• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không phải Liêu Tịch không nhận ra, chỉ là anh đang giả vờ không biết biểu tình cứng ngắc của nó.

Liêu Viễn San cố ý làm vậy để nam nhân kia chán nản mà buông tha nó, nhưng trái lại, nó càng ngoan ngoãn đến giả tạo, anh càng thích thú, ngày ngày ôm nó trong tay như món đồ quý giá mà nâng niu.

Hôm nay sau khi ăn trưa, Liêu Viễn San cảm thấy phi thường mệt mỏi, nó đi lên phòng đóng cửa lại, ngủ một giấc, trong giấc ngủ, nó thấy hơi chói mắt, còn mông lung ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nhưng vô luận thế nào mắt cũng không thể mở ra.

Lúc Liêu Viễn San mở mắt đã là mấy ngày sau, ở điểm này khá kỳ quái, nhưng một câu nó cũng không nói. Liêu Tịch thấy nó không hỏi cũng yên tâm, không trả lời.

Dạo gần đây, khi sinh hoạt anh không mang bảo hộ, Liêu Viễn San cũng có chút khó hiểu nhưng làm sao có thể mở miệng ra hỏi.

"Em hôm nay thật ngoan ngoãn ~ bảo bối, có phải rất mệt rồi không?!" Liêu Tịch từ khi nào ôn nhu như vậy, còn nhẹ nhàng dùng tay vén mớ tóc mai ướt đẫm mồ hôi lên vành tai giúp nó, môi nhẹ nhàng hôn lên tấm lưng trần tuyệt mỹ của nó.

Liêu Viễn San hai tay bị khóa chặt trên đầu, đau đớn nhăn mặt, cắn chặt răng không dám phát ra âm thanh, nó đã mệt lắm rồi, sợ anh nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của nó lại bừng dậy du͙ƈ vọиɠ nên tốt nhất là im lặng, nước mắt nó chảy đã sớm đem tấm drap trải giường làm ướt một mảng lớn. Đến nửa đêm Liêu Viễn San vẫn là chịu không nổi mà ngất xỉu.

Sáng hôm sau đó, lúc nó tỉnh dậy đã không thấy Liêu Tịch đâu. Chợt nó cúi đầu nở nụ cười tự giễu, hiện tại nó không khác MB là mấy còn muốn người ta yêu thương lo lắng sao?

Cửa bất thình lình mở ra, là hạ nhân lên xem nó đã dậy chưa. Thấy Liêu Viễn San đang ngồi thất thần trên giường, người vừa bước vào phòng khẽ lắc đầu thở dài "Quả nhiên người trẻ tuổi, dày vò nhau lấy làm hạnh phúc..."

"Thiếu gia từ sớm đã nhận được điện thoại từ công ty rồi vội vàng đi ra ngoài!"

Liêu Viễn San gật đầu ý là đã biết, chuyện này không còn kỳ lạ gì nữa, anh vốn dĩ đều như vậy mà rời đi, hôm nào may mắn lúc nó thức dậy bắt gặp được bóng lưng anh đang quay về phía nó. Thiếu niên nhắm mắt tiếp tục giả vờ ngủ, nhe thấy tiếng cửa phòng đóng lại rồi mới yên tâm mở mắt ra. Nhìn đâu cũng đều thấy tịch mịch trống trải.

Tiện tay mở điện thoại ra, Liêu Viễn San nhận được tin nhắn từ Liêu Tịch

"Tối nay chúng ta ra ngoài ăn! Em chuẩn bị một chút, tôi 5h tan tầm lập tức quay về!" bên dưới màn hình còn kèm theo dòng chữ mang ý hâm dọa "Không được phép cuje tuyệt! Bằng không tôi nhất định sinh khí!"

Nhấn nút khoá màn hình, nó mệt mỏi ngã ra giường, mắt nhắm chặt lại, môi nở nụ cười, cảm giác ấm áp truyền ra từ trong ngực này thật dễ chịu. Nó lâu lắm rồi từ lúc anh lần đầu tiên nói thích nó tới tận bây giờ mới lại cảm thấy hạnh phúc. Tỉ mỉ chọn trang phục tới tận khi chuông cửa vang lên. Nó tranh với hạ nhân ra mở cửa, một gương mặt nhăn nhó chịu phóng đại trước mặt khiến nó giật bắn người.

Nam nhân trung niên này chính là người mà lúc nhỉ nó thấy trên tạp chí, nó nghe anh gọi nam nhân này là cha...

"Cậu là ai?" Liêu Xán không quen biết thiếu niên này, ông nghe Lâm Vĩnh Kỳ chạy tới chỗ ông khóc lóc than khổ, nói có tiểu tam tới phá tan gia đình của cô và anh nên ông tức giận một mạch chạy đến đây. Không ngờ tới thuận tiện như vậy đã chạm mặt.

"Tôi là Liêu... Là Dạ Tư Niệm!" nó cúi đầu không dám nhìn thẳng vào ông.

Liêu Xán nhếch môi cười khinh bỉ "Ngay cả cái tên cũng đầy luyến tiếc đáng thương như vậy, tôi nói cậu còn không phải là tiểu tam chuyên đi phá hoại gia đình người khác đi!"

"Tôi..."

"Không cần nói nữa!" ông tiến lên phía trước thẳng thừng giáng lên mặt nó một cái tát vô cùng mạnh, đến nỗi nó thổ huyết.

Vừa đúng lúc Liêu Tịch về tới nhà đứng ở cửa chứng kiến mọi việc, nụ cười ngọt ngào trên môi tắt hẳn, anh kinh ngạc đứng mở to mắt ra nhìn.

Chạy lại đỡ thân ảnh yếu ớt đang sắp té ngã, anh quay mặt sang cha mình quát lớn "Ba rốt cục là đang làm gì vậy?!"

Ông trào phúng cười to "Lại còn giả vờ yếu đuối, cho con biết hồ ly tinh này đều là dùng thủ đoạn lừa con vào tròng!"

Viền mắt Liêu Tịch phiếm hồng, tơ máu trong mắt cũng hiện ra rõ ràng, anh ôm chặt nó trong lòng mà bảo vệ "Viễn San có mệnh hệ gì con nhất định suốt đời không tha thứ cho ba!"

Liêu Viễn San lúc này mơ hồ tỉnh dậy, nắm lấy tay anh lay lay, mắt ngập nước cắn răng lắc đầu, miệng thì thào "Tôi không sao đâu!" vừa nói xong toàn thân vô lực hoàn toàn dựa dẫm vào người anh, ngủ một giấc dài...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK