Sau khi Dư Tô hỏi ra kế hoạch của Ngô Băng, cố ý chần chờ trong chốc lát, cho Phong Đình đủ thời gian đuổi tới ký túc xá nữ.
“Tuy rằng cô nói những lời này hơn phân nửa đều là thật, nhưng Dư Tô cũng không ngốc đến mức hoàn toàn tin tưởng. Đặc biệt là, phía sau còn có một đồng đội heo.” Phong Đình đứng ở cửa, sau lưng chắn lại lối thoát duy nhất của nơi này, ngoắc tay với Dư Tô. Dư Tô liền bước qua đứng cạnh hắn.
Ngô Băng siết chặt con dao Thụy Sĩ, nhìn chằm chằm Dư Tô cùng Phong Đình, bỗng nhiên cười khẩy một tiếng:
“Các người cho rằng, tới thêm một người liền không có việc gì sao? Tôi đã tồn tại qua 10 tràng nhiệm vụ, cũng không phải hoàn toàn dựa vào vận may cùng giả bộ đáng thương.” Dứt lời, Ngô Băng ném đi dao găm trong tay, kẹp giữa hai ngón tay là một tấm thẻ màu đen.
Đó chính là tấm thẻ Dư Tô nhìn thấy khi nãy, chẳng qua tác dụng của nó hiển nhiên không phải như Ngô Băng nói.
Phong Đình giương lên khóe môi, thập phần hứng thú cười hỏi:
“Đạo cụ công kích?”
“Không sai! Đây là thứ chỉ có người thông qua nhiệm vụ thứ 10 mới có được. Hai người...à không, cho dù thêm cũng đấu không lại.”
Ngô Băng nghiêng đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện ra nụ cười tàn khốc, nhìn chằm chằm Dư Tô hỏi:
“Có phải cô cũng cho rằng tôi khờ hay không? Tôi nói cái gì cô liền tin cái đó, không hề đề phòng mà đi theo? Tôi thật sẽ tin tưởng cô ngu xuẩn như vậy? Đương nhiên, nếu cô thật sự ngu xuẩn, với tôi mà nói, chỉ có lợi chứ không có hại.
Tôi sớm đoán được cô sẽ tìm cách liên lạc với Ngụy Minh. Bất quá như bây giờ cũng khá tốt, đỡ phải giải quyết từng người. Chỉ là……có hơi luyến tiếc vị soái ca này nha!” Nàng nói, chớp mắt nhìn Phong Đình:
“Ngụy Minh, thật sự không suy xét gia nhập tổ chức sao? Nếu anh nguyện ý, sau khi rời khỏi đây, chỉ cần trong vòng 24 giờ liên hệ tôi, tôi sẽ làm anh sống sót. Hơn nữa, về sau tổ chức còn sắp xếp người dẫn anh vượt qua nhiệm vụ, không cần mạo hiểm quá lớn liền có thể thuận lợi sống qua ít nhất 9 nhiệm vụ trở lên.”
Ngô Băng vừa dứt lời, ngoài cửa lại lần nữa vang lên tiếng bước chân chạy vội mà đến.
Tay nắm cửa sau lưng Phong Đình bị người từ bên ngoài lay động. Ngay sau đó, cửa phòng cũng bị đẩy vào một chút. Ván cửa va chạm vào lưng Phong Đình, không hề xê xích.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của Chung Liêm:
“Sao thế này? Ngô Băng, có ở trong đó không? Sao mở cửa không được?”
Ngô Băng không để ý tới thanh âm bên ngoài, chỉ nhìn Phong Đình, cười khanh khách hỏi:
“Suy xét kỹ sao?”
Phong Đình kéo Dư Tô ra đằng sau, nhìn chằm chằm Ngô Băng, trầm giọng nói:
“Giữ cửa, khóa lại.”
“Xem ra...anh tính toán chết cùng cô ta.” Ngô Băng tặc lưỡi một cái, có chút tiếc nuối nói:
“Khó được gặp một người chơi có tiềm năng, đáng tiếc!”
Dư Tô chưa từng thấy qua loại đạo cụ kia, càng không biết uy lực của nó thế nào. Nhưng nàng rất rõ ràng, đạo cụ có thể khiến Ngô Băng trấn định tự nhiên như thế, nhất định phi thường lợi hại.
Nàng nhìn không ra cái gì từ biểu tình của Phong Đình. Bởi vậy, thời điểm khóa cửa, nàng do dự. Nếu đạo cụ này thật sự lợi hại, có lẽ nên để lại một lối thoát, mà không phải chặn hết tất cả.
“Xin lỗi, hình như cô đã hiểu lầm cái gì...” Ở thời điểm Dư Tô do dự, thanh âm của Phong Đình từ phía trước truyền tới. Ngữ khí trầm ổn bình tĩnh, khiến người ta bất giác cảm thấy an tâm.
Dư Tô đặt tay trên khoá cửa, nghe hắn nói:
“...Cũng không chỉ mình cô có đạo cụ.”
"Cụp" một tiếng vang nhỏ, cửa khoá.
Ngô Băng kinh ngạc trong chớp mắt, ngay sau đó bật cười:
“Các người mới thông qua bao nhiêu lần nhiệm vụ? Những đạo cụ đó sao có thể so được với tôi? Mà thôi, đêm dài lắm mộng, tôi lười tiếp tục cùng các người vô nghĩa. Tạm biệt!”
Dứt lời, tấm thẻ màu đen trong tay Ngô Băng tức khắc hóa thành một đoàn khói đen dày đặc. Trong nháy mắt, khói đen khuếch tán ra, ở giữa không trung hình thành một hình nhân.
Hình nhân từ khói đen kích động quay cuồng, lấy tốc độ không nhanh không chậm bay về phía hai người!
Dư Tô nhấc chân, lấy đà nhảy sang bên trái. Cùng lúc đó, Phong Đình cũng lách mình tránh ra bên phải. Khói đen đánh không trúng, đụng vào trên ván cửa. Ván cửa liền bị ăn mòn thành một vết lõm sâu chừng vài centimet.
Một mùi lạ khó ngửi từ đoàn khói đen phát ra, giống như là……mùi thịt đã hư thối hơn một tháng.
Khói đen lần thứ hai đánh úp lại, giống như có ý thức, trước lựa chọn người nhỏ yếu hơn là Dư Tô.
Nàng lại lần nữa né tránh, nhanh chóng đem dao găm có chút vướng bận cắn ở trong miệng, xoay người lách mình tránh thoát, rồi lại bị đoàn khói đen kia đuổi sát.
Mặc dù tốc độ của nó không tính nhanh, nhưng sau 3 lần tránh né liên tiếp, Dư Tô liền cảm giác có gì đó không đúng ——
Thể lực của nàng nhanh chóng xói mòn, trong lòng không thể hiểu được dâng lên một loại cảm giác tuyệt vọng.
Rõ ràng lý trí nói cho nàng phải nỗ lực tránh né, nhưng trong đầu lại toát ra ý niệm: Đừng trốn, chết cũng không có gì không tốt, sống có ý nghĩa gì đâu?
Loại ý niệm ủ rũ này càng lúc càng khuếch tán, nội trong mấy chục giây ngắn ngủi đã chiếm cứ toàn bộ đầu óc Dư Tô.
Đối mặt với khói đen lại một lần xông tới, tay chân Dư Tô không nghe sai sử mà ngừng lại, trong lòng thậm chí bắt đầu nghĩ: Thật tốt quá, lập tức liền có thể giải thoát, lập tức liền có thể rời đi thế giới xấu xí dơ bẩn này!
Tại một khắc đó, dao găm Kim Cập Dư Tô cắn ngoài miệng bỗng nhiên phát ra tiếng ngân vang, như đang than khóc. Một đạo rét lạnh thấu xương trong phút chốc lan khắp toàn thân. Dư Tô đột nhiên thanh tỉnh lại một chút!
Nhưng đã không còn kịp nữa, đoàn khói đen kia đã gần trong gang tấc, nàng căn bản không có thời gian để né tránh.
Xem ra, lúc này chết chắc rồi……
Dư Tô chỉ kịp sinh ra ý nghĩ như vậy, trơ mắt nhìn đoàn khói đen xông về phía mình.
Giây tiếp theo, tử vong đoán trước không xảy đến. Đoàn khói đen đột nhiên biến mất, vô tung tích.
“Phanh!” Một tiếng trầm đục truyền đến. Dư Tô sửng sốt vài giây, mới quay đầu lại, liền thấy Ngô Băng ngã xuống mặt đất, cùng với Phong Đình suy yếu dựa vào vách tường——
Hắn xuất ra tay trái từ phía sau lưng. Trên tay quấn quanh tràn đầy sương đen. Một sợi khói đen mỏng manh từ trong lỗ mũi Ngô Băng bay ra, giống như có sinh mệnh, dũng mãnh nhập vào bên trong đoàn khí thể trên tay trái của hắn.
Sắc mặt Phong Đình trắng bệch, sắc môi tái nhợt. Hắn thở dốc vài giây mới hỏi Dư Tô:
“Không sao chứ?”
Dư Tô phục hồi lại tinh thần, bắt lấy dao găm cắn ngoài miệng, lắc đầu hỏi:
“Còn anh, thoạt nhìn có vẻ không tốt lắm.”
Phong Đình cười một cái:
“Không sao, sử dụng loại đạo cụ này vốn dĩ liền như vậy.”
Sương mù màu đen trên tay trái dần tan đi. Hắn ngồi xổm xuống, cầm lên tấm thẻ màu đen trong tay Ngô Băng.
“Đây rốt cuộc là thứ gì? Chưa từng nhìn thấy trong các bài viết chia sẻ kinh nghiệm trên diễn đàn ứng dụng?” Dư Tô vẫn còn sợ hãi trong lòng.
“Vừa nãy tôi đột nhiên cảm giác mình không muốn sống nữa, chỉ muốn lập tức chết. Hơn nữa cảm thấy chết là một chuyện phi thường suиɠ sướиɠ.”
Phong Đình đưa tấm thẻ cho nàng:
“Người chơi đăng bài trên diễn đàn của App đều không phải cao thủ. Cao thủ sẽ không tùy tiện lộ ra tình báo quan trọng như vậy.
Trước đó, tôi cho rằng cô cách nhiệm vụ thứ 10 còn xa, cho nên không nói cho cô biết. Mỗi người chơi thông qua nhiệm vụ thứ 10 đều được thưởng cùng một loại đạo cụ.
Kỳ thật, không ai biết chính xác thứ này rốt cuộc là gì. Nhưng chỉ cần nó xuất hiện, tất cả những người ở gần nó sẽ thực mau chịu ảnh hưởng, trong thời gian ngắn xuất hiện trạng thái giống như cô vừa rồi. Lúc sau, chỉ cần nó vừa tiếp xúc với mục tiêu, đối phương liền lập tức tử vong.
Sau khi tử vong, từ bên ngoài nhìn không ra bất luận vết thương gì, tựa như linh hồn đã bị hấp thụ đi rồi. Bất quá, thứ cường đại như vậy đương nhiên sẽ có hạn chế số lần sử dụng. Tổng cộng chỉ có 3 lần, của Ngô Băng vẫn còn dư lại 1 lần cuối cùng.
Đạo cụ này còn có một khuyết điểm, chính là khi có 2 người ở cùng một địa điểm đều sử dụng nó. Như vậy, trong lúc sử dụng, hai người sở hữu đạo cụ đều sẽ không chịu ảnh hưởng của mặt trái cảm xúc mà đạo cụ gây nên."
Phương pháp sử dụng đạo cụ này có 2 loại. Một là giống Ngô Băng, đồng thời thả ra tất cả khói đen, tốc chiến tốc thắng, nhanh chóng giải quyết kẻ địch. Hai là giống Phong Đình, từ một đoàn khói đen chỉ tách ra một nhánh nhỏ.
Uy lực của phương pháp thứ hai nhỏ hơn thứ nhất rất nhiều, không thể trong khoảnh khắc làm kẻ địch mất mạng, lại cần hao phí càng nhiều sức lực để khống chế, khiến người sử dụng mau chóng sinh ra cảm giác mệt mỏi. Bất quá, ưu thế là có thể nhân lúc người khác chưa chuẩn bị tiến hành đánh lén.
Ngô Băng không biết Phong Đình cũng là người đã thông qua 10 lần nhiệm vụ, bởi số lượng người có thể sống qua nhiệm vụ thứ 10 rất ít, lại không dễ dàng gặp gỡ. Cho nên, Ngô Băng vốn dĩ không nghĩ tới hắn cũng có loại đạo cụ này. Bởi vậy, khi Phong Đình dùng phương pháp thứ hai tập kích Ngô Băng, đối phương rất khó phát hiện.
Ngô Băng lúc ấy cho rằng sau khi khói đen xuất hiện, Dư Tô cùng Phong Đình đều chịu ảnh hưởng của mặt trái cảm xúc, căn bản không có khả năng phản kháng. Như vậy, nàng liền có thể một lúc giải quyết hai người, lại không dự đoán được, thời điểm lực chú ý của nàng đều ở trên người Dư Tô, chính mình lại chết trước.
Dư Tô tiếp nhận tấm thẻ xem xét. Phía trên không có ghi nội dung gì, chỉ là lúc tiếp xúc đến nó, liền xuất hiện nhắc nhở còn thừa 1 lần sử dụng.
“Cho nên, cái này người nào lấy được liền về tay người đó. Ai cũng có thể sử dụng?”
“Không sai.” Phong Đình cười nhẹ:
“Nhiệm vụ lần này không khó. Tuy rằng vừa rồi hơi nguy hiểm, nhưng có thể được đến đạo cụ này, xem như kiếm lớn.”
Dư Tô nhanh chóng đem tấm thẻ trả lại cho hắn:
“Vậy anh mau thu đi. Đạo cụ này thật sự lợi hại!”
“Không cần sao?”
Dư Tô lắc đầu: “Không nhờ anh thì hôm nay tôi đã chết ở chỗ này. Hơn nữa, nếu không phải vì giúp tôi, anh cũng sẽ không dùng hết 1 lần sử dụng đạo cụ. Cái này vừa vặn có thể chêm vào 1 lần vừa dùng hết kia. Bất quá……sợ là chúng ta đã cùng Ngô Băng kết thù.”
“Không sao, ra ngoài lại nói.” Phong Đình không nhiều lời, tiếp nhận tấm thẻ, đi mở khóa, kéo ra cửa phòng.
Bên ngoài, Vương Đại Long không biết đến đây lúc nào đang khiêng Chung Liêm đã ngất xỉu trên vai, vẻ mặt tươi cười vẫy tay với Dư Tô.
Bạch Thiên đứng ở sau lưng hắn, trong tay cầm một cục đá lớn.
Vương Đại Long khiêng Chung Liêm vào phòng, ném xuống đất, mới trừng mắt nhìn Phong Đình:
“Khóa cửa, khóa cửa?! Biết bên trong có nguy hiểm, còn khóa cửa lại làm gì!”
Hắn nhận được tin nhắn của Phong Đình mới cùng Bạch Thiên chạy tới. Thời điểm bọn họ đuổi đến dưới ký túc xá, vừa vặn nhìn thấy Chung Liêm cũng đang chạy vào cổng. Vì thế, Bạch Thiên liền đi tới thảm cỏ gần đó nhặt lên một cục đá trang trí lớn, vẻ mặt hưng phấn đi theo. Sau khi Chung Liêm đẩy cửa không có kết quả, Vương Đại Long liền từ phía sau bịt kín miệng hắn. Bạch Thiên lấy cục đá đập vào đầu hắn. Nếu không phải đang ở ngoài hành lang, sợ bị người khác nhìn thấy có kẻ gϊếŧ người, chỉ sợ Chung Liêm hiện đã là một khối thi thể.
Danh Sách Chương: