cậu nghỉ trong chốc lát, dùng tay áo lau mặt một cái, đánh bạo thử thăm dò nhìn lại phía dưới giường, thế mà lại trông thấy trêи bàn học phía bên phải được Từ Giang lau dọn sạch sẽ gọn gàng có một tấm bài vị màu đen vô cùng quen thuộc dựng thẳng, phía trêи viết “Diệp thị Nghênh Chi chi linh”.

Là bài vị Diệp Nghênh Chi.

Hết chương 8.

————-

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Diệp Nghênh Chi: … Dọa hơi quá, phu nhân vậy mà lại không dám về nhà, phải nghĩ biện pháp để em ấy thấy thực lực của ta! Thấy ta giải quyết bại hoại xong sẽ thành thật về nhà nhỉ?

=)))

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK