Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Dương đang mơ mơ màng màng trong giấc mộng thì thấy có cái gì đó ướt ướt ở trên mặt. Cô khó chịu mở mắt.
- Á. Chó.
Cô khẽ nói. Thì ra có một bé cún đang ngồi chễm chệ trên giường và đang…liếm mặt cô. Mở điện thoại ra thì thấy bây giờ mới có 5 rưỡi.
- Quái lạ. Bé cún này ở đâu ra nhỉ? Từ hôm qua tới bây giờ có thấy nó đâu.
Dương thắc mắc. Thực ra nếu không có con cún này thì cô cũng định dậy rồi. Có lẽ mới mấy ngày được Vũ “huấn luyện”, thói quen “mèo lười” của cô đã bị lấn át đi phần nào rồi.
Cô nhớ lại buổi tối hôm qua sau khi ăn bữa đêm xong, cô ngồi nói chuyện với hắn một lúc rồi kêu hắn chỉ phòng ngủ cho. Hắn ta “rộng lượng” chỉ … phòng dành cho khách để cô ngủ. Còn hắn thì khệnh khạng đi về phòng mình. Lúc đó cô chỉ muốn túm cổ hắn lại, đánh cho hắn một trận. Chẳng menly tí nào cả, trên ti vi, khi đưa con gái về nhà, con trai phải galant nhường phòng rồi xuống phòng khách hoặc phòng sách để ngủ chứ, đằng này… Cô lầm bầm rồi ngáp dài một cái. Cảm thấy hơi khát nước, cô cứ thế đi xuống dưới nhà mà chẳng thèm chải đầu hay xem lại trang phục gì hết.
Cô đi xuống mà không cả thèm mở mắt, cứ như vậy, mắt nhắm mắt mở lần theo bờ tường đi xuống. Bé cún cũng lẽo đẽo chạy theo. Cô có trí nhớ rất tốt, đặc biệt là đường đi, nên việc nhắm mắt vẫn có thể đi trong nhà Hoàng Văn không phải là một việc quá khó.
Xuống tới nơi, đi tới tủ lạnh, vơ bừa lấy một chai nước, cô ngửa cổ tu ừng ực. Những giọt nước dần dần chảy xuống cổ cô. Sau khi uống thỏa cơn khát như vừa từ Hoang mạc Sa-ha-ra về, Dương mới nhận thấy có người đang đứng nhìn mình, hắn ta còn đang cười nhăn nhở. Cô cố mở cặp mắt đang nhắm tịt ra. Nhận thấy đó là Hoàng Văn, cô cười một cái đáp lễ, cái cười của người ngái ngủ. Rồi cô lại lững thững bước ra phía bàn ăn và ngồi phịch xuống đó. Trông cô chẳng khác nào người mộng du cả.
Cho tới lúc này thì Hoàng Văn không thể nhịn cười hơn được nữa, anh bật cười lên thành tiếng.
- Ha…ha…ha….
- Hả? – Dương nhíu mày tỉnh hẳn. – Anh cười gì mà ghê vậy, trăm năm mới được cười một lần à?
- Ha…ha…Dương…em…em… – Hoàng Văn không thể nào nhìn được cười.
- Cái gì? – Dương càng nhíu mày sâu hơn. Chẳng lẽ mặt cô có gì đó sao? Cô nghĩ.
- Ha….ha…Tóc…tóc…em… – Hoàng Văn vẫn cứ cười.
- Tóc tôi sao?
Bất giác Dương đưa tay lên sờ vào cái “tổ quạ” của mình. Có cái gì đó dinh dính. Nó khiến tóc của cô vốn đã “tổ quạ” sẵn rồi, bây giờ lại tụm lại thành “một cục”.
- Á! Kẹo cao su.
À, cô nhớ ra rồi, tối qua cô có lấy một ít ở dưới phòng khách ăn cho “thanh mũi mát họng”. Chẳng hiểu sao phòng khách nhà hắn không bày biện hoa quả gì hết mà lại toàn là kẹo singum, định quảng cáo cho công ti này chắc. Cô nghĩ và “tiện tay” đút luôn mấy hộp vào túi. Lúc lên phòng, sau khi ăn xong, do thói quen nên cô vứt bừa bãi hết cả. Rồi cô ra ngoài ban công hóng gió một tí, lúc vào thì vấp phải cái gì đó, ngã xõng xoài. Có lẽ lúc đó cái “của nợ” này đã bị dính vào đầu cô. Thật là mất mặt a! Nghĩ vậy mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ. Đã vậy, tên Hoàng Văn kia còn chẳng biết ý, cứ đứng đó mà cười cô nữa. Tuy biết hắn cười rất đẹp trai, nhưng mà…Xấu hổ quá hóa giận, cô hét lên.
- Im ngay.
- … – Hoàng Văn lập tức ngưng cười, cái mặt thì nghệt ra.
- Có gì mà anh phải cười như vậy chứ?
Dương nói rồi một mạch chạy thẳng lên phòng. Tới nơi, cô chạy vào và đóng sầm cửa lại. Cô lao lên giường, nằm úp mặt xuống và đập đầu vào gối lia lịa.
- Tên xấu xa. Sao hắn có thể cười vào mặt mình như vậy chứ. Mười bảy năm làm người chưa bao giờ mình phải xấu hổ như lần này, a…a…a…a xấu hổ quá đi mất.
Cô hét và lấy tay đấm vào gối. Bên dưới phòng bếp, có một chàng trai đang mỉm cười. Thực ra tuy lúc nãy anh cười không phải vì chuyện mái tóc của cô mà là anh cười cái vẻ dễ thương của cô lúc nãy.
Khi cô nhắm mắt lần dò từng bậc thang, khi cô ngửa cổ uống nước ừng ực…. Trông thực sự đáng yêu. Khi cô hỏi gấp quá, anh mới nhìn thấy mái tóc của cô, vậy là kiếm cớ để nói thôi, chứ anh không bao giờ có ý định chế nhạo cô gì hết. Nó làm cô không bao giờ bị lẫn với ai cả, những tính cách ấy, những hành động ấy, những lời nói ấy, nó tạo nên cái chất đặc biệt của cô.
Trong 20 năm làm người, không phải anh chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, nhưng có lẽ, người có thể làm anh biết cảm giác thế nào mới là cuộc sống đích thực chỉ có thể là cô – Nguyễn Hoàng Dương mà thôi. Phải, chỉ duy nhất một người mà thôi.
Sau khi “tự tử” không thành, cô vào nhà WC vệ sinh cá nhân rồi gỡ mái tóc ấy, mặc tạm bộ quần áo hôm qua, cô đi xuống nhà. Dù hơi ngại nhưng cô vẫn phải bước xuống. Đứng trước của bếp, cô lưỡng lự. Hoàng Văn thấy cô xuống thì liền gọi.
- Dương, em vào ăn sáng đi.
Cô đi vào, thấy có gói bánh gì đó nhưng không có nhãn mác đặt trên bàn, tiện tay cô với lấy, bóc và ăn luôn. Cô vừa ăn vừa quay ra nói chuyện với Hoàng Văn.
- Bánh gì đây vậy? Ngon quá.
Hoàng Văn nhăn mày, sau đó liền cười bí hiểm.
- Ngon không?
- Ừ. Ngon lắm, có vị thịt bò, anh mua ở đâu vậy, chỉ chỗ cho tôi mua nữa. – Cô vẫn ngây thơ đáp lại.
- Em cứ ăn thoải mái đi, nhưng nhớ để phần cho Tiểu Tiểu nhé.
- Tiểu Tiểu là ai vậy?
- Là thứ đang đứng liếm chân em kìa.
Cô nhìn xuống. Ôi mẹ ơi, đó chính là con cún lúc sáng. Dương lập tức làm rơi gói bánh, mặt cô tái đi.
- Anh dám cho tôi ăn đồ ăn của chó sao?
- Anh đâu có nói em ăn, tự em ăn mà.
- Anh….anh…….
Cô nói chưa hết câu thì đã vội vã chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo. Thấy vậy Hoàng Văn vội vàng chạy theo. Anh đứng bên ngoài cửa nói vọng vào.
- Em không sao chứ?
- Sao cái đầu nhà anh!
Dương nói rồi đi ra ngoài. Có lẽ bây giờ cô giận hơn là xấu hổ. Lúc sáng đã mất mặt như vậy rồi, thế mà bây giờ lại… Sao ông trời cứ trêu ngươi con hoài vậy trời. Dương khóc ròng.
- Em sao rồi?
- Hết sao lâu rồi! Trời sáng rồi mà.
- Không sao thì tốt rồi. Anh xin lỗi đã không nhắc em sớm.
- Không sao, cũng tại tôi hấp tấp mà.
Dương cười gượng. Chẳng lẽ tôi lại đấm vào mặt tên khốn như anh sao, đồ xấu xa. Nhà họ Hoàng đúng là toàn người xui xẻo không à. Cô nghĩ thầm.
- Em ra ngoài ăn đi. Em ăn nhanh nhé, ăn xong anh đưa em về nhà lấy đồng phục và sách vở. – Hoàng Văn nói chuyện bình thường như chưa từng có chuyện lúc nãy.
- Được. – Dương lơ đễnh đáp lại. Có lẽ cô vẫn còn ngại và giận.
Vậy là bữa sáng bắt đầu với bánh mì, trứng ốp lếp và xúc xích. Sau khi ăn sáng xong, Hoàng Văn đưa cô về nhà lấy quần áo và sách vở. Vốn định đưa cô tới trường luôn, nhưng do cô nằng nặc đòi đi xe đạp điện tới trường nên anh cũng đành chịu. Sau khi cắt được cái đuôi mang tên Hoàng Văn, cô bắt đầu tới trường. Không phải cô không muốn đi xe xịn tới trường, nhưng thực sự cô không muốn có những lời đàm tiếu dị nghị. Điều đó làm cô không bao giờ thích cả.
***.
- Phù! Cuối cùng thì cũng tới trường rồi.
Dương thở mạnh một cái khi vừa đặt chân tới trường, cô cho xe vào nhà xe rồi khoác cặp lên lớp. Hoàng Văn đã đứng đợi cô ở cầu thang từ bao giờ, khi nhìn thấy cô, anh mỉm cười thật tươi, định bước tới bắt chuyện thì nghe thấy tiếng người gọi cô:
- Dương! Đợi đã.
Có một chàng trai với nước da ngăm ngăm đen và có vẻ bảnh trai xuất hiện. Anh ta kéo tay cô lại. Có lẽ đó là bạn cô ấy. Anh nghĩ. Đột nhiên, anh cảm thấy trong lòng cực kì khó chịu. Anh nhíu mày, sâu, rất sâu rồi bỏ đi. Buổi sáng hôm nay anh còn một việc quan trọng khác phải làm.
Chắc các bạn đều đoán được người đó chính là Vũ.
- Dương! Hôm qua cậu đi đâu vậy?
- Tôi có chút chuyện nên phải tới nhà người bạn.
- Bạn sao? Cậu làm gì có ai làm bạn ở đây. Đừng giấu tôi.
Dương có chút lúng túng. Sao cái gì hắn cũng biết vậy nhỉ. Cô lẩm bẩm.
- Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Hôm qua cậu đi đâu?
- Hôm qua … trên đường về có chút chuyện nên tôi tới nhà bạn thôi. Bộ tôi không được kết bạn với ai hả.
- Có thật không?
- Thật. – Dương nói nhưng mắt lại liếc nhìn đi đâu đó.
Vũ biết rằng biểu hiện này của cô chứng tỏ cô nói dối, hai vành tai cô đỏ hết cả lên rồi kìa. Nếu người ngoài nhìn vào thì có thể nghĩ rằng cô đang xấu hổ hay giận chuyện gì đó, nhưng chỉ một mình anh biết rằng đó là biểu hiện của sự nói dối. Tuy nhiên, anh biết câu “gặp chút chuyện trên đường về” là thật, anh cũng không muốn truy cứu cô, vì anh biết, rắc rối đến với cô chỉ có thể do một người làm.
- Sao cậu lại hỏi vậy? Mà Hải Quân sao rồi? – Dương thấy cậu ta suy tư nên hỏi.
- Không có gì, hôm qua tôi gọi cho cậu mãi không được thôi. Nó cũng đỡ rồi, hôm qua tôi đã đưa nó và mẹ về nhà rồi.
- Á. Tôi quên không sạc pin rồi.
- Đúng là hậu đậu.
- Cậu nói cái gì? Cậu có giỏi thì nói lại xem.
- ….
Vậy là hai người cứ kẻ hỏi người bước đi cùng nhau lên lầu. Thực ra, tối qua gọi mãi cho cô không được, sau khi đưa mẹ và em về, vì lo cho cô có chuyện, anh vội vàng đạp xe tới nhà cô. Tới nơi thấy cửa đã khóa ngoài nhưng gọi cửa mãi không thấy ai trả lời. Anh đã ngồi đợi cô tới tận mười hai giờ đêm. Báo hại, khi về kí túc xá cửa đã khóa mất rồi, anh phải leo rào vào. Bây giờ vẫn còn vết rách và trầy xước ở tay do hàng rào hơi nhọn. Thế mà sáng nay tới lớp lại thấy cô bình an vô sự như vậy, chẳng thèm để ý tới anh gì hết. Đúng là ….
Khi hai người đi lên, có một người khác đang mỉm cười, một nụ cười nham hiểm. Cô đã đi theo Vũ và đứng đây nãy giờ, nghe trọn cuộc nói chuyện của hai người.
- Nguyễn Hoàng Dương, mày giỏi lắm, qua chuyện hôm qua mà không có một vết trầy xước nào. Đã vậy vẫn còn dám qua lại với Vũ, lần này thì mày biết tay tao. Để xem mày còn dám đối mặt với Vũ được nữa không.
Cô ta nói rồi hất tóc, định quay đi thì đụng vào ai đó… “bốp”… Quyên ôm chán nhăn mày nói:
- Khốn kiếp. Đứa nào dám động vào tao. – Quyên gằn lên.
- Em đi đụng vào người ta đấy chứ.
Một giọng nam bình tĩnh trả lời cô. Quyên ngẩng mặt lên.
- Hừ, thì ra là đại thiếu gia nhà họ Hoàng, hân hạnh được gặp mặt. – Quyên đáp lại bằng một giọng cực kì chua ngoa.
Hoàng Văn chẳng thèm để ý tới thái độ của cô mà nói thẳng:
- Anh có chuyện cần nói với em.
- Chuyện gì?
- Chuyện về Dương. Theo anh đoán thì người em thích là chàng trai đi cùng Dương. Cũng chính vì chàng trai đó mà em đã 5 lần 7 lượt tìm cách hãm hại Dương. Đúng không? Anh sẽ có cách để họ rời xa nhau.
- Được. Ra ngoài rồi nói chuyện.
Hoàng Văn và Quyên cùng nhau đi ra sau vườn trường nói chuyện.
Dương và Vũ vừa lên tới lớp thì nghe thấy tiếng loa thông báo.
- Các em học sinh chú ý, toàn bộ học sinh khối 10, 11, 12 nhanh chóng xuống tập trung tại sân trường. Xin nhắc lại, toàn bộ học sinh ….
- Có chuyện gì nhỉ? – Dương hỏi.
- Không biết. – Vũ lạnh lùng đáp rồi đi về chỗ ngồi của mình.
Cô nhíu mày, càng ngày cô càng không thể hiểu nổi đầu óc tên này nghĩ gì nữa, thái độ khi ở ngoài và khi trên lớp khác hẳn nhau, chưa nói đâu xa, giữa thái độ của mười phút trước đây khi ở cầu thang và bây giờ đã hoàn toàn đối nghịch. Rốt cuộc là hắn bị làm sao chứ, con người đa nhân cách à. Cô lắc lắc đầu rồi cũng lon ton chạy về chỗ của mình. Cất cặp xong thì cô cũng thấy Tâm vừa đi “hóng hớt” về. Cô liền hỏi.
- Trường mình có chuyện gì mà phải tập trung học sinh gấp thế?
- Ui dào, có gì đâu, công bố nhà đầu tư xây mới lại trường và trao học bổng cho mấy đứa được điểm cao trong kì thi thử ĐH đợt vừa rồi ý mà.
Tâm nói rồi thở dài sườn sượt. Thấy vậy Dương lại hỏi.
- Cậu có chuyện gì thế?
- Haiz. Dương ơi, có phải số tớ không thể lấy trai giàu không?
Khi Dương vẫn chưa tiêu hoá được câu nói của Tâm thì Tâm đã nói tiếp:
- Tớ bị người ta trả lại thư tình và từ chối thẳng thừng rồi.
Dương thấy vậy thì tốt bụng an ủi:
- Ai mà dám từ chối bạn Tâm xinh đẹp của ta chứ? Nói đi, tớ xử lí cho.
- Hoàng Việt.
- Hả? Ha….ha…ha… cậu.. cậu…thích hắn sao.
- Cậu cười cái gì? Thích thì đã sao nào? Không an ủi thì thôi lại còn….
- Không, cậu phải bền bỉ chứ, một lần mà đã nản rồi sao? Phải rồi, tôi có thể giúp cậu đưa thư tình đó. – cô cố nhịn cười nói.
- Thật không? – Tâm thấy vậy, mắt liền sáng lên.
- E hèm! – Cục băng đằng sau lập tức lên tiếng.
Dương nuốt nước bọt khan, có lẽ hắn ta nhớ tới hồi còn nhỏ, hắn ta đã từng bị cô chơi xỏ với những bức thư tình đây mà. Thấy vậy, cô liền kiếm cớ chuồn, nếu còn đứng đó, hậu quả thế nào e rằng chỉ trời mới biết.
- A… Tâm, chúng ta xuống sân trường tập trung đi. – cô vừa nói vừa đẩy Tâm đi.
- Còn sớm mà. – Tâm vẫn ngơ ngác.
- Đi thôi nào. – Cô nháy mắt nói.
- Mắt cậu bị làm sao vậy?
- Trời ơi, bà cô đi xuống sân cho tôi nhờ. – Dương hét lên.
- Biết rồi, đi thôi, cậu làm tôi sắp điếc rồi.
Hai người họ cùng nhau đi xuống sân trường, trong khi đi, Tâm còn luyên thuyên đủ chuyện về Hoàng Việt. Vũ khẽ mỉm cười. Cô đúng là vẫn chứng nào tật nấy. Anh nghĩ vậy rồi cũng chuẩn bị đi xuống sân.
***.
Tại sân trường. Sau một hồi đọc thông báo và khen thưởng học sinh dài dòng, thầy phó Hiệu trưởng lên tiếng:
- …. Và bây giờ, xin giới thiệu với các em, nhà đầu tư lớn nhất cho trường ta và hiện tại cũng đang là người góp vốn nhiều nhất với kinh phí 67 tỉ đồng để xây mới lại trường. Công ti CBS, xin kính mời đại diện công ti CBS lên trao số tiền cho đại diện nhà trường là Phan Hiệu trưởng. Và đặc biệt, xin giới thiệu với các em, đại diện của công ti CBS chính là anh Hoàng Văn, cựu học sinh cũ của trường ta.
- Hoàng Văn sao? Anh ta đã từng học ở đây, nói vậy người có biệt danh “nụ cười thiên thần” chính là hắn. – Dương lẩm bẩm rồi bất chợt cũng ngẩng đầu lên.
Xung quanh cô, cả trường đang rất nhốn nháo, họ đều hò hét tên của anh. Lần này còn đình đám hơn cả vụ Hoàng Việt xuất hiện nữa: “nụ cười thiên thần” , em yêu anh. “nụ cười thiên thần” my idol. “nụ cười thiên thần” anh thật là đẹp trai. “nụ cười thiên thần”. “nụ cười thiên thần”….
Đáp lại tấm chân tình của toàn thể các bạn nữ, Hoàng Văn chỉ cười mà không nói gì, cô có cảm giác anh đang nhìn cô.
- Các em trật tự. – Thầy Hiệu trưởng lên tiếng. – sau đây sẽ là một số thông báo quan trọng.
Tiếng huyên náo ban nãy biến mất, cả trường im phăng phắc.
- Các em, trường ta rất vui vì nhận được thông báo rằng, đợt này, ngoài việc đầu tư xây mới lại trường, tổng công ty CBS còn có một quyết định. Họ sẽ đầu tư cho các em đi du học bên Mỹ, thời gian du học là 4 năm, các em sẽ được bao hoàn toàn tiền ăn ở, ngoài ra còn có … Để được chọn, các em sẽ phải đăng kí tham gia một đợt thi chọn lựa toàn trường. Ai muốn tham gia sẽ phải đăng kí vào ngày x tháng x năm 2013. Môn thi bao gồm : Hùng biện Tiếng Anh, giải Toán nhanh bằng…….. Riêng có hai em sẽ được tuyển thẳng. Đó chính là Nguyễn Hoàng Dương và Trần Hàn Vũ lớp 11 Toán.
Cô không nghe nhầm đấy chứ, du học sao? Đó chẳng phải ước mơ của cô bấy lâu sao? Nếu đi du học, cô có thể thành tài nhanh hơn, cô có thể thực hiện lời hứa với ông nhanh hơn, để ông có thể an nghỉ nơi chín suối, làm cho tổ tông dòng họ mát mặt. Và một điều quan trọng hơn nữa mà cô ấp ủ 6,7 năm nay – đánh bại hắn?
Bên trên khán đài kia, ở dưới hàng ghế dành cho khách, có chàng trai với vẻ tuấn tú sẵn có đang mỉm cười: “vậy là anh có thể ở bên em mãi mãi rồi, đồ ngốc”.
Dương sẽ quyết định thế nào? Liệu cô có xa rời mọi thứ để bắt đầu một cuộc sống mới bên Mỹ với ý nghĩ sẽ có thể thành tài nhanh hơn. Liệu đây có phải một âm mưu giữa Quyên và Hoàng Văn?