Thời gian trôi thật nhanh, ngày thứ hai, ngày thứ ba, …. thoắt cái đã tới ngày thứ bảy rồi. Vũ vẫn vậy, không chịu tỉnh lại. Cứ nằm im như khúc gỗ trên giường. Chắc anh muốn làm cô lo phát điên đây mà. Đúng là tên xấu xa, bị bệnh nằm liệt giường rồi mà vẫn chọc cho người khác tức điên người được. Cậu cứ thử tỉnh lại đi, tôi sẽ đánh cho cậu bầm dập. Cho cậu biết mấy ngày nay tôi lo lắng và chờ đợi cậu như thế nào. Cô lẩm bẩm.
Nói thì nói vậy, nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng thực sự trong lòng Dương rất rối bời. Hôm nào sau khi đi học về, cô đều tới bệnh viện chăm sóc Vũ thay cho mẹ anh. Bà cũng muốn ở lại chăm sóc cho đứa con trai dứt ruột đẻ ra của mình, nhưng thứ nhất Hải Quân ở nhà có một mình, không thể để cho nó không có ai chăm sóc như vậy, họ hàng thì cũng đỡ được vài hôm thôi; thứ hai là trước kia tiền chi tiêu đều do những đồng lương ít ỏi do mẹ anh làm thuê mà có, bây giờ mẹ anh bắt buộc phải ở lại chăm sóc Vũ, tiền dành dụm bấy lâu đổ hết vào cho Vũ rồi, mẹ anh đành bớt thời gian về quê kiếm thêm coi như có thêm tiền thuốc men cho cậu. Dương thực sự rất thông cảm cho mẹ anh. Dù gì cô cũng là bạn của Vũ từ hồi Tiểu học rồi, nên gia cảnh nhà cậu cô nắm rõ như trong lòng bàn tay. Hôm nay là thứ tư, và cũng chính là ngày thứ bảy kể từ khi Vũ nhập viện, các bác sĩ đều lắc đầu và cho rằng Vũ không thể tỉnh lại nữa, nhưng cô lại nghĩ khác, Vũ không phải hạng người dễ đầu hàng như vậy, cô tin kì tích sẽ xảy ra.
Trong những ngày anh ở đây, bạn bè có đến vài lần. Còn Vương Kiều Ân kia ban đầu cũng đến chăm chỉ lắm. Nhưng tới ngày thứ ba thì xảy ra một số xích mích với bác sĩ bộ môn nên bị họ ghét. Cứ thấy cô tới thăm bệnh nhân là kiếm cớ tới giờ thay băng uống thuốc này nọ. Còn cô, do không tiếc thân mình vừa ốm dậy đã cho máu nên được các y tá quý mến. Họ luôn tạo điều kiện cho cô có thể tiếp xúc anh lâu hơn. Họ Vương kia nản hẳn. Thấy vậy cô cũng tốt bụng nói để cô thay cô ấy chăm sóc Vũ. Dù gì anh cũng vì cô mới bị thương. Họ Vương kia nghe vậy cũng dần xuôi lòng nên không thấy đến nữa. Thỉnh thoảng chỉ gửi hoa nhờ cô mang đến.
***.
Ngày thứ ba Vũ nằm viện.
Vũ cứ nằm lì ở đó chẳng chịu dậy nên Kiều Ân ảo não vô cùng. Cô sợ anh chẳng thể tỉnh lại nữa. Cô đợi bác sĩ thay băng xong rồi hỏi:
- Bác sĩ, anh ấy sao rồi, có khả năng hồi phục không?
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức. Có thể phục hồi hay không tuỳ thuộc vào bệnh nhân.
Kiều Ân nghe vậy đã nổi đoá. Cô hét lên:
- Ông là bác sĩ cái kiểu gì vậy. Bệnh nhân mình mà còn nói không rõ là sao? Bác sĩ các ông lúc nào cũng chỉ biết đến tiền.
Vị bác sĩ kia thấy lòng tự trọng mình bị đả động thì cũng không khách sáo nữa. Ông giật phăng cổ áo khỏi tay Kiều Ân rồi nói:
- Phiền cô ăn nói cho cẩn thận. Biết đâu do không muốn nhìn thấy mặt cô nên anh ta không tỉnh lại nữa.
Họ Kiều kia nghe thấy thế thì tổn thương sâu sắc.
***.
Sáng nay, Dương dậy rất sớm. Hì hụi đi chợ rồi nấu canh gà tẩm bổ cho mẹ anh. Bây giờ cô đã nấu xong, nếm thử thấy khá ngon. Cô lên phòng thay đồ rồi xách cạp lồng chạy tới bệnh viện.
Mấy ngày trước, anh đã được chuyển về Bệnh viện Bạch Mai. Còn Quyên thì cô nghe đâu đã được chuyển sang Bệnh viện nào đó rồi. Chủ tịch Đỗ không muốn giới truyền thông biết nên ngay cả cái tên bệnh viện cũng không nói.
Dương gửi xe xong liền lấy cạp lồng chạy huỳnh huỵch lên tầng hai – nơi mà Vũ đang nằm. Do tiếng động gây ra hơi lớn nên cô đã bị mấy y tá trách mắng. Dương nghe lời, đi được một đoạn có thể coi là nhẹ nhàng rồi lại chạy huỳnh huỵch như cũ.
Tới nơi, cô chống tay vào đầu gối rồi đứng thở hồng hộc. Sau đó, cô cứ thế mở cửa rồi vào phòng. Vừa mở cửa ra thì cô đã thấy mẹ anh và Hải Quân ở bên trong. Thì ra cậu em được ngày nghỉ nên lên thăm anh. Nhìn cậu em Hải Quân này 10 phần thì giống anh tới 8 phần. Vẫn cái vẻ đẹp giết ruồi à quên, vẻ đẹp giết người ấy, nước da có phần trắng hơn, cộng thêm cái cọng kính cận dày cộp. Tuy nhiên nhìn qua thì có vẻ dễ gần hơn. Cô dịch chuyển ánh mắt về chiếc giường giữa phòng, Vũ vẫn nhắm mắt nằm yên ở đó. Cô nhìn Vũ một lúc, khẽ thở dài rồi quay sang phía mẹ anh đang ngồi. Cô nhẹ nhàng nói:
- Bác ạ, cháu có hầm chút canh gà, bác ăn đi cho nóng ạ.
- Cháu còn hầm cả canh gà cho bác sao? Phiền cháu quá.
Bà nói với Dương, mắt chưa dời khỏi con trai.
- Đâu có gì đâu bác. Cả tuần nay bác chăm sóc cho Vũ rồi, chắc bác mệt lắm, bác cũng phải tẩm bổ chứ ạ.
Lúc này bà mới quay về phía cô. Dương nhận thấy sắc diện bà không tốt, tiều tuỵ đi hẳn. Bà nói mà mắt không giấu nổi vẻ buồn rầu.
- Nó là con bác mà, chăm sóc nó là trách nhiệm của bác.
- Nhưng bác đừng lao lực quá, nhỡ khi Vũ tỉnh lại mà bác lại ốm thì sao ạ. Cháu tin cậu ấy cũng không muốn bác mệt đâu ạ. Còn Hải Quân nữa, em ấy bị tim mà. Còn cần bác chăm sóc.
- Vậy thì cảm ơn cháu nhé.
Dương gãi đầu cười toe toét tỏ vẻ “không có gì” rồi lấy bát và thìa trong tủ kê đầu giường của Vũ ra múc canh gà ra đó để mẹ anh ăn. Trong lúc mẹ anh ăn, Dương ngồi bên cạnh giường, lấy chiếc khăn đã để sẵn trên thành chiếc thau nhỏ thấm nước rồi lau mặt và chân tay cho Vũ. Vừa lau mặt cho Vũ, Dương vừa nói chuyện với cậu em Hải Quân bên cạnh.
Vậy là hai chị em cứ nói chuyện với nhau như bạn tri kỉ vậy, họ tám từ trên trời xuống dưới đất, tất cả mọi chuyện đều lôi ra tám hết. Có vẻ cậu em Hải Quân này tính tình dễ chịu hơn cậu anh rất nhiều, đúng như những gì toát lên từ vẻ ngoài. Dương và cậu ta nói chuyện rất hợp cạ. Kèm theo đó là tiếng cười ngày một dài và ngày một lớn. Đang nói chuyện vui thì có một giọng nói yếu ớt vang lên từ sau lưng Dương:
- Này. Mấy người yên lặng chút được không?
Dương xùy xùy tay rồi nói:
- Yên lặng gì, đang nói chuyện vui mà, trẻ con ra chỗ khác chơi.
Vừa dứt lời, nụ cười trên mỗi Dương lập tức đông cứng lại. Cô quay phắt lại phía sau. Vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, cô nói:
- Vũ!
Cậu em Hải Quân đứng bật dậy, cậu đi gần về giường bệnh, còn Mẹ anh thì lập tức đánh rơi bát, bà chạy lại phía con trai mình.
- Vũ, cậu tỉnh lại rồi. – Dương đứng phắt dậy.
- Anh, anh tỉnh lại rồi. – Hải Quân nhỏ nhẹ.
Còn mẹ anh chẳng nói được lời nào, chỉ rơm rớm nước mắt.
- Mấy người là ai, sao lại làm ồn ở đây?
- Hả? – Dương hóa đá.
- Vũ, con….
- Vũ? Ai là Vũ? Mấy người là ai, sao lại ở đây, đây là đâu, tôi là ai. – Vũ nhăn mặt ôm đầu.
- Vũ…cậu mất trí nhớ rồi sao?
Dương rất ngạc nhiên, chẳng lẽ anh mất trí nhớ thật. Mấy cảnh này cô đã thấy qua trên phim Hàn Quốc, khi đó cô còn cho đó là lãng xẹt, vô lí. Nhưng không ngờ, bây giờ, cái vô lí ấy lại xảy ra với Vũ. Nhưng cậu ta bị đâm vào bụng mà, ảnh hưởng gì tới đầu cơ chứ. Hải Quân bên cạnh hỏi vồn vã:
- Anh, anh mất trí nhớ thật sao?
- Không, không thể nào, tôi sẽ đi gọi bác sĩ.
Dương toan chạy ra ngoài cửa. Vừa đi được vài bước thì nghe thấy giọng cười chế giễu sau lưng mình:
- Ha ha,…, Dương, cậu vẫn vậy, không thông minh được chút nào sao?
- Vũ, cậu….cậu….. – Dương tức xì khói đầu.
Vũ phớt lờ vẻ giận dữ của ai kia nói.
- Dương, đừng trách tôi, tại cậu ngốc quá thôi.
- Cậu dám lừa tôi sao. – Dương vừa nói vừa lao về phía Vũ như sói nhìn thấy mồi vậy.
- Anh, anh tỉnh rồi.
- Đúng vậy, ồn ào quá, tôi đang ngủ ngon thì bị đánh thức, đành tỉnh dậy thôi.
Vũ cố nở một nụ cười mặc dù giọng nói và hơi thở của anh rất yếu.
Dương mừng ra nước mắt, cô đấm vào người anh.
- Cậu là đồ tồi, ngủ à, cậu biết mọi người lo cho cậu như thế nào không?
- Khụ….khụ…. – Vũ ho.
- Cậu không sao chứ?
Dương lập tức lo lắng, một “giọt sương” từ khóe mắt cô rơi xuống. Cô đã tự nhủ với mình rằng không được khóc, nhưng không hiểu tại sao, giờ phút mà cô mong đợi bấy lâu là đây, cô lại khóc. Cô không thể ngờ, trong giờ phút này, cô lại có quá nhiều cảm xúc như vậy. Có lẽ cô quá hạnh phúc. Cô tự nhủ. Ơn trời đã khiến cậu ấy tỉnh lại. Vũ cố gắng dùng chút sức lực của mình để đưa tay lên rồi lau giọt nước mắt ấy cho Dương.
- Cậu khóc đấy à?
- Đâu có.
- E hèm….. – Hải Quân lên tiếng.
Dương và Vũ quay ra, nhận ra hành động vừa rồi của hai người có vẻ hơi ám muội, cô lập tức đỏ mặt. Mẹ anh hiểu ý, nên mỉm cười, lôi con trai ra ngoài.
- Mẹ ra ngoài gọi bác sĩ, hai con cứ tự nhiên.
Chữ cứ tự nhiên được Mẹ anh nhấn mạnh khiến mặt cô càng ngày càng đỏ hơn. Mẹ anh vừa đi ra khỏi phòng, Dương lập tức nhăn mặt.
- Cậu là đồ khốn mà. Tôi không thèm quan tâm tới cậu nữa.
Sẵn có cái khăn mặt ẩm trong tay, Dương ném thẳng vào mặt Vũ rồi toan đứng dậy đi ra ngoài. Vũ thuận tay kéo Dương lại. Mất đà, Dương ngã vào lòng Vũ.
- Tôi đang ốm mà. Cậu không chăm sóc tôi còn định đi đâu.
- Buông ra. Cậu đúng là lưu manh mà.
Dương ra sức chống cự, cô lấy tay đấm vào ngực anh. Vũ nhăn nhở xoa xoa ngực, nơi vừa bị Dương đánh vào.
- Ui da, đau quá, tôi vừa mới tỉnh lại mà, cậu đối xử với ân nhân như vậy đấy à? – Nói vậy nhưng anh vẫn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
- Đau thật sao?
Dương lập tức ngừng tay. Từ bàn tay vẫn đang đặt trên ngực anh, cô có thể nhận thấy nhịp tim anh đang lệch đi khá nhiều so với bình thường. Cô thoáng đỏ mặt. Nhưng khi nhìn ai kia vẫn đang nhăn nhở thì cô chỉ muốn giết quách hắn đi cho xong.
- Không đùa nữa, cậu biết không, Quyên cũng đang nằm viện đó.
Hàn Vũ không cười nữa, anh nhíu mày lại.
- Cô ta cũng nằm viện sao?
- Đúng vậy, cô ta nhập viện ngay sau cậu.
- Bị làm sao vậy.
- Cô ta bị vật nhọn đâm và bị đẩy xuống nước.
Vậy là kẻ nói, người nghe, hai người cứ tiếp tục kể cho nhau nghe về những sự việc đã xảy ra trong một tuần qua.
Cùng lúc đó, mẹ anh và Hải Quân đã tới phòng bác sĩ chuyên trị cho Vũ. Bà hồ hởi mở cửa phòng khi được cho phép. Chẳng đợi bác sĩ hỏi han, bà nói liền một mạch.
- Bác sĩ, bác sĩ, con tôi tỉnh lại rồi.
- Thật sao?
Bác sĩ nghe thấy vậy liền lập tức sắp xếp đống bệnh án trên bàn rồi đi theo Mẹ anh cùng Hải Quân tới phòng Vũ đang nằm. Họ vừa đi vừa nói chuyện về tình hình của Vũ. Bác sĩ vừa mở cửa thì thấy Vũ đang ghé sát tai nói với Dương gì đó.
- E hèm… – Bác sĩ khẽ hắng giọng.
Dương và Vũ lập tức “tách đàn”. Dương đứng đực một lúc chẳng biết làm gì rồi như chợt nhớ ra điều gì đó cô thu dọn đồ của mình rồi nói:
- Bác sĩ tới rồi ạ. – Dương quay sang phía Mẹ anh – Cháu xin phép bác, cháu về đây ạ.
Mẹ anh thấy vậy liền nói tỏ vẻ muốn giữ cô lại:
- Về sớm vậy cháu.
- Dạ, cháu có việc, cháu về trước nhé bác.
- Ừ, cảm ơn cháu nhé. Mấy ngày nay cháu cũng vất vả rồi, cháu về nghỉ ngơi đi.
Dương vừa đi ra ngoài cửa thì thấy Vũ lên tiếng.
- Nhớ lời tôi nói đấy.
Dương quay lại nháy mắt tỏ vẻ đồng ý với anh rồi xách túi đi về. Bác sĩ kiểm tra cho Vũ xong rồi đi ra ngoài. Mẹ anh cùng Hải Quân đi theo để hỏi tình hình Vũ hiện tại. Vừa ra khỏi phòng, bà nắm tay bác sĩ hỏi ngay:
- Bác sĩ, con tôi sao rồi?
Bác sĩ thở phào nhẹ nhõm tươi cười trả lời bà:
- Tình hình bệnh nhân hiện tại rất tốt, gia đình không cần lo lắng nhiều, tuy nhiên, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra chi tiết để biết rõ hơn về bệnh nhân.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Nói rồi Bác sĩ đeo ống nghe lên cổ rồi quay trở lại phòng riêng. Lúc này mẹ anh mới có thể cười. Nói chuyện với bác sĩ xong, mẹ anh cùng Hải Quân trở lại phòng rồi nói chuyện với Vũ.
***.
Chủ nhật, tám rưỡi tối. Bác sĩ vừa kiểm tra cho Vũ xong. Giờ này chính là giờ dành riêng cho các y bác sĩ kiểm tra, phát thuốc cho bệnh nhân nên gia đình không được quyền vào thăm. Vũ khẽ trở mình, anh rón rén bước đi thật nhẹ.
Sau khi lấy bộ quần áo đã để sẵn ở trong tủ anh nhẹ nhàng mở cửa đi ra ngoài. Trước khi đi, anh còn đặt một chiếc gối ở giữa giường rồi phủ chăn lên. May mắn cho anh, bên ngoài hành lang của bệnh viện khá vắng. Anh khẽ đi men theo bờ tường.
Ồ, có một chiếc xe đẩy đang tiến tới phía anh. Ngay lập tức, anh nhanh chóng ép mình vào bờ tường gần đó. Do sơ ý nên anh có gây ra một tiếng động nhỏ.
- Ai đó? – Cô y tá lên tiếng rồi bước dần về phía anh.
Tiếng bước chân cứ gần dần, gần dần. Khi bước chân ước chừng chỉ còn hơn một mét nữa thì anh nghe thấy tiếng nói chuyện:
- Lan, cậu đi đâu vậy?
- Tớ nghe có tiếng động lạ nên ra xem thôi.
- Tiếng động gì?
- Không biết, ở phía nhà xác kia kìa. Có khi nào là ma không? Ở bệnh viện hay có oan hồn lắm mà.
- Làm gì có gì, cậu lại thần hồn nát thần tính rồi, nhanh đi phát thuốc đi, thầy trưởng khoa mà biết thì toi đời luôn đó.
Phù, may quá, cô y tá đó không phát hiện ra anh. Nghe giọng điệu và cuộc nói chuyện thì có lẽ cô ấy là y tá thực tập. Vũ thở phào nhẹ nhõm rồi nhẹ nhàng vào WC thay quần áo. Sau khi thay đồ xong, anh đi ra ngoài.
Hôm nay anh mặc một cái quần thô bó màu đen, một chiếc áo cộc tay màu trắng, một chiếc áo khoác mỏng màu đen bóng. Để tránh bị phát hiện, anh đội thêm một cái mũ lưỡi trai đen nữa. Vũ đang đi thì.
- Này, cậu kia, đứng lại.
Vũ lập tức đứng khựng lại. Cậu cố giả giọng.
- Bác sĩ có gì dặn dò. – anh nói nhưng vẫn không quay lại.
- Giờ này không được thăm bệnh nhân.
- Vâng! Tôi biết. Cảm ơn bác sĩ.
Vũ thở phào nhẹ nhõm một lần nữa. Cứ tình hình này chắc anh đột tử vì giật mình mất. Chuồn thôi. Vũ tự nhủ rồi nhanh chóng ra khỏi bệnh viện. Anh dạo bước trên còn đường nhựa trước cửa bệnh viện. Không khí quanh đây thật dễ chịu, anh khoan khoái đi ra phía có một cây anh đào lớn. Dưới gốc cây những cánh hoa anh đào màu hồng phấn rơi xuống dày một lượt tạo thành một tấm thảm tuyệt đẹp. Anh đứng dưới tán cây, tham lam hít một hơi thật sâu. Mùi hoa anh đào ngai ngái khiến anh ngây ngất. Anh nhắm mắt tận hưởng chúng.
Bỗng có một bàn tay đặt lên vai anh. Không biết lần này là ai đây? Nếu bị tóm lại bệnh viện chắc anh chết quá. Nhưng không, Dương thò đầu từ phía sau lưng anh. Hôm nay cô diện một cái áo cánh dơi rộng màu trắng, một chiếc váy quây màu xanh dương gần tới đầu gối. Mái tóc để thả và hơi xoăn. Cô đi một đôi hài búp bê. Trông cô thực sự rất xinh. Anh nhìn cô một lượt rồi nhíu mày lên tiếng.
- Cậu muốn tôi chết vì giật mình đấy hả?
- Giờ tôi mới biết cậu cũng biết giật mình đấy.
- Tôi cũng là con người mà. Cậu thử trốn viện đi rồi biết.
- Ừ. Biết rồi. Đi thôi. Mà sao cậu ăn mặc như thám tử vậy?
- Không mặc như vậy thì sao trốn thoát được.
- Ha ha… cũng phải.
Thì ra, hôm đó Vũ hẹn Dương buổi tối nay đi công viên giải trí chơi và dặn không cần tới bệnh viện nữa. Mấy ngày nằm dài, anh muốn vận động chân tay một chút. Dương tuy cũng biết bệnh nhân vừa mổ dậy không nên đi lại lung tung. Nhưng do cả nể ân nhân nên cô đành cắn răng giúp. Vậy là hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ.