Nữ thanh niên đó nằm trên xe đẩy, mặt tái nhợt, người bê bết toàn máu, làm cho chiếc chăn cũng bị nhuốm máu đỏ một màu. Mái tóc ướt lẹp nhẹp. Do ở xa nên cô không thể phân biệt rõ đó là do mồ hôi hay nước nữa.
Thấy người nằm trên xe đẩy hao hao giống Quyên. Cô nghĩ. Sao cô ta lại ở đây? Tại sao cô ta lại bị thương? Hay cô ta tự sát. Có tới mức ấy không? Chẳng lẽ sau khi biết mình đâm nhầm phải Vũ, người cô ta theo đuổi bấy lâu nên phát điên sao? Mớ thắc mắc ấy tạo thành một dấu hỏi to đùng khiến cô xoay mòng mòng. Đầu ong lên hết cả. Để giải đáp những thứ ấy, cô liền chạy theo hỏi những bác sĩ đang gắng sức đẩy chiếc xe thật nhanh.
- Thưa bác sĩ, bệnh nhân này là ai vậy ạ?
- Tạm thời chúng tôi vẫn chưa xác định được danh tính bệnh nhân. Chúng tôi nhận được một cuộc gọi nói là có người bị hại ở đường XX.
Một cô bác sĩ đang cố gắng vừa đẩy xe vừa quay lại nói với Dương. Cô hỏi tiếp:
- Xin hỏi bác sĩ tại sao cô ấy lại bị thương vậy ạ?
- Do bị vật nhọn đâm vào, sau đó lại bị ngã xuống nước nên tình hình không khả quan cho lắm. Xin hỏi cô là gì của bệnh nhân?
- Dạ, thấy … hiếu kì nên hỏi ạ.
- Vậy thì tránh ra cho người ta làm việc. – Cô y tá nổi khùng.
Dương đứng khựng lại, cô không chạy theo nữa. Đôi lông mày cô nhíu lại. Bị ngã xuống nước sao? Nếu về việc có vật nhọn đâm vào cô còn có thể lí giải theo hướng như cô ta do bi phẫn quá, sau khi đâm nhầm vào Vũ, tinh thần bất ổn, nghĩ quẩn nên nhất thời nóng vội làm liều. Hay là do vô tình bị ngã trên đường đi, vật nhọn trên đường vô tình găm phải.
Nhưng tại sao cô ta lại bị ngã xuống nước? Có người cố ý hãm hại cô ta sao? Lạ thật, tập đoàn nhà cô ta lớn mạnh như vậy cơ mà, chẳng lẽ không có lấy một ai làm vệ sĩ bảo vệ cô ta sao? Nhưng lúc đó cô ta chạy như điên ra khỏi căn nhà hoang mà. Có khi nào vệ sĩ không theo kịp hay không biết cô ta ở đó? Với lại ai dám hãm hại cô ta chứ? Đang “thả hồn” trong dòng suy nghĩ thì cô nhận thấy có một bàn tay lạ vừa vỗ lên vai cô. Dương giật mình một cái. Cô quay lại để xem đó là ai. Bắt gặp ngay tức khắc chính là nụ cười ấy, Dương khẽ lên tiếng.
- Hoàng Văn! Sao anh lại ở đây?
Hoàng Văn giả bộ nhíu mày xoa cằm hỏi:
- Em không mong sao?
- Mong gì. Đi luôn khuất mắt cho lành. Nhà họ Hoàng này, dây vào là không bao giờ gặp may hết.
Dương vừa cúi mặt xuống vừa lầm bầm.
- Em nói gì thế. – Lần này Hoàng Văn nhíu mày thật.
- A…ha…ha… không có gì. – Dương cười trừ.
Hoàng Văn lại càng nhìn vào mặt Dương hơn. Dương dần dần đỏ mặt. Thấy tình hình cứ im lặng thế này không ổn, cô bèn lên tiếng.
- À, anh tới đây làm gì vậy?
- Anh tới thăm em mà. – Hoàng Văn rút từ phía sau một đóa hoa bách hợp to đoành. (Dân mình hay gọi hoa Ly đó bà con) – Tặng em.
- Cảm ơn anh.
Dương nở một nụ cười thật tươi rồi đón lấy, tham lam hít một hơi thật dài. Sao anh lại biết nhỉ. Đây chính là loài hoa cô thích nhất mà.
Nhìn thấy Dương cười. Anh ngay ngất. Trong lòng anh như mở cờ vậy. Khó khăn lắm anh mới “dụ dỗ” được “sao chổi” của Hoàng Việt cũng như bạn thân của Dương tiết lộ chút thông tin về sở thích của cô. Thực ra cũng không có gì “khó khăn” lắm, may mắn cho anh, chỉ với hai vé xem phim Cyrano Agency cùng cậu em đã bị anh trai yêu quý của nó “bán đứt” luôn mà không hề hay biết gì. Anh nở một nụ cười thật tươi. Có lẽ bây giờ họ đang hạnh phúc lắm.
***.
Tại rạp chiếu phim Tháng Tám.
… “bíp”… “bíp”… “bíp”…… calling……Thuê bao quý khách vừa gọi …… recall …….
- Quái lạ, ông này định cho mình leo cây sao?
Hoàng Việt lầm bầm. Quái lạ ghê, hôm nay ông “anh trai yêu quý” của cậu lại có hứng hẹn cậu đi chơi tennis. Mà từ bé tới giờ, cậu chưa thấy ngoài việc học ra, anh cậu chịu động vào cây vợt bao giờ. Hơn nữa lần này lại hẹn ở … rạp chiếu phim.
Từ sáng tới giờ, sau khi rời bệnh viện để về khu cắm trại, nhận được cuộc gọi của anh trai, cậu liền tới đây đợi. Tính ra đã được 3 tiếng đồng hồ rồi chứ ít à. Xem ra ông này định chơi cậu một vố rồi. Đểu thật! Hay là về nhỉ, anh còn phải sắp xếp đồ đạc của Dương và Vũ nữa. Anh nghĩ.
- Hoàng Việt!
Tâm từ xa đã nhìn thấy dáng người ấy. Vẫn bộ quần áo đen. Nhưng hôm này, anh mặc một cái quần thể thao dài. Một chiếc áo phông cộc tay. Trên đó còn có lô gô gì đó mà cô không nhìn thấy. Hai bên hông còn có những đường dài dài màu vàng. Trông cực kì nổi. Lại còn thêm cái kính râm cỡ lớn như của siêu sao nữa. Cô vội vàng reo lên và chạy ùa tới như muốn vồ lấyHoàng Việt. Trông chẳng khác nào sói nhìn thấy mồi vậy á.
- Ôi mẹ ơi, sao cái sao chổi ấy lại ở đây chứ? Mặc kệ vậy, cổ nhân đã dạy, trong 36 kế, tẩu vi thượng sách. Ở đây chỉ tổ tổn thọ với bà này thôi. Để cô ta bắt được coi như toi đời.
Hoàng Việt nói mấy câu rồi bắt đầu.. co giò chạy bán sống. Tâm nhìn thấy Hoàng Việt đã và đang chạy bán sống thì hét lên.
- Hoàng Việt, anh chạy đi đâu vậy, chờ em với.
Hôm nay cô cũng ăn mặc không kém phần lộng lẫy. Chiếc váy búp bê gần tới đầu gối, mái tóc uốn xoăn nhẹ nhàng, trên đó còn có một chiếc kẹp đính hạt cườm xinh xắn. Cô còn lướt qua một chút phấn và son nữa. Trông cô chẳng khác nào một cô công chúa xinh đẹp cả.
Nhưng khó cho cô nhất chính là đôi 5 phân đang đi dưới chân và thân hình hơi “ỉn”. Thực sự cô không sử dụng giày cao gót được mấy lần nên có chút gượng gạo, hơn nữa, bây giờ hắn ta lại chạy nhanh như vậy. Nên chưa chạy được 5 phút, cô đã thấm mệt, phải dừng lại. Cô nghĩ. Phải làm sao để đuổi được hắn đây. Không, không được, khó khăn lắm mới có được cơ hội tốt. Cái này là do trời ban tặng, cô không thể bỏ phí. Nghĩ vậy cô giơ cánh tay lên, kéo xuống thật mạnh như để cổ vũ. Cô reo thầm trong bụng. Tâm cố lên, phải đuổi bằng được chàng mới thôi. Thời đại nào rồi chứ, bây giờ mốt là cọc đi tìm trâu mà. Phải rồi, cố lên. Tâm đứng nghỉ một lúc rồi cũng “tăng ga” đuổi theo Hoàng Việt. Hai người cứ như vậy chạy quanh rạp chiếu phim hàng chục vòng. Hoàng Việt ức quá hét lên:
- Hoàng Văn, anh là tên khốn. Tôi nhất định sẽ giết anhhhhhhhhhhhhhhhh!
***.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện, Hoàng Văn khẽ hắt hơi một tiếng.
- Hắttttttttt … xììììììì.
- Anh sao vậy?
Dương hỏi nhưng mắt vẫn chăm chú vào đóa hoa ấy.
- Không có gì.
Hoàng Văn nói xong khẽ nở một nụ cười. Có lẽ họ vừa nhắc tới anh. Xem ra anh vừa làm được một việc cực kì cực kì “tốt” rồi. Anh nhìn từ đầu tới chân cô rồi nói:
- À, Dương, nghe nói em bị bắt cóc, anh tới thăm em nhưng xem ra em chẳng có bệnh gì hết rồi.
Dương thản nhiên đáp:
- Người bị thương đâu phải là tôi.
- Vậy thì tốt, anh có thể mời em đi ăn cơm trưa được không? Chuyện lần trước, ngại quá, thất lễ với em rồi.
Nhắc tới chuyện lần trước, Dương lập tức ngưng vân vê mấy bông hoa trên tay. Cô ngẩng lên nhìn anh rồi lại cúi xuống đất, nuốt nước bọt khan. Nhớ lại. Lúc đó cô còn mạnh miệng nói sẽ trả. Nhưng tính tới nay cũng đã mấy tuần rồi, nhưng một xu cô vẫn chưa trả được lại. Có khi nào lần này hắn ta nói đi ăn cơm để đòi cô không nhỉ? Như vậy thì tiêu rồi.
Nhìn thấy thái độ của cô thay đổi, anh đoán ngay được sự việc. Nở một nụ cười tươi rói, anh nói.
- Dương ngốc! Đi thôi, bữa này anh mời coi như tạ lỗi với em mà.
Nói rồi anh cầm tay cô. Lôi đi. Dương thoáng đỏ mặt. Hoàng Văn đi đằng trước. Anh phải lấy hết “nội lực” trong người mình để điều hòa cơ thể. Thực ra bây giờ, anh thấy không khỏe tí nào. Nhịp tim đã lệch 100% rồi. Anh đang cầm tay cô sao? Cô đồng ý để anh dắt đi như vậy? Có khi nào em đã chọn anh là người dẫn lối che chở cho em suốt cuộc đời? Khó khăn lắm anh mới giữ được cơ mặt ở trạng thái đóng băng hoàn toàn, lòng bàn tay không bị toát mồ hôi ra, còn nhịp tim thì vượt ngoài phạm vi kiểm soát của anh rồi. Dường như nó muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy. Phải làm sao đây?
Dương lẽo đẽo đi đằng sau. Cô nghĩ, chẳng lẽ anh đọc được tâm trạng của cô? Người con trai này đến là kì lạ. Tâm tư con gái mà cũng… đã vậy, cậu ta cũng phải giữ kẽ cho cô chứ, cái gì cũng bô bô hết ra. Chẳng lẽ không sợ người ta ngại sao? Người ta cũng là con gái mà. Oái, hắn ta đang cầm tay cô sao? Hơn nữa còn dắt đi nãy giờ. Nghĩ vậy cô liền rút tay mình ra khỏi bàn tay trắng trẻo mà không kém phần rắn chắc của anh.
Hoàng Văn thấy lạ đột nhiên quay lại. Dương không dám nhìn anh, cúi đầu … e thẹn. Cô lại đỏ mặt rồi. Thấy vậy anh cũng không nỡ lòng nào làm cô khó xử thêm nữa.
- A… xin lỗi em, chúng ta đi lấy xe đã nhé.
- Được.
Hoàng Văn không nói gì mà chỉ quay mặt đi và cười.
Xuống tầng hầm để xe của bệnh viện để lấy xe xong, anh chở cô đi tới nhà hàng hải sản 5 sao nào đấy. Hình như nó có tên là HOA SEN. Vốn dĩ không thích hải sản, vào trong nhà hàng lại thấy những con tôm, con cua to đùng trong bể kính, xấu xí vô cùng, trông còn ghê nữa, Dương ăn không thấy ngon.
Tuy Hoàng Văn rất ga lăng, hết bóc vỏ tôm lại bóc vỏ cua cho cô nhưng cô chỉ cố nuốt mấy miếng rồi khéo léo đòi anh đưa về. Hoàng Văn mặc dù vẫn muốn đi chơi cùng cô nhưng lại không dám không nghe lời … mỹ nữ. Anh đành đưa cô quay lại bệnh viện. Dương đứng vẫy tay chào anh, đợi anh khởi động xe, đi được một chút rồi quay lưng đi thẳng. Nhưng cô không thể biết rằng, anh chỉ giả vờ đi rồi quay lại. Có lẽ anh muốn nhìn thấy cô thêm một chút.
***.
Tại bệnh viện.
Dương đẩy chiếc cửa kính nặng trịch rồi đi vào trong dãy phòng nơi mà Quyên và Vũ đều đang nằm. Vũ bị nhẹ hơn và có vẻ khả quan hơn nên nhanh chóng được ở trong phòng bình thường nhưng với điều kiện là phải bị các y bác sĩ quản lí nghiêm ngặt. Còn Quyên, bệnh tình nặng hơn một chút, nên sau khi khâu vết thương xong, cô ta được chuyển sang phòng hồi sức. Do có nguy cơ nhiễm trùng cao nên có lẽ cô ta sẽ bị kiểm tra nhiều hơn cả Vũ, giờ vào thăm bệnh nhân cũng vì thế mà hạn chế đi.
Dương men theo bờ tường để đi vào những phòng bệnh. Bàn chân cô gieo từng bước trên nền gạch hoa sáng bóng. Đường đi tới phòng bệnh của Vũ phải đi qua phòng của Quyên. Niệm tình cũng là bạn học, cô nghĩ mình nên vào thăm một chút. Nghĩ sao làm vậy, cô liền tới phòng hồi sức.
Định mở của bước vào thì cô nghe thấy có tiếng khóc thút thít cùng tiếng người nói chuyện. Ai vậy nhỉ? Cô nghĩ. Nhưng cái tay ương bướng đã vặn chốt cửa mất rồi, cô khẽ mở một đường nhỏ rồi nhìn vào. Trong phòng là một cặp vợ chồng đang ôm nhau. Họ hình như đã ngoại tú tuần. Người phụ nữ thì đang khóc thút thít còn người đàn ông thì đang ôm người phụ nữ ấy dỗ dành. Ồ, nhận ra rồi. Cô đã từng gặp ông ta. Chủ tịch Đỗ. Cô reo thầm trong bụng. Thì ra đó là bố mẹ của Quyên. Kia là mẹ cô ta sao. Bà ấy thật phúc hậu, trông dường như trẻ hơn tuổi. Hừm, so sánh với mẹ cô ở nhà thì… có lẽ mẹ cô sẽ già hơn. Đến cả khi khóc trông bà ấy cũng thật là đẹp, xem ra Quyên giống mẹ về mặt nhan sắc rồi. Nhưng không biết cái tính ương bướng thì cô ta học ai nhỉ?
- Hu…hu…. sao lại như vậy chứ? Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện này – Đỗ mẹ vừa khóc vừa nói.
- Bà nín đi, tôi nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này.
- Ông lúc nào cũng hứa. Ông có bao giờ quan tâm tới con cái đâu.
- Tôi xin lỗi bà, do mải làm ăn quá mà tôi sao nhãng việc gia đình. Để xảy ra cơ sự này tôi cũng đau lòng lắm.
Chủ tịch Đỗ vừa dỗ vợ vừa nói. Mặt ông tỏ rõ vẻ ảo não buồn rầu.
- Phải chi Minh Châu của chúng ta vẫn còn sống. Nhưng khoan đã, chắc chắn nó vẫn còn sống. Năm đó vừa lọt lòng nó đã bị con ả Đào Châu cướp đi. Biết đâu cô ta thương tình, lại không nỡ giết nó. Dù gì cô ta cũng là con người mà….
- Phải rồi, tôi sẽ cố gắng tìm tung tích của Minh Châu, bà yên tâm….
Dương nhẹ nhàng đóng cửa lại. Có bố mẹ cô ta ở đây là được rồi, cô ta đâu cần một đứa vô danh tiểu tốt như cô hỏi han chăm sóc. Hơn nữa, nếu biết cô ta mà biết được người mà cô ta chăm sóc cô ta khi ở trong bệnh viện là cô thì hộc máu tươi mà chết mất.
Nhưng chuyện lúc nãy mà bố mẹ cô ta nói là sao? Chẳng lẽ Quyên còn một người em nữa sao. Nhưng theo cô biết, cô ta là con một mà, đâu có anh em nào. Khoan, chẳng phải mẹ cô ta nói người đó đã bị người phụ nữ nào đó tên Đào Châu bắt đi sao. Đúng là, còn li kì hơn cả phim. Nhưng xem ra giàu có cũng chẳng hay ho gì, gia đình cô ta sống xem ra cũng không mấy vui vẻ lắm. Mất con như vậy cơ mà. Hẳn nào cô ta được nuông chiều như vậy. Đáng thương thật. Vừa đi, cô vừa “xót xa” thay cho gia cảnh của Quyên.
Thoáng một chút không để ý mà cô đã tới phòng bệnh của Vũ. Cô mở cửa đẩy vào. Trong phòng không có ai cả, có lẽ mẹ anh vừa ra ngoài. Cô đi vào trong. Vũ vẫn nằm đó, anh chưa tỉnh. Dương nhẹ nhàng bước tới bên cạnh giường. Vuốt mấy lọn tóc dài trên trán, cô đặt một chữ K thật nhẹ nhàng lên đó. Nhìn anh bây giờ, cô thật không quen chút nào. Vũ thường ngày tuy lạnh lùng ít nói một chút, nhưng lại rất biết cách làm cô vui. Một Vũ thường ngày hay trêu trọc cô, làm cô tức muốn chết đã không còn nữa. Thay vào đó là một Vũ hiền lành, ngoan ngoãn nằm trên giường bệnh. Mặt anh hơi tái đi.
Liệu anh có tỉnh lại không? Liệu anh có bỏ cô mà ra đi không? Anh luôn là người kiên cường. Dù gia cảnh có không được no đủ như gia đình người ta, nhưng cô chưa thấy anh than phiền nửa lời bao giờ. Anh luôn cố gắng, luôn biết cách để vươn lên. Mặc dù cô rất ghét anh, vì anh giỏi hơn cô, nhưng một phần nào đó, cái sự căm ghét ấy cũng chính là sự ganh tị. Cô ganh tị vì những gì anh đạt được, cô ganh tị với nghị lực của anh. Con người ta thường nói, mình không có thì mình mới ganh tị. Có khi nào là vậy?
- Trần Hàn Vũ, cậu dậy ngay cho tôi. Có giỏi cậu hãy dậy và lại thi đấu với tôi như trước kia. Tôi không bao giờ chấp nhận đối thủ của mình gục ngã một cách dễ dàng như vậy. Tôi phải thắng cậu một cách quang minh chính đại. Chẳng phải cậu vẫn luôn tự hào về sự cứng cỏi của mình sao? Có giỏi thì hãy ngồi dậy và chứng minh nó đi. Nằm như vậy thì giải quyết được gì chứ….
Dương đã khóc. Nước mắt cô rơi xuống người anh, ướt cả một bên vai áo. Vừa khóc cô vừa kéo áo Vũ như muốn giúp anh ngồi dậy. Sau một hồi gào thét, bất lực, Dương ngồi thụp xuống nền nhà. Cô khóc nấc lên từng tiếng.
Bệnh viện này cũng giống như bao bệnh viện khác, cũng sơn màu vàng đặc trưng. Nhưng điều mà phổ biến ở tất cả bệnh viện và cũng là điều mà Dương ghét nhất chính là sự yên tĩnh, yên tĩnh tới đáng sợ. Cái yên tĩnh này không hề giống cái yên tĩnh khi màn đêm buông xuống, cái yên tĩnh nãy luôn khiến cho cô có một cảm giác khó chịu, cực kì khó chịu. Cộng thêm cả mùi thuốc Tây ngai ngái nữa. Nó gợi cho cô nhớ tới cái chết của ông, phải, ông cũng chết trong bệnh viện, và cũng trong cái im ắng đáng sợ này.
Có khi nào, nơi này lại một lần nữa cướp đi người cô yêu thương nhất không? Tại sao ông trời lại luôn cướp đi những người mà cô yêu thương nhất, có khi nào cô là thần xui xẻo, luôn mang lại những điều bất hạnh cho người quanh mình không? Nếu như vậy cô sẽ ra đi.