“Điều này sao có thể chứ, không thể nào…” Mấy cô nhân viên ở Đô Thị Mỹ Nhân cũng trọn tròn mắt, siết chặt nắm tay, trong đầu đang không ngừng hối hận.
Ban nãy bọn họ còn bàn luận Diệp Phi là một kẻ nghèo kiết xác, một kẻ ở rễ, chỉ có thể mua đồ ở vỉa hè.
Nháy mắt, mặt mũi của bọn họ liền bị đập cho sưng vù hết cả lên.
Người ngây ngốc nhát vẫn là Dương Thiến Thiến, ngoại trừ khó tin ra thì còn có chút khó chịu không nói lên lời.
Vì cái gì chứ, trước đây anh hèn nhát vô năng vì mượn 10 vạn mà phải quỳ xuống, bây giờ sao lại trở nên hào phóng rộng rãi như vậy chứ?
Ban nãy cô còn nói Diệp Phi không phải là khách hàng anh chỉ là một kẻ đi dùng ké điều hòa, bây giờ anh liền lấy ra 20 triệu, cô có tư cách gì mà khinh thường anh ta chứ?
Tiền lương cả năm trăm vạn của cô so với Diệp Phi thì nó là cái gì chứ?
Chỉ là trên thế giới này lại không có thuốc hối hận, Dương Thiên Thiên chỉ có thể chịu đựng ánh mắt chê cười của mọi người mà thôi…
“Được rồi, mọi người phải nhớ kỹ, 20 triệu này của tôi vốn là tiêu ở bên Đô Thị Mỹ Nhân thế nhưng kết quả Dương quản lý lại quá coi thường người…” Diệp Phi nhìn Dương Thiên Thiên cười nhạt: “Cho nên 20 triệu này, là cô ta kiên quyết từ chối.
“Hại nhân viên bán hàng bên cạnh, hại danh tiếng của công ty, hại công ty kiếm ít đi vài triệu…” Những lời này, không chỉ khiến cho những nhân viên giới thiệu hận cô mà còn khiến cho công ty nghi ngờ năng lực làm việc của cô ta, công việc lương trăm vạn đã chấm dứt.
Giết chết trái tim(7).
(‘) Thành ngữ của trung quốc: Vạch trần và lên án động cơ, suy nghĩ và ý định của người đó.
Dương Thiên Thiên phun ra một ngụm máu…
“Đinh…” Đúng lúc này, điện thoại của Diệp Phi rung lên, anh lấy ra nghe, rất nhanh liền truyền tới âm thanh lo lắng của Tôn Bắt Phàm: “Phi ca không xong rồi, người của cục y dược tới niêm phong phòng khám…”
Khi Diệp Phi dẫn theo Lưu Phú Qúy và Công Tôn Thiên về tới phòng khám, trước cửa đã có năm sáu chiếc xe chấp pháp tới rồi.
Có cục y dược, cũng có cảnh sát, văn phòng làm việc của khu phố nữa.
Hai mươi mấy người cả nam cả nữ mặc cảnh phục đứng vây quanh phòng khám, khoa chân múa tay rất là hùng hổ.
Đứng phía trước có một người cao và một người béo.
Người béo mặc phục trang màu trắng ở đằng sau có viết chữ cục y dược, tên là Triệu Vinh Thăng, người có vóc dáng cao cao còn lại mặc một thân cảnh phục, tên Lý Vân Ba.
Hai người hợp tác bao nhiêu năm nay lại còn là anh em kết nghĩa nữa, họ chuyên đi quét sạch những phòng khám lậu.
Mục tiêu hôm nay chính là đối phó với Kim Chi Lâm.
Chương Đại Cường bọn họ đang mặc áo bảo hộ chặn ở cổng, không cho Triệu Vinh Thăng và Lý Vân Ba đi vào phòng khám.
Nhiều người sẽ gây ra hỗn loạn, chẳng may bị người ta vu oan hãm hại thì mọi chuyện trở nên phiền phức rồi.
Diệp Phi nhìn thấy thân ảnh của Lâm Bách Thuận, trong tay anh ta còn đang cầm máy cái rổ, trong rổ chứa cơm của nhà hàng Ngũ Hồ.
Tên này hiển nhiên là tới phòng khám để lấy lòng rồi.
“Ây ya, trưởng ban Triệu, cảnh quan Lý, buổi sáng tốt lành!”
Không đợi Diệp Phi ra tay, Lưu Phú Qúy đã chạy qua đó trước, bắt tay hai vị cầm đầu cười nói: “Cơn gió nào đưa hai vị tới đây vậy?”
Anh còn nhanh chóng lấy ra một hộp phù dung vương cho hai người.
Lưu Phú Qúy lăn lộn ở trong cái nghề này cũng đã gặp qua họ vài lần, biết họ đều là những tên khốn nạn có thể ăn tươi nuốt sống cho nên hy vọng với chút này có thể giải quyết được ván đề.
“Nà vả rôi qua hút điều thuốc, khắp tới trưa rồi, mọi người vất Lưu Phú Qúy cười: “Đợi lát tới quán rượu phú hào làm vài ly giải nhiệt.”
*Khốn khiếp!”
Triệu Vinh Thăng biết Lưu Phú Qúy là đại thiếu gia hết thời nên không chút khách khí mà đẩy anh ra: “Dừng ngay cái trò này đi, ông đây còn đang chấp hành công vụ.”
“Nhanh gọi ông chủ ra đây, nều không chúng tôi sẽ lập tức niêm phong phòng khám này.”