Bên kia, Chu Ngôn Dụ cũng bị bạn học cũ vây quanh, đừng nhìn biểu tình của Chu Ngôn Dụ luôn bất động như núi nhưng lúc học đại học các mối quan hệ của anh lại vô cùng tốt.
Người không thân thiết với anh sẽ cảm thấy anh luôn xa cách ngàn dặm, nhưng đã quen thuộc rồi liền luôn muốn nếm thử mùi vị phá vỡ biểu tình nghiêm túc của anh.
Có người cố gắng nhiều lần nhưng mãi thất bại còn chạy đi hỏi Thẩm Hi Chu Ngôn Dụ có phải đã liệt hết dây thần kinh cảm xúc rồi không, trên đời này sao lại có một người giữ vững biểu tình được như anh chứ, làm thế nào cũng không thể sứt mẻ dù chỉ một chút.
Chỉ có Thẩm Hi biết đó thật chất là do Chu Ngôn Dụ kiến thức rộng rãi nhưng khiêm tốn, mọi việc anh đều tinh thông, điểm cười lại vô cùng cao, hắn cũng chưa nghiên cứu ra được rốt cuộc điểm cười của Chu Ngôn Dụ nằm ở nơi nào.
Thêm nữa khi còn nhỏ Chu Ngôn Dụ đã trải qua một trận biến đổi lớn, nên sau này liền không có việc gì có thể làm anh bi thương, sinh khí hay tức giận nữa.
Chỉ cần không đề cập sinh tử thì việc gì đều có biện pháp giải quyết.
Luôn nghĩ như vậy dần dần liền dưỡng ra tính cách, trên đời này trừ bệnh tình của Thẩm Hi, gần như không có thứ gì có thể làm tâm tình anh sinh ra dao động, bất quá đây chính là sự thật.
Nhưng nếu là người khác không phải Thẩm Hi, không cùng Chu Ngôn Dụ từ nhỏ lớn lên bên nhau, sẽ chỉ cảm thấy Chu Ngôn Dụ không có tình cảm.
Bất quá đây là tính cách đã được dưỡng ra từ nhỏ, Thẩm Hi từng thấy có người biết khó mà lui, nhưng khi ra nước ngoài, người nước ngoài ai cũng đều biết khó mà vào, luôn không biết sống chết muốn khiêu chiến thần kinh cảm xúc của Chu Ngôn Dụ.
Nhưng bọn họ đều dùng sai phương pháp, kết quả chính là một tia gợn sóng cũng không khơi ra nổi.
Dù vậy bọn họ đều không tự chủ được yêu thích Chu Ngôn Dụ, đám bạn học cũng như thế, bọn họ mỗi người đều phải đi đến trước mặt Chu Ngôn Dụ nói một câu “Chúc mừng”.
Biểu tình của Chu Ngôn Dụ khó có được một lần buông lỏng, đáng tiếc biểu hiện quá nhỏ, trên cơ bản không ai có thể nhìn ra được.
"Hôm nay chính là đại hỷ của cậu, sao vẫn xụ mặt, hẳn là phải cười lên một cái mới đúng chứ".
Alice là một đại mỹ nhân phong tình vạn chủng đặc biệt từ Luân Đôn bay tới tham gia hôn lễ, nàng còn mang theo tin tức của Lâm Đạt cùng Jennifer tới.
"Lâm Đạt tình trường thất thủ sự nghiệp lại đắc thắng, sau khi tốt nghiệp mở một cửa hàng thời trang kinh doanh thương hiệu của chính mình, thành công rực rỡ.
Jennifer làm người mẫu đã nhiều năm, bạn trai đếm không hết, rất là đào hoa, nhưng gần đây đang muốn lui giới, bởi vì độ tuổi đẹp nhất trong nghề đã qua, đang muốn đổi nghề".
Lâm Đạt cùng Jennifer sớm đã trở thành dĩ vãng, nhưng rốt cuộc vẫn là bạn học một thời, Chu Ngôn Dụ lưu tâm nghe.
Hiện tại muốn làm gì cũng đều chú ý quốc tế hóa, hắn cùng Thẩm Hi và các bạn học sau khi tốt nghiệp từng người phấn đấu mười năm, phần lớn đều có thành tựu không tồi.
Một lần gặp mặt khó có được, chúc mừng chỉ là một phương diện, kỳ thật đã xuất hiện vài dự án hợp tác trong tương lai.
Chu Ngôn Dụ không am hiểu nói việc tư, nhưng nói đến công việc lại thành sân nhà, phảng phất hôm nay tới không phải bạn học, mà là đại diện của các công ty.
Thẩm Hi đi tới nghe xong liền nhịn không được cười, sau khi cầu hôn tâm tình của hắn vẫn luôn ở trên mây, đến gần duỗi tay ôm vai Chu Ngôn Dụ, cũng không đánh gãy lời anh, trước sau cười tủm tỉm an phận thủ thường làm thính giả, thật giống như công ty không có chút liên quan gì đến hắn.
Chu Ngôn Dụ lời ít mà ý nhiều, nói mấy câu đã vạch ra phương hướng hợp tác, lại giới thiệu công ty, thị trường hợp tác của ngành giải trí rất rộng, cái gì đều có thể làm, chỗ nào cũng có thể chen vào một chân.
Trên thực tế nguồn đầu tư vào phim điện ảnh vô cùng lớn mà hồi vốn lại chậm, làm giàu nhanh nhất vẫn là quay quảng cáo.
Thấy Chu Ngôn Dụ đã giới thiệu xong, Thẩm Hi bắt đầu phát danh thiếp, danh thiếp trong tay hắn giống như một bộ bài poker nho nhỏ, gặp được ai liền đưa cho người đó.
Dù sao trên danh thiếp không có tên hắn cũng không có tên Chu Ngôn Dụ mà là người phụ trách mấy hạng mục trong công ty.
"Tạm dừng một chút, ăn lót dạ đã".
Ra khỏi nhà từ sáng sớm, thay quần áo rồi chụp ảnh, sau đó lại bị nhiều người vây quanh, đến lúc này chắc chắn bụng đã đói.
Thẩm Hi gắp cho anh một khối bò bít tết vừa mới chiên tốt, nhìn anh từng miếng từng miếng ăn vào trong bụng, lại múc một chén canh nhỏ, nâng má cười tủm tỉm nhìn Chu Ngôn Dụ uống canh, miệng cũng không nhàn rỗi, hỏi.
"Còn muốn ăn món gì nữa không? Em cứ ngồi ở đây để anh đi lấy".
"Anh đã ăn gì chưa?".
Chu Ngôn Dụ cũng không quên chú ý Thẩm Hi, hắn vẫn luôn bị người khác lôi kéo nói chuyện giống như mình, làm sao rảnh rỗi mà lo ăn uống, Thẩm Hi nghe vậy, cười trả lời anh.
"Anh chờ để cùng ăn với em".
...
Sến rện luôn đó ông zà ơi.
Danh Sách Chương: