Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chap 84 - Level 6 - Xóm tàn tật

Một mùi tanh nồng nặc của nhiều loại hôi thối hỗn tạp ập vào khoang mũi. Đây là một gian phòng cực kỳ âm u chật hẹp.

Dư Tô còn chưa quan sát chung quanh, liền trước tiên chú ý tới một việc -- Cánh tay trái của nàng...biến mất.

Dưới phần vai chỉ còn lưu lại khoảng sáu bảy centimet của cánh tay, xuống nữa là da thịt bao bọc lấy xương cốt đã bị cụt.

Nàng giật giật vai trái, đoạn cánh tay ngắn đến buồn cười kia liền theo động tác của nàng nhúc nhích.

Thẩn thờ hồi lâu, trong đầu Dư Tô vang lên một thanh âm, nội tâm nháy mắt liền lạnh ngắt.

Mặc dù lý trí nói cho nàng, đây chỉ là một tràng nhiệm vụ, không phải nàng chân chính không còn tay trái. Nhưng giờ phút này, nhìn đến cánh tay bị mất đi, nàng vẫn vô cùng khó có thể tiếp thu.

Dư Tô hít sâu một hơi, đem ánh mắt từ cánh tay trụi lủi dời đi, cưỡng bách mình đừng để ý, quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Lúc này, nàng đang ngồi trên một mảnh chiếu rách trải dưới mặt đất, bên cạnh có một tấm chăn mỏng dơ bẩn, tản ra mùi hôi dị thường khó ngửi.

Toàn bộ gian phòng không có bất luận đồ nội thất nào. Ngoài ra, có 6 người đang ngồi ở từng chỗ khác trong phòng.

Không ngoại lệ, mỗi người đều tàn tật.

Bên trái Dư Tô là nam nhân mất một chân, bên phải là nữ nhân tóc ngắn thiếu một con mắt. Còn có người không có hai lỗ tai. Người trên đùi là một tảng lớn thịt rữa. Người làn da lộ ra ngoài đầy vết phỏng, cùng với một người khuôn mặt thoạt nhìn từng chịu tai nạn gì rất tàn khốc, không có mũi, giữa môi trên cùng lỗ mũi có một chỗ hổng.

Bao gồm Dư Tô, tổng cộng 7 người, không một ai lành lặn.

Mà quần áo của mỗi người bọn họ đều rách nát đến thiếu chút nữa vô pháp che đậy thân thể. Những quần áo này không biết đã bao lâu chưa thay mới, đã bao lâu chưa giặt, đều biến thành xơ cứng, cơ hồ nhìn không ra màu sắc ban đầu.

Mỗi người hiển nhiên đều ngây ngốc giống Dư Tô, vô cùng khiếp sợ quan sát chung quanh một hồi lâu, thần sắc cực kỳ khó coi.

Ước chừng sau vài phút, âm báo di động đồng loạt vang lên.

Lúc này, bọn họ mới như ở trong mộng sực tỉnh, bắt đầu nhúc nhích.

Di động nằm trong túi quần. Dư Tô phải hơi nghiêng xuống thân thể mới có thể lấy ra điện thoại từ trong túi. Khuyết thiếu cánh tay trái, ngay cả thân thể lệch về một bên cũng cảm thấy có điểm mất cân bằng.

Lấy di động xong, một tay còn không quen thao tác, chỉ có thể đặt trên đùi rồi nhấn mở. Sự bất tiện của việc thiếu một cánh tay ngay từ đầu nhiệm vụ liền thể hiện vô cùng rõ ràng.

Trên màn hình di động là miêu tả về nhiệm vụ lần này, chỉ ngắn ngủn 2 câu:【Trong Xóm tàn tật oán khí rất nặng, thỉnh các người chơi đồng tâm hiệp lực, đoàn kết hoàn thành nhiệm vụ lần này. Sau 3 phút, di động cùng tin nhắn sẽ biến mất.】

Dư Tô vừa mới xem xong nội dung, liền nghe nữ nhân bị bỏng toàn thân phía đối diện nói:

"Xem miêu tả của nhiệm vụ lần này, là muốn tất cả các người chơi đoàn kết nhất trí, còn cố ý cho thời gian để chúng ta xem tin nhắn trên di động của nhau, đại khái sẽ không có người chơi đối địch. Còn 3 phút, mọi người mau xoay màn hình di động của mình qua, để người bên cạnh xem tin nhắn nhiệm vụ."

Dứt lời, nữ nhân dẫn đầu đưa màn hình di động hướng về phía người chơi có khoảng cách gần nhất.

Nữ nhân tóc ngắn ngồi bên phải Dư Tô cũng xoay điện thoại di động sang hướng Dư Tô.

Dư Tô nhìn một cái, tin nhắn nhiệm vụ quả nhiên giống nhau, xem xong liền xoay di động của mình cho đối phương nhìn.

Nữ nhân tóc ngắn chỉ còn một con mắt trái. Mắt phải không phải mù, mà là toàn bộ tròng mắt đều bị khoét rỗng. Mí mắt hãm sâu vào trong hốc mắt, thoạt nhìn làm người ta không quá thoải mái.

Những người khác lần lượt đưa màn hình di động hướng về phía người bên cạnh, xác nhận tin nhắn nhiệm vụ lẫn nhau.

Lúc này đây, thật không có người chơi đối địch.

"Trước tiên từng người báo tên họ. Tôi gọi Đường Sam. Đây là nhiệm vụ lần thứ 6." Nữ nhân bị phỏng khắp người thoạt nhìn trên dưới 30 tuổi, từ mặt đến cổ, còn có cánh tay lộ ra ngoài đều che kín dấu vết bị phỏng loang lổ.

Bên trái Dư Tô, nam nhân thiếu một chân cúi đầu nhìn chằm chằm đùi phải bị cụt của mình, chán nản nói:

"Trực tiếp kêu tôi "người què" đi. Phiền chết! Không có tâm tình suy nghĩ tên giả."

Nam nhân thiếu hai lỗ tai thở dài: "Gọi tôi Ngô Nhĩ là được."

Nam nhân trên đùi là một tảng lớn thịt rữa theo sau nói: "Trương Tam. Đây cũng không có tâm tình."

Dưới loại tình huống này, ai cũng không có tâm tình. Nữ nhân tóc ngắn bên phải Dư Tô có vẻ rất ít nói, mở miệng chỉ ngắn gọn hai chữ: "Lý Vân."

Cuối cùng là nam nhân hủy dung cực kỳ nghiêm trọng kia, không chỉ giữa môi cùng mũi có một chỗ hổng. Môi cũng khuyết một góc, nướu trên nướu dưới đều lộ ra ngoài, làm hắn nói năng không được rõ ràng. Những người khác phải lắng tai lên thật kỹ mới có thể nghe hắn xưng là Vinh Huy. Bởi vậy, xưng tên xong, hắn liền không nói lời nào nữa, còn phải thường thường duỗi tay lau nước miếng chảy ra, thoạt nhìn cực kỳ đáng thương.

Dư Tô thiếu cánh tay trái kỳ thật còn đỡ, rốt cuộc không ảnh hưởng khi chạy trốn. Mà nam nhân thiếu một chân cùng Trương Tam trên đùi có một tảng lớn thịt rữa kia, nếu gặp phải ma quỷ, ngay cả biện pháp chạy trốn cũng không có.

Nữ nhân toàn thân bị phỏng Đường Sam dựa vào tường nói:

"Nhiệm vụ lần này mọi người cần đồng tâm hiệp lực. Chúng ta cũng đã xem qua tin nhắn nhiệm vụ của nhau, có thể xác định không người chơi nào có vấn đề.

Như vậy, kế tiếp cho dù ai phát hiện ra manh mối gì, nhất định phải nói cho mọi người biết, để mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Mọi người thấy thế nào?"

Những người khác sôi nổi đáp ứng. Dư Tô vẫn duy trì phong cách hành sự khiêm tốn nhất quán của mình, chỉ lên tiếng theo sau mọi người, giữa một đám người liền không quá có cảm giác tồn tại.

Mà có cảm giác tồn tại nhất lại là Lý Vân cũng đồng dạng ít nói.

Lý Vân đang chống một chân, tay phải đặt trên đầu gối, dựa tường ngồi. Tóc đen ngắn ngang tai. Tóc mái che khuất một phần đôi mắt, làm con mắt phá lệ thâm thúy. Cánh mũi cao thẳng cùng bờ môi mỏng, mặc dù không có mắt phải, cũng rất là...soái.

Nữ nhân soái lên phá lệ hấp dẫn, mặc dù ở trong đám người không nói một lời, chỉ cần bề ngoài đã đủ thu hút sự chú ý. Tỷ như hiện tại, cơ hồ mỗi người ở đây đều thường thường liếc mắt nhìn Lý Vân một cái.

Lúc này, nam què chân thở ngắn than dài:

"Cái chân này của tôi nên làm gì bây giờ? Đây rốt cuộc là tình huống thế nào? Sao vừa tiến vào, mọi người đều biến thành tàn tật?"

Cùng hắn đồng bệnh tương liên, Trương Tam nói:

"Tôi cũng không khác gì. Tuy rằng anh thiếu một chân, nhưng cái chân này của tôi giữ cũng không dùng được."

Mảng thịt trên đùi của Trương Tam quả thực nát đến mức khiến người ta không nỡ nhìn thẳng, tựa như một khối thịt thối để lâu ngày -- Hiện còn có mấy con ruồi không ngừng muốn đậu lên, làm trong lòng mọi người không thể không sinh ra một loại ảo giác: Có khả năng sẽ nhìn thấy giòi bọ từ trên đùi hắn bò ra.

Bởi vì thị lực đã qua cường hóa, Dư Tô liếc mắt một cái liền thấy rõ nước mủ cùng thịt rữa trên đó, cảm thấy phi thường buồn nôn, nhịn không được nôn khan một tiếng.

Trông thấy Trương Tam nhìn về phía mình, Dư Tô có chút xấu hổ, nhanh chóng nói:

"Loại vết thương này thực quen mắt. Hình như tôi đã nhìn thấy không ít lần ở cầu vượt."

Trương Tam đem đầu ngưỡng ra sau, dựa lưng vào vách tường, phát ra một tiếng than nhẹ:

"Tôi nhớ rồi......Mẹ nó! Đây không phải loại vết thương giả mà đám ăn xin dán lên để làm ra vẻ đáng thương sao?"

Thật lâu trước kia, trên mạng có đăng tin nóng như vậy. Một nhóm ăn xin ngày thường ngồi ở ven đường, trên đùi hoặc trên cánh tay là một tảng lớn thịt rữa như Trương Tam bây giờ, thực dễ dàng lấy được lòng thương hại của mọi người.

Nhưng trên thực tế, đó là một miếng dán giả vết thương. Ở thời điểm chưa có người qua lại, nhóm ăn xin dán nó lên đùi, sau đó ngồi xuống ven đường cả một ngày, chờ đến khi kết thúc "công việc" thì xé xuống, liền trở lại là một người lành lặn, hoàn hảo không tổn hao gì.

Bất quá, hiện tại khối thịt nát trên đùi Trương Tam không phải giả, rốt cuộc ngay cả ruồi bọ cũng bị hấp dẫn tới.

Ngô Nhĩ đứng lên nhìn một vòng trong phòng, đi về hướng cửa phòng đóng chặt.

Gian phòng này được xây bằng tường đất. Khoảng hơn 1 mét từ chân tường trở lên có một cái cửa sổ chu vi không đến 40 centimet, ánh sáng khó có thể chiếu vào, cho nên cực kỳ u ám. Nếu không phải các người chơi nhiều ít đều đã cường hóa thị lực, chỉ sợ căn bản ai là ai cũng thấy không rõ.

Cửa phòng ghép từ hai tấm ván gỗ đơn sơ, lúc này hoàn toàn khép kín, chỉ có một chút ánh sáng từ dưới khe cửa len lỏi vào.

Ngô Nhĩ đi đến cạnh cửa, thử kéo ra, liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ổ khóa cùng dây xích va chạm. Cửa phòng cũng chỉ mở ra một khe hở, không thể kéo rộng hơn được nữa.

Hắn quay đầu nói với những người khác:

"Cửa khoá, mở không ra."

Trương Tam quay đầu, cố gắng không để ý tới mảng thịt trên đùi của mình, ngữ khí trầm trọng:

"Trước đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chúng ta thương lượng một chút tình huống trước mắt."

Nam què chân ngẫm nghĩ, nói:

"Không biết mọi người từng nghe qua chuyện này chưa? Có một nhóm tội phạm lừa đảo chuyên môn bắt cóc người, sau đó biến họ thành tàn tật, ném tới trên đường cái ăn xin lấy tiền. Đây cũng là một loại buôn người, nhưng các nạn nhân này càng thảm hơn so với những phụ nữ hay trẻ con bị bán."

Ngô Nhĩ cười khổ, sờ chỗ vốn nên có lỗ tai của mình:

"Cụ thể thảm cỡ nào, nhìn chúng ta hiện tại là biết."

Chuyện mà nam què chân vừa kể, các người chơi ở đây không ai là không biết.

Mấy năm nay kỳ thật đã tốt lên không ít. Một khoảng thời gian trước, loại lừa đảo này phi thường hoành hành. Đặc biệt là ở các địa phương đông dân cư như ga tàu, bến xe,...khắp nơi là đủ loại ăn xin. Còn có trong các chùa miếu nổi tiếng, hương khói cường thịnh, mỗi khi đến tết nhất, mùng một hay mười lăm, những ăn xin tàn tật đến độ làm người ta không dám nhìn thẳng không biết từ nơi nào toát ra rất nhiều.

Có một lần, Dư Tô vào mùng mười lăm đi ngang qua một ngôi chùa lớn, thấy không dưới mấy trăm ăn xin ngồi thành một hàng dài. Trong đó, tay chân kiện toàn thiếu đến nỗi không thể lại thiếu. Đại đa số trên thân thể đều là đủ loại tàn tật. Thậm chí còn có một bé trai thoạt nhìn thực đáng yêu, nhưng hai chân lại ngoặt ngẹo, nhìn rất mất tự nhiên, giống như là...bị ai đánh gãy.

Kỳ thật, chỉ cần suy nghĩ là có thể nhận ra, một đứa bé hai chân đều không thể đi lại như vậy, nếu không có người khác đưa lại đây ăn xin, chính đứa bé sao có thể xuất hiện ở nơi đó?

Đường Sam thở dài một hơi:

"Hẳn là không sai, lần này, chúng ta liền trở thành bọn họ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK