Ra khỏi văn phòng, cô khi thế hùng hùng hổ hổ đánh một văn bản xin nghỉ việc đưa cho trưởng phòng Nhân sự rồi thản nhiên bỏ đi. Trình tự xin nghỉ việc phải là nhân viên nộp đơn trước một ngày hoặc nửa ngày cho phòng Nhân sự, phòng Nhân sự đồng ý rồi, nhân viên mới cầm đơn đến tìm cấp trên trực tiếp của mình, cấp trên ký tên đồng ý xong mới tìm trưởng phòng đó, trưởng phòng ký tên đồng ý rồi mới được nghỉ. Nhưng lúc này, cô đâu suy nghĩ được gì nhiều. Ném tờ đơn xin nghỉ xong cô xách túi nghênh ngang ra khỏi tòa nhà. Trưởng phòng Nhân sự không rõ là chuyện gì, ngần ngại không biết có nên gọi cô lại hay vờ như không thấy.
Trưởng phòng Nhân sự là yêu tinh, đương nhiên hiểu tính quan trọng của việc nịnh nọt sếp mà nhất lại là Đại Boss, lúc này cô Nguyễn Hoàng Dương kia thân phận chưa rõ, hình như có quan hệ mờ ám với Đại boss, trước khi hiểu rõ tình hình, tuyệt đối không thể đắc tội với cô ta. Nghĩ thế trưởng phòng Nhân sự ngúng nga ngúng ngẩy cái mông chạy lên phòng Đại Boss xin ý kiến.
Trên xe buýt, Dương vẫn tức đến nghẹt thở, nắm chặt tay, chỉ muốn có người nào đó làm đệm thịt cho mình trút giận một trận, mà cái đệm thịt ấy tốt nhất là họ Trần tên Vũ. Vũ chết tiệt, Vũ ngốc nghếch! Dựa vào đâu mà chưa hỏi phải trái trắng đen, đã gọi tất cả người phòng phóng viên đến mắng mỏ? Dựa vào đâu mà chưa điều tra kỹ càng, đã giúp cái con mụ điêu ngoa kia?
Dương nhảy ra khỏi xe buýt chạy thẳng vào nhà thu dọn hành lí và bế Bạch Bạch đi. Trước khi đi còn không quên ưu ái cánh cửa một cú đá thật mạnh. Nhưng than ôi cánh cửa vẫn đứng đó như trêu ngươi, còn cô thì chân tập tễnh vừa ôm Bạch Bạch vừa kéo một đống hành lí bước ra cửa nhà.
Đến bến xe buýt cô chợt nghĩ lại, bây giờ cô có thể đi đâu đây, chẳng phải trước khi đến nhà Vũ, Đỗ bố đã nói cô không thể thuê được bất cứ căn nhà nào trong thành phố này sao? Chẳng lẽ lại chịu ngủ ở ngoài đường?
Tính sao giờ đây, không ngờ Nguyễn Hoàng Dương cô lại có ngày này, đến nhà cũng không có mà về, tất cả đều do tên yêu nghiệt thối tha kia gây ra. Đáng ghét! Đáng ghét! Cô vừa ngồi trên ghế đợi xe buýt vừa bóp cổ Bạch Bạch như thể đang bóp cổ chính Vũ vậy.
Con vật đáng thương không thở nổi kêu ăng ẳng, mắt trân trối nhìn cô. Cũng may cơn điên của cô đột nhiên dừng lại, Bạch Bạch liền nhảy xuống nấp nấp sau ghế tỏ vẻ sợ hãi, miệng còn không ngừng tru tréo lên.
Cô bế nó lên vuốt ve rồi nói:
- Bạch Bạch ngoan à! Chúng ta có nhà để về rồi.
Cô nói rồi nhanh chóng trèo lên tuyến xe buýt cần đi. Đứng trước cửa nhà Vy Vy rồi với tay lên hộp đưa thư. Theo như cô biết thì Vy Vy vẫn chưa bỏ được thói quen để chìa khóa nhà trên nóc hộp đưa thư. Nó đâu rồi nhỉ? Vy Vy đáng chết, mang chìa khoá đi sao không nói ta biết chứ? Cô ngồi trước cửa nhà một lúc lâu rồi điện thoại báo có cuộc gọi đến.
Ồ, thì ra là bà ngoại. Cô mở điện thoại rồi hớn hở nghe. Thì ra bà ngoại lên thành phố ở cùng mẹ, vào nhà lại chẳng thấy cô đâu. Hỏi ra thì mới biết con rể cùng con gái đã bán mất cháu của bà. Bà tức tốc gọi cho cô. Đây chính là thời cơ ngàn năm có một, cơ hội trở về nhà rõ rành rành như thế, sao có thể để nó trôi qua nhanh chóng như vậy chứ. Cô đâu phải loại si đần gì. Nghĩ vậy cô tỏ vẻ thảm thương nói:
- Bà à, cháu biết bà thương cháu nhất. Cái tên kia đúng là đồ súc sinh. Anh ta không phân biệt trắng đen đã vội bênh người ta. Cháu bà không có nhà để về nữa rồi. Bà mau nói với bố mẹ cho cháu dọn về nhà họ Đỗ đi. Nếu không cháu gái bà chỉ còn nước ra công viên nằm ghế đá thôi.
- Thật đúng chẳng ra sao, cháu yên tâm, ai dám cản cháu bước vào nhà họ Đỗ, thân già này sẽ giúp cháu thay trời hành đạo.
- Cháu cảm ơn bà, yêu bà nhất mà.
Sau khi nói chuyện xong, Dương mỉm cười rạng rỡ bế Bạch Bạch và kéo hành lí về nhà họ Đỗ.
Khi về tới nhà, cô chào hỏi mọi người rồi mang hành lí vào phòng. Bây giờ cô phải làm thế nào đây, lớn tiếng mắng nhiếc Boss lớn trước mặt mọi người, cô còn có thể ở lại sao? Dương càng nghĩ càng bực bội, càng nghĩ càng băn khoăn, cuối cùng đã bò lên giường ngủ thiếp đi mất. Đến khi tỉnh dậy thì trời đã tối, ngoài phòng khách văng vẳng tiếng cười nói của bà ngoại cùng bố mẹ.
“Mọi người, ồn quá.” Dương mang dép lê, vừa ngáp vừa ra ngoài. Mới ngáp được một nửa, thấy cảnh trong phòng khách Dương nuốt luôn nửa cái ngáp còn lại vào bụng. Tình huống gì đây? Tại sao Vũ lại đang ngồi trên ghế salon nhà mình, ung dung uống trà ăn trái cây, còn mẹ cùng bà ngoại thì ngồi bên cạnh cười nói hỉ hả? Có phải cô… vẫn chưa tỉnh ngủ?
Dương bất giác dụi dụi mắt, mở ra đã thấy mẹ chạy đến gõ vào đầu mình, “Con bé này thật là, Vũ nó đến đã lâu thế, thấy con ngủ say nên mẹ mới không gọi dậy. Còn bây giờ, tỉnh rồi thì vào ăn mặc đàng hoàng rồi ra, xem này…” Đỗ mẹ tức tối chỉ Dương hét lên, Dương chỉ cúi đầu nhìn. Bởi vì lúc này đã là mùa hè… nên Dương vừa về nhà, tắm rửa xong thay luôn áo ngủ đi lại trong nhà, bây giờ cô chỉ mặc một chiếc váy ngủ hình Hello Kitty, vô cùng bất lịch sự, mà lại… Điều khiến Dương muốn đập đầu vào tường nhất là… cô không mặc áo lót!
Lại thêm mắt kèm nhèm vì mới ngủ dậy, (rất có khả năng trong mắt vẫn còn tàn tích nhạp mắt tùm lum) đầu rối bù như tổ quạ, Dương nhìn trời nấc nghẹn, không tài nào tưởng tượng được mình rốt cuộc thê thảm đến mức nào, để lại bóng đen ám ảnh đến cỡ nào trong tim Vũ. Mẹ ơi, xin mẹ nói cho con biết đây vẫn là giấc mơ đi!
Không khí có vẻ ngượng ngập, Dương đầu tổ quạ không lui cũng chẳng tiến, đành đứng đờ ra đó nước mắt đầm đìa, Lê Hân cũng ngại ngùng mỉm cười với Vũ, thông minh chuyển chủ đề khác:
- Vũ, cháu cũng thật là… Đến chơi thôi, cũng đâu phải lần đầu gặp mặt, mua nhiều quà thế để làm gì?
Dương hơi nhướn mắt lên. Bên cạnh Vũ chất đống một núi quà. Nghe thế, Vũ đứng lên, lắc đầu:
- Quà thì cháu vẫn nên mua, dù sao tối nay cũng là lần đầu ăn cơm với hai bác, ngoài ra hôm nay cũng xem như cháu chính thức làm quen với hai bác.
Nghe câu đó, Dương há hốc mồm, câu này nghe quái lạ thế nào ấy, càng nghe càng giống… con rể lần đầu đến thăm bố mẹ vợ tương lai? Dương đang gặm nhấm suy nghĩ đó thì nghe bà ngoại hí hửng cười:
- Dương! Cháu rể của bà đẹp trai như vậy, sao cháu không nói?
- Bà, sao bà lại vào hùa với mẹ cháu rồi. Đây là sếp của công ty cháu thôi.
- Chà, đã đẹp trai, chu đáo, giờ lại quyền cao chức trọng nữa. Cháu còn giận gì nữa, mau về với cháu rể đi.
Dương mồ hôi ròng ròng bà à, sao chỉ sau một giấc ngủ bà đã đứng về phe hai người họ bán đứng cháu luôn rồi. Thực ra Dương bất ngờ cũng không hẳn là không có cơ sở. Bà ngoại ban đầu còn bảo vệ cô, giờ lại bán cô không thương tiếc như vậy, hẳn là có nguyên do chính đáng.
Quay trở về thời gian buổi chiều, sau khi biết thông tin con gái đã bỏ về nhà, Chủ tịch Đỗ tức tốc trở về. Một hồi nói qua nói lại, bà ngoại cô không những không lung lay ý kiến mà còn kiên định hơn. Vì vậy, Lê Hân đã phải lôi mẹ mình về phòng và nói cho bà biết mọi chuyện.
Bà ngoại cô nghe nói cháu rể vừa giàu có, đẹp trai lại yêu cô thật lòng nên vô cùng hài lòng với Trần đại boss. Đã là bà ngoại thì cũng nên giúp cháu rể một chút. Cho nên bà đã bày ra kế này để anh tới nhà lấy lòng cô rồi mau vác cô về.
Bữa cơm gặp gỡ rất vui vẻ hòa hợp. Vũ mở lời vàng ngọc tán tụng tài nghệ nấu ăn của Đỗ mẹ, lại khen ngợi bức tranh thủy mặc xấu xí của Đỗ bố là rất có thần, lại khen bà ngoại đẹp lão, tuổi đã cao nhưng trí lực vẫn chẳng hề giảm sút khiến mọi người đều cười sung sướng đến nỗi không khép miệng lại được. Nhưng trong không khí vui vẻ tốt đẹp như thế, Dương cứ cảm thấy bữa cơm ấy thật kỳ dị… Mà càng kỳ dị hơn là… chỉ có mình cô thấy thế.
Dương đang chìm đắm trong thế giới nhỏ của mình, nên không nghe Vũ nói sau khi đã dùng cơm xong:
- Cuối tháng này mẹ cháu chuyển chỗ ở mới, khi đó mời hai bác cùng bà đến dùng cơm ạ.
Ai cũng nghe ra ẩn ý của câu này chính là: Cha mẹ hai bên gặp nhau, sau đó chọn ngày lành tháng tốt cho hai đứa. Đỗ bố, Đỗ mẹ từ lâu đã ưng cậu con rể này nên nghe thế thì nhìn nhau một cái rất ăn ý, rồi vội vàng gật đầu đồng ý. Dương đang suy nghĩ lung tung nên vẫn gảy cơm, hoàn toàn không biết bốn người kia tại sao kích động đột ngột như thế. Dương đáng thương đã bị bố mẹ mình bán đứng như thế đấy. Đến tám giờ tối, Vũ chủ động cáo từ.
Dương bị đẩy đi tiễn anh, tưởng sẽ thoát khỏi Đại boss nhanh chóng. Kết quả vừa đến gần xe, Vũ lại đột ngột ngẩng lên nhìn trời, cười cười:
- Dương, hôm nay trăng thanh gió mát, chúng ta đi dạo được không?
Dương: Trần Hàn Vũ, anh bắt đầu dâng tràn cảm hứng từ khi nào thế, lại còn có nhã hứng thưởng nguyệt cơ đấy… Hôm nay anh có phải là bị… trúng gió không? Nghĩ vậy nhưng cô vẫn theo anh lên xe.
Kết quả, nơi anh muốn thưởng nguyệt, thực chất lại là nhà trọ của cô. Thì ra anh đã mua lại căn nhà trước đây của cô, đồ đạc bên trong chẳng có gì thay đổi. Nơi đây có hơi thở của cô cùng những kí ức đẹp đẽ của hai người. Vũ ngồi xuống ghế sofa, bỗng chốc chẳng biết nói gì. Hai người im lặng một lát thì nghe thấy Vũ nói:
- Dương! Em còn nhớ tờ giấy này chứ?
Vũ nói rồi móc từ ví một tờ giấy được cất rất cẩn thận. Dương đón lấy từ từ mở ra xem. Đây chẳng phải tờ giấy mà cô đưa cho anh khi anh chuẩn bị lên máy bay sao? Hắn còn cất giữ cẩn thận như vậy? Nội dung tờ giấy có ghi: “Vũ, tôi thích cậu”. Biết sắp có chuyện chẳng lành, cô nhảy ra xa, căng thẳng nuốt nước bọt nói:
- Vũ! Cậu có gì cứ nói, không cần vòng vo tam quốc.
Vũ nhướn mày, ngũ quan vốn rất đẹp dưới ánh trăng càng toát lên thần thái sinh động, khóe môi nở nụ cười. Cuối cùng thì cô cũng hiểu. Anh cười, ánh mắt dịu dàng, cúi xuống nhìn:
- Dương. Em nghe cho rõ đây. Anh thích em!
Anh nói rồi áp sát, đặt lên môi cô một nụ hôn thật nhẹ. Ùng! Cô như nghe thấy não mình ngừng hoạt động, cúp điện. Cô chỉ thấy môi mình dần nóng lên, rất ấm, rất mềm, rất yên tâm, rất … thích thú. Khoảnh khắc ấy, cô như người trên mây. Nụ hôn nhẹ nhàng ấy kéo dài không lâu, anh dần buông cô ra. Sau khi trở lại bình thường, cô giả ngu hỏi:
- Cậu làm thế là có ý gì?
Nghe xong câu nó, mặt anh bỗng trở nên sa sầm. Rõ ràng là anh đang tỏ tình. Vậy mà cô còn giả ngu được:
- Em đùa tôi à?
- Gì cơ? Tôi tưởng anh đến đuổi việc tôi chứ. Khi đó, anh đã rất tức giận mà.
- Đúng, khi đó anh chỉ muốn tóm em lại. Nhưng hôm nay, anh đến để ra mắt và đón em về. Chẳng phải em cũng thích anh?
Dương nghe tới đó thì bỗng chốc nổi đóa. Cô nói:
- Trần Hàn Vũ! Anh xem tôi là thứ gì chứ? Thời gian đã thay đổi rồi, tôi không còn là Nguyễn Hoàng Dương của bảy năm về trước nữa.
Nói rồi cô chạy ra ngoài. Vũ hoảng hốt chạy theo. Vừa chạy ra khỏi cửa, cô đã xô vào một người. Người đó đỡ cô dậy rồi ngạc nhiên hỏi:
- Là em sao Dương?!
Cô cũng ngạc nhiên ngước lên nhìn, thì ra là Vương Anh. Vương Anh chính là mối tình thời đại học của cô. Quả thực cô đơn quá lâu con người sẽ sinh ra tâm lí rất kì lạ, luôn luôn có cảm giác thân thiết với người tỏ ra lo lắng cho mình. Vương Anh chính là người như vậy, anh đã quan tâm tới cô rất nhiều. Vậy nên cô đã đồng ý làm bạn gái Vương Anh. Nhưng sau một khoảng thời gian, cảm thấy mình chẳng thể lừa mình dối người được nữa, cô đã ngỏ ý chia tay.
Cùng lúc đó Vũ cũng chạy ra tới nơi. Thấy anh, cô bất chợt hoảng hốt. Nhìn sắc diện cô và Vũ, Vương Anh cũng lờ mờ đoán được điều gì đó. Anh bèn nói:
- Dương! Chúng ta lâu rồi không gặp, đi uống vài ly nhé.
Phần vì muốn trốn tránh Vũ, phần vì cũng muốn hàn huyên với Vương Anh, cô đã đồng ý. Có lẽ đây là quyết định sai lầm nhất mà cô từng làm.
Ngồi trên xe Vương Anh, cô bất chợt lại nghĩ về chuyện với Vũ. Thời gian là liều thuốc kì diệu, nó sẽ biến nỗi buồn thành bài học, biến cô đơn thành thói quen, và biến nước mắt thành những nụ cười mạnh mẽ. Nhưng có lẽ, thời gian chẳng thể nào xóa đi hình bóng anh. Phải, cô thừa nhận, cô thích anh, và giờ là yêu anh, tình yêu đó chưa bao giờ thay đổi. Nhưng, anh đi bảy năm, chẳng một tin tức, chẳng một bức thư, cô liệu còn có thể tin?
Chiếc xe trở cô vào quán bar Lưu Hương và tất nhiên, với tửu lượng cực kì tệ của mình, cô nhanh chóng say rượu.
Dương run rẩy dựa lưng vào chiếc bàn gỗ bên quầy bar, sắc mặt mệt mỏi, hai mắt nhìn chăm chăm vào chất nước màu xanh đang tan dần trong đá qua lớp thủy tinh trong suốt của chiếc ly.
Cô nằm bò trên bàn, đôi mắt mơ màng, một lát sau, bỗng dưng cô ngẩng đầu lên, đưa ly rượu lên khóe miệng, uống cạn, quay đầu lại, lắc lắc tay với anh chàng Batender đứng cách đó không xa, giọng nói khàn khàn: “Cho tôi một ly nữa, tôi muốn uống nữa, tôi chưa say, vẫn có thể ...” . Đôi mắt như dải lụa, lả lơi.
- Dương, em uống say rồi, đừng nên uống nữa!
- Tôi say ư? Không đâu, tôi còn uống được nữa!
Vương Anh đưa tay lên, vuốt ve khuôn mặt ấm áp và mịn màng của cô, cảm thấy hình như mình đang vuốt ve một mảnh lụa thượng hạng, mềm mại, mịn màng.
Cô cười. Nụ cười như có như không trên khóe miệng lại càng sâu hơn, ánh mắt mơ mơ màng màng, như mặt nước xanh nhìn không thấy đáy, thoáng ánh lên một sắc xanh gợi cảm.
- Dương, đừng uống nữa, để anh đưa em đi nghỉ.
Vương Anh nói, đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười đểu cáng. Anh đưa cô vào phòng VIP, lần lượt cởi đồ trên người cô.
Dương vì say rượu nên mơ màng chẳng thể chống cự nổi. Khi Vương Anh định hôn Dương thì cánh cửa bị ai đó đạp tung. Vương Anh tức giận quát:
- Ai? Ai dám phá hỏng chuyện tốt của tao?
Vương Anh chưa nghe thấy câu trả lời thì đã lãnh nguyên một đấm, khóe môi dần rỉ ra một vệt máu. Vũ tức giận nói:
- Khốn kiếp, mày còn dám làm trò hèn hạ này?
Nói rồi anh ra ám hiệu cho đám người phía sau xử lý Vương Anh rồi cởi áo khoác, bế Dương ra ngoài.
Như các bạn đã biết, Lưu Hương thuộc quyền quản lý của Hoàng Văn. Tam Bang Chủ thấy Dương quen quen nên đã theo dõi nhất cử nhất động của hai người.
Sau khi xác định rõ, anh liền gọi điện thoại đường dài thông báo cho Hoàng Văn. Hoàng Văn rất giận giữ, nhưng thân đang ở Mỹ, anh chẳng thể giúp gì. Lúc đó Quyên đã nảy ra ý tưởng gọi cho Vũ. Và kết cục các bạn đã biết rồi đấy.
Vũ bế cô ra ngoài, đặt vào ghế trước rồi đeo dây an toàn cho cô. Anh đưa cô về nhà. Sau khi đặt cô yên vị trên giường, anh đặt một nụ hôn trên trán cô rồi định ra ngoài thì Dương nắm lấy tay anh nói:
- Vũ! Tôi đang ở đâu?
Vũ sa sầm mặt mày nhưng vẫn phải quay lại nói rõ sự tình cho cô nghe. Ai ngờ sau khi nghe xong cô lại khóc như mưa.
Vũ có tật, cứ thấy con gái khóc là lúng túng chẳng biết làm gì. Anh luôn miệng dỗ cô rồi bất cẩn mà lấy cavat lau luôn. Dương đang khóc ngon lành, còn bôi hết nước mắt nước mũi vào áo anh thì bỗng nhiên im bặt. Vũ cũng ngạc nhiên không kém. Dương mặt nghiêm trọng nói:
- Vũ, tôi muốn ….
Cô chưa nói hết nửa câu thì đã chú mỏ nôn sạch vào người anh. Vũ vì thế bỗng chốc mất đi không khí vui vẻ ban nãy, mặt anh xám lại. Đợi cô nôn xong, anh rót cho cô cốc nước rồi đi thay đồ. Sau khi anh ra ngoài, Dương cười khoái trá rồi nguy hiểm nói: “Vương Anh, nếu không phải tôi say rượu, đảm bảo sẽ đá chết anh. Anh cứ đợi đấy”.