Tiểu bảo bối được Tà thần sủng đến vô pháp vô thiên cả thần giới đều bó tay lại chạy tới hạ giới, mà Tà thần lại chưa đi đoạt về, đây có thể coi là tin hot nhất thượng giới lúc này, không biết có bao nhiêu vị thần đang âm thầm chú ý.
“Không, người không hề già, trong lòng ta người luôn xinh đẹp nhất… Ta mới già.” Đồ Long vội vàng nói những lời từ đáy lòng. Các pháp sư đều sống lâu hơn người thường, chưa kể ông còn là thần quyến, ông bắt đầu đi theo nữ thần từ thời niên thiếu, đến nay đã hơn một trăm năm. Ông đang dần già đi từng ngày mà nữ thần vẫn luôn giữ vẻ thanh xuân không đổi.
“Vả lại, Tà thần mới là… trâu già gặm cỏ non. Bọn họ vậy mà lại không nói gì đến Tà thần.” Để khiến nữ thần của mình thần vui vẻ, Đồ Long đã bất chấp tất cả. Huống chi là tín đồ trung thành lâu như vậy, ông thừa hiểu cuộc sống hàng ngày của các vị thần không hề vô lo vô nghĩ, trang nghiêm thần thánh như nhiều người tưởng.
Thanh âm nữ thần quả nhiên mang chút ý cười, lời nói cũng vui vẻ hơn: “… Bọn họ đương nhiên không dám. Bọn họ chỉ dám nói sau lưng ta.”
*****
Không lâu sau đợt kiểm tra thần quang là thời gian đi thực tế truyền thống của học viện. Trong thời gian này sinh viên các khoa sẽ được chia thành các đội nhóm nhỏ, học viện sẽ đưa ra năm mươi nhiệm vụ tìm kiếm, mỗi đội bốc thăm một nhiệm vụ, căn cứ vào kết quả tiến hành đánh giá. Các sinh viên được phân vào đội nào, rút thăm nhiệm vụ gì hoàn toàn không thể biết trước, nghe nói là vì học viện cho rằng các sinh viên có đủ khả năng hợp tác và giải quyết các vấn đề phát sinh.
Cùng nhóm với Trì Diên có thiếu nữ tóc đỏ Freida là võ giả sử dụng song đao làm vũ khí, cũng là thần quyến; dược sư Shirley đi theo tiên sinh Hoắc Kỳ tu tập; cung thủ Lôi Vân là người thường và ma pháp sư hệ thổ Keratan.
Nhiệm vụ của bọn họ là đi vào cánh đồng hoang Holden tìm kiếm và thăm dò một pháo đài bỏ hoang, cũng mang về chứng cứ thăm dò. Như vậy cũng nghĩa là Trì Diên sẽ phải rời trường ít nhất một tháng.
Cho nên trước khi lên đường, cậu lại lén lút đến tế đàn trong cấm địa.
Thời gian này vừa lúc Đồ Long ra ngoài tham gia hội nghị nghiên cứu lịch sử Thần học, Trì Diên không có cơ hội thỉnh giáo phương pháp nào khác triệu hoán thần nên đành phải làm theo cách lần trước, nằm xuống tế đàn, nhỏ giọng niệm chú ngữ —— cậu nhất định sẽ lại bị vây trong kết giới do chú ngữ tạo thành, chỉ có thể ở lại tế đàn chờ đến khi Diệp Nghênh Chi thỏa mãn mới được thả ra.
Có điều nghĩ đến một tháng không thể gặp Diệp Nghênh Chi, Trì Diên không bận tâm chút chuyện đó nữa.
Rất nhanh cũng như lần trước, trong tế đàn dần hiện lên một bóng người.
Trì Diên lập tức xông tới ôm chặt Diệp Nghênh Chi, đè hắn xuống tế đàn, nằm ghé trêи ngực hắn, được hắn ôm vào lòng, bắt đầu lải nhải không ngừng kể về cuộc sống gần đây của mình cùng và việc bắt đầu cuộc tìm kiếm.
Nghe đến câu “Bên ngoài không có tế đàn, có lẽ một tháng sẽ không được gặp ngài”, Diệp Nghênh Chi như trầm ngâm nói: “Thật ra vẫn có cách, ta dạy em vẽ một pháp trận đơn giản. Thời điểm ở bên ngoài chỉ cần vẽ pháp trận, niệm chú văn là có thể gọi ta xuất hiện, có điều hiệu quả sẽ không tốt bằng tế đàn.” Tóm lại không nên để lộ việc thật ra hắn thích xuất hiện lúc nào cũng được, khỏi cần triệu hoán. Hắn rất hài lòng về tế đàn và việc hiến tế, hắn vẫn chưa hưởng thụ đủ.
Trì Diên rất cao hứng, chăm chú ghi lại pháp trận, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó ngẩng đầu hỏi: “Nghênh Chi, pháp trận hiệu quả không tốt chỗ nào? Ngài không thể dùng chân thân xuất hiện ư? Hay là thời gian không thể lâu?”
Không thể dùng chân thân ôm A Diên, cảm giác không rất không thích, nhất định không được để vấn đề này hiệu quả kém; nhưng nếu thời gian xuất hiện không đủ dài lại không thể thoải mái thân thiết với A Diên, cũng không được.
Diệp Nghênh Chi nhất thời không nghĩ ra nên để “Hiệu quả không tốt” về mặt nào, suy nghĩ Trì Diên ra ngoài thám hiểm sẽ mệt, thời gian gần gũi có thể sẽ có hạn, đành nhịn đau chọn cái sau: “Ừ, thời gian xuất hiện không bằng tế đàn. Dùng pháp trận này sẽ không dễ thu liễm thần áp trêи người.” Cùng lắm thì đến lúc đó dụ dỗ A Diên, ôm lâu thêm chốc lát bảo bối cũng không biết.
Trì Diên không nghi ngờ gì, dù sao tuổi trẻ tính tình phóng khoáng, lại đang lúc chìm đắm trong tình yêu với Diệp Nghênh Chi, rất nhanh đã vui vẻ tiếp tục chơi với hắn.
Diệp Nghênh Chi chỉ cười nằm trêи tế đàn nhìn cậu quấy rối, chờ đến khi cậu chơi chán mới đè cậu xuống. Trì Diên cũng đã hơi mệt, ngoan ngoãn rúc trong lòng Diệp Nghênh Chi mặc hắn muốn làm gì thì làm, thỉnh thoảng bị bắt nạt quá mức mới ngọ ngoạy cổ.
Cuối cùng Diệp Nghênh Chi lại đưa Trì Diên về phòng, thừa dịp cậu chưa thật sự ngủ hôn trán cậu nhắc nhở: “Gặp nguy hiểm thì cứ dùng thần lực của ta, bảo bối vẫn nhớ cách dùng chứ?”
Trì Diên mơ màng gật đầu.
Ba ngày sau nhóm năm người bắt đầu hành trình. Bởi vì một vài vật nuôi là hậu duệ của các loài ma thú mạnh nên để đảm bảo công bằng, học viện yêu cầu tất cả sinh viên không được mang vật nuôi đi cùng, Trì Diên đành phải để hắc điểu ở lại trông nhà.
Tuy nói là sắp xếp ngẫu nhiên nhưng vì vậy nên cũng không đảm bảo sức mạnh cơ bản của các thành viên cân đối nhau, ví dụ như trong đội Trì Diên chỉ có cậu và cung thủ là tân sinh viên, còn đao thủ Freida, ma pháp sư Keratan và dược sư Shirley đều đã vào học viện ít nhất một năm, đã trải qua hoạt động thực tế này một lần. Nơi bố trí nhiệm vụ trêи mặt đất sẽ không quá hung hiểm, mỗi nơi đều có ma pháp sư hệ gió hoặc hệ không gian cấp cao tiếp ứng, một khi nhận được tín hiệu cầu cứu sẽ lập tức tới.
Phần lớn cánh đồng là đồng bằng, không dễ ẩn náu, cũng không dễ bị tập kϊƈɦ. Trêи cánh đồng cũng có những ma thú mà đội nhóm nhỏ sẽ khó giải quyết, nhưng chỉ cần cẩn thận tránh đi là được. Vậy nên bọn họ đi một đường hữu kinh vô hiểm.
Sau khi xuất phát mười ngày, dựa vào bản đồ mọi người phán đoán nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì rất nhanh sẽ tới pháo đài, tất cả bèn dừng lại cắm trại nghỉ ngơi dưỡng sức, hôm sau tiếp tục lên đường.
Cả đoạn đường vừa rồi Trì Diên đều không tìm được cơ hội gặp Diệp Nghênh Chi, đêm đó sau khi cả đội ổn định lại liền không kìm lòng được, có chút bồn chồn. Nhưng tâm ngứa rất lâu vẫn không tìm được cơ hội một mình ra tay, cuối cùng đành phải thôi, đến khi chui vào lều của mình lại không cam lòng, dùng tay vẽ lên mặt đất pháp trận mà Diệp Nghênh Chi dạy cậu.
Không nghĩ tới cậu vừa vẽ xong, Diệp Nghênh Chi lập tức xuất hiện!
“… Em chưa đọc chú ngữ mà.” Trì Diên nhìn người yêu sững sờ nói. Lều của mọi người đều gần nhau, hơn nữa vải lều rất mỏng, không gian bên trong nhỏ hẹp, vì sợ đồng đội phát hiện nên Trì Diên không thật sự có ý định triệu hoán hắn.
“… Nhưng ta cảm nhận được có người gọi ta. Chắc là quá trình xảy ra vấn đề rồi.” Diệp Nghênh Chi giấu diếm nói. Hắn mới không thừa nhận mình luôn dõi theo Trì Diên, rình mọi thời cơ để xuất hiện, vừa phát hiện Trì Diên bắt đầu vẽ pháp trận đã vội vàng hiện thân.
“A Diên, gần đây em mệt mỏi nhiều, cần phải ngủ một giấc.” Tà thần kéo người yêu vào lòng, không cho đối phương cơ hội nói, dùng tay che mắt Trì Diên như khi cậu còn nhỏ, “Ngủ đi, ta ở đây. Yên tâm, sẽ không ai phát hiện.”
Trì Diên cũng không phản đối. Cậu quá nhớ vòng ôm này, thật giống như mình đã ngủ trong lồng ngực này mấy luân hồi, lại cũng như bản thân ở trong lồng ngực này bao lâu cũng không chán. Cậu nhắm mắt, hai tay đặt trước ngực Diệp Nghênh Chi, rất nhanh chìm vào giấc ngủ.
Tà thần nhìn người yêu say ngủ, cũng chậm rãi nhắm mắt lại.
Đúng như lời hắn, các thành viên khác gần ngay bên cạnh lại không hề phát hiện. Nhưng sự xuất hiện ngắn ngủi của Thần cũng không mang đến vận may cho cả đội.
Vừa tiến vào pháo đài, đường đi bắt đầu trở nên nguy hiểm. Trong pháo đài tối tăm nguy cơ tứ phía, khắp nơi đều có thể có ma vật hoặc dị thú đang ẩn náu rình người mà cắn. Bọn chúng đương nhiên thích ứng với bóng tối âm u nơi này hơn mấy người kia, đây là lãnh địa của chúng, chúng là kẻ đi săn trời sinh.
Năm người trong đội Trì Diên một đường cẩn thận mà đi, cuối cùng đến ngày mười lăm đã thu thập đủ bằng chứng, chuẩn bị lên đường quay về trường—— thời điểm này nếu đội nào hành động nhanh thì đã về đến trường báo cáo, nếu bọn họ không trở về đúng hạn sẽ bị trừ điểm tương ứng.
Cảm giác nhẹ nhõm sau khi hoàn thành nhiệm vụ và cảm giác khẩn trương quay về đan xen nhau, bọn họ không nhận ra rằng mình đã sớm bị một thứ mà cả đội không chọc nổi để mắt tới ——nói vậy cũng không hẳn đúng, rất có thể thứ kia đã theo dõi bọn họ ngay khi bọn họ tiến vào, chỉ có điều lúc này mới ngắm được thời cơ tốt nhất, chuẩn bị ra tay.
Đó là một ma vật có trí khôn, sinh ra từ oán niệm quá sâu lưu lại trong pháo đài, có thể gọi là thứ mạnh nhất trong pháo đài này. Nó có trí khôn, biết suy nghĩ, biết nên dụ con mồi đi vào bẫy của mình như thế nào.
Nhưng vì là oán niệm biến thành, ma vật này còn có một đặc điểm —— nó không thỏa mãn nếu chỉ giết con mồi, nó sẽ mê hoặc tâm trí con mồi trước lúc chết, khiến con mồi gọi tên người quan trọng nhất trong lòng, thông qua ma thuật đen và mối quan hệ của hai người mà hình ảnh người quan trọng nhất của nạn nhân sẽ xuất hiện trong tấm gương được tạo nên bởi oán khí của ma vật. Sau đó thông qua tấm gương thương tổn đối phương, nặng thì chết, nhẹ thì bị ma khí bám lấy ăn mòn, đau đớn không chịu nổi. Lại để nạn nhân tỉnh táo nhìn người quan trọng nhất của mình chịu đủ đau đớn, sau đó ma vật mới giết chết nạn nhân, cũng hấp thụ oán niệm mãnh liệt khi sắp chết của nạn nhân để tăng cường sức mạnh.