Khi cô tỉnh lại trong bệnh viện đã là ngày thứ 3, bên cạnh là Lý Cảnh Phong đang nằm trên chiếc giường nhỏ, anh đang truyền nước biển có vẻ đã ngủ say.
Chí Hùng thấy mợ chủ tỉnh vội vàng đi đến bên giường nhẹ giọng.
"Mợ chủ, mợ tỉnh rồi có thấy trong người không khỏe chỗ nào không để tôi gọi bác sĩ."
Vừa nói Chí Hùng vừa nhấn nút điều chỉnh giường nâng lên cho cô ngồi, sau đó ấn chuông trên tường gọi bác sĩ.
"Anh ấy làm sao vậy?"
"Dạ cậu chủ đã ba ngày không ngủ rồi, lúc nãy vừa mới ngất đi bác sĩ tiêm thuốc để cậu chủ ngủ một chút."
Đợi bác sĩ đến cô bảo Chí Hùng đẩy mình đi làm kiểm tra, cũng không có làm phiền Lý Cảnh Phong đang ngủ.
Cho đến khi làm xong hết mọi kiểm tra, ngoại trừ phần xương sống bị thương nhẹ thì những vết thương khác điều là vết thương ngoài da.
Nghĩ đến Bạch Tượng đã cứu mình trong lòng cô cảm kích không thôi.
Nếu lúc đó nó không hất cô ra, thì có lẽ cô đã bị đàn voi giẫm chết tại chỗ rồi.
Cô cũng tự trách bản thân sao lúc đó lại buông xuôi số phận, nếu cô đi rồi con trai cô, ông nội phải làm sao.
Lý Cảnh Phong còn có nữ chính, nhưng bọn họ chỉ có mỗi mình cô, đặt biệt là Nguyên Vũ cô sẽ không để thằng bé rơi vào kết cục như nguyên tác.
Mà bản thân cô, cuộc đời cô sẽ không cho phép bất kỳ ai định đoạt nó.
Mang thằng bé rời đi, quay lại mục đích ban đầu vốn định sẵn của bản thân khi đến nơi này.
Chí Hùng định đẩy cô về phòng nhưng bị cô ngăn lại, cô muốn cậu ta đẩy mình xuống sân bệnh viện dạo một chút.
"Chí Hùng tôi có phải mợ chủ của anh không?"
Cô đột nhiên lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng dọc đường đi.
Chí Hùng biết không phải tự nhiên mà mợ chủ hỏi câu đó.
Mợ chủ xảy ra chuyện ngay đúng lúc bài báo kia vừa xuất hiện, cho dù bọn họ đã lập tức gỡ xuống cũng đã xử lý toà soạn kia, nhưng có lẽ là mợ chủ đã thấy được rồi.
Bằng không với thân thủ của mợ chủ đừng nói là không cẩn thận ngã từ lưng voi xuống, thậm chí là thế thật cũng sẽ đủ khả năng để tránh được, chứ không phải nằm im đợi bị đàn voi kia giẫm.
Bọn bọ đã xem qua đoạn phim ở hiện trường, nếu không có con voi trắng kia chỉ sợ mợ chủ giờ chỉ còn là một nắm thịt, nghĩ thôi cũng đã không dám nghĩ.
"Có thưa mợ, mợ là mợ chủ duy nhất của chúng tôi."
"Vậy tôi hỏi anh, bọn họ từ khi nào bắt đầu?"
"Gần 1 tháng trước thưa mợ."
"Ảnh trên báo là thật?"
"Mợ chủ ảnh đúng là thật nhưng tôi có thể thề, giữa cậu chủ và cô ta chưa phát sinh chuyện gì, xin mợ hãy tin tưởng cậu chủ."
Tin anh cô có tin anh không, có cô đương nhiên tin.
Nhưng nếu đây là một thế giới bình thường, thì cô sẽ không ngần ngại mà tin anh.
Nhưng thế giới này bọn họ không thể tự chủ, mà anh có thể thoát ra khỏi sự điều khiển của tác giả sao.
Rồi nam chính sẽ về với nữ chính, nữ phụ như cô tính là cái gì.
Cô vì cái gì mà ngã từ trên lưng voi xuống.
Là bởi vì nhìn thấy Trần Ái Tâm đang đứng ở một góc đối diện, nhìn cô với nụ cười của kẻ chiến thắng.
Lúc đó hình ảnh hai người quấn quýt triền miên, cứ như một thước phim chiếu lại trong đầu cô.
"Chí Hùng anh đã từng yêu ai chưa, yêu một người chính là chiếm hữu mọi thứ, vì người đó mà giữ gìn bản thân.
Cho dù là một cái bắt tay với người khác giới cũng phải giữ kẽ, đừng nói đến chuyện ôm ấp hay hôn môi.
Nếu cứ phải lên giường mới là đi quá giới hạn, thì tình yêu còn có nghĩa lý gì.
Anh cản được một lần có thể cản được lần 2, lần 3 sao.
Ở những nơi anh không nhìn tới, bọn họ làm gì anh có thể biết sao.
Nếu đã không thể biết vậy đừng thề với tôi."
Chí Hùng muốn nói gì đó rồi lại thôi, cậu không biết phải nói gì.
Đúng là khi trở về cậu chủ đã tìm bác sĩ tâm lý, nhưng mỗi lần điều trị cũng không cho bọn họ đi cùng.
Còn cả cậu ấy có một mình đi gặp cô gái kia hay không, cậu cũng không dám chắc.
Hành tung mấy ngày này của cậu chủ, ngay cả cậu và Mạnh Hạo Nhiên điều không nắm được.
Lý Cảnh Phong tỉnh lại không thấy người đâu vội vã rút ống truyền trên tay đi tìm.
Bác sĩ nói với anh cô đã tỉnh lại, kiểm tra cung không có vấn đề gì lớn.
Thấy Chí Hùng đang đẩy cô dưới sân anh vội đi xuống, kết quả vừa tới gần liền nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.
Ra là cô thấy rồi, cô suýt chút nữa mất mạng là vì chuyện này.
Bàn tay anh khẽ siết chặt, anh không dám tiến lên.
Cô nói đúng là anh phản bội cô, là tình yêu của anh không đủ lớn, bởi thế mới có thể để tâm trí mình bị mê hoặc.
Nghĩ đến bản thân để người phụ nữ kia chạm vào, anh cảm thấy mình rất bẩn, bẩn đến mức không dám lại gần cô.
Trần Tuyết quay đầu, bốn mắt chạm nhau, sự né tránh trong anh mắt anh làm lòng cô ngụi lạnh.
"Chí Hùng anh giúp tôi làm thủ tục xuất viện, tôi còn có cảnh quay không thể ở lâu."
"Em còn đang bị thương hay là…"
"Không cần em không yếu đuối như vậy."
Dưới cái nhìn của anh, cô dứt khoát đứng dậy khỏi xe lăn tự mình lên phòng.
Rất nhanh Chí Hùng giúp cô xử lý thủ tục, Linh An cùng Thái Huy đến đón cô.
Kể từ lúc đó cô không thấy Lý Cảnh Phong đâu nữa, cũng tốt cô cần dứt khoát để thông suốt..
Danh Sách Chương: