Người đứng đầu bộ phận y tế – Dương Diệu Đông.
Đây là một nhân vật lớn thường xuât hiện trên TV, điêu khiển số phận của các phòng khám và trung tâm y tế lớn.
Tiền Thắng Hỏa mỉm cười đứng dậy bắt tay với Dương Diệu Đông: “Anh Dương quá lời, em thật sự không có trách anh, mà là gần đây em cũng sứt đầu mẻ trán.”
“Anh cũng không phải không biết, mấy tháng nay, em bị ông già ở nhà ngày đêm thúc giục chuyện sinh con, em và Thẩm Yên chữa chạy tứ phương.”
Vừa nói, anh vừa thở ra một hơi dài: “Tiết kiệm được thì tiết kiệm, đâu có nhàn nhã ở văn phòng đâu anh.”
Nhờ sự xuất hiện của Diệp Phi, chuối ngày đau khổ cuối cùng cũng đã qua đi.
“Đây mới là tác phong của Tiền lão đệ.”
Dương Diệu Đông bước tới bắt tay và mỉm cười: “Ông ấy còn bảo anh giới thiệu cho em máy bác sĩ giỏi, đáng tiếc – mắấy người anh tìm được em đều đến khám cả rồi.”
Anh và Tiền gia quan hệ không tệ, biết ông Tiền sốt ruột ẫm cháu, cũng lo lắng cho Tiền Thắng Hỏa.
Thẳm Yên kéo một cái ghế cho Dương Diệu Đông: “Anh Dương có lòng là được ạ.”
Dương Diệu Đông mim cười: “Nhưng nếu đã có thời gian đến đây để ném thử món ăn, có nghĩa là em đã giải quyết xong mọi chuyện?”
“Ha ha ha, thực sự xong rồi ạ.”
Tiền Thắng Hỏa cười: “Cái này phải cảm ơn em Diệp Phi.”
“Anh Dương, em giới thiệu một chút, đây là Diệp Phi, là một chuyên gia y dược và là quý nhân của em.”
Anh chỉ vào Diệp Phi: “Cậu ấy giúp em giải quyết tình cảnh khốn khổ của em và Thẩm Yên.”
“Em Phi, đây là trưởng phòng y tế, Dương Diệu Đông, anh Dương.”
Tiền Thắng Hỏa giới thiệu cho Diệp Phi một câu: “Sau này công ty Bách Hoa cùng phòng khám có chuyện gì, thì cứ việc gọi cho anh ấy, anh Dương sẽ giải quyết thỏa đáng cho cậu.”
Diệp Phi vươn tay nói: “Anh Dương, xin chào.”
Tay vừa nắm, sắc mặt Diệp Phi biến đổi lớn.
Sát khí đầy mình.
“Diệp Phi, chào cậu.”
Dương Diệu Đông lễ phép bắt tay Diệp Phi, chỉ là trong ánh mắt lại xẹt qua một tia xem thường.
Anh vốn cũng muốn xem trọng Diệp Phi thế nhưng tiếc rằng Diệp Phi lại quá trẻ, trên con đường trung y này mà nói thì anh căn bản không tin Diệp Phi có cái loại năng lực đó.
Có lẽ là vợ chồng Tiền Thắng Hỏa sót ruột quá không cẩn thận nên đã bị Diệp Phi lừa cho một vó rồi.
Có điều anh cũng không có vạch trần, Tiền Thắng Hỏa đang vui sướng, Dương Diệu Đông cũng không muốn cho người ta một gáo nước lạnh.
Tiền Thắng Hỏa mỉm cười nói: “Phải rồi Diệp Phi, gần đây cơ thể của Dương Diệu Đông có chút xấu.”
“Anh ấy không phải là đau xương cổ thì cũng là chuột rút chân lúc nửa đêm.”
“Có hai lần đang lúc ngủ trưa thì thiếu chút nữa là tim ngừng đập.”
“Cậu xem cho anh ấy chút rồi giúp anh ấy chữa đi vậy.”
Tiền Thắng Hỏa mỉm cười nói với Diệp Phi: “Thủ công thì không cần lo đâu, anh áy rất có tiền.”
Dương Diệu Đông ha ha vài tiếng: “Xương cổ đau buốt, chuột rút chân đó đều là do tôi ngồi lâu mới dẫn tới, tim suýt chút nữa ngừng đập là chuyện ngoài ý muốn.”
Tiền Thắng Hỏa lại vô cùng cao hứng: “Diệp Phi, đều là người một nhà, khám cho anh ấy một chút đi vậy.”
Dương Diệu Đông rất là bắt đắc dĩ, ngồi thẳng người cười nói: “Vậy phiền cậu Diệp xem giúp tôi một chút.”
Ban nãy khi Diệp Phi bắt tay Dương Diệu Đông liền phát hiện ra sát khí xung quanh anh ta.
Sao lại có sát khí chứ? Hung ác, ô ué, tà vật, không rõ sao lại bị hãm vào! Nó là khí gì chứ?
Tần Hồng Cát đã nói qua ở trong cuốn “Bão Phác Tử Chí Lý”: Khi tiếp xúc với tà khí vào thời khắc sương mù, gặp đúng lúc dương hòa thì sẽ trở nên u ám.
Sát khí, càng nói đúng hơn nó là tà vật và khí tràng ngưng tụ lại và tạo thành những khí xấu.
Năm mới đốt pháo, mùng một và mười lăm dâng hương là để xua đuổi sát khí, phòng ngừa nó xâm nhập vào nhà.
Thế nhưng lúc này đây Diệp Phi lại thấy được màu đen của sát khí đó trên người Dương Diệu Đông.
Sát khí đó nó đã quấn lấy hơn một nửa người anh ta rồi, chỉ còn phần cỗ và phần đầu là chưa bị lan tới nơi, so với Đường Nhược Tuyết khi đó còn nghiêm trọng hơn.
Diệp Phi theo hắc tuyến nhìn qua, phát hiện ngọn nguồn đến từ tay trái của Dương Diệu Đông.