Anh dạo gần đây rất lạ, không còn thường xuyên nói chuyện với nó, những "chuyện kia" cũng không đụng đến nữa điều này khiến nó không khỏi nghi ngờ.
Hôm nay nó phải chờ cho bằng được anh về để rõ.
Liêu Tịch nụ cười trên môi còn chưa tắt đẩy cửa bước vào nhà, ánh đèn le lói ở phòng khách soi sáng bóng người nhỏ nhắn ngồi cạnh đó. Anh dự định sẽ đi thẳng lên phòng, nhưng nó đã gọi anh lại "Liêu Tịch! Em có chuyện cần nói với anh!"
Liêu Tịch chán nản quay đầu nhìn nó, ánh mắt chứa đầy nhu tình như nước của anh khi nhìn nó đã không còn nữa "Lại chuyện gì nữa?"
Nó bất ngờ, không thể tin vào tai mình, lẽ nào lời Lâm Vĩnh Kỳ nói là thật? Nó miễn cưỡng hỏi anh "Em hỏi anh mấy ngày nay tại sao về trễ như vậy!"
"Nhiều công việc!" anh trả lời bâng quơ rồi bỏ đi.
Nó đứng sau chân muốn đuổi theo nhưng nhấc lên không nổi "Anh đứng lại đó cho em!"
"Aish! Phiền chết được!" anh mặc kệ nó bỏ lên phòng thẳng một mạch.
Nó suy sụp quay lại sofa ngồi ngây ngốc, buổi tối trời lạnh, nó co ro ngồi ở sofa đấu tranh tư tưởng. Có lẽ do anh bị strees cũng có thể anh đã chán ghét nó rồi.
Liêu Tịch tắm xong quay xuống nhà bếp lấy bia đi ngang qua phòng khách vẫn thấy nó ngồi đó.
Đứng lại nhìn nó một chút, Liêu Viễn San đột nhiên lên tiếng phá vỡ im lặng "Có phải anh cảm thấy em rất phiền không?"
Liêu Tịch giật mình, tiến lại gần chỗ nó ngồi ôm thân thể lạnh lẽo của nó vào người "Anh xin lỗi! Đều là anh không tốt!"
"Trả lời em đi!"
"Anh... Em không phiền phức, anh... Là do anh..."
"Anh đi làm cả ngày cũng mệt rồi! Đi nghỉ sớm đi!"
Anh bồng nó lên "Chúng ta cùng đi!"
Liêu Viễn San bật cười "Bỏ em xuống!"
Hai cái bóng cười đùa quay về phòng ngủ.
Sáng hôm sau Liêu Tịch rất sớm đã ra khỏi nhà, ghé vào cửa hàng hoa tươi mua một bó hồng thật lớn, đặt cạnh ghế lái phụ vui vẻ lái xe tới chung cư ở trung tâm thành phố, trên đường đi còn cười không khép miệng.
Để xe xuống bãi, anh ôm bó hồng ra đi lên tầng 23. Nhấn chuông cửa, thanh niên cười tươi như hoa mở cửa đón tiếp
"Chào anh! Liêu Tiên Sinh!"
"Đừng gọi như vậy! Gọi Liêu Tịch là được rồi!"
"Vậy Liêu Tịch, mời anh vào nhà!"
Anh đưa bó hoa lớn tới trước mặt Lương Triều Vỹ "Tặng cậu!"
"Cảm ơn! Anh thật biết cách lấy lòng người khác a!" dứt câu y nở nụ cười, nhón chân đặt một nụ hôn lên môi anh.
Liêu Viễn San tâm tình vui vẻ ra ngoài cùng với Hà tổng quản, trên đường đi sẵn tiện ghé vào Liêu Thị. Nhân viên ở đây ai gặp nó và Hà tổng quản cũng cúi đầu chào hỏi, nó lịch sự chào lại cúi đến mỏi cả người.
"Xin hỏi, Liêu Tịch có ở đây không?" Liêu Viễn San đứng ở quầy tiếp tân hỏi cô gái đang tra sổ sách.
"Chào ngài! Liêu Tổng tạm thời không có ở đây! Ngài có hẹn trước không?"
"Không có!" nó lắc đầu ngơ ngác, thật không nghĩ tới gặp mặt cũng phải phiền phức như vậy.
"Vậy cảm phiền ngài gặp thư ký của Liêu Tổng sắp xếp lịch gặp mặt!" cô gái nhanh nhẹn nhấn dãy số quen thuộc, nói gì đó với người ở đầu dây bên kia rồi mời Hà tổng quả và nó tới ghế ngồi chờ.
Một lúc sau có một người tới chỗ họ ngồi lên tiếng chào "Hà thái thái, xin chào! Bà đến tìm Liêu Tổng sao?"
"Là cậu trai này tìm thiếu gia!" bà chỉ sang bên nó.
Lực chú ý dời đến bên người nó "Xin chào, cậu cần gì?"
"Tôi..." nó gãi gãi đầu ngại ngùng "Tôi muốn hỏi Liêu tổng khi nào mới có mặt ở đây thôi, tôi muốn gặp anh ấy một chút!"
"Xin lỗi! Chúng tôi cũng không rõ dạo gần đây giám đốc luôn tới đi bất thường không đúng giờ. Vả lại luật là luật, nhân viên không có quyền quản lý những chuyện này!"
Nó thất vọng cúi đầu đứng dậy cảm ơn cô một tiếng rồi cùng Hà tổng quản đi ra ngoài.
Tới cửa công ty, nó vô tình nghe được tiếng bàn tán của mấy nữ nhân viên đang đi vào, nghe nhắc đến anh, nó lén dừng lại quay đầu đi theo nghe trộm câu chuyện.
Nhân viên A: "Lúc nãy tôi đi ăn sáng ở tiệm thức ăn nhanh lúc bước ra thì thấy Liêu tổng chở nam nhân nào đó trông rất đẹp, cử chỉ còn rất thân mật a~!"
Nhân viên B: "Ây dô! Nam nhân đẹp trai có tiền bây giờ đều yêu con trai cả rồi! Bọn nữ nhân chúng ta ế chảy thây ô!"
Nhân viên C: "Liêu tổng đi cạnh người đó rất đẹp đôi!"
Nhân viên A: "Cô có biết người đó thế nào không mà bảo là đẹp đôi?"
Nhân viên C: "Biết biết biết! Tôi hôm trước tôi còn thấy họ ngồi ăn trong nhà hàng 5 sao ở đường xx!"
Đầu óc Liêu Viễn San quay cuồng, nó cực khổ lắm mới có thể quay trở vào trong xe.
Miễn cưỡng không tin lời người khác nói, nó im lặng không hỏi anh, chờ lúc anh về nhà lén lút mở điện thoại anh ra xem, nút gọi nhanh là số điện thoại của một người tên Triều Vỹ bên cạnh còn có hình trái tim. Rõ ràng trước đây nơi này là lưu số của nó.
Mở hộp tin nhắn ra xem, nước mắt nó vô thức rơi xuống màn hình.
"Ngày 22/4/2014
Ngườigửi: TriềuVỹ ♥
Cảmơnanhvìmónquà, emrấtthích !
Ngủngon ! Moamoata ~ "
(Tác giả: Mình sồnsồnthiệt -_-)
Liêu Tịch từ trong phòng tắm đi ra. Thấy nó đang cầm điện thoại của mình liền vội vã đi tới tranh lấy lại.
Nó không nói gì, im lặng bước ra khỏi phòng. Anh định đi theo nhưng phát hiện mình vẫn chưa mặc quần áo, trên mình chỉ có chiếc khăn tắm.
Liêu Viễn San mệt mỏi bước chân lên tầng thượng. Ngồi trên xích đu ngắm nhìn ánh trăng đang dần mờ nhạt, ở gần đó trên bầu trời còn có một ngôi sao rất sáng, mỗi lần nó không vui khi ngước nhìn lên bầu trời liền thấy ngôi sao đó, ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.
"...Ngôisaosángnhất bầu trờiđêm
Cóthểnàongherõ
Nỗicô đơn vàtiếngthanthởcủatôi
Ngôisaosángnhâtbầutrờiđêm
Cóthểnàonhớrõ
Bóng hình từngbướcđicùngtôinayđãtanbiếntronggió..."
(Ngôisaosángnhấtbầutrờiđêm)
Liêu Viễn San trút một hơi thở dài, môi khẽ gọi "Mẹ!"
Đột nhiên phía sau lưng nó được một vòng tay ấm áp ôm lấy, Liêu Tịch áp mặt xuống vai nó "Tiểu San! Anh xin lỗi!"
"Nó tách tay anh ra khỏi người mình, quay lại nhìn anh môi nở nụ cười "Em ổn mà! Nếu có chuyện gì anh cứ trực tiếp cho em biết là được!"
Liêu Tịch cứng đờ người "Anh thực sự biết lỗi rồi!"
Nó đứng dậy đẩy cửa bước xuống, để lại anh đứng đó suy tư.