Nghe được lời này của anh Trần Tuyết có chút cảm động.
Cô trời sinh là một người rất dễ bị lay động bởi tình thân, cô có thể sắt đá trong tình yêu nhưng chỉ cần nhìn thấy nghe thấy hay cảm nhận được một chút tình thân thôi cô cũng đều sẽ không thể cưỡng lại được.
Khoan đã nhà họ Dương, đừng nói với cô là…
"Thái Huy anh nói nhà họ Dương không phải là tập đoàn Dương Minh đâu phải không?"
"Sao tập đoàn Dương Minh thì không được à?"
Trần Tuyết có chút ngớ người không phải chứ, Trần Niệm Tuyết có thanh mai trúc mã yêu cô ấy như thế còn là con nhà đại gia thế nữa.
Kiếp trước sao lại làm ra chuyện không thể cứu vãn, để sống một đời ai oán như thế.
Nếu cô ấy có thể chờ đợi Dương Thái Huy như lời hẹn ước, vậy cô chắc chắn rằng cô ấy sẽ sống vô cùng hạnh phúc và viên mãn.
Nhưng mà cô là đang dùng suy nghĩ độc lập của một người mà nghĩ, lại quên mất rằng trước khi cô đến nơi này là thế giới trong tiểu thuyết.
Những con người này cho dù là số phận hay tình cảm bọn họ, điều không thể tự mình làm chủ.
Mọi thứ đều bị điều khiển dưới ngòi bút của người khác.
Nhìn biểu cảm vi diệu trên mặt cô, Dương Thái Huy nhẹ đưa tay xoa đầu cô, có chút tiếc nuối mở lời.
"Năm đó sau khi chuyển nhà gia đình anh trở về bắc.
Ba anh tiếp quản lại nhà thờ tổ của dòng họ, trong lúc xây dựng lại nhà tổ vô tình phát hiện của cải của ông bà ngày xưa chôn dưới nền nhà.
Cả một rương vàng lớn, ba dùng nó đầu tư bất động sản, nhà họ Dương cũng từ đó mới phất lên.
Lúc đó anh đã muốn đi tìm em, nhưng nghĩ lại lời hứa năm đó cho nên anh mới quyết định ra nước ngoài du học, vừa mới trở về nữa năm trước.
Anh muốn đi tìm em trước thời hạn, nhưng em lại thông báo đã kết hôn cho nên."
Nói đến đây anh không nói nữa, Trần Tuyết cũng biết nhưng cô cũng không thể làm khác được, chưa kể cô không phải Trần Niệm Tuyết.
Cho dù bây giờ người ngồi trước mặt Dương Thái Huy là cô ấy, cô tin rằng cô ấy cũng sẽ làm giống như cô.
Bởi vì cô biết sau ngần ấy năm chung đụng, Trần Niệm Tuyết cũng yêu Lý Cảnh Phong, chỉ là cô không biết tình yêu đó ít hay nhiều mà thôi.
Dương Thái Huy xứng đáng có được một người con gái tốt ở bên cạnh anh.
Cuối cùng hai người cũng đã giải quyết xong chuyện của quá khứ, từ giờ có thể thoải mái vui vẻ mà xem nhau như những người bạn, kết quả này cô vô cùng hài lòng.
Nhưng mà cô không hề hay biết hình ảnh hai người thân mật ôm nhau, đã bị thùng giấm chua trong nhà nhìn thấy.
Và ai đó ngay trong đêm ngồi trực thăng đến thẳng phim trường.
(**Lần này để xem mợ ba dập lửa kiểu gì đây, không khoé là nổ tan xác chứ chẳng chơi nha mợ ba.)
Hơn 11 giờ đêm khi Trần Tuyết vừa chìm vào giấc ngủ cửa phòng khách sạn có tiếng gõ dồn dập làm cô tỉnh giấc.
Cô khẽ nhíu mày giờ này ai còn gõ cửa, dù khó chịu vì bị phá giấc ngủ nhưng cô vẫn xuống giường đi về phía cửa, cẩn thận quan sát qua mắt mèo trên cửa.
Nhìn thấy gương mặt bên ngoài cô tỉnh cả ngủ vội vàng mở cửa, nhìn đông ngó tây nhanh tay kéo anh vào phòng đóng sầm cửa lại.
"Sao anh lại đến đây, sao không gọi điện thoại cho em."
Lý Cảnh Phong vẫn đứng im lặng không lên tiếng, cúi đầu bậm môi tay siết chặt thành nắm đấm.
Nhìn cái dáng vẻ này của anh cô khẽ nhíu mày, sao mà cảm thấy bộ dạng này quen mắt đến thế.
Cô khẽ thở dài đi đến nắm lấy bàn tay đang siết chặt của anh, mở tay anh ra đan ngón tay của mình vào sau đó kéo anh đi vào phòng ngủ.
Ngồi trên giường người đàn ông vẫn giữ nguyên bộ dạng uẩn khuất kia.
"Nếu anh không nói cho em biết đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đến đây giờ này thì em sẽ mặc kệ anh luôn đấy."
"Dương Thái Huy là ai?"
Anh cuối cùng cũng mở lời, Trần Tuyết có chút bất ngờ với câu hỏi của anh, sau đó thì bật cười thành tiếng.
Chồng cô sao lại có thể đáng yêu như thế này chứ, cô đưa hai tay đỡ lấy gương mặt đang bày ra bộ dạng đáng thương bị người ta vứt bỏ kia, nhẹ hôn lên môi anh một cái.
"Đồ ngốc đừng nói với em là đêm hôm khuya khoắc anh bay đến đây chỉ vì chuyện đó nha."
Lý Cảnh Phong vẫn không lên tiếng, trong lòng anh lúc này vô cùng khó chịu, cho dù anh biết cô tuyệt đối sẽ không làm chuyện có lỗi với anh.
Nhưng mà khi nhìn thấy cô ôm người đàn ông khác, anh làm sao mà bình tĩnh cho được.
"Không tin tưởng em sao?"
"Không phải, nhưng thấy em ôm người đàn ông khác anh rất khó chịu."
"Sao anh thấy được."
"Anh gọi cho em không được nên gọi cho chú Bảy, lúc chú Bảy mang điện thoại đi tìm em thì nhìn thấy."
"Cho nên chú ấy nói với anh."
Lý Cảnh Phong lắc đầu, chú Bảy là người anh cử đến bảo vệ cô, chú ấy không phải nội gián.
Cho nên những chuyện này nếu không liên quan đến an nguy của cô, chú ấy tuyệt đối không phải kẻ đi mách lẻo.
"Anh gọi video."
Trần Tuyết cạn lời giời ohuts này nói anh là chủ tịch tập đoàn Nam Cảnh liệu có ai tin không nhỉ.
"Anh không đủ tự tin thế à, trên đời này làm gì có người đàn ông nào hơn được chồng em chứ.".
Danh Sách Chương: