Thật ra Viên Khải đúng là dị ứng nhẹ với cồn, uống một chút sau đó uống thuốc thì cũng sẽ không nghiêm trọng, chỉ là hơi ngứa tí thôi.
Nhưng Tiêu Lâm đã mở miệng, vậy anh không uống nữa.
Viên Khải lịch sự từ chối các vị giám đốc kia.
"Thật xin lỗi tôi quên mất hôm nay không mang theo thuốc, không thể uống với các vị được."
Mọi người ở đây điều biết Viên Khải rất ít khi uống rượu.
Hôm nay nghe cậu cả Lâm nói như vậy họ mới biết nguyên nhân.
Không biết thì thôi, đã biết rồi sao còn dám ép người ta.
"Tổng giám đốc khách khí rồi, không sao không sao."
Viên Khải đi qua bọn họ đến chỗ của Trần Niệm Tuyết, anh vừa đến liền cởi áo khoác ngoài của mình khoác lên cho cô.
Cô chưa kịp phản ứng thì anh đã nói nhỏ vào tai cô.
"Áo của Cảnh Phong, cậu ấy nói điều hoà bên trong hơi lạnh, bảo tôi đưa cho cô."
"Anh ấy cũng đến sao?"
Trần Tuyết có chút bất ngờ, anh ấy không nói với cô là sẽ đến.
"Cậu ấy đang ở trong phòng vip, có muốn đi gặp cậu ấy không?"
Tất cả mọi người đứng trong sảnh tiệc điều bị hành động này của Viên Khải làm cho đứng hình mất mười giây.
Không phải chứ, chẳng phải nói tổng giám đốc Hy Quang là gay à, sao lại thân thiết với Trần Niệm Tuyết như vậy, còn khoát áo cho cô ta, tình tứ như vậy là sao đây.
Không đúng không phải Hy Quang và Niệm Phong là đối thủ à, sao hai vị tổng giám đốc có vẻ thân thiết như vậy.
Thấy mọi người đang nhìn như muốn xem bát quái, Viên Khải nhẹ mở miệng.
"Chắc mọi người chưa biết nhỉ, Niệm Tuyết và Tiêu Lâm là bạn của tôi, về sau mong các vị giúp đỡ họ nhiều hơn."
Một lời nói nhẹ nhàng nhưng lại có sức nặng ngàn cân.
Hai ông trùm của giới giải trí vậy mà lại là bạn của nhau, bọn họ điều khẽ hít một hơi.
Nếu hai người này bắt tay nhau, đi ngang đi dọc cái giới này ai dám làm gì họ.
Một mình Hy Quang đã khiến bọn họ hít thở không thông rồi, bây giờ còn thêm cả Niệm Phong.
Bất giác bọn họ nhìn về phía Trần Niệm Tuyết bằng một con mắt khác.
Xem ra lai lịch của cô gái này không hề nhỏ đâu, bọn họ tự nhủ trong lòng, có thể đắc tội với bất kỳ ai trong giới nhưng không được đắt tội cô gái nhỏ này, bằng không sẽ xong đời.
Trần Tuyết không hề hay biết chỉ vài phút ngắn ngủi, mà địa vị của cô trong lòng mấy vị đại gia này được nâng lên một vị trí cao không thể với.
Bên kia có vô số nữ diễn viên bắt đầu bàn tán, họ ở xa nên không nghe được lời Viên Khải nói.
- Trời sao tổng giám đốc Khải lại khoác áo cho cô ta, trời ạ chuyện gì đây.
- Sao cô ta có thể cùng tổng giám đốc Quang Hy nói chuyện vậy?
"Không thấy sao là cậu cả nhà họ Tiêu tự mình dẫn đến, còn không phải vì nể mặt nhà họ Tiêu à."
"Rút cuộc cô ta có lai lịch gì thế sao có thể câu được con cá lớn như Tiêu Lâm."
Một vài nghệ sĩ tụ lại với nhau rì rầm to nhỏ phía sau cô, Trần Tuyết cũng chẳng bận tâm.
Trong lúc cô và Viên Khải nói chuyện, Tiêu Lâm đã đi đến một góc khác chào hỏi vài người.
Tiêu Lâm đang đứng cách chỗ cô không xa, đột nhiên bị một nữ nghệ sĩ đụng phải.
Ly rượu vang trên tay cô ta đổ thẳng lên người cậu.
Tiêu Lâm khẽ chau mày, cậu thật muốn chửi bậy.
Bộ này đắt vô cùng còn là anh hai nhà cậu tự tay may, không có bộ thứ hai đâu.
Không biết kẻ nào không có mắt, cậu ngẩng đầu nhìn thấy cô gái trước mặt một thân váy trắng bồng bềnh, đầu đội vương miện đôi mắt có chút sợ hãi nhìn cậu tựa như một giây nữa là sẽ khóc ngay.
Bà nó chứ đây là cái quỷ gì, cô ta đụng cậu cậu còn chưa tính sổ cô ta khóc cái gì.
"Giám đốc Lâm thật xin lỗi em...!em không cố ý, hay là anh cứ cởi đưa em, em nhất định sẽ làm sạch rồi gửi lại cho anh."
"Cởi, cô là đang muốn tôi ở hỗ này cởi đồ à?"
"Không có...!em không có ý đó...!anh đừng hiểu lầm em chỉ muốn."
"Cô tên gì?"
"Em là Tuệ Mẫn của giải trí Thái Huy ạ."
Lâm Tuệ Mẫn không ngờ Tiêu Lâm vậy mà hỏi tên mình, bằng chưng ra một nụ cười mà cô ta tự cho là quyến rũ nhất, ngại ngùng e thẹn.
Tiêu Lâm vốn cũng chẳng muốn quan tâm cô ta là ai.
Cái loại tượng sáp từ đầu đến chân này thì có cái gì đang nhìn.
Vậy mà bộ dạng bây giờ của cô ta là sao, còn muốn tiếp cận cậu, bộ xem cậu là thằng ngu hay thằng mù.
Lâm Tuệ Mẫn cầm ly rượu trên khay của nhân viên phục vụ, vừa đi đến tiến thêm một bước.
Cô ta cố tình để lộ cảnh xuân lấp ló trước mặt Tiêu Lâm.
"Giám đốc Lâm nếu anh không chê, em mời anh một ly để bồi tội."
Nghĩ đến bộ quần áo bị bẩn, rượu vang đỏ chỉ sợ không thể làm sạch, Tiêu Lâm tức muốn nổ não.
"Lượng đi cho nước nó trong, ông đây không thích ăn silicon."
Không ai nghĩ rằng cậu cả nhà họ Tiêu lại nói ra một câu giống như lưu manh vậy.
Nhưng mà tất cả những người ở đây đều nhìn Lâm Tuệ Mẫn cười thầm.
Cái này chính là không biết tự lượng sức mình vứt hết mặt mũi.
Có bạn gái người ta ở đây mà dám đi câu dẫn, đúng là không biết xấu hổ.
Lâm Tuệ Mẫn toàn thân run rẩy, cô ta như không thể tin vào tai mình.
Một cậu chủ nhà giàu xuất thân hào môn, sao có thể ăn nói thô tục như thế.
Nhưng quan trọng là cô ta không thể phản bác được một từ nào, cuối cùng chỉ có thể khóc lóc rời đi.
☆☆Cậu cả hơi quạu đó nha..
Danh Sách Chương: