Mục lục
Chàng Rể Bác Sĩ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 227:



Trên giường bệnh, Bạch Như Ca nằm bát động, hai hàm răng nghiền chặt, mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhọt…



Các thiết bị theo dõi trên đầu giường đều đang trong tình trạng báo động.



Sự sống như ngàn cân treo sợi tóc.



Diệp Phi cũng nhìn thấy một lão già râu trắng ngồi bên cạnh Bạch Như Ca.



Ông già khoảng sáu mươi tuổi, râu dài, dáng người rất mập, chiều cao ước chừng 1,6 mét, nhưng trông đầy khí chất.



Ngón tay ông đặt lên cổ tay Bạch Như Ca.



Kim Ngưng Băng nhẹ giọng giới thiệu: “Vị bác sĩ có bộ râu trắng là một bác sĩ nỗi tiếng do Mã phu nhân mời đến, gọi là Nam Cung Xuân gì đó.”



Diệp Phi nhẹ nhàng gật đầu.



Lúc này, Nam Cung Xuân đang run run ngón tay, chẩn đoán tình huống của Bạch Như Ca.



Mã Gia Thành đứng kế bên xem xét, với vẻ mặt lo lắng, họ thậm chí còn thỏ chậm lại vì sợ rằng họ có thể làm phiền quá trình chẩn đoán và điều trị của ông.



Năm phút sau, Nam Cung Xuân bắt mạch xong, lấy ngón tay ra, bình tĩnh.



227-1-chang-re-bac-si.jpg




Nam Cung Xuân cười ha ha một tiếng, khiến Mã Gia Thành nhen nhóm hi vọng: “Ý tôi là, bệnh của Mã tiểu thư, tôi có thể chữa khỏi, nhưng chữa thì hơi phiền.”



“Tôi nhất định phải dùng Nghịch Thiên Thập Bát châm để cứu cô Bạch Như Ca.”



Ông ta bổ sung thêm một câu: “Nếu sử dụng phương pháp châm cứu này sẽ không chỉ tiêu hao tuổi thọ, mà có thể tiêu hao rất nhiều tuổi thọ của tôi.”



Mã Gia Thành và những người khác mừng như điên…



Sau đó, Mã Gia Thành tiến lên một bước: “Như Ca là con gái rượu của tôi, nó tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì được.”



“Nam Cung tiên sinh, xin hãy cứu lấy con bé.”



“Tuổi thọ của ông bị mất bao nhiêu chúng tôi sẵn sàng dùng tiền để bù đắp.”



Ông ta lấy ra một tắm ngân phiếu và đưa nó: “Một trăm triệu, xin ông cứu dùm.”



“Còn có, thay mặt cho gia đình Mã gia, tôi hứa rằng trong tương lai, chuyện của Nam cung tiên sinh và người nhà của ông cũng chính là chuyện của Mã gia chúng tôi.”



Mã phu nhân cũng đứng lên và nói: “Sau khi Như Ca được chữa khỏi, tôi sẽ bảo nó nhận ông làm bồ nuôi, hằng năm kính hiếu với ông.”



Nam Cung Xuân tỏ vẻ hài lòng, sau đó mang hộp thuốc đến: “Được, vậy thì tôi sẽ nghịch mệnh.”



“Bây giờ tôi châm cứu, nhiều nhất là nửa giờ sau Mã tiểu thư có thể thoát khỏi nguy hiểm, còn có thể tỉnh lại.”



Nam Cung Xuân bày kim châm ra.



“Nửa tiếng sau có thể tỉnh?”



Bọn người Mã Gia Thành mừng rỡ hô hào: “Cảm ơn thần y, cảm ơn ông.”



Sau khi trải qua nhiều lần hy vọng rồi lại thất vọng, họ càng trân trọng cuộc sóng của con gái mình hơn.
Chương 228:



Lúc này, Nam Cung Xuân không hề chậm trễ, lầy một cây kim châm chỉ vào thái dương của Bạch Như Ca rồi nhẹ nhàng xuyên xuống.



Sau đó là lần thứ hai… dũng tuyền, nhân trung, cái trán, đỉnh đầu… Diệp Phi dần dần cau mày nhìn vị trí kim bạc.



Nam Cung Xuân hạ từng châm từng châm xuống.



Nghịch Thiên Thập Bát châm.



Mã Gia Thành và mọi người có thể thấy rõ rằng khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Như Ca trở nên hồng hào, nhịp thở của cô tăng lên một cách vô hình, các ngón tay của cô đang run rẫy.



Công cụ giám sát liên tục nhảy và chỉ về vị trí bình thường.



Bạch Như Ca trở về trạng thái tràn đầy sức sống.



Kim Ngưng Băng cảm khái một tiếng: “Nam Cung Xuân quả thực là thần y nhỉ?”



Diệp Phi không nói lời nào, chỉ là nhìn chăm chäm kim bạc.



Nam Cung Xuân véo chiếc kim bạc cuối cùng và xuyên qua mệnh môn.



“Dừng tay.”



Diệp Phi gào to: “Đây là mưu sát.”



“Ông đang mưu sát con người ta đó!” Nghe câu nói này, thân thể Nam Cung Xuân rung lên, cây kim bạc uốn lượn đâm vào mu bàn tay.



Ông ta hét lên, nhưng bỏ qua cơn đau mà nhìn Diệp Phi với vẻ mặt như gặp phải quỷ.



Diệp Phi lại quát: “Ông đang dùng Thôi Mệnh Thập Bát châm?”



Tay phải của Nam Cung Xuân lại rung lên, cây kim bạc lại đâm vào đùi, khiến ông ta đau đớn nhe răng nhếch mép.



Cậu trai trẻ này vậy mà có thể nhìn thấu châm pháp của ông ta?



Làm sao có thể?



Đây là một phương pháp châm cứu cổ xưa, ngay cả những bác sĩ trung y nỗi tiếng và thậm chí là bố đại thiên tài ở Trung Hải cũng ít người nhận ra, làm sao cậu ta có thể biết được chứ?



Mã Gia Thành quay đầu chăm chú nhìn Diệp Phi quát: “Cậu là ai?”



“Tại sao cậu ở đây?”



“Mã tiên sinh, đây là Diệp Phi.”



Kim Ngưng Băng vội vàng giới thiệu: “Tôi đưa tới, chính là người ở hiện trường vụ tai nạn cứu cứu sống Mã tiểu thư, anh ấy chính là người thực sự cứu mạng Mã tiểu thư.”



Nghe Kim Ngưng Băng nói người cô đưa đến là người đã cứu con gái mình tại hiện trường vụ tai nạn xe hơi, vẻ mặt của Mã Gia Thành dịu đi rất nhiều.



Chỉ là ánh mắt có chút xem thường, chả thấy Diệp Phi có năng lực gì, đặc biệt sau chuyện của Lâm Tiểu Nhan, ông ta càng không để Diệp Phi vào mắt.



Mã phu nhân và tất cả họ đều có biểu hiện giống nhau, họ không thích và nghỉ ngờ Diệp Phi.



Bọn họ quy chụp Diệp Phi giống như Lâm Tiểu Nhan, đều là lừa đảo.



“Mã tiên sinh, Mã phu nhân, ông nên tin tưởng tôi, nếu mời tôi tại sao lại còn mời bác sĩ khác tới?”



Nam Cung Xuân đánh đòn phủ đầu: “Lại còn là một tên miệng còn hôi sữa.”



“Đây là một sự xúc phạm đối với tôi và làm mát lòng tin của tôi. Nó đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến việc chẩn đoán và điều trị của tôi.”



Nam Cung Xuân hừ ra một tiếng: “Mời các người lập tức đuổi cậu ta ra ngoài, không thì các người mời ai cao minh khác đi.”



Ông ta vẫy vẫy tay rời khỏi giường bệnh, quay đầu đứng ở bên cửa số, tựa như người ngoài cuộc.



Kim Ngưng Băng vội nói: “Diệp Phi không phải kẻ lừa đảo, y thuật rất giỏi, chính anh ấy là người cứu mạng Mã tiểu thư trong vụ tai nạn xe hơi…”



“Viện trưởng Kim.”



“Cô đừng làm rộn có được không?”



“Chuyện của Lâm Tiểu Nhan, chúng tôi còn chưa truy cứu cô và cả cái bệnh viện này, cô còn dắt theo một tên nhóc mà nói là thần y?”
Chương 229:



Mã phu nhân tức giận và nói rất cứng rắn: “Giáo huấn Lâm Tiểu Nhan còn chưa đủ sâu sắc sao?”



“Cô không thích con gái của tôi sao?”



“Tôi muốn báo cáo với sở trưởng Dương, mấy cô mấy cậu là lũ ngồi không ăn bám.”



Kim Ngưng Băng vội vàng xua tay: “Thưa phu nhân, tôi không có ý đó….”



“Viện trưởng Kim, tôi biết cô không có ác ý, cũng biết cô đang muốn đền bù, nhưng cô không thể làm mọi thứ rồi tung lên như vậy.”



Mã Gia Thành duy trì hai phần lý trí: “Với lại bây giờ chúng tôi cũng đã quá thất vọng với bệnh viện các cô rồi, tôi không tin bác sĩ cô dẫn đến.”



229-1-cuc-pham-o-re.jpg




Mọi người cùng nhau gật đầu, đúng vậy, thiết bị đều chỉ ra Bạch Như Ca đã khá lên, Nam Cung Xuân sao lại có vấn đề được?



Mã Gia Thành không nói, nhưng nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, ra hiệu Kim Ngưng Băng đưa Diệp Phi đi.



“Lão Mã, nu không tin tôi thì lão phu liền mặc kệ!”



Nam Cung Xuân rất tự hào: “Lão phu muốn xem, ngoài lão phu còn có thể khiến Mã tiểu thư tỉnh lại.”



“Mã gia không chào đón cậu, mời đi ra ngoài!”



Mã phu nhân nghiêm nghị quát Diệp Phi: “Cút ngay.”



<ặt Nam Cung Xuân rất đắc ý.



Kim Ngưng Băng lên tiếng: “Phu nhân!”



“Viện trưởng Kim, cô đã làm chúng tôi thất vọng cả hai lần, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của cô sau.”



Mã phu nhân lạnh giọng quát lớn, thấy Diệp Phi còn đứng yên thì quát: “Cậu điếc à?”



“Tôi nói, Mã gia không chào đón cậu, cút đỉ.”



Kim Ngưng Băng cười khổ, rất bất lực, nhưng không thể làm gì được, ai bảo Lâm Tiểu Nhan đã đào một cái hố quá lớn.



“Bây giờ tôi đi đây, nhưng trước khi đi, tôi muốn nói vài lời.”



Diệp Phi không kiêu ngạo không tự ti nhìn thẳng vào mặt Mã Gia Thành và vợ ông ta: “Nam Cung Xuân đang thi triển không phải là châm pháp cứu người mà là châm pháp lấy mạng người.”



“Dùng châm pháp này trên người Bạch Như Ca, cô ấy sẽ thực sự tỉnh lại sau 30 phút.”



“Nhưng mà, sau khi thức tỉnh, người đó sẽ chết.”



“Thôi Mệnh Thập Bát châm, là kích thích tạng khí của một người, trực tiếp áp chế sinh khí của một người!”



“Sau khi tỉnh dậy, bệnh nhân không muốn ăn uống, không muốn ngủ mà chỉ liên tục nói chuyện, tinh thần phấn chắn.”



*Châm pháp Thôi Mệnh Thập Bát châm này rất bá đạo cũng cuồng bạo, chuyên môn dùng hồi quang phản chiều, người thường đều chịu không nổi, huống gì người gặp tai nạn xe cộ?”



“Nếu như mọi người không tin, chờ sau khi Nam Cung Xuân thi triển xong châm pháp, xem đó có phải là những triệu chứng mà tôi đã đề cập hay không.”



“Ngoài ra, các người có thể giữ Nam Cung Xuân lại hai ngày xem ông ta có nguyện ý bảo đảm tính mạng không?”



“Nói trắng ra, ông ta thừa biết Bạch Như Ca không cứu được, muốn kiếm một vồ rồi rời đi.”



Tiếp đó, Diệp Phi nhìn về phía Nam Cung Xuân mở miệng: “Nam Cung Xuân, tôi biết ông muốn ăn bánh ngon bằng máu người khác nhưng tôi muốn nói với ông là Mã gia không phải là một doanh nhân giàu có bình thường, họ là ông trùm Trung Hải.”
Chương 230:



“Nếu như ông trêu chọc họ, làm Bạch Như Ca chết đi, tôi nghĩ ông có trốn chân trời góc bể nào cũng sẽ bị truy sát tới cùng.”



“Tự giải quyết cho tốt.”



Nói xong, Diệp Phi lôi Kim Ngưng Băng xoay người đi khỏi phòng bệnh.



“Nói láo, nói láo.”



Nam Cung Xuân tức giận: “Tôi đây quả thực quá oan ức, lão phu sao có thể kiếm tiền trên sinh mạng người khác.”



Mã phu nhân gật đầu: “Tôi tin vào Nam Cung thần y.”



Mã Gia Thành trầm ngâm, sau đó nhìn về phía Nam Cung Xuân: “Lão thần y, sau khi châm cứu xong ông có ở lại hai ngày không?”



“Đương nhiên có thể…” Nam Cung Xuân gật đầu không chút do dự: “Thằng nhóc đó chỉ nói bậy thôi. Tôi chưa bao giờ nghe nói về Thôi Mệnh châm pháp cả.”



Ông ta xua tay: “Đừng lo lắng, tôi có thể cứu được Mã tiểu thư. Mọi người yên tâm chờ cô ấy tỉnh lại.”



Mã Gia Thành cảm thấy nhẹ nhõm.



Mã phu nhân cười lạnh một tiếng: “Thật sự nên chặt chân thằng nhóc đó, dám vu khống Nam Cung thần y…”



*Tốt rồi, mọi người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn châm cứu, cân sự yên tĩnh.”



Nam Cung Xuân phất tay bảo Mã Gia Thành và những người khác ra ngoài.



Mã Gia Thành và những người khác ngập ngừng lui ra cửa, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.



Vừa rồi không cần che dấu, sao giờ lại muốn yên tĩnh?



Mã Gia Thành đóng cửa, liếc một cái, thấy Nam Cung Xuân bò lên cửa sỏ, tiếp đến hai tay vịn máng xối xi măng trượt xuống.



Tốc độ đó, chuyển động đó, nhanh nhẹn và nhanh nhẹn hơn con thỏ.



“Khốn khiếp.” Mã Gia Thành sửng sốt một chút, sau đó mở cửa lao tới cửa sổ, chỉ thấy Nam Cung Xuân đã đáp.



xuống, bò rồi chạy trốn về phía trước.



Trong nháy mắt, ông ta biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi.



Phòng bệnh, hoàn toàn tịch mịch.



Lúc Nam Cung Xuân chạy trốn, Diệp Phi và Kim Ngưng Băng đang đến phòng khám của Dương Diệu Đông.



Các nhân viên cảnh sát do Dương Kiếm Hùng bố trí nhìn thấy Diệp Phi xuất hiện, lập tức cung kính chào hỏi: “Chào Diệp thần y.”



Bọn họ đều biết rằng Diệp Phi đã cứu Dương Diệu Đông, còn biết giao tình giữa Dương Kiếm Hùng và Diệp Phi.



Diệp Phi mỉm cười gật đầu với bọn họ, sau đó xem xét thiết bị, thấy không có vấn đề gì nghiêm trọng liền rời khỏi phòng bệnh.



“Diệp Phi, thực sự xin lỗi.”



Ở hành lang bên ngoài phòng, Kim Ngưng Băng vẻ mặt hồi lộ nói với Diệp Phi: “Để anh phải chịu ủy khuất, Mã phu nhân đang cáu kỉnh, không được lý trí lắm.”



Đáng ra cô còn muốn cố thêm chút nữa nhưng kết quả liên lụy Diệp Phi cũng bị mắng theo, trong lòng có chút nghẹn lại.



Mặc dù người phụ nữ ăn mặc giản dị, nhưng dáng người xinh đẹp, đường cong lả lướt được quần áo ôm gọn, khi đến gần Diệp Phi, nhát thời làn gió thơm say lòng người.



Diệp Phi khịt mũi cười: “Không sao, bà ấy rất nhanh sẽ chạy đến đây xin lỗi thôi.”



*Nam Cung Xuân thực sự có vấn đề?”



Kim Ngưng Băng tò mò hỏi: “Phương pháp châm cứu của ông ta, thực sự là Thôi Mệnh Thập Bát châm sao?”



Diệp Phi gật đầu: “Đúng vậy, thật sự sẽ lấy mạng người khác.”



Kim Ngưng Băng lộ ra vẻ lo lắng: “Bạch Như Ca có phải đang gặp nguy hiểm không?”



“Sao anh không cố hết sức ngăn cản Nam Cung Xuân?”
Chương 231:



“Mã phu nhân coi tôi như một kẻ lừa gạt, làm sao tôi có thể ngăn cản được?”



Diệp Phi cười nhạt: “Nhưng cô cũng đừng quá lo, sau khi bị tôi nhìn thấu, Nam Cung Xuân không dám châm tiếp đâu, Mã Gia Thành nhát định cũng sẽ đẻ ý.”



231-1-chang-re-bac-si.jpg




Chỉ là giọng điệu của Mã phu nhân lạnh lùng, cũng cao ngạo tự cao, xem ra không phải thỉnh cầu Diệp Phi, mà là cho Diệp Phi một cơ hội.



Diệp Phi nhìn Mã phu nhân nhàn nhạt lên tiếng: “Không rảnh.”



Gương mặt xinh đẹp của Mã phu nhân phát lạnh, quát: “Cậu điếc à?”



“Bệnh tình của con gái tôi chuyển biến xấu, cậu lên xem một chút.”



Bà ta trực tiếp gây sức ép với Diệp Phi: “Đừng có mà lề mề, con gái tôi có chuyện gì, máy người là người phụ trách không thoát được đâu.



“Bệnh tình của Bạch Như Ca, tôi đây không khám được.”



Diệp Phi không ngửi được thái độ của Mã phu nhân: “Các người vẫn nên mời cao minh khác đi.”



Kim Ngưng Băng cũng không xen vào, hiển nhiên cảm thấy thái độ của bà ta quá kém.



*Ý cậu là sao?”



Mã phu nhân sa sầm mặt: “Đã cho cơ hội còn không nắm chắc?”



“Tôi nói cho cậu biết, tốt nhất cậu nên ngoan ngoãn đi cùng tôi đi, để không phải phải chịu đau đớn thể xác.”



“Mã gia có thể cho cậu phú quý nhưng cũng có thể hủy diệt cậu.”



“Bà đang uy hiếp tôi đấy sao?”



Diệp Phi không chút khách khí quát: “Cút,”



*“Nhóc con, cậu không phải muốn tiền sao?”



Mã phu nhân tức giận, lấy ra một xấp ngân phiếu lớn: “Cậu muốn bao nhiêu, tôi đưa bấy nhiêu, một trăm triệu, một tỷ đều cho. cậu được, đừng làm màu với tôi.”



Người như Diệp Phi bà ta đã gặp quá nhiều, bày ra thanh cao chẳng qua chỉ muốn thêm máy đồng tiền, ra đúng giá lại như con chó cúi đầu khom lưng.



Diệp Phi lần nữa quát: “Cút.”



“Tin hay không, một lời nói của tôi có thể làm cậu sống không bằng chết ở Trung Hải.”



Mã phu nhân vẫn độc đoán như mọi khi: “Thậm chí làm cho tất cả người thân và bạn bè của cậu gặp xui xẻo.”



Diệp Phi quay đầu lại nhìn bà ta cười: “Tôi không tin.”



“Cho thể diện mà không cần?”



Mã phu nhân ra lênh: “Lên, trói cậu ta lại.”



Vệ sĩ Mã gia vẻ mặt lạnh lùng, vươn tay túm lấy cổ áo Diệp Phi.



“Rầm…” còn chưa chạm được vào Diệp Phi, anh lóe một cái đạp văng tên vệ sĩ.



Mấy tên vệ sĩ đập mạnh vào tường.



Mặt mũi đau đớn.



Gạch men sứ răng rắc gãy thành hình mạng nhện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK