Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chương 22: Kết thúc

“Uy! Lại đây nhờ chút.” Dư Tô quay đầu nhìn về phía nam sinh.

Nam sinh ngẩn người:

“Nhờ cái gì?”

Dư Tô liếc ra cửa:

“Tới cửa la to một tiếng.”

“Hả?”

Dư Tô bất đắc dĩ đưa ảnh chụp cho hắn:

“Hả cái gì? Mau đi đi, còn muốn tìm ra hung thủ hay không?”

Nam sinh nghe vậy, mờ mịt bước tới cửa, hắng giọng, sau đó phát ra một tiếng la to.

Kêu xong, hắn quay đầu nhìn Dư Tô hỏi:

“Như vậy được chưa?” Nhưng lúc quay đầu lại mới phát hiện, Dư Tô vừa rồi còn đứng đó đã không thấy bóng dáng.

Lối ra chỉ có một, là cánh cửa ở chỗ hắn. Nãy giờ cũng không thấy ai rời đi, sao Dư Tô có thể đột nhiên biến mất?

Nam sinh có chút khẩn trương, đang do dự có nên vào trong xem xét tình hình hay không, một tiếng bước chân rất nhỏ từ trên hành lang truyền đến, càng ngày càng gần.

Hẳn là tiếng kêu to vừa rồi đã làm các người chơi ở tầng trên lại đây. Nam sinh hơi yên tâm một chút, nhìn ra ngoài cửa thăm dò.

Chỉ thấy một thân ảnh nhanh chóng từ trong bóng tối chạy tới, dưới ánh đèn hắt ra từ trong phòng, dần dần lộ rõ diện mạo.

Là Vưu Thiến.

Nam sinh thở ra một hơi, tiến lên trước hai bước:

“Sao chỉ có một mình bà xuống dưới?”

Vưu Thiến không trả lời câu hỏi của hắn, ngược lại nói:

“Vừa rồi đột nhiên la lên làm gì? Có phải tìm được manh mối hay không?”

Nam sinh vốn định trả lời câu trước, nhưng nghe bà ta vội vàng truy vấn liền nhớ tới chính sự, nhanh chóng gật đầu:

“Đúng vậy, chúng tôi vừa tìm được một manh mối phi thường mấu chốt! Là một bức ảnh chụp, mặt trên……”

“Phải không? Ảnh chụp đâu? Ta nhìn xem.” Nam sinh còn chưa nói dứt lời, Vưu Thiến liền cắt ngang hắn.

Nam sinh gật đầu, không ý thức được có cái gì không đúng, cầm ảnh chụp đưa qua, ngoài miệng nói:

“Nhìn xem, trên vai của nam nhân trong ảnh có một vết bớt, đây chính là điểm mấu chốt.”

Ánh mắt Vưu Thiến dừng ở trên bức ảnh, gật đầu hỏi:

“Từ đâu tìm được? Trước đó sao chúng ta không tìm thấy?”

Nam sinh xoay người giơ tay chỉ chỉ tủ quần áo:

“Chính là ở khe hở phía sau tủ quần áo, ai mà nghĩ đến phải tìm ở chỗ đó đâu?”

Lúc này, hắn đang đưa lưng về phía Vưu Thiến, hoàn toàn không nhìn thấy người phía sau đã đem ảnh chụp nhét vào trong túi, từ sau lưng lấy ra một con dao phay.

Sắc mặt bà ta vô cùng âm ngoan, không chút do dự vung dao, nhắm thẳng vào cái ót của nam sinh!

Đúng lúc này, từ phía bên trái Vưu Thiến đột nhiên xuất hiện một đôi tay, dùng sức đẩy bà ta ngã xuống. Dao phay "cạch!" một tiếng rơi xuống đất.

Nam sinh lúc này mới quay đầu, khiếp sợ nhìn một màn trước mắt.

Dư Tô nhanh chóng tiến lên nhặt lấy dao phay.

Vừa rồi nàng chỉ đơn giản trốn ở sau cánh cửa mà thôi. Cửa phòng này nếu đẩy ra hoàn toàn sẽ cùng vách tường hình thành một góc tam giác, đủ chứa được một người, nhưng lại giấu không được hai chân phía dưới.

Nếu không phải Vưu Thiến quá mức nóng vội, cũng không đến mức phát hiện không được nàng.

Bất quá, dưới tình huống như vậy, ai còn có thể bình tĩnh mà xem trong phòng có người khác trốn hay không?

Sắc mặt Vưu Thiến phi thường khó coi, so với nuốt một vạn ruồi bọ còn khó coi hơn. Bà ta phẫn nộ nhìn chằm chằm Dư Tô, nhanh chóng từ trên mặt đất đứng lên, xé xuống hết thảy ngụy trang, lạnh lùng nói:

“Thì ra là có hai người.”

Kỳ thật vừa rồi nam sinh cũng nói qua từ “chúng tôi”, chẳng qua lúc ấy tâm tư của bà ta hiển nhiên không đặt ở chỗ này, mà đang một lòng nghĩ cách giải quyết khốn cảnh trước mắt.

Dưới ánh mắt phảng phất như muốn ăn thịt người của Vưu Thiến, Dư Tô không chút nào lùi bước nghênh diện trở lại, khóe miệng còn treo một nụ cười, chậm rãi nói:

“Vốn dĩ còn chưa xác định, không nghĩ tới chính bà liền tự động nhảy ra. Xem ra một ván này đã sắp kết thúc.”

Đáy mắt Vưu Thiến hiện lên một tia lạnh lẽo, dùng khóe mắt liếc nam sinh đứng cách đó không xa:

“Có lẽ còn chưa kết thúc đâu?”

Bà ta nhanh chóng nhào tới chỗ nam sinh, trong tay không biết từ khi nào lại có thêm một con dao nhỏ.

Nam sinh vẫn chưa nhìn rõ trong tay bà ta có cầm vũ khí, lại nghĩ sức lực của mình chắc hẳn lớn hơn so với một nữ nhân, cho nên nhìn thấy Vưu Thiến nhào tới liền trực tiếp duỗi tay muốn đẩy ra bà ta, không ngờ vừa vặn bị lưỡi dao trong tay Vưu Thiến đâm xuyên lòng bàn tay!

Đau nhức thấu tim làm hắn không ngừng la ó kêu to. Nhưng vẫn chưa kết thúc, Vưu Thiến lại dùng sức rút dao ra, nhắm thẳng đến trên cổ hắn.

Bởi vì lòng bàn tay đau đến mức sắp đánh mất cả sức lực cùng lý trí, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, mũi dao đã chọc ở trên cổ hắn.

Sở dĩ còn không đâm vào, là vì lúc này, Dư Tô đang nắm dao phay đặt ở sau lưng Vưu Thiến. Đồng thời, từ bên ngoài cầu thang lại đột nhiên truyền đến từng tiếng "phanh phanh!" vang dội, tựa hồ có người đang phá cửa.

Không cần phải nói, nhất định là ở thời điểm xuống lầu, Vưu Thiến đã khoá cửa cầu thang.

Vưu Thiến quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, lạnh lùng nói:

“Lấy dao ra, ta liền không gϊếŧ hắn.”

Dư Tô có chút buồn cười:

“Bà gϊếŧ hắn hay không đâu có liên quan gì tới tôi? Tôi cũng đâu quen biết hắn. Hơn nữa, lúc nói lời này chính bà tin sao?”

“……” Vưu Thiến nhất thời không còn gì để nói.

Một tiếng vang cực lớn từ cầu thang truyền đến. Hiển nhiên, cửa mở.

Dưới tình huống hiện tại, chỉ có thể liều mạng!

Vưu Thiến cắn chặt răng, trong tay đột nhiên dùng sức, từ trên cổ nam sinh đâm xuống!

Nam sinh cảm giác được đau đớn rõ ràng từ trên cổ truyền đến, tuyệt vọng hét to một tiếng, hai mắt trợn trắng, ngã xuống đất ngất xỉu.

Dư Tô một tay chộp lấy cánh tay cầm dao của Vưu Thiến, một tay khác giơ dao phay, khóe miệng giật giật.

Nam sinh không bị dao đâm chết, ngược lại bị chính bản thân mình dọa ngất!

Giờ phút này, Vưu Thiến phản ứng cực nhanh ném con dao trong tay xuống đất, biểu tình trên mặt cũng chuyển biến cực lớn, vô cùng hoảng sợ nhìn Dư Tô, trong miệng liên tục kêu lên:

“Đừng, đừng gϊếŧ ta, cầu xin cô đừng gϊếŧ ta!”

Người đầu tiên chạy đến chính là Tần Niên. Dịch Thư cùng Tiếu Hải đi theo phía sau. Ba người vừa tới trước phòng ngủ, đều có chút sững sờ.

Trên mặt đất, nam sinh bàn tay đầy máu nằm la liệt, không biết chết sống. Dư Tô một tay bắt lấy cánh tay Vưu Thiến, một tay khác giơ cao dao phay, giống như liền sắp đâm xuống.

Đây là……tình huống gì?

Vưu Thiến nhìn thấy ba người, liền giống như thấy được cứu tinh:

“Mau mau, mấy người mau tới cứu ta! Cô ta chính là hung thủ, cô ta muốn gϊếŧ nam sinh này, hiện tại còn muốn gϊếŧ ta!”

Dư Tô: “……” Khó trách vừa rồi bà ta còn dám nói vẫn chưa kết thúc, hóa ra đang mưu tính chuyện này.

Dịch Thư nhướng mày nhìn về phía Dư Tô:

“Xem ra cô thật là hung thủ? Trước đó nói người dịch chuyển cái rương là nam là cố ý làm tôi nhầm lẫn?”

Dư Tô liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:

“Anh tin sao?”

Dịch Thư nghiêm túc gật đầu, tiện đà cười:

“Đương nhiên...không tin, hung thủ là ai không phải thực rõ ràng sao?”

Ánh mắt Tần Niên ẩn chứa trào phúng nhìn Vưu Thiến, chậm rãi nói:

“Vẫn luôn gắp lửa bỏ lên người tôi, bà cho rằng người khác đều nhìn không ra sao? Trước đó tôi tức giận rời đi, chẳng qua là để không rút dây động rừng mà thôi, sáng mai cứ trực tiếp cùng mọi người bỏ phiếu loại trừ bà là được.

Còn nữa, sở dĩ tôi đi đào cỏ ăn, không phải bởi vì bị câu nói ban ngày của bà dẫn dắt sao?”

Khóe miệng hắn nhếch lên một cái, tiếp tục nói:

“Tôi đã nhận dẫn bà vượt qua ba lần nhiệm vụ. Bà thừa biết tôi có bệnh đau bao tử nghiêm trọng. Tuy rằng không chết được, nhưng đích thực phi thường khó chịu.

Buổi sáng hôm nay, người đầu tiên đưa ra vấn đề ăn uống chính là bà. Sau khi mọi người thương lượng xong, phân tán ra tìm manh mối, thời điểm cùng tôi đi ra, bà còn làm như vô tình mà cố ý nhìn mảnh cỏ dại kia nói một câu "nếu thật sự không chịu nổi, còn có thể ăn cỏ".

Chính vì những lời này, tôi mới thử đi đào cỏ. Chẳng qua lúc ấy tôi cũng không nghĩ nhiều, còn tưởng rằng bà chỉ thuận miệng nói như vậy. Diễn thật là hay, trước kia sao tôi không nhận ra bà lợi hại như vậy?”

Vưu Thiến trong nháy mắt mặt xám mày tro.

Dư Tô buông ra bà ta, cầm dao phay lui đến cạnh cửa, cùng ba người kia đứng chung một chỗ.

Ánh mắt Vưu Thiến di động theo nàng, hữu khí vô lực hỏi:

“Vậy còn cô, vì sao hoài nghi ta?”

Dư Tô nghiêm mặt nói:

“Ngày đầu tiên chúng ta tiến vào nhiệm vụ, khoảng cách thời gian đến lúc trò chơi bắt đầu cũng không nhiều. Cho nên tất cả mọi người đều chỉ tùy tiện loanh quanh dưới tầng trệt tìm chỗ trốn. Chờ đến lúc trò chơi bắt đầu, tôi liền trực tiếp lựa chọn gian phòng này. Bà cũng có vào một lần, nhưng vừa vào lại vội vã rời đi.

Lúc ấy tôi cho rằng, bà là vội đi tìm chỗ trốn. Tuy nhiên, cho đến khi tìm được ảnh chụp, tôi mới hiểu được, lúc ấy bà hẳn là muốn vào thu hồi đồ vật giấu ở trong phòng.

Ở thời gian vài phút trước khi trò chơi bắt đầu, ảnh chụp đã bị bà phát hiện, sau đó tạm thời giấu ở chỗ này? Đáng tiếc, lúc sau lâu như vậy vẫn không tìm được cơ hội tới lấy, trong lòng bà khẳng định rất sốt ruột đi?

Mặt khác, sau khi trò chơi kết thúc, 5 người đều nói không có ai đơn độc rời đi. Nhưng đó là ở thời điểm 5 người đã bị tìm được, cũng tụ tập lại cùng một chỗ. Vậy trước đó thì sao? Trong quá trình các người tìm kiếm người chơi khác, liệu có ai biết ai đang làm gì?”

Dư Tô liếc mắt nhìn nam sinh một cái, tiếp tục nói:

“Tại chỗ tôi trốn, có người tiến vào dọn ra cái rương gỗ đặt trong tủ, đây hẳn là một nam nhân. Dựa theo trình tự mọi người bị tìm ra, sau khi Tần Niên bị tìm được liền đi tìm Tiếu Hải. Hai người bọn họ tiếp tục phối hợp cùng nhau tìm được bà. Còn bà, hẳn là đơn độc đi tìm nam sinh.

Vì thế, trong 3 nam nhân, nếu bài trừ ra người mà tôi tương đối tin tưởng là Dịch Thư, thì người có cơ hội đơn độc hành động nhất chỉ có nam sinh. Cậu ta là người mới, rất dễ lợi dụng, vừa lúc người đi tìm cậu ta chính là bà.

Hơn nữa, đêm nay bà chủ động tìm Đỗ An Hoa cùng đi WC, Đỗ An Hoa lại trùng hợp như vậy chết ở trong đó. Một loạt sự kiện khả nghi đều đụng vào nhau, chỉ sợ không thể đơn giản dùng hai chữ "trùng hợp" để giải thích.”

Nàng vừa dứt lời, nam sinh nằm trên mặt đất liền hừ một tiếng tỉnh lại.

Hắn vốn dĩ là bị dọa ngất, bàn tay còn đang đổ máu, cho nên đây là đau đến tỉnh.

Vừa tỉnh lại, nhìn thấy những người khác, hắn còn chưa dám tin tưởng mình còn sống. Cho đến khi ánh mắt rơi xuống trên mặt Vưu Thiến, hắn mới la lên một tiếng, đứng dậy lẻn đến sau lưng Dịch Thư cùng Tần Niên, hô lớn:

“Mau bắt bà ta lại! Bà ta chính là hung thủ! Bà ta muốn gϊếŧ tôi!”

Dư Tô thấy hắn tỉnh, liền hỏi:

“Trong trò chơi trốn tìm hôm nay, người di chuyển cái rương gỗ kia có phải là cậu hay không?”

Nam sinh sửng sốt một chút, sau đó ngượng ngùng gật đầu:

“Thực xin lỗi, tôi chỉ nghĩ tìm được thêm một người, sẽ càng giảm bớt xác suất tử vong của mình…Sớm biết rằng cô sẽ cứu tôi, dù ai nói gì thì tôi cũng không làm ra loại chuyện thiếu đạo đức này.”

“Là Vưu Thiến nói cho cậu chỗ đó có người trốn?” Dịch Thư bất đắc dĩ thở dài:

“Thật muốn biết bà ta nói thế nào mà lay động được cậu. Đầu óc của cậu cũng thật là……”

Nam sinh trừng mắt nhìn Vưu Thiến, cắn răng nghiến lợi nói:

“Lúc ấy tôi nào biết bà ta chính là hung thủ. Bà ta tìm được tôi, sau đó liền tiết lộ rằng trong ngăn tủ kia có người đang trốn, còn nói bởi vì Tôn Lý cùng Dịch Thư trước đó đã nói những lời có tính uy hiếp đối với hung thủ, cho nên chỉ cần tìm được hai người, người chết ngày mai nhất định là một trong hai, những người khác đương nhiên liền an toàn. Tôi nghe vậy mới nghĩ: "À, thì ra là thế!", liền……”

“Liền cái rắm, cậu không cẩn thận ngẫm lại xem có chỗ nào không đúng sao?” Tần Niên trợn trắng mắt.

Nam sinh gật đầu:

“Có nghĩ nha! Tôi còn hỏi bà ta sao không tự mình đi tìm. Bà ta nói cái rương gỗ trong tủ quá nặng, bà ta không nhấc nổi. Còn hảo tâm nhắc nhở tôi dọn ra rương gỗ xong liền chạy nhanh ra ngoài, nếu bị người trong tủ nhìn thấy, khẳng định sẽ hoài nghi tôi là hung thủ. Bà ta nói sẽ đứng ngay bên ngoài chờ tôi, để người khác cho rằng bà ta và tôi vẫn luôn ở cùng nhau.

Tôi nghe ra bà ta còn rất suy nghĩ cho tôi, cũng cảm thấy lời nói của bà ta có lý, chỉ cần tìm được một trong hai người, ngày mai người mà hung thủ muốn gϊếŧ khẳng định là một trong hai. Tôi chỉ là vì tính mạng của mình mới nghe theo lời bà ta mà thôi.”

“……”

Dư Tô: “Thật đúng là một thiếu niên lanh lợi.”

Nam sinh vẻ mặt hổ thẹn:

“Thực xin lỗi, tôi là người mới, hoàn toàn không có kinh nghiệm, không ngờ tâm cơ của bà ta thâm hiểm như vậy! Xong xuôi bà ta còn lén nói với tôi đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài, để tránh bị người ta trả thù, cho nên tôi cũng không dám nhắc lại chuyện đó……”

Tiếu Hải vô tình nói:

“Không phải vì tâm cơ của bà ta quá sâu, mà là do anh quá ngốc.”

Vưu Thiến ngã ngồi trên mặt đất, mặt xám như tro tàn, hai mắt cũng mất đi thần thái, hoàn toàn không còn vẻ tàn nhẫn như lúc vung dao gϊếŧ người vừa rồi.

Dư Tô nhìn bà ta, trong lòng có hơi thổn thức. Bị giao cho loại nhiệm vụ khó khăn này, nếu đổi lại là nàng, chỉ sợ cũng thực mau thất bại.

Bất quá, nàng hẳn sẽ không bí quá hoá liều xúi giục người chơi đi đào thi cốt, mà sẽ lựa chọn con đường bảo thủ hơn. Kỳ thật, trừ bỏ che giấu thật tốt các manh mối có lợi cho người khác, hung thủ có thể không cần làm gì cả, chỉ cần sắm tròn vai một người chơi bình thường là được.

Vưu Thiến quả là xui xẻo. Thời điểm chọn phòng ngủ, có lẽ bà ta liền muốn chọn nơi này, đáng tiếc bị nam sinh nhanh chân giành trước, nếu lại mở miệng đòi đổi phòng, liền kỳ quái.

Như vậy……

Dư Tô tò mò hỏi:

“Hôm nay bà hẳn là có cơ hội tới thu hồi manh mối, vì sao không tới lấy?”

Vưu Thiến ngẩng đầu, dùng ánh mắt tuyệt vọng liếc nhìn nàng một cái, lại quét qua mọi người, sau cùng mới nhìn về phía Tiếu Hải đứng ở tít đằng sau:

“Ảnh chụp là ta dùng sức nhét vào tận sâu bên trong vách tường, dọn ra tủ quần áo rất khó khăn, động tĩnh cũng lớn. Cho nên ta chỉ có thể đi tìm công cụ hỗ trợ, mới vừa tìm được một cây gậy muốn đi đến chỗ đó. Đứa bé kia liền xuất hiện, về sau vẫn luôn đi theo ta.” Vẫn luôn đi theo, trước sau chưa cho nàng cơ hội đơn độc hành động.

Vưu Thiến cơ hồ cho rằng Tiếu Hải đã biết thân phận của mình, cho dù một chữ hắn cũng không nhắc tới. Vốn dĩ còn tính toán sáng mai sau khi bỏ phiếu kết thúc liền giải quyết đứa bé này trước……

Nghe Vưu Thiến nói, ánh mắt của những người khác đều rơi xuống trên người Tiếu Hải.

Nhìn vóc dáng nho nhỏ của hắn, Dư Tô không cầm lòng được thầm than một câu: Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.

Dưới tầm mắt chăm chú của mọi người, Tiếu Hải thản nhiên ngáp một cái:

“Còn có thể ngủ một lát.”

Sau đó hắn liền xoay người, trực tiếp trở về phòng.

Dịch Thư cùng Tần Niên dùng đoạn dây thừng kia trói lại Vưu Thiến. Dư Tô phụ trách băng bó cho nam sinh.

Nàng từng đọc qua ở trên diễn đàn, trong nhiệm vụ trừ phi bị thương cực kỳ nghiêm trọng, nếu không sau khi trở lại thế giới hiện thực, thân thể cũng không xuất hiện bất luận vấn đề gì.

Không trung bên ngoài dần dần xuất hiện ánh nắng mặt trời, thực mau liền đến buổi sáng.

Dịch Thư gọi Dư Tô vào căn phòng bên phải, hỏi nàng:

“Cô thật sự mới lần thứ hai làm nhiệm vụ sao? Có gia nhập tổ chức gì chưa?”

Dư Tô không đáp mà hỏi ngược lại hắn:

“Có chuyện gì? Nói thẳng.”

Dịch Thư ho một tiếng:

“Tổ chức của tôi đãi ngộ hào phóng, nhân tài đông đảo, tiền đồ sáng lạn, còn cung cấp ăn ở, 5 hiểm 1 kim, có muốn suy xét một chút không?”

“……” 5 hiểm 1 kim là cái quỷ gì?

Dịch Thư thấy nàng không lên tiếng, nhanh chóng bổ sung:

“Quan trọng nhất là, trong tổ chức đã có người thông qua hơn mười tràng nhiệm vụ, có thể phụ trách dẫn người mới vượt qua màn chơi. Mặt khác, chúng tôi còn có hệ thống tình báo chuyên môn, đảm bảo sớm tìm được thông tin chuẩn xác nhất.”

Dư Tô có hơi động tâm, bắt đầu suy xét.

Dịch Thư cho rằng mình còn chưa đả động được nàng, nghĩ ngợi một hồi liền tiếp tục nói:

“Hơn nữa……tổ chức chúng tôi mỹ nam đông đảo, nếu cô gia nhập, thì chính là thành viên nữ đầu tiên, độc nhất vô nhị, chơi game, dạo phố, mua sắm linh tinh, muốn kêu ai đi theo cứ tùy ý, hưởng thụ đãi ngộ như công chúa!”

Dư Tô: “……” Cái đó ai hiếm lạ!

“Còn nữa, để tôi lại suy diễn…suy nghĩ một chút.” Dịch Thư quay mặt sang chỗ khác, bộ dáng như "người bên cạnh nhất định chưa nghe được mình lỡ lời".

Một lát sau, hắn vỗ tay một cái:

“Đúng rồi, tất cả mỹ nam trong tổ chức chúng tôi đều độc thân!”

“…...”

Dư Tô rốt cuộc mở miệng:

“Tổ chức các người có phải mang tên văn phòng môi giới hôn nhân hay không?”

Dịch Thư cười gượng hai tiếng:

“Thế nào? Tôi nhận thấy năng lực của cô khá tốt, sợ một mình cô làm nhiệm vụ, không cẩn thận liền chết oan chết uổng, mới hảo tâm mời cô gia nhập. Người khác không có đãi ngộ này đâu.”

Không cẩn thận liền chết oan chết uổng? Miệng lưỡi của người này thật là....Vừa tìm được hung thủ, hắn liền giống như thay đổi thành một người khác, cùng bộ dáng nghiêm túc khôn khéo trước đó chênh lệch không nhỏ.

Trở lại chính sự, nàng xem không ít bài đăng trên diễn đàn, trong đó cũng có vài bài nhắc tới tổ chức. Không thể không nói, gia nhập một tổ chức tốt đích xác có lợi rất lớn.

Rốt cuộc, cho dù có xem qua bao nhiêu bài viết chia sẻ kinh nghiệm, so ra vẫn kém với việc được người chơi thâm niên có kinh nghiệm phong phú giáp mặt truyền giáo.

Tuy rằng cảm thấy lời nói của Dịch Thư không quá đáng tin cậy, Dư Tô vẫn nghiêm túc suy nghĩ:

“Để lại số điện thoại đi, sau khi rời khỏi đây tôi sẽ suy xét.”

Dịch Thư là có chuẩn bị trước mà đến, lập tức từ trong túi móc ra một tấm danh thiếp.

Tấm danh thiếp đen nhánh, phía trên viết vài dòng chữ nhỏ màu bạc: Văn Phòng Thịnh Thuần, Phó chủ tịch - Vương Đại Long, điện thoại liên hệ - 183 xxxx xxxx.

Ánh mắt Dư Tô dừng ở trên cái tên kia, nghẹn hơn nửa ngày mới hỏi một câu:

“Cái tên Vương Đại Long này là...tên thật sao?!”

“Cô cũng thật biết nói đùa.” Dịch Thư đột nhiên thu lại vẻ tươi cười, xoay người bỏ đi.

Xem ra, đó đúng là tên thật của hắn.

----------~★TK-WP★~----------

Buổi sáng 7 giờ, Vưu Thiến bị trói gô ném vào vị trí ngồi ban đầu của bà ta. Thời điểm tiếng nhạc nhắc nhở bỏ phiếu bắt đầu, các người chơi đều thống nhất duỗi tay chỉ về phía Vưu Thiến.

Nhiệm vụ kết thúc cực kỳ mau chóng, cơ hồ chỉ sau nháy mắt, Dư Tô liền về tới gian phòng ngủ quen thuộc của mình.

Nàng mở ứng dụng game ra xem xét một chút khen thưởng trong nhiệm vụ lần này, đập vào mắt đầu tiên là một khoản thu nhập cực kỳ khả quan, so với lần trước càng nhiều hơn. Điểm thuộc tính được cộng 11 điểm, gộp với điểm lần trước, tổng cộng có 16 điểm thuộc tính chưa phân phối.

Bất quá, lần này trò chơi không cho nàng bất luận đạo cụ khen thưởng gì.

Dư Tô nhìn chằm chằm những điểm thuộc tính kia, trong lúc nhất thời có hơi do dự.

Thuộc tính có thể cường hóa bao gồm: ngoại hình, sức khỏe, thị lực, thính lực, khứu giác, vị giác,...

Cường hóa ngoại hình hẳn không có tác dụng gì đối với việc hoàn thành nhiệm vụ. Ở phương diện sức khỏe thì Dư Tô lại không mắc bất luận bệnh tật gì cần trị liệu. Vị giác nàng cho rằng tương đối râu ria, cũng đâu thể nhìn thấy thứ gì khả nghi liền tiến lên liếm một miếng?

Thị lực, thính lực cùng khứu giác, mỗi cái đều có chỗ tốt của nó.

Do dự trong chốc lát, Dư Tô lựa chọn phân phối toàn bộ điểm thuộc tính cho [Thị lực].

Bất quá, nhìn lại các giá trị cơ bản ban đầu của tất cả các thuộc tính, nàng liền cảm thấy muốn hộc máu.

Giá trị ban đầu của ngoại hình chỉ có 20 điểm, mấy cái khác nhiều nhất đều không vượt quá 25, mà giá trị cao nhất là 100.

Nàng ngẩng đầu nhìn vào mặt gương nhỏ trên bàn, trong nội tâm nhủ thầm: Nhìn mình cũng đâu đến nỗi nào!

Ấn nút xác nhận lựa chọn phân phối điểm thuộc tính xong, đôi mắt Dư Tô bỗng nhiên bị mù trong thời gian ngắn.

Vài giây sau, lúc mở mắt ra lần nữa, nàng liền cảm giác như mình vừa mở ra cánh cổng dẫn đến tân thế giới. Liếc một cái, ngay cả hoa văn rất nhỏ trên khăn trải bàn đều thấy được rõ ràng, tựa như trước mắt có trang bị một cái kính lúp.

Bụng rầm rì kêu, Dư Tô chạy nhanh xuống lầu mua một túi đồ ăn lớn trở về, vừa ăn vừa mở lên máy tính.

Nàng muốn điều tra một chút về tổ chức

của Dịch Thư, cũng chính là Vương Đại Long.

Nhưng thay đổi vài từ khóa tìm kiếm, vài cái trình duyệt, vẫn hoàn toàn không tìm được bất luận tin tức gì hữu dụng.

Dư Tô lựa chọn từ bỏ, đi rửa mặt, sau đó ngã đầu xuống ngủ.

Ở trong nhiệm vụ thức một đêm, hiện tại tuy đang là ban ngày, nhưng nàng vẫn có thể ngủ say vô cùng, đến chạng vạng mới tỉnh dậy, hơi mơ màng trong chốc lát, sau đó mới từ từ nhớ lại cảnh trong mơ.

Cũng giống như lần trước, nàng ở trong mơ thấy được câu chuyện bên trong nhiệm vụ.

Đứng ở góc độ của bé trai Vu Dương, đồng cảm giống như chính bản thân mình cũng bị trải qua toàn bộ sự việc.

Thân thể bé trai phải hứng chịu bạo lực, xâm phạm. Tâm lý cùng thân thể đồng thời xuất hiện vấn đề. Ở cùng ngày Vu Hân báo cho cha mình rằng cô giáo muốn tới thăm gia đình, người ông cũng vì lo lắng cho tình trạng thân thể của Vu Dương mà đưa ra ý kiến muốn gọi điện nói cho cha mẹ Vu Dương biết, kêu bọn họ khuyên bảo con trai mình chịu đi khám bệnh.

Tên cầm thú kia cảm giác được nguy cơ, lo lắng mọi việc bại lộ, vì thế ở ngày hôm sau liền lên kế hoạch gϊếŧ người giấu xác.

Trong nhà trừ bỏ Vu Hân buổi sáng đi học, cũng chỉ còn hắn cùng cha hắn, cũng chính là ông nội của hai đứa trẻ. Đầu tiên, hai người cùng nhau ra ruộng thu hoạch gia màu. Lúc sau hắn liền lấy cớ lo lắng cho sức khỏe của Vu Dương, buổi trưa về nhà một chuyến.

Chính là ở khoảng thời gian này, hắn đã dùng dây thừng siết chết đứa trẻ đáng thương kia.

Hắn bê thi thể Vu Dương từ trong phòng xuống lầu, giấu tạm ở tủ quần áo trong phòng ngủ, sau đó lấy cái cuốc ra vườn rau đào huyệt, đem thi thể vùi lấp vào trong. Bởi vì lo lắng trở về quá lâu khiến ông lão hoài nghi, cho nên hắn đào cái huyệt kia cũng không sâu.

Đương nhiên không chỉ như vậy, đang vào mùa thu hoạch, trong viện chất đầy thóc lúa chờ xay xát, hắn liền tùy tiện dọn một đống đặt ở trên miếng thổ địa kia, che giấu lớp thổ nhưỡng hỗn độn ẩm ướt phía dưới, sau đó thần sắc như thường trở ra ruộng làm việc. Đến tận chiều tối, thời điểm cùng ông lão về nhà nấu cơm ăn, mới làm bộ kinh ngạc phát hiện cháu mình không thấy……

Ai cũng không nghĩ tới, đứa bé đã bị tên cầm thú kia chôn ở sau nhà.

Dư Tô ngồi trên giường thất thần trong chốc lát, lấy ra di động dưới gối xem giờ.

Ấn sáng màn hình, ánh mắt thậm chí còn chưa thấy rõ hiện tại là mấy giờ, liền trực tiếp bị tin tức trên màn hình thu hút...

"Tin nóng! Lực lượng cảnh sát ở thành phố H vừa phá một vụ án đồng xâm phạm tìиɦ ɖu͙ƈ trẻ em, ngay tại hiện trường bắt được 3 kẻ hiềm nghi……"

Dư Tô cơ hồ lập tức click mở dòng tiêu đề kia.

Nội dung chi tiết của tin tức này là, trên website của một trang chuyên về sεメ ở nước ngoài có một người quốc nội đăng ký tài khoản, dùng để đăng các bức ảnh ấu dâm cùng clip quan hệ với các bé trai vị thành niên.

Cảnh sát nhanh chóng hành động, không đến 24 giờ liền tìm tới nơi ở của kẻ hiềm nghi, cũng bắt được bọn họ tại trận.

Trong tin tức lời ít mà ý nhiều thuật lại rằng, tại hiện trường còn có 5 bé trai từ 6 đến 13 tuổi, qua điều tra, đều có quan hệ thân thuộc với ba kẻ hiềm nghi. Phía dưới là một đoạn clip ngắn, trừ bỏ quay cảnh ba người bị bắt giữ thẩm vấn, còn có vài phụ huynh không ngừng khóc rống.

Dư Tô nhìn lướt qua khu bình luận một chút, lọt vào trong tầm mắt đầu tiên là dòng bình luận: “Đây là chuyện phát sinh trong chung cư tôi, chung cư XX, khu 3, tầng 5. Lúc ấy tôi liền đứng ở bên ngoài nhìn xem, nghe nói có 2 đứa bé trong đó là anh em ruột, một trong mấy tên cặn bã kia còn là cậu ruột của bọn họ.”

Đọc bình luận này, Dư Tô hơi nhăn mày, click xem phần trả lời, liền thấy quả nhiên không ít người cho rằng người bình luận này thật quá phận.

Tin nóng còn chưa đề cập kỹ càng tỉ mỉ như vậy, nhưng chỉ cần là người ở phụ cận, đều có thể biết danh tính hai đứa trẻ kia là ai.

Rõ ràng nên bị trừng phạt chính là kẻ phạm tội, nhưng cuối cùng người bị tổn thương nhiều nhất, bị ám ảnh nhiều nhất vẫn là người bị hại.

Ngày hôm sau, một tin tức đột phát khác liền xuất hiện ở trang đầu - "Con dâu của CEO một tập đoàn tài chính nổi tiếng đột nhiên nổi điên, trong quá trình được đưa đi bệnh viện, nhân lúc không ai để ý nhảy xuống xe. Do chiếc xe đằng sau không kịp phanh lại, bánh xe trực tiếp cán qua đầu bà ta, làm bà ta chết ngay sau đó." Trên bản tin có đính kèm một bức ảnh của người chết lúc còn sống, Dư Tô vừa nhìn liền nhận ra, đúng là Vưu Thiến.

Nàng trái lo phải nghĩ, cuối cùng quyết định gọi cho Vương Đại Long một cú điện thoại.

Sau khi điện thoại chuyển được, đầu bên kia liền truyền đến thanh âm quen thuộc:

“Xin chào, Văn Phòng Thịnh Thuần xin nghe, quý khách muốn đặt hàng sao?”

Cái văn phòng này rốt cuộc làm cái gì?

Dư Tô ho nhẹ một tiếng:

“Vương Đại Long, là tôi.” Không biết vì sao, tự nhiên muốn gọi tên đầy đủ của hắn.

Phía bên kia trầm mặc một lát, nói:

“Xin lỗi, tôi không quen biết ai tên Vương Đại Long, tên tôi là Dịch Thư.”

“Phải không, xem ra gọi lộn số rồi, cúp máy đây?”

“Đừng đừng đừng!” Thanh âm bên kia lập tức tăng cao mấy lần.

“Suy nghĩ kỹ rồi sao, muốn gặp mặt thương lượng hay không?”

----------~★TK-WP★----------

Hai người hẹn gặp ở một tòa cao ốc nổi danh nhất trong trung tâm thành phố.

Nơi Dư Tô ở cách trung tâm thành phố một khoảng xa, tuy rằng đi qua tốn một chút thời gian, nhưng như vậy sẽ an toàn hơn, ít nhất sẽ không nhanh chóng bại lộ địa chỉ của nàng.

Giữa trưa, đúng 12 giờ rưỡi, Dư Tô ở....tiệm ăn vặt bên cạnh quán cà phê đối diện tòa cao ốc gặp được Vương Đại Long.

Giống như trong nhiệm vụ, hắn để tóc dài, buộc thành đuôi ngựa ở sau đầu, mặc một bộ quần áo rộng thùng thình, dưới chân mang một đôi dép lào, trong miệng húp xì xụp mỳ Quan Đông, nhìn qua thật giống một nghệ thuật gia lôi thôi lếch thếch.

Hắn ngồi ở trên ghế hướng về phía Dư Tô vẫy tay, chờ nàng đến gần, liền đẩy qua một ly trà sữa nóng:

“Uống trước đi, đợi chút nữa chủ tịch của chúng tôi sẽ lại đây. Chủ tịch tự mình đến gặp cô, ráng biểu hiện cho tốt.”

Dư Tô không nhịn được hỏi:

“Ngày thường anh đều là cái dạng này sao, so với trong nhiệm vụ chênh lệch lớn như vậy?”

Hắn đương nhiên nói:

“Nhiệm vụ không phải liên quan đến sinh tử sao, không nghiêm túc liền mất mạng. Hiện tại là thời gian thả lỏng, căng thẳng làm gì? Ngày thường ngay cả đầu óc tôi cũng lười sử dụng.”

Điểm bức xúc quá nhiều, Dư Tô trong lúc nhất thời không biết nên bắt đầu phê bình từ cái gì, dứt khoát vùi đầu uống trà sữa.

Sau đó, nàng nghe thấy Vương Đại Long đề cao âm lượng, hướng về phía cửa hô một tiếng:

“Đại ca, chúng ta ở chỗ này!”

Dư Tô ngẩng đầu nhìn, thiếu chút nữa phun ra ngụm trà sữa còn chưa kịp nuốt xuống trong miệng...

Ngoài cửa tiến vào một nam nhân vóc dáng cao ráo, ánh mắt dừng lại ở bên này, nhìn thấy Dư Tô liền rất có hứng thú mà híp lại hai mắt, sau đó cất bước đi tới, cười tủm tỉm chào hỏi:

“A, hữu duyên thiên lí năng tương ngộ.”

Dư Tô hung hăng cắn ống hút, mặt vô biểu tình đáp:

“Bất phải oan gia bất tương phùng.”

Vương Đại Long ngơ ngẩn:

“Sao tự nhiên hai người lại đối câu? Ám hiệu sao? Chúng ta còn có phân đoạn này?”

Phong Đình kéo ra cái ghế bên cạnh ngồi xuống, chậm rề rề hỏi:

“Đây là người mới mà cậu tuyển?”

Vương Đại Long mãnh liệt gật đầu:

“Đúng vậy, đừng thấy cô ấy thoạt nhìn dung mạo bình thường, còn rất lợi hại, thiếu chút nữa tôi đã bị lừa.”

“Đây là đang khen sao?” Dư Tô cười không nổi.

Phong Đình cười nhẹ một tiếng, an ủi:

“Không có gì, nhân tài ngày xưa cũng đều nhìn rất bình thường đó thôi."

Một chút cũng không cảm thấy được an ủi!

Dư Tô nghiêm túc hỏi:

“Vậy tổ chức của hai người rốt cuộc thế nào, nói kỹ càng tỉ mỉ cho tôi biết được chứ?”

Phong Đình nhìn thoáng qua Vương Đại Long, không nói chuyện.

Vương Đại Long hắng giọng nói:

“Cũng không khác lắm so với những điều trước đó tôi đã nói cho cô biết. Tổ chức chúng tôi nhân tài đông đảo, tổng cộng có tôi cùng đại ca. Mỹ nam đông đảo, đều đang ngồi trước mặt cô, độc thân cũng là thật.”

Dư Tô giật giật khóe miệng, nghiến răng nói:

“Thật đúng là "không khác lắm" a!”

Vương Đại Long chột dạ dời đi ánh mắt:

“Hệ thống tình báo cũng khá tinh nhuệ. Đại ca là cảnh sát, hiểu chứ?”

Không nghe, không hiểu, cáo từ.

Thời điểm Dư Tô đang muốn tìm lý do gì lấy cớ cáo từ, Phong Đình nói:

“Dẫn qua vài lần nhiệm vụ cũng không thành vấn đề.”

Nàng trầm mặc một chút, cười rộ lên:

“Đại thần, tổ chức này của ngài thật hoành tráng! Tôi thật sự không chờ nổi muốn gấp rút gia nhập!”

Vương Đại Long nhanh chóng lấy từ trong túi ra một tờ giấy bị gấp lại rất nhiều lớp, phía trên còn giắt một cây bút, đẩy đến trước mặt Dư Tô:

“Đây, điền xong tờ đăng ký thành viên, từ hôm nay trở đi, cô chính là tổng giám đốc của văn phòng Thịnh Thuần!”

Dư Tô: “……”

Nàng cúi đầu nhìn tờ giấy kia, kỳ thật cũng chỉ có ba yêu cầu điền tên họ, tuổi tác cùng với ID người chơi.

Nàng vừa điền vừa hỏi:

“Văn phòng của hai người có phải còn tiếp đơn hàng gì hay không?”

Vương Đại Long nói:

“Đại ca không hay tiếp, hầu như đều là tôi tiếp. Tương tự như Tần Niên, làm công việc dẫn người chơi khác vượt qua nhiệm vụ, cũng nhận giúp người chơi đoạt lại tài khoản trò chơi. Đương nhiên, chúng tôi không tiếp loại hãm hại hay cướp đoạt tài khoản của người khác.”

“Vậy việc làm ăn thế nào? Một đơn hàng có thể kiếm nhiều ít?” Dư Tô nghe được liền có chút động tâm, về sau có lẽ nàng cũng có thể tiếp đơn, kiếm vài khoản tiền lớn, đến lúc đó liền có thể cho cha mẹ cùng em trai hưởng thụ cuộc sống tốt nhất.

“Cái đó a...văn phòng chúng ta chỉ mới khai trương hai ngày, tạm thời……còn chưa nhận được đơn nào, ha ha!”

Vương Đại Long một câu đánh nát mộng đẹp của Dư Tô.

Nàng nhìn tờ đăng ký thành viên đã điền xong, thầm nghĩ có phải mình vừa bị dụ lên thuyền tặc hay không?

Vương Đại Long nhanh chóng đem tờ đăng ký thu về, gấp gọn lại cất vào trong túi, mới nói tiếp:

“Nếu cô yêu cầu ăn ở, hôm nay liền cùng chúng tôi đi xem phòng đi, không cần quyết định ngay. Chúng ta lưu lại phương thức liên hệ trước, về sau liên lạc là được.”

Tuy rằng Dư Tô đang tự thuê phòng, nhưng vẫn hỏi một câu:

“Hai người ở đâu vậy?”

“Ở phòng trọ tại phố Cây Đinh, Tây Thành.” Vương Đại Long nói xong cũng cảm thấy có chút keo kiệt, liền bổ sung:

“Hai phòng, một sảnh.”

Phố Cây Đinh vốn dĩ không gọi là Phố Cây Đinh, chỉ là kêu riết liền quen. Nơi đó trước kia có dự án quy hoạch phá bỏ. Nhưng một đám hộ dân bị cưỡng chế di dời đều không chịu dễ dàng rời khỏi, thương lượng một hồi lâu liền xuất công phu sư tử ngoạm muốn một khoản bồi thường lớn, về sau dự án quy hoạch và di dời liền tạm thời gác lại. Hiện giờ ở đó chung quy chỉ còn một khu nhà cũ, thật sự vừa dơ vừa cũ, thoạt nhìn giống như lung lay sắp đổ, chuột gián hoành hành khắp nơi.

Hai người này sinh hoạt thảm đến như vậy sao? Không nói đến cái khác, chỉ tính số tiền sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cũng đủ cho bọn họ thuê được phòng VIP đi? Đặc biệt là Phong Đình……thoạt nhìn rất lợi hại, thế mà lại ở nơi đó?

Phong Đình cảm giác được tầm mắt của Dư Tô, nói:

“Chỉ có một mình cậu ta ở đó.”

Vương Đại Long hỏi:

“Muốn dọn tới ở không? Vừa lúc có hai gian phòng ngủ, chúng ta chia sẻ.”

Dư Tô nhanh chóng lắc đầu:

“Không muốn.”

----------~★TK-Wattpad★~----------

Dư Tô về đến nhà, nhìn thấy Vương Đại Long phát tới một chuỗi tin nhắn trên WeChat, còn cảm thấy có chút mơ mơ màng màng.

Sao nàng lại gia nhập vào một cái tổ chức keo kiệt đến chua xót lòng người như vậy?

Click mở tin nhắn, chỉ thấy Vương Đại Long gửi một cái sticker đầu heo đang cười đến thực vui vẻ, cùng với nội dung: "Cô hiện tại gia nhập thật đúng là quá sáng suốt. Tương lai cô chính là nguyên lão của văn phòng chúng ta. Những người tới sau đều phải gọi cô một tiếng đại tỷ, có thấy sướng hay không?"

Sướng cái quỷ, cũng đâu phải làm xã hội đen!

Người này so với người trong nhiệm vụ chênh lệch cũng quá lớn đi?

Một người bộ dáng nghiêm túc, một người bộ dáng lúc nào cũng hi hi ha ha, hoàn toàn chính là hai người. Nói là hai anh em sinh đôi có khi nàng cũng nguyện ý tin.

Dư Tô không trả lời hắn, rời khỏi khung chat, nhìn thấy phía dưới còn có một tin nhắn, là Phong Đình phát tới.

Hắn hỏi Dư Tô thời gian đến nhiệm vụ lần sau, cũng kêu nàng đến lúc đó trước gọi điện thoại qua nhắc hắn tiếp nhận lời mời.

Dư Tô nhớ tới trước đó còn có thắc mắc quên hỏi, liền ở trên WeChat nhắn tin hỏi hắn: "Hai người thành lập tổ chức này vì mục đích gì vậy?"

"Không có lợi thì không dậy sớm", triết lý này không chỉ riêng nhằm vào thương nhân, tuyệt đại bộ phận con người đều khó mà không hề có mục đích gì tự động đi trợ giúp người khác, huống hồ đây cũng không phải chuyện nhỏ giống như dắt bà lão qua đường.

Dẫn người khác vượt qua nhiệm vụ, vạn nhất xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chính là không toàn mạng. Ai lại vô duyên vô cớ lấy tính mạng của mình đi giúp người xa lạ?

Qua nửa giờ sau, Phong Đình mới trả lời.

Hắn nói: "Gần đây chúng tôi phát hiện rất nhiều người nếu không phải tự sáng lập thì cũng là có gia nhập tổ chức, tần suất gặp được người chơi theo tổ đội ngày càng tăng. Việc này đối với người chơi riêng lẻ mà nói, sẽ có nguy hiểm càng lớn. Cho nên, tìm kiếm những người chơi có tư chất để bồi dưỡng đối với chúng tôi mà nói, đều có lợi."

Dư Tô nhìn chằm chằm những lời này vài lần, đột nhiên cảm thấy gia nhập tổ chức cũng không có gì không tốt.

Loại đồng đội giống như Tần Niên cùng Vưu Thiến, trong hai người chỉ có thể một chết một sống thật sự không nhiều lắm, cho nên người có tổ đội vẫn so với người chơi đơn lẻ dễ hành động hơn rất nhiều.

Phong Đình lại phát một tin nhắn lại đây:

"Tôi chỉ phụ trách dẫn cô qua 5 lần nhiệm vụ. Tất nhiên, nếu cô có thể sống được đến màn thứ năm. Còn nữa, trước đó đã dẫn qua 1 lần, nên chỉ còn dư lại 4 lần."

Dư Tô đối với chuyện này kỳ thật có thể lý giải, rốt cuộc dẫn qua nhiệm vụ so với cùng nhau làm nhiệm vụ là khác nhau.

Nàng làm nhiệm vụ có thể mời người khác lập thành tổ đội cùng nhau tiến vào, nhưng sau khi nhiệm vụ hoàn thành cũng chỉ tính cho tài khoản của nàng, không tính ở bên tài khoản của đối phương.

Tỷ như hôm nay nàng bắt đầu nhiệm vụ, nhiệm vụ của đối phương thì cách 3 ngày sau. Như vậy, cho dù hôm nay hai người cùng nhau tiến vào làm nhiệm vụ, 3 ngày sau đối phương vẫn phải đi làm nhiệm vụ của mình.

Nói cách khác, vốn dĩ người ta chỉ cần mạo hiểm một lần, giờ lại biến thành hai lần.

Phong Đình nói sẽ dẫn nàng qua 4 lần nhiệm vụ, tức là ngoài nhiệm vụ của mình, hắn còn phải chịu nhiều thêm bốn lần mạo hiểm.

----------~★TK-WP★~----------

Cách nhiệm vụ tiếp theo của Dư Tô còn mười chín ngày. Trong khoảng thời gian này, nàng chơi thật sự tận hứng. Chẳng qua đáng thương cho bạn thân còn bận đi làm, nàng chỉ có thể tự kiếm thú vui tiêu khiển giải sầu, ngẫu nhiên cùng Vương Đại Long tán gẫu vài câu.

Nàng cũng hỏi qua Phong Đình cùng Vương Đại Long về vấn đề của con dao găm mà nàng được thưởng kia. Phong Đình nói sẽ hỗ trợ điều tra một chút, nhưng tạm thời vẫn không có tin tức.

Thời gian chậm rãi trôi qua, rốt cuộc lại nghênh đón nhiệm vụ tiếp theo.

Ở thời điểm đếm ngược chỉ còn hơn mười phút, Dư Tô liền gọi điện cho Phong Đình nhắc nhở hắn, chờ đến khi đếm ngược kết thúc, trên giao diện di động lập tức nhảy ra nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ tên gọi 【Chạy nhanh đi】, phía dưới như thường là khung mời tổ đội.

Dư Tô điền mã ID mà mình ghi nhớ trước đó vào, nhấp xuống nút xác nhận, lập tức liền thu được thông báo “người chơi Phong Đình đã chuẩn bị”.

Còn thừa một phút, Dư Tô nhìn chằm chằm ba chữ "chạy nhanh đi" phía trên, cảm giác trong lòng có chút bất an.

Đây sẽ không phải là một tràng nhiệm vụ về thi đua thể lực đi? Nên biết rằng điểm thể dục của nàng chính là đệ nhất đếm ngược toàn khóa a……Trò Chơi Tử Vong - Chương 22: Kết thúc

Ván 2 - Level 2 - Hộ nhà nông

Người chơi - sỉ số 8:

1- Dư Tô (tên giả Tôn Lý) - Win

2- Vương Đại Long (tên giả Dịch Thư) - Win

3- Nam sinh (new player-cộng sự với Dịch Thư-chưa biết tên) - Win

4- Bé trai (tên giả Tiếu Hải) - Win

5- Nam nhân (tên giả Tần Niên-đồng đội với Vưu Thiến) - Win

6- Quý phu nhân (tên giả Vưu Thiến-fake new player-đồng đội với Tần Niên) - Lose

7- Nữ tử tóc ngắn (tên giả Đỗ An Hoa) - Lose

8- Nam mắt kính (tên giả Nghiêm Tĩnh) - Lose

Tổng kết: Chết 3, sống 5

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK