Quách Miểu và Lưu Hạnh bị canh giữ tại phố Đinh Tử suốt một đêm.
Dư Tô, Vương Đại Long và Phong Đình trở về chung cư trước. Bạch Thiên và Đường Cổ ở lại trông chừng.
Ngày hôm sau, Dư Tô, Vương Đại Long và Hồng Hoa chạy lại đây. Chờ cho thời gian sau khi hai cái di động bị phá hủy đạt gần 24 tiếng đồng hồ, bọn họ mới dẫn hai người ra ngoài, lái xe đưa tới một chỗ phố xá đông đúc.
Dư Tô cúi đầu nhìn đồng hồ, nói:
“Còn 2 phút.”
Đường Cổ và Bạch Thiên liếc mắt nhìn nhau, cúi đầu mở ra còng tay sau lưng Quách Miểu và Lưu Hạnh.
Trải qua 24 tiếng, cảm xúc của hai người lúc đầu là phẫn nộ, không cam lòng, bây giờ đã biến thành chết lặng.
Hiện tại, cho dù được phóng thích, bọn họ cũng không có ý định phản kháng.
Nhìn thấy biểu hiện của bọn họ, nhóm người Dư Tô mới tin tưởng, hai cái di động đã bị phá hủy kia, thật sự có APP trong đó.
Còn chưa đến 2 phút, bọn họ căn bản không có đủ thời gian đi cướp đoạt tài khoản của người chơi khác. Cho nên…chết chắc rồi.
“30 giây cuối cùng.” Dư Tô nhìn chằm chằm đồng hồ điện thoại, mở miệng.
Nàng vừa dứt lời, Đường Cổ và Bạch Thiên liền một trái một phải mở ra hai sườn cửa xe, kéo hai người xuống.
Chung quanh người qua kẻ lại, cơ hồ không ai chú ý tới bọn họ.
Dư Tô nhìn chằm chằm số giây không ngừng nhảy lên trên màn hình, nhìn nó dần nhích tới giây cuối cùng.
Sau tích tắc, thần sắc của Quách Miểu và Lưu Hạnh bỗng nhiên cứng đờ, cùng nhau tiến thẳng về con đường lớn ngựa xe như nước phía trước.
Một chiếc xe tải chạy đến, đụng bay hai người.
Đường xá sầm uất. Tốc độ xe kỳ thật cũng không nhanh, nhưng bọn họ vẫn bị đụng ngã xuống. Sau đó tài xế liền kinh hoảng thất thố bẻ tay lái sang trước một đoạn. Cùng lúc đó, chiếc xe phía sau trờ tới, không kịp đạp phanh, vô pháp khống chế mà tông lên.
Rõ ràng với tốc độ này, tính như bị đụng trúng cũng không đến mức chết ngay tại chỗ, nhưng cố tình lốp xe dày nặng vừa vặn chèn ngang đầu bọn họ.
Dư Tô dời đi tầm mắt, không nỡ nhìn thẳng.
Chuyện này xem như đã giải quyết. Về đến nhà, Dư Tô liền nhắn tin cho Tào Linh.
Trong tin nhắn, trừ bỏ cảm ơn, cuối cùng nàng còn hỏi một câu: [Cần giúp không?]
Tào Linh nửa giờ sau mới trả lời, vỏn vẹn hai chữ: [Không cần.]
○●○●○○~TK-WATTPAD~●○●○○●
Cha mẹ Dư Tô ở chơi hơn 10 ngày, bởi vì nhớ nhung công việc nhà, liền quay trở về.
Trước khi đi, ở bến xe, mẹ Dư Tô đơn độc gọi Phong Đình sang bên, không biết nói cái gì, chỉ thấy Phong Đình vẻ mặt nghẹn cười liếc mắt nhìn nàng một cái.
Cha mẹ Dư Tô đi rồi. Hắn mới kể:
“Mẹ cô mới vừa khen cô.”
Dư Tô mặt vô biểu tình đáp:
“Không muốn nghe.”
“Dì ấy nói cô cái gì cũng tốt.” Phong Đình vẫn nói tiếp.
Dư Tô: “……”
“Chỉ là hơi quá thẹn thùng, không biết chủ động.” Hắn trầm thấp bật cười.
Dư Tô tiếp tục mặt vô biểu tình trả lời:
"Tôi chính là đại mỹ nhân thẹn thùng như vậy, thì sao nào?”
Phong Đình vỗ đầu nàng, thở dài:
“Ngốc! Hôm nay ra cửa lại quên soi gương?”
“……”
Dư Tô nghiến răng:
“Đối với đám nam nhân xấu mấy người, ngay cả gương cũng lười soi! Đi về!”
Phong Đình cất bước theo tới, chậm rì nói:
“Mẹ cô còn kêu tôi chủ động một chút.”
Mũi chân Dư Tô đột nhiên vất phải một khối gạch nhô lên mặt đất. Thân mình loạng choạng nhào về phía trước, thiếu chút nữa muốn vồ ếch.
Nàng chậm rãi quay đầu, quái dị nhìn hắn:
“Mẹ tôi có phải điên rồi không?”
Phong Đình: “……Đi, về nhà.”
●○●○●○~TK-WATTPAD~○●○●○●
Cuộc sống yên bình thường nhật của tổ chức lại một lần nữa khôi phục. Lúc sau, Phong Đình quả nhiên tới nhiệm vụ của ai cũng đi theo.
Bởi vì có thêm một đồng đội thuộc phái thực lực cùng làm nhiệm vụ, mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều hoàn thành một cách nhẹ nhàng hơn.
Dư Tô cũng thuận lợi vượt qua trận nhiệm vụ thứ 9 của mình. Hơn nữa lần này vận may tương đối tốt, không gặp phải quái nhân lung tung rối loạn gì làm gia tăng độ khó cho trò chơi.
Kế tiếp, chính là nhiệm vụ thứ 10.
Trận thứ 10 của Bạch Thiên, Vương Đại Long và Hồng Hoa tới sớm hơn. Phong Đình cũng phân biệt đi theo bọn họ vào một chuyến. Lúc ra tới, ba người đều được khen thưởng cùng một loại đạo cụ.
Đây là đạo cụ vô danh, có lẽ bởi vì nó có thể ấn theo ý nghĩ của người sử dụng mà hiện ra các hình dạng bất đồng.
Chính là luồng sương đen mà Ngô Băng từng sử dụng trong nhiệm vụ Bút Tiên lần trước, lại bị Phong Đình phản sát. Hiện tại, hoàn thành xong trận nhiệm vụ thứ 10, Bạch Thiên, Vương Đại Long và Hồng Hoa cũng đều đạt được loại đạo cụ này, vẫn như cũ có 3 lần sử dụng.
Kế tiếp tiến vào nhiệm vụ thứ 10, chính là Dư Tô và Đường Cổ.
Cấp bậc nhiệm vụ của hai người tương tự nhau, thậm chí đều ở cùng thời gian tiến vào nhiệm vụ, nhưng không biết có thể được phân vào cùng một thế giới hay không.
Vì thế, trước khi nhiệm vụ bắt đầu, Dư Tô và Đường Cổ liền thống nhất sẽ cùng hai thành viên khác nhau trong tổ chức lập tổ đội.
Dư Tô vẫn như cũ cùng Phong Đình thành một đội. Đường Cổ bởi vì cùng Bạch Thiên tương đối ăn ý, cho nên liền mời Bạch Thiên tiến vào nhiệm vụ.
Sau một đoạn thời gian ở chung, Đường Cổ đã sớm giành được sự tín nhiệm của mọi người. Hiện tại Bạch Thiên đi cùng hắn, những người khác cũng không lo lắng.
Thời điểm tiêu đề nhiệm vụ thứ 10 xuất hiện trên di động, Dư Tô và Đường Cổ liền biết, quả nhiên không phải cùng một thế giới.
Nhiệm vụ của Dư Tô là:【Kịch bản mưu sát】
Tiêu đề này làm người ta trong lúc nhất thời căn bản nhìn không ra rốt cuộc là loại nhiệm vụ kiểu gì.
Dư Tô gửi lời mời Phong Đình. Đường cổ gửi lời mời Bạch Thiên. Sau khi đếm ngược kết thúc, từng người lập tức tiến vào nhiệm vụ của mình.
○●○●○●~TK-WATTPAD~●○●○●○
Cảnh tượng trước mắt thoáng chốc phát sinh biến hóa, Dư Tô thực mau nhận thức được, mình đang ở tại một lâu đài cổ xa hoa.
Không phải bên trong, mà là đứng trên con đường thông hướng lâu đài.
Hai bên đường trồng hai hàng cây cao to rợp bóng. Thậm chí chung quanh cũng toàn sinh trưởng các loại cây cối cực kỳ hùng vĩ. Khiến cả tòa lâu đài cơ hồ được ôm trọn trong một mảng xanh tươi mát.
Dưới chân Dư Tô là con đường đất nho nhỏ thẳng tắp. Mà trước sau nàng, có 7 người khác đang đứng.
Tính cả nàng, lần này tổng cộng có 8 người chơi.
Những người khác cũng giống Dư Tô, lần lượt quay đầu cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh. Lúc này, cánh cổng sắt dày nặng trước lâu đài bỗng nhiên chậm rãi mở ra.
Các người chơi còn chưa kịp nói gì, liền trầm mặc nhìn về phía cổng.
Thực mau, một người đàn ông đầu tóc hoa râm từ bên trong đi ra, mỉm cười nhìn về phía bọn họ:
“Mọi người chính là nhóm giúp việc mới mà tiên sinh lựa chọn sao? Để tôi nhìn xem, tân quản gia tới thay thế tôi là ai——”
Ánh mắt ông ta xẹt qua từng người, cuối cùng dừng ở một nam nhân thoạt nhìn phi thường nho nhã, nheo mắt mỉm cười:
“Được rồi, chư vị mời vào trong.”
Dứt lời, ông ta nghiêng người, làm ra tư thế mời tiêu chuẩn.
Các người chơi nhìn nhau. Bắt đầu từ người đứng gần cổng nhất, lục tục đi vào.
Mọi người trầm mặc theo sau người đàn ông đầu tóc hoa râm, băng qua con đường lát đá thật dài, rốt cuộc mới tới cửa chính lâu đài.
Chờ mọi người đều tiến vào đại sảnh, ông ta mới xoay người lại:
“Chư vị trước tiên ở nơi này chờ một chút. Tôi lên lầu báo cho tiên sinh.”
Sau khi ông ta rời khỏi, trong đại sảnh liền chỉ còn lại 8 người chơi.
Lúc này, một phụ nữ trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi thấp giọng nói:
“NPC kia thoạt nhìn như là quản gia của nơi này. Ông ta vừa nói…chúng ta là nhóm giúp việc mới được lựa chọn tới, trong đó còn có một tân quản gia đến thay thế ông ta. Mà tiêu đề nhiệm vụ là "Kịch bản mưu sát".
Nếu tôi đoán không lầm, rất có khả năng mục tiêu bị mưu sát, hoặc cần mưu sát chính là chủ nhân tòa lâu đài cổ này.”
Những lời bà ta nói, kỳ thật mọi người đều đã suy đoán ra, cho nên rất phối hợp gật đầu, tỏ vẻ tán đồng.
Nam nhân nho nhã được lão quản gia nhìn nhiều một chút khi nãy khẽ đẩy mắt kính lên sống mũi, mở miệng:
“Mọi người trước tiên tự giới thiệu một chút, dù sao phải có cái để xưng hô lẫn nhau. Tôi gọi Sư Văn.”
Nữ tử tóc xoăn thoạt nhìn tầm tuổi Dư Tô hơi mỉm cười:
“Tôi không có hứng thú nghe tên những người khác, chỉ muốn biết tên — của anh.”
Dư Tô nheo mắt, nhìn nữ tử hướng về phía Phong Đình phóng mị nhãn.
Những người khác: “……”
Sư Văn ho khan vài cái:
“Đây là nhiệm vụ sinh tử, không phải đưa cô vào đây để thả thính.”
Nhưng không thể không thừa nhận, nữ tử này phi thường xinh đẹp, cơ hồ không phân cao thấp với những minh tinh lấy sắc đẹp nổi danh trên màn ảnh.
Sau khi Sư Văn dứt lời, nữ tử cong lên môi đỏ, ngoắc ngón tay với hắn:
“Nếu người tôi để ý chính là anh thì sao?”
Sư Văn lập tức đỏ mặt.
Người phụ nữ trung niên liếc nữ tử một cái, lên tiếng:
“Tưởng câu dẫn nam nhân thì chờ ra ngoài rồi một ngày cô tùy tiện câu mấy người cũng được. Bây giờ chính là ở trong nhiệm vụ chết chóc, tôi không muốn bị loại người như cô liên lụy!”
Một nam nhân lực lưỡng, cơ bắp cuồn cuộn bật cười:
“Người tiến vào trận này hẳn đều đã vượt qua xấp xỉ 10 tràng nhiệm vụ. Như vậy, bác gái cảm thấy một nữ tử có thể sống đến bây giờ, thật sự sẽ làm ra chuyện ngu xuẩn làm liên lụy đến bác sao?”
Người phụ nữ trung niên quay đầu, trừng mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói:
“Hai người là cùng tổ đội sao? Nếu không sao chỉ có cậu nhảy ra giúp cô ta nói chuyện?”
Nam nhân lực lưỡng nhướng mày:
“Tôi thật ra rất vui lòng được cùng một mỹ nhân như vậy làm đồng đội. Nếu cô ấy không chê, trước khi hoàn thành nhiệm vụ, tôi sẽ cho cô ấy phương thức liên hệ.”
Dứt lời, hắn liền nhìn về phía nữ tử.
Nhưng ánh mắt nữ tử lại chỉ đặt trên người Phong Đình, hơn nữa tư thái thướt tha đi về phía hắn.
“Soái ca, tôi kêu Liễu Hương. Anh gọi là gì? Cùng tôi lập tổ đội, thế nào?” Nữ tử vừa nói, vừa vươn cánh tay mảnh khảnh chạm vào bả vai Phong Đình.
Phong Đình nghiêng người né tránh, mặt vô biểu tình đáp:
“Cô xấu xúc phạm đến tôi, cách xa một chút.”
Liễu Hương: “……”
Những người khác: “……” Anh có hiểu lầm gì với từ "xấu" thì phải?
Lúc này, lão quản gia đi theo sau một người đàn ông cũng đầu tóc trắng xoá từ trên lầu bước xuống.
Người này mặc một bộ âu phục quý tộc thoạt nhìn được cắt may thủ công cực kỳ trân quý, trong tay cầm một cây gậy gỗ, lúc đi đường động tác chậm rì. Hiển nhiên trạng huống thân thể không bì kịp với lão quản gia phía sau.
Ông ta đi xuống lầu, chậm rãi đến chỗ sô pha ngồi xuống, mới ngước mắt nhìn các người chơi, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cùng đồi mồi lộ ra ý cười nhàn nhạt, chỉ vào Sư Văn - nam nhân mang mắt kính nho nhã khi nãy, nói:
“Quản gia, đây chính là người trẻ tuổi tới tiếp quản công việc của ông, thấy thế nào?”
Ánh mắt lão quản gia dừng ở trên người Sư Văn, nhẹ nhàng gật đầu:
“Tiên sinh, cậu ấy so với lão già hành động bất tiện như tôi tốt hơn rất nhiều.”
Lão chủ nhân cười ha ha, đang cười liền ho khan lên. Quản gia nhanh chóng cúi đầu giúp ông ta thuận khí.
Lúc sau, lão chủ nhân nói với Sư Văn:
“Nhóm người giúp việc mới tới sau này sẽ do cậu quản lý.”
Ông ta chỉ vào người phụ nữ trung niên:
“Đây là bảo mẫu.”
Lại chỉ nam nhân trung niên luôn cười ha hả:
“Đầu bếp”
Nữ sinh thắt bím tóc hai bên, thoạt nhìn thập phần đáng yêu là thợ làm vườn. Nam nhân lực lưỡng là vệ sĩ. Nữ tử phi thường xinh đẹp Liễu Hương là thợ may. Phong Đình là bác sĩ tư nhân, chuyên phụ trách chữa trị khi lão chủ nhân phát bệnh.
Cuối cùng, thân phận của Dư Tô là hầu gái quét dọn vệ sinh.
Lúc bị chỉ định chức vụ, Dư Tô liền nhịn không được chửi thầm. Nhiệm vụ này hình như có thành kiến gì với nàng, nghe tên gọi liền biết đây công việc mệt nhất, thấp kém nhất.
Sau khi phân công việc cho nhóm người giúp việc mới xong, lão chủ nhân liền nói:
“Quản gia, hiện tại ta cần ra ngoài một chuyến. Lúc ta trở về, hy vọng bọn họ đều đã thích ứng với công việc của mình. Rốt cuộc…ngày mai ông liền phải theo những người giúp việc cũ cùng nhau rời đi.”
Trên mặt lão quản gia hiện lên một mạt u sầu nhàn nhạt, sau một lúc lâu mới "Vâng!" một tiếng.
Hắn tiễn lão chủ nhân ra cổng, khi trở về liền bắt đầu kỹ càng tỉ mỉ giới thiệu cho mọi người yêu cầu công việc của mình, cũng phân phòng ngủ cho bọn họ.
Phòng của người giúp việc hầu như nằm liên tiếp nhau. Trừ bỏ phòng của quản gia và bảo mẫu là ở gần phòng ngủ chính, những người khác đều bị an bài tại lầu một.
Lão quản gia đưa bọn họ tới phòng của từng người, phân phó bọn họ sắp xếp lại hành lý của mình trước, nửa tiếng sau đến phòng khách tập hợp.
Ở một khắc Dư Tô đẩy ra cửa phòng, trong túi quần vốn dĩ trống rỗng đột nhiên xuất hiện cảm xúc như chứa đựng dị vật gì đó. Đồng thời, một âm báo di động vang lên.
Hai bên hành lang nàng đang đứng, mỗi bên có 3 gian phòng dành cho người giúp việc, lúc này, các người chơi khác cũng đang đứng trước cửa phòng mình, chuẩn bị đẩy cửa vào.
6 đạo âm báo di động cơ hồ chỉ vang lên xê xích nhau một hai giây.
Bước chân sắp sửa đi vào phòng của Dư Tô hơi khựng lại, cùng 5 người khác đều làm ra hành động tương tự — đứng ở cửa, lấy di động.
Nhưng sau khi từng người móc ra di động, nhìn thấy một câu trên màn hình, đều lập tức mở cửa, bước vào, cũng nhanh chóng đóng cửa lại.
Trên màn hình di động biểu hiện:
【Trong nhiệm vụ lần này, mỗi người chơi đều có một kịch bản nhân vật bất đồng. Đồng thời, người chơi phải có trách nhiệm thực hiện tốt kịch bản của mình.】
Dư Tô đóng lại cửa phòng. Di động thực mau xuất hiện miêu tả nhiệm vụ.
Đây là một phần kịch bản mưu sát thuộc về hầu gái……
Dư Tô cẩn thận đọc từ trên xuống dưới, chân mày dần nhíu lại. Đọc xong, biểu tình nghiêm trọng ngẩng đầu, nhìn toàn cảnh gian phòng của mình.
Trong phòng có đầy đủ mọi vật dụng, cũng không có bất luận hành lý gì cần nàng sắp xếp. Mà kịch bản lại thể hiện, hết thảy đồ đạc ở đây đều thuộc về nàng — hầu gái quét dọn.
●○●○●○~TK-WATTPAD~●○●○●○
Nửa giờ sau, 8 người chơi lại một lần nữa đến đại sảnh tập hợp, nhưng không có bất kỳ ai nhắc tới nhiệm vụ.
Lão quản gia kỹ càng tỉ mỉ dặn dò lại một lần các công việc mà bọn họ sẽ phụ trách, sau đó dẫn mọi người đi một vòng quanh lâu đài để làm quen hoàn cảnh.
Lúc đi lên phòng ngủ chính trên lầu hai, Sư Văn mở miệng hỏi:
“Quản gia, cả một tòa lâu đài lớn như vậy, chỉ có mình tiên sinh ở sao?”
Lão quản gia nheo mắt, cười đáp:
“Tiên sinh không con cái, chỉ có một ít bà con xa không nên thân, đã nhiều năm không liên hệ. Những việc này, về sau mọi người sẽ biết.”
Phong Đình hỏi:
“Như vậy, xin hỏi ngài vì lý do gì muốn từ chức? Nghe lời nói của tiên sinh, tựa hồ còn có người giúp việc khác muốn rời đi?”
Nụ cười trên mặt lão quản gia phai nhạt vài phần, trầm mặc một lát, mới nói:
“Tiên sinh là người tốt. Chúng tôi đã theo tiên sinh nhiều năm, hiện giờ đều đã già, có nhiều việc không thể làm chu đáo như xưa, đành phải đổi cho người trẻ tuổi tới làm.”
Các người chơi lại lục tục đề ra vài thắc mắc. Lão quản gia đều rành mạch trả lời.
Tổng cộng tốn hơn 1 giờ đồng hồ. Kế tiếp, chính là thời gian làm việc.
Công việc mà bảo mẫu phụ trách là chăm sóc vị tiên sinh kia. Hiện tại chủ nhân không ở nhà, bà ta tự nhiên liền không có gì làm, nhưng bởi vì vậy mà bị lão quản gia phân phó tới phòng bếp giúp đầu bếp làm bữa tối. Tân quản gia Sư Văn không thể không đi theo qua, bởi vì lão quản gia sắp sửa ở phòng bếp nói cho bọn họ sở thích cùng những thứ lão chủ nhân ghét.
Công việc của vệ sĩ là đi theo chủ nhân bảo hộ an toàn. Chủ nhân đã ra ngoài, lúc này hắn có thể tự do hành động. Nhưng lão quản gia dặn dò không thể đi lung tung trong lâu đài. Mà chính hắn hiển nhiên cũng không có ý định đi dạo, thực mau trở về phòng mình.
Nữ tử bím tóc hai bên thay trang phục của thợ làm vườn xong, đã một mình đi tới nhà kính trồng hoa phía sau.
Dư Tô thân là hầu gái, không thể đáng thương xách theo nửa thùng nước, bắt đầu quét tước.
Trước khi lão quản gia tới phòng bếp có nói với nàng:
“Hầu gái cũ 3 ngày trước đã rời khỏi. Cho nên tòa lâu đài này đã 3 ngày không được vệ sinh, hiện tại liền giao cho cô.”
Dư Tô: “……” Tôi đây đã tạo nghiệp gì?
Nàng cầm theo dụng cụ vệ sinh, bắt đầu quét dọn từ lầu ba xuống dưới.
Tuy nhiên, Dư Tô cũng không định sẽ nghiêm túc quét dọn, dù sao giữa nhiệm vụ chính cùng mấy công việc này, căn bản không có quan hệ. Nàng sẽ không vì làm không tốt mà bị sa thải.
Dư Tô không chút để ý dùng cây lau nhà lung tung múa may trên mặt đất, chỉ tốn chừng nửa giờ, liền “quét tước” xong toàn bộ gian phòng trên lầu ba, thời điểm di chuyển đến lầu hai, vừa bước xuống cầu thang, liền nhìn thấy 2 người đang đứng trên hành lang ——
Phong Đình và Liễu Hương.
Tuy rằng khoảng cách còn hơi xa, nhưng thính giác của Dư Tô đã qua cường hóa, khiến nàng thực nhẹ nhàng liền nghe được cuộc đối thoại của bọn họ.
Liễu Hương đứng giữa hành lang, chặn đường đi của Phong Đình, ôn nhu nhìn hắn nói:
“Soái ca, nếu cùng tôi lập tổ đội, buổi tối cũng có thể ngủ chung một phòng.”
Phong Đình: “Chó ngoan không cản đường.”
Liễu Hương: “……Như vậy nói chính sự, tôi muốn biết kịch bản của anh.”
Phong Đình: “Dưới lầu thiếu gì người đang chờ cô hỏi, tránh ra.”
Dứt lời, hắn liền hướng sang bên một bước, muốn đi vòng qua. Liễu Hương lại tiến lên, tiếp tục ngăn trước mặt hắn, cười khanh khách:
“Hà tất lạnh lùng như vậy! Tôi chẳng qua muốn cùng anh trao đổi nội dung kịch bản lẫn nhau mà thôi.”
Phong Đình không kiên nhẫn nhíu mày, tầm mắt lướt qua Liễu Hương, thấy Dư Tô đang đi xuống lầu. Hắn dời đi ánh mắt, cúi đầu nhìn khuôn mặt Liễu Hương, hơi mỉm cười, dùng thanh âm cực thấp nói:
“Còn không cút ngay, tôi hiện tại liền gϊếŧ cô.”
Liễu Hương sửng sốt, nhẹ nhàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhún vai:
“Được rồi, xem ra lúc này đây hoàn toàn bại trận.” Nói xong liền nghiêng người nhích sang bên một chút.
Nhưng Phong Đình lại không tiếp tục tiến về phía trước. Hắn ngước mắt nhìn Dư Tô một cái, liền xoay người rời đi ——
Ngay từ đầu hắn đi lên lầu là tính đến lầu ba tìm Dư Tô. Nhưng hiện tại ở đây có thêm người ngoài, cho dù bọn họ gặp mặt, cũng không thể bàn chính sự, ngược lại sẽ bại lộ chuyện hai người là đồng đội.
Dư Tô nhướng mày, xách theo nửa thùng nước đã lau hết cả lầu 3 vẫn chưa thay kia, đứng ở trên cầu thang nhìn Phong Đình đi xa, mới tiếp tục tiến về phía trước.
Liễu Hương khoanh tay ngang ngực, đứng dựa vào tường, tựa hồ vẫn luôn nhìn bóng dáng Phong Đình, cho đến khi nghe thấy đằng sau truyền đến tiếng bước chân, mới quay đầu, trông thấy Dư Tô.
Liễu Hương nở nụ cười, xinh đẹp đến mức khiến người ta thần hồn điên đảo, tuy rằng lời nói ra lại không được đẹp như vậy:
“Hello, tiểu muội quét dọn.”
Dư Tô chớp mắt, xách thùng nước đi tới, cũng cười nói:
“Hello, bác gái thợ may.”
Liễu Hương khẽ cười khúc khích, ngay cả tiếng cười cũng uyển chuyển động lòng người. Nàng nhìn Dư Tô đến gần, mở miệng:
“Xem xem, vị bác sĩ kia thật khó thu phục.”
Dư Tô đi tới bên cạnh Liễu Hương, đột nhiên trượt chân, “Ai da!” một tiếng.
Thùng nước bẩn nàng xách trong tay theo động tác của nàng cũng đột nhiên chao đảo tung tóe, cơ hồ đều hắt tới trên quần áo Liễu Hương.
Dư Tô loạng choạng ngã nhào ra đằng trước hai bước, tìm cách cố định lại thân thể. Sau khi đứng vững, quay đầu lại, mới kinh ngạc nhìn thấy Liễu Hương cả người ướt đẫm. Nàng đầy mặt lúng túng nói:
“Trời đất, xin lỗi xin lỗi! Thật không phải, tôi vừa một mình quét dọn cả lầu ba, eo mỏi chân đau, sơ ý đứng không vững liền…Cô mau trở về phòng thay quần áo đi.”
Liễu Hương cúi đầu nhìn thoáng qua thân thể mình. Lúc ngẩng đầu lên, biểu tình vẫn như cũ cười tươi rói:
“Không vấn đề gì! Nữ nhân sao……? Tôi hiểu.”
Dư Tô: “……” Hiểu cái quỷ!
Chờ Dư Tô quét tước xong phòng ngủ chính tại lầu hai, lại loáng thoáng nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.
Nàng hé cửa nhìn ra ngoài. Liễu Hương đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, đang đứng ở hành lang bên kia, cùng nam nhân lực lưỡng chuyện trò vui vẻ.
Khi nói chuyện, Liễu Hương còn duỗi tay, nhẹ nhàng đấm lên ngực đối phương một cái.
Nam nhân
lực lưỡng cười đến hai mắt đều sắp thành một đường thẳng, bắt lấy tay Liễu Hương, đưa ra lời mời:
“Bên ngoài nhiều tai mắt, cẩn thận bị người khác nghe thấy. Không bằng đêm nay em tới phòng tôi, chúng ta lén trao đổi kịch bản?”
Dư Tô chép miệng, từ xa trông thấy Liễu Hương thẹn thùng nói một câu:
“Thật hư!”
Da gà nổi lên một thân. Dư Tô vội vàng đóng cửa lại, run rẩy chà xát cánh tay.
Thật không nghĩ tới, trong các phương thức làm nhiệm vụ, thế mà còn có chiêu này - mỹ nhân kế?
Từ đây, tác giả sẽ dần chạy nước rút đến nhiệm vụ quan trọng nhất - nhiệm vụ 14. Hiện màn 9 đã được bỏ qua, nên tiêu đề sẽ là màn 10 luôn.
Ngoài ra, song song với nữ 9, trận nhiệm vụ mà Đường Cổ và Bạch Thiên song kiếm hợp bích cũng sẽ có phiên ngoại bonus. Muốn biết 2 đại biếи ŧɦái sẽ hợp tác như thế nào, thì theo dõi truyện để cho ta có động lực edit nhanh nhé. 😘😘😘
Danh Sách Chương: