Cơ thể của người vệ sĩ chắn động một cái, sau đó tựa như đống bùn nhão ngã lăn trên mặt đát.
Không nói lên lời.
Khi anh ta ngã phịch trên mặt đất, hai tên đồng bọn cũng ngã theo, sắc mặt lộ ra vẻ thống khổ không nói thành lời.
Bọn họ khó mà tin được nhìn Diệp Phi.
Tên này không phải là một tên phế vật sao?
Sao lại mạnh như vậy chứ?
Diệp Phi không nhìn bọn họ, nhảy qua rồi đi vào.
Lúc này, đang hòa mình trong tiếng hoan hô nên Triệu Đông Dương không để ý tới lời cự tuyệt của Đường Nhược Tuyết, một lần lại một lần hét lên: “Nhược Tuyết, gả cho anh đi, gả cho anh đi.”
“Em không gả cho anh, anh sẽ không đứng lên.”
Vẻ mặt anh ta vô cùng chân thành, thâm tình mà thành thực, khí thế thì càng không có gì để phản đối, giống như không đồng ý thì sẽ không đứng lên.
“Nhược Tuyết, mau đồng ý đi, cô còn ngây ra đó làm gì vậy chứ?”
“Phải đó, anh Triệu đã quỳ rất lâu rồi, đầu gối sẽ hỏng mắt.”
*Người ta cũng quỳ xuống rồi, cô còn không đồng ý, cô có còn là người nữa không vậy?”
Có vài người phụ nữ trách cứ Đường Nhược Tuyết, cảm thấy cô vô cùng không hiểu chuyện.
Đường Nhược Tuyết thấy một màn này, khuôn mặt dần trở nên trắng bệch.
Cô gặp qua không ít kẻ vô lại, duy nhất là chưa từng thầy qua loại vô loại như này.
Ấn tượng của cô về Triệu Đông Dương càng thêm tồi tệ.
Để có thể ôm được người đẹp về, Triệu Đông Dương lớn tiếng kêu lên: “Đồng ý anh đi, đồng ý anh đi.”
Bọn họ tin chỉ cần đặt áp lực ở đúng chỗ thì Đường Nhược Tuyết nhất định sẽ gật đầu.
Diệp Phi làm sao có thể sánh được với Triệu Đông Dương cơ chứ, kẻ ngốc cũng biết phải chọn bên nào.
Lúc này, Diệp Phi đi tới.
Triệu Hiểu Nguyệt thấy Diệp Phi xuất hiện không khỏi sửng sốt, vệ sĩ sao lại để tên phế vật này vào chứ?
Tiếp đó, cô ra oai hét lên với Diệp Phi: “Diệp Phi, mau hô cùng với chúng tôi đi, để Nhược Tuyết chấp nhận tình yêu của anh tôi.”
“Lẽ nào anh không muốn Nhược Tuyết hạnh phúc?”
*Yêu một người không phải là chiếm lấy cô ấy mà là để cô ấy hạnh phúc một đời.”
Diệp Phi không nói gì, chỉ là chậm rãi tiến lên, đứng bên cạnh Đường Nhược Tuyết.
Đường Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng: “Anh đến muộn!”
Cô hung hăng liếc nhìn Diệp Phi, nếu như Diệp Phi không tới quá trễ thì cô sớm đã lấy Diệp Phi làm lá chắn rồi, chứ không phải bị động như bây giờ.
Vài lần cô đã muốn rời đi thế nhưng lại bị đám Triệu Hiểu Nguyệt ngăn lại, bị một đống người cợt nhả khiến cô muốn phát hỏa mà không có chỗ phát.
Diệp Phi cười khổ một tiếng: “Trên đường tắc xe.”
Đường Nhược Tuyết lùi ra phía sau nửa bước hừ một tiếng nói: “Tôi mặc kệ, cục diện này anh xử lý đi.”
“Có tôi ở đây, không sao đâu.”
Diệp Phi nhàn nhạt nói một câu, khiến cho tâm tình phiền muộn của Đường Nhược Tuyết trong nháy mắt liền lập tức dịu đi, cô rất không muốn thừa nhận thế nhưng bây giờ Diệp Phi khiến cô cảm tháy vô cùng an toàn.
“Đây chính là chồng của mỹ nữ sao? Trông cũng quá bình thường đi?”
“Nghe nói còn là một tên ở rể, ăn bám, người đẹp à, chim khôn thì chọn gỗ tốt mà đậu, cô cần gì phải chọn một tên phế vật như vậy chứ?”
“Đúng vậy, anh Triệu vừa đẹp trai lại có tiên, còn không chê cô đã từng kết hôn, cô nên cảm thấy vinh hạnh mới đúng.”
Mọi người lại bình luận ồn ào một trận, hiển nhiên là bênh vực Triệu Đông Dương, dù sao thì ham mê hư vinh cũng là bản tính của con người.
Vẻ mặt của máy người phụ nữ này thì lại càng tỏ vẻ xem thường, cảm thấy Diệp Phi không biết tự lượng sức.
Thấy Diệp Phi xuất hiện, sắc mặt của Triệu Đông Dương liền thay đổi, ánh mắt miệt thị, móc một cái tờ chỉ phiếu ném qua: “Ba mươi năm tỷ, rời khỏi Nhược Tuyết.”
Thẳng thắn, trực tiếp.
“Bộp…”
Diệp Phi cũng lấy ra một cái tờ chỉ phiếu đập tới: “Ba trăm năm mươi tỷ, đừng quấy rầy Đường Nhược Tuyết nữa.”
Ba trăm năm mươi tỷ, đừng quấy rầy Đường Nhược Tuyết nữa?