“Ngài không cảm thấy… cô đơn sao?”
“Cô đơn?” Thanh âm kia hỏi lại.
“Chính là chỉ có một mình, rất cô đơn, rất cô độc.”
“Không.” Thanh âm kia nói, “Ta không biết cảm giác đó, cũng sẽ không có cảm giác đó.”
…
Hiện tại rốt cuộc hắn đã hiểu rõ, nhưng là sau khi người kia rời đi.
Sẽ không còn thanh âm nào gọi hắn, không còn hình bóng nào tồn tại trong vùng của hắn—— trời cao, đất liền, biển xanh mà người nọ tạo ra vẫn còn đó, hoàn toàn tương phản với bóng tối xung quanh, nhưng người tạo ra chúng đã không còn đây.
Người nọ đã nhập vào luân hồi, lại ném vĩnh hằng về phía cô độc —— sự cô độc chưa bao giờ thể nghiệm.
Trước lúc hiểu ra tình yêu, hắn đã thể ngộ cái gì gọi là tịch mịch, cái gì gọi là cô đơn.
Hắn thử ra khỏi vùng của mình, ra khỏi vĩnh hằng, du tẩu qua ngàn vạn thế giới.
Hắn thử đi hiểu cuộc sống người kia từng có, thử dung nhập vào đó, nhờ vô hạn sinh linh hóa giải sự trống vắng khôn nguôi.
Ý thức của hắn xuyên qua muôn nghìn chúng sinh, chứng kiến nhân sinh muôn hình vạn trạng, cuộc sống náo nhiệt, ánh đèn neon rực rỡ, nhà nhà lo chuyện củi gạo dầu muối,… Các sinh linh đều không thể phát hiện sự tồn tại của hắn, hắn chỉ yên lặng đứng bên ngoài, ngắm nhìn thế giới này từ một thế giới khác.
Nhưng nếu không phải người kia, cảm giác trống rỗng bất luận thế nào cũng không thể lấp đầy.
Bất luận thế nào cũng đều sai.
Sau khi một lần nữa quay trở lại vĩnh hằng hắn mới chợt giật mình —— hắn đi qua nhiều thế giới như vậy, bước chân vội vàng, không chịu dừng lại, làm một người qua đường, kỳ thật chỉ là hy vọng có thể nhìn thấy một dáng người quen thuộc ở ngã rẽ nào đó.
Hắn chưa từng đặt mục tiêu là đi tìm cậu, nhưng hắn vô thức muốn gặp được cậu luân hồi. Hắn muốn nhìn thấy cậu.
Hắn bắt đầu nhớ cậu.
Ta sẽ đáp lại ngươi, sẽ ôm ngươi, hôn ngươi, sẽ không bỏ lại ngươi một mình nữa, ngươi quay trở về được không?
Hắn bắt đầu nghĩ, nếu trải qua nhiều luân hồi như vậy, cậu đã quên phải trở về, đã quên đường trở lại thì sao; nếu hồn phách của cậu đã suy yếu đến nỗi không thể về nữa thì sao; thậm chí cậu đã chán ghét nơi này, thà rằng hồn phách vĩnh viễn biến mất trong ngàn vạn thế giới cũng không muốn quay về bên hắn nữa, thì sao?
Trải qua sinh hoạt thường ngày hắn mới biết rằng, thì ra loài người như cậu, trước lúc xa người yêu, một người sẽ nói với người kia “Về sớm chút, anh chờ em”.
Mà khi đó hắn không nói với A Diên rằng “Ta chờ ngươi”, như vậy A Diên của hắn, liệu còn trở về nữa không?
Hoàn toàn chán ghét, hồn phách tan biến, không còn trở về, vĩnh viễn không gặp lại… cậu đã rời xa vĩnh hằng, hai người mãi mãi không gặp lại.
Hắn sẽ không còn nghe thấy tiếng cậu gọi.
Hắn sẽ không còn nhìn thấy cậu.
Hắn sẽ không thể tìm được cậu.
Cho đến khi hồn phách tan biến, ngay cả chính hắn cũng bất lực.
Lòng hắn đột nhiên dâng lên cảm giác hoảng hốt mãnh liệt, ý nghĩ vĩnh viễn không gặp lại một khi xuất hiện liền không ngừng bám chặt lấy hắn, như bàn tay siết cổ, khiến hắn không thở được.
Si niệm khởi phát.
Trong nháy mắt, trăm ý niệm sinh ra, trăm cảm xúc thấu ngộ. Sinh tình, sinh ái, sinh ưu sầu hoảng sợ.
Tình cảm đột nhiên ngộ ra nặng đến nỗi khiến hắn gần như không chịu nổi, hắn từ từ ngưng ra thực thể —— hắn hiếu kỳ nhìn hai tay mình, nội tâm thầm nghĩ, Trì Diên muốn hắn dùng đôi tay này ôm cậu sao? Cậu khẩn cầu một cái ôm như vậy sao?
Hắn nghĩ hắn phải đi tìm cậu, trước khi chính hắn cũng không tìm được cậu nữa.
Dù dòng sông kia có hàng tỉ thế giới, tra ra trước A Diên sẽ xuất hiện ở thế giới nào rồi đuổi theo không khó. Quy tắc luân hồi là bất kỳ sinh linh nào cũng không thể có trí nhớ kiếp khác, quy tắc này vẫn luôn vận hành rất tốt, Diệp Nghênh Chi không muốn phá hỏng hay thay đổi nó —— dù điều này có nghĩa rằng sau khi hắn thật sự tiến vào luân hồi cũng sẽ mất đi ký ức.
Không quan hệ.
Cậu là của hắn, hắn sẽ tìm được cậu.
*****
Trong bóng tối Trì Diên từ từ mở mắt, khắc ghi sâu nhất trong trí nhớ vẫn là dòng sông rực rỡ cùng với sự tồn tại trong bóng tối càng lúc càng xa kia.
Sự tồn tại cậu chờ hơn một vạn năm.
Rồi sau đó đủ loại luân hồi ùn ùn kéo đến: cậu là chàng trai cơ thể đã quá hư nhược bị ma quỷ quấn thân, đối phương là quỷ tà, khổ chủ phần tro cốt bị cậu lấy trộm; cậu là người thường vô tội đụng phải tà ma, đối phương làm như không có chuyện gì, giả thành hảo hữu cùng phòng lấy lòng cậu; cậu là sinh viên trao đổi một mình bơ vơ, đối phương là Thân Vương Huyết tộc ngang nhiên đoạt máu cậu; cuối cùng cũng có một kiếp hai người có thể làm bạn từ khi còn nhỏ, nhưng rồi đối phương vẫn đi trước một bước, lại trở thành căn nguyên tai họa khiến âm dương đảo điên…
Trì Diên rốt cuộc đã hiểu câu “Có đau hay không” vẫn thường nghe thấy mỗi khi nửa tỉnh nửa mê—— hắn đang hỏi, kiếp trước một dao cậu đâm chính mình, có đau hay không.
Từng kiếp từng kiếp cùng nhau trải qua, hắn không thể sinh ra bên cậu, nhưng sẽ luôn cùng cậu rời đi.
Trì Diên mở mắt, nhìn người yêu quá đỗi thân thuộc, đời đời kiếp kiếp quấn quít của mình, nhẹ giọng gọi: “… Diệp Nghênh Chi.”
Bọn họ vẫn đang đứng nơi đó trong sơn động, Diệp Nghênh Chi đứng trước mặt cậu, phía sau là một thông đạo màu đen —— Trì Diên có thể đoán được nó đi tới đâu.
Khởi đầu của mọi thứ, tận cùng của hết thảy.
“Ta ở đây.” Diệp Nghênh Chi điềm tĩnh ôm Trì Diên, cúi đầu nhìn cậu, chậm rãi kể lại những chuyện xảy ra về sau, “Kiếp trước, bởi vì thuật pháp cuối cùng em sử dụng mà thời điểm cùng đến thế giới này, ta không thể tiến vào luân hồi như em mà bị hấp dẫn đến thẳng nơi cực tà này, lâm vào trạng thái ngủ say. Tà khí nơi này rất thuần, cũng rất dày đặc, trong lúc ngủ say ta dần nhớ ra tất cả, cho đến khi cảm ứng được khí tức của em mới có dấu hiệu tỉnh lại, nhưng khi đó ta chưa thể tỉnh lại hoàn toàn, đến vài năm sau mới thật sự thức tỉnh, sau đó ta lập tức rời khỏi đây đi tìm em.”
Thực ra lần đầu tiên hắn gặp được Trì Diên trong luân hồi, hồn phách Trì Diên đã rất yếu, nếu không có khí tức của hắn phụ ở trêи có lẽ cậu đã sớm không qua khỏi. Mà khi đó hồn phách A Diên suy yếu còn nhiễm tà khí thuần túy như vậy lại vẫn bị yêu ma quỷ quái khác mơ ước rình mò. Tuy rằng đã qua mấy kiếp, mỗi khi nhớ lại chuyện đó hắn vẫn cảm thấy hoảng sợ không thôi.
Suýt chút nữa, nếu hắn tỉnh ngộ muộn chút nữa, hắn đã vĩnh viễn mất A Diên của hắn.
“Trong luân hồi không được phép có trí nhớ kiếp khác, đây là quy tắc luân hồi. Nhưng ở nơi này ta có thể mở thông lộ đi đến vùng của ta, từ đó khôi phục ký ức cho em. Cho nên ta phải mang em quay về đây lần nữa.” Tà kéo người yêu của mình ôm chặt vào ngực, “Xin lỗi, A Diên, xin lỗi em. Lúc nào ta cũng làm em sợ. Nhưng hiện tại chúng ta nên về nhà rồi, cùng ta về nhà được không?”
Hắn lui lại một bước, cúi đầu nghiêm túc nhìn người trước mặt, nhưng bàn tay nắm tay đối phương vẫn không buông.
“Em đã đáp ứng ta rồi, lần tới, cùng ta đến vĩnh hằng.”
Trì Diên nhắm mắt lại, trước mắt dường như lại xuất hiện bàn tay Thân vương quỷ nhuộm máu cùng gương mặt dịu dàng quyến luyến —— “Lần tới, cùng ta đến vĩnh hằng được không?”
“Được.” Cậu nghe thấy mình thì thầm, ôm cổ đối phương hôn lên môi hắn.
Cậu chờ hắn vạn năm, hắn tìm cậu năm kiếp. Đủ loại luân hồi đã qua, ai có thể nói rõ được đây?
Cậu chỉ biết mình yêu hắn là đủ, cậu chỉ biết nếu đối phương là hắn, như vậy vĩnh hằng không có điểm cuối cậu cũng bằng lòng luôn ở bên hắn.
Cậu chỉ biết rằng, nếu là Diệp Nghênh Chi, cậu không bao giờ muốn buông tay.
“Đừng bao giờ bỏ ta lại nữa.” Cậu nghe thấy Diệp Nghênh Chi nhẹ giọng thở dài, “Đừng lại để ta một mình.”
“Em biết mà, ta là vĩnh hằng, ta tồn tại trong vĩnh hằng. Nếu ta yêu thứ gì, vậy đó sẽ là tình yêu vĩnh hằng bất biến.”
“Trì Diên, là em xông vào vùng của ta, em phải chịu trách nhiệm.”
Thông lộ tối đen dẫn đến vĩnh hằng đã mở ra sau lưng Diệp Nghênh Chi.
“Em chịu trách nhiệm.” Trì Diên ngẩng đầu, khoé mắt khẽ cong, nhìn hắn nở nụ cười.
Cậu bỏ mạng trêи tế đàn cổ xưa, lại vô tình bị cuốn vào trong vĩnh hằng, khi ấy hoảng sợ không thôi, không biết phải quay về đâu; về sau cậu yêu mến chủ nhân nơi đó, kề cận vạn năm, lại cầu mà không được, nản lòng rời đi; lại không nghĩ rằng vòng đi vòng lại, đến cuối cùng, cậu vẫn muốn cùng người yêu của mình quay về bên nhau.
Vĩnh hằng rất dài, rất tịch mịch, mà bọn họ sẽ không cô độc.
Cả hai cùng nhau chậm rãi bước vào vĩnh hằng thuần túy, bước vào vùng thuộc về Diệp Nghênh Chi.
“Nơi này không giống lắm.” Trì Diên kinh ngạc nhìn cảnh vật trước mắt, ánh nắng, trời xanh, núi xa… cùng với căn nhà quen thuộc trước mắt —— nhìn rất giống căn nhà nơi cậu và Diệp Nghênh Chi sống quãng đời còn lại ở kiếp đầu tiên. Nếu cậu nhớ không lầm, lầu hai còn có một gian phòng là linh đường của Diệp Nghênh Chi.
Cậu dám chắc tất cả đều không phải do mình bài trí. Nhưng vùng của Diệp Nghênh Chi trước kia là màn đêm mênh ʍôиɠ vô tận, hoàn toàn không phải thế này.
Còn đang nghi hoặc, cậu chợt nghe Diệp Nghênh Chi đứng bên cạnh bình thản nói: “Nơi này phản chiếu lòng ta, tâm như thế nào, nơi đây tự nhiên sẽ như thế. Vô tình tự nhiên sẽ vô tâm, cho nên trước kia chỉ có bóng đêm. A Diên, chỉ có em, đã bước vào khi hoàn toàn không có gì.”
Ở thời điểm ta còn chưa có tâm, em đã xông vào.
Hết chương 139.