Người trở về sớm nhất là bác cả của Thẩm Hi - Thẩm Liêm.
Lúc này, Thẩm Hi cùng bà nội Thẩm đang pha trà, ông nghe nói Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ lần này về để tuyên bố tin tức quan trọng không nhịn được vừa cười lớn vừa vỗ vỗ bả vai Thẩm Hi nói.
"Vậy là cuối cùng con cũng có lý do để nhận Tiffany của bác cả rồi phải không?".
Thẩm Hi có chút bất đắc dĩ, Tiffany là chiếc du thuyền yêu thích nhất của bác cả.
Hai năm trước vào dịp sinh nhật Thẩm Hi bác cả đã muốn tặng cho hắn.
Bất quá hắn vẫn luôn lấy cớ không có bằng lái để cự tuyệt.
Lần này một lòng nghĩ muốn dùng quan hệ với Chu Ngôn Dụ giải quyết chuyện hôn nhân lại không ngừng có người hướng hắn đưa đến nhiều chuyện phiền toái.
Quan hệ giữa bọn họ rất tốt, tặng đồ vật chỉ sợ không chỉ có một mình bác cả thôi đâu.
Quả nhiên bác cả chỉ là khởi đầu, anh cả, anh hai cùng cô út lần lượt trở về mỗi người đều đem theo một phần quà tặng, nào là một gian hầm rượu, một chiếc xe thể thao, còn có một tòa biệt thự ở vùng ngoại thành Luân Đôn.
Đưa hầm rượu chính là anh cả Thẩm Kỳ.
"Em cũng đừng giao nhiều công việc cho Tiểu Dụ như vậy, bớt chút thời gian mở mấy bình rượu ngon mà hưởng thụ.
Yên tâm, gian hầm rượu đó có người quản lí, chỉ cần tùy lúc gọi điện thoại liền sẽ có người đưa rượu đến tận nơi, sẽ không chiếm thời gian của em cùng Tiểu Dụ đâu".
Đưa xe thể thao chính là anh hai Thẩm Ý, hắn trực tiếp đem chìa khóa ném cho Thẩm Hi.
"Vừa mới ra một dòng xe mới, em cùng Tiểu Dụ chạy thử xem thế nào.
Thích thì giữ lại, không thích thì đổi chiếc khác".
Tặng biệt thự chính là cô út, cô út trở về vừa nghe nói hai người cuối cùng cũng tuyên bố muốn ở bên nhau liền nói.
"Tuy rằng như vậy có hơi kì lạ, hơn nữa tên nhóc này từ nhỏ đã rất đào hoa, bất quá đến bây giờ vẫn không gặp được người thật tình thích nó.
Kỳ thật không chỉ mình con cảm thấy Tiểu Dụ là người thích hợp nhất, cô út cũng luôn lo lắng lỡ như Tiểu Dụ kết hôn vậy con một mình phải sống làm sao.
Hiện tại nếu Tiểu Dụ đã nguyện ý chính thức tiếp nhận con, cô út cũng yên tâm hơn nhiều".
Thẩm Hi nghe xong không khỏi dở khóc dở cười, vừa vặn Chu Ngôn Dụ từ trong phòng bếp đi ra liền nói với anh.
"Anh nói một câu công bằng đi, cô út nói tôi không thể tự gánh vác sinh hoạt của mình.
Anh mau đến thay tôi chứng minh với cô út, thật ra tôi một mình vẫn có thể tự lập rất tốt".
Trong lời nói của Thẩm Hi mang theo vài phần tính trẻ con, cùng ngoại hình của hắn làm cho người ta có cảm giác không đúng lắm.
Bất quá đây cũng là tự nhiên, con gái Thẩm Đinh của cô út lần này không cùng về, lúc này Thẩm Hi và Chu Ngôn Dụ xem như là nhỏ nhất, ở trong mắt trưởng bối bọn họ vẫn chỉ như những đứa trẻ mà thôi.
Lại nói, Thẩm Hi từ nhỏ đã được cưng chiều hết mực, trở về Thẩm gia hắn một chút tự giác của thanh niên hai mươi tám tuổi cũng không còn.
Lời này vừa vặn bị ba mẹ Thẩm Hi vừa đẩy cửa tiến vào nghe được, mẹ Thẩm không nhịn được lắc đầu nói.
"Đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ giống như con nít, nhiều năm như vậy cũng không tiến bộ, việc gì cũng làm phiền đến Tiểu Dụ giúp con".
Ba Thẩm theo ở phía sau cũng nói.
"Như thế nào? Nói có chuyện quan trọng muốn tuyên bố thì ra là tính toán cùng Tiểu Dụ tự định chung thân?".
"Chú, dì".
Chu Ngôn Dụ chưa kịp vì Thẩm Hi chứng minh điều gì, nhìn thấy ba mẹ Thẩm Hi liền lập tức tiến lên chào hỏi, tiện tay tiếp nhận cặp công văn trong tay ba Thẩm.
"Đi đường vất vả rồi ạ".
"Không vất vả, không vất vả".
Ba Thẩm cười cười, mẹ Thẩm đánh giá kỹ Chu Ngôn Dụ một lát liền nói.
"Nhìn con đi, Hi Nhi sai bảo con nhiều lắm phải không? Như thế nào lại gầy như vậy?".
"Không có đâu ạ".
Chu Ngôn Dụ nói.
"Chờ một chút, lúc nào rồi mà còn gọi chú với dì?".
Mẹ Thẩm cười tủm tỉm nhìn anh nói.
"Bác Dư của hai đứa nhịn không được ở ngoài cửa đã đem chuyện này nói cho chúng ta biết rồi".
Chu Ngôn Dụ sửng sốt, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thẩm Hi một cái.
Thấy Thẩm Hi âm thầm nhếch môi cười trộm, lông mi cong thành độ công cực đẹp.
Anh liền bất động thanh sắc mà quay đầu hướng về phía ba mẹ Thẩm.
"Ba, mẹ".
"Ngoan!".
Ba mẹ Thẩm nghe được xưng hô này liền thỏa mãn, ba Thẩm giống như có phép thuật lấy ra từ trong áo khoác một cái bao lì xì lớn đưa cho Chu Ngôn Dụ.
"Không duyên không cớ lại có thêm được một đứa con trai, còn so với Hi Nhi hiểu chuyện hơn nhiều.
Từ nay về sau, Hi Nhi nhà chúng ta tiếp tục lại phải làm phiền con rồi".
Mẹ Thẩm ở phía sau tiếp một câu.
"Bất quá Tiểu Dụ, con cũng đừng luôn để cho nó khi dễ.
Có cơ hội liền đem nó dạy dỗ lại, đã biết chưa?".
Chu Ngôn Dụ gật gật đầu, "Dạ" một tiếng nhận lấy bao lì xì.
Thẩm Hi ở một bên cũng không nói chuyện, hắn nhìn một màn trước mặt không biết vì lí do gì cảm thấy rất ấm áp, thật giống như cuối cùng cũng có thể cùng Chu Ngôn Dụ hòa làm một.
Tuy rằng Thẩm gia chưa bao giờ xem Chu Ngôn Dụ là người ngoài, nhưng hắn kỳ thật biết Chu Ngôn Dụ dù đối tốt với mỗi người trong Thẩm gia nhưng rốt cuộc vẫn không phải gia đình ruột thịt.
Hiện tại anh gọi một tiếng "Ba, mẹ" này như có cái gì biến hóa, trong lòng Thẩm Hi lay động, hắn nhìn về phía Chu Ngôn Dụ.
Mà Chu Ngôn Dụ lúc này cũng nhìn lại hắn, hai người ánh mắt trao nhau, Thẩm Hi thấy sâu trong ánh mắt của Chu Ngôn Dụ có chút hoang mang lướt qua.
Thẩm Hi nở một nụ cười mang ẩn ý mà chỉ Chu Ngôn Dụ mới hiểu, Chu Ngôn Dụ hướng hắn gật đầu một cái, xoay người tiến vào phòng bếp..
Danh Sách Chương: