Thẩm Hi mân mê cái hộp nhỏ, cũng không mở ra, nhìn bóng dáng Lâm Đạt căm giận rời đi, làm cái khẩu hình nói "Cảm ơn".
Chu Ngôn Dụ biết Lâm Đạt muốn cùng Thẩm Hi nói chuyện nên cố ý tránh đi, chờ Lâm Đạt rời khỏi anh mới lại trở vào.
"Anh không tiễn cô ấy sao?".
Thẩm Hi hỏi anh.
Chu Ngôn Dụ lắc đầu.
"Lúc nãy đã nói tạm biệt rồi".
"Lúc nãy? Chính là lúc hôn nhau?".
Thẩm Hi chua lè nói.
Chu Ngôn Dụ gật gật đầu.
Thẩm Hi có chút bá đạo mà nói".
"Sau này em đừng để cô ta chiếm tiện nghi như vậy nữa".
Chu Ngôn Dụ cảm thấy hôm nay đã được mở rộng tầm mắt, Thẩm Hi chưa từng có lòng dạ hẹp hòi đến như vậy.
Giống như từ sau khi cầu hôn, Thẩm Hi liền khác trước rất nhiều, cảm giác toát ra một chút tính cách từ trước đến nay chưa từng có.
Anh còn nhớ rất rõ trước đây Thẩm Hi đối với Lâm Đạt luôn thật khiêm nhường, chính là hiện tại xem ra đây mới là Thẩm Hi chân chính.
Thẩm Hi không thích anh bị người khác chiếm tiện nghi, vậy lúc trước anh cùng Lâm Đạt dựa gần Thẩm Hi làm như thế nào che giấu được ý nghĩ của mình? Chu Ngôn Dụ không khỏi nhớ tới vừa rồi khi Lâm Đạt vừa thấy mặt anh liền nói.
"Em đã sớm hoài nghi Thẩm Hi thích anh, không nghĩ tới lại là sự thật, cậu ta thật đúng là thâm tàng bất lộ*".
(*che giấu bản thân bằng vẻ ngoài bình yên phẳng lặng nhưng ẩn chứa bên trong sức mạnh và vũ khí kinh người)
Đúng vậy, rõ ràng bọn họ gần nhau đến như vậy mà hắn cũng không nói ra, thậm chí cũng không biểu hiện ra chút gì.
Chẳng hiểu sao, Chu Ngôn Dụ nghĩ vậy liền có điểm khổ sở, đặc biệt là nghĩ đến khi đó hắn hướng Thẩm Hi giới thiệu Lâm Đạt là bạn gái mình Thẩm Hi còn mỉm cười.
Chu Ngôn Dụ cảm thấy trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại cảm xúc không được thoải mái, Thẩm Hi thích anh lại giấu kín không nói, hắn tuyệt đối không phải kiểu người không dám biểu đạt mà là bởi vì hai người đều là nam nhân.
Chu Ngôn Dụ nhớ tới lúc Thẩm Hi hướng anh cầu hôn đã nói "Anh yêu em, so với tình yêu mà em biết còn nhiều hơn gấp bội", này chắc hẳn là phần tình cảm ẩn sâu mà hắn chưa từng cho anh thấy được! Hơn nữa, căn cứ theo lời Lâm Đạt nói, thật rõ ràng tình cảm Thẩm Hi dành cho anh ít nhất đã xuất hiện từ mười năm trước.
Chu Ngôn Dụ chăm chú nhìn Thẩm Hi một hồi lâu cũng chưa lên tiếng, Thẩm Hi không hiểu gì, cảm thấy có phải hay không vừa rồi chính mình quá bá đạo, dọa tới anh rồi, vì vậy nhẹ giọng nói.
"Khụ, Tiểu Dụ, anh chính là có chút ghen, Lâm Đạt dù sao cũng là bạn gái cũ của em...".
Thẩm Hi còn chưa nói xong, Chu Ngôn Dụ bỗng nhiên thò lại gần hôn Thẩm Hi một cái.
Lâm Đạt vừa rồi nhón chân cũng chưa đụng được đến bờ môi anh, chỉ là hôn tượng trưng một cái lên khóe môi, lúc này Chu Ngôn Dụ học theo, cũng ở vị trí đó hôn Thẩm Hi một cái.
Thẩm Hi ngây ngẩn cả người, Chu Ngôn Dụ học theo Lâm Đạt hôn một cái, thậm chí thời gian cũng không sai biệt lắm, hoặc là nói còn muốn càng lâu hơn một chút.
Trái tim của Thẩm Hi lại "Thình thịch, thình thịch" nhảy dựng lên, trên đời này không có chuyện gì làm hắn kích động bằng Chu Ngôn Dụ nguyện ý chủ động, huống chi sau khi Chu Ngôn Dụ hôn xong, còn nói một câu.
"Đừng ghen, anh muốn thứ gì em đều sẽ đáp ứng, còn nếu không biết em sẽ học".
Chu Ngôn Dụ như là nhớ tới điều gì, bỗng nhiên xoa lên vị trí trái tim của Thẩm Hi.
Một lát sau, anh vô cùng nghiêm túc mà nhìn chằm chằm Thẩm Hi nói.
"Hôm nay đến đây thôi, em đi nói với Ian một tiếng, chúng ta về khách sạn trước".
Thẩm Hi tức khắc không còn lời nào để nói, hắn có thể nói trái tim mình nhảy lên như vậy là bình thường sao? Nếu bị Chu Ngôn Dụ hôn mà hắn không kích động, lúc đó trái tim hắn mới thật sự có vấn đề! Xem ra chuyện này cần thiết phải tìm một cơ hội cùng anh nói rõ mới được, bằng không sẽ luôn bị trái tim kéo chân sau, hắn chẳng vui chút nào.
Nhưng không thể là hiện tại, hiện tại hắn quyết định nghe theo quyết định của Chu Ngôn Dụ, về khách sạn trước.
Lẽ ra hôm nay phải mệt hơn các hôm trước gấp mấy lần nhưng Thẩm Hi lại một chút đều không cảm thấy mệt, hắn hiện tại cả tâm lẫn não cũng chỉ dư lại một sự kiện, đó chính là động phòng! Thật ra hắn vốn dĩ cũng không tính nhanh như vậy đã cùng Chu Ngôn Dụ động phòng, vừa rồi khiêu vũ hắn chính là muốn hù dọa Chu Ngôn Dụ một chút thôi.
Nhưng đáp án của Chu Ngôn Dụ đã làm hắn động tâm, cũng làm hắn bắt đầu chờ đợi.
Bởi vì Chu Ngôn Dụ rất trọng lời hứa, anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng đáp ứng cái gì, nhưng một khi đã đáp ứng rồi, anh liền nhất định phải làm cho bằng được.
Thẩm Hi nhìn ra, tình cảm Chu Ngôn Dụ đối với hắn không phải tình yêu, nhưng lại đủ sâu nặng, chính phần sâu nặng này làm hắn cảm thấy không có gì là không công bằng hoặc là không thỏa mãn.
Nhưng cũng chính vì không phải tình yêu nên Thẩm Hi đối với anh luôn ôm dục vọng, loại dục vọng này khó có thể hóa giải.
Từ mười năm trước Thẩm Hi không ngừng nhẫn nại cùng áp lực, tới hiện tại nếu hắn đã mở miệng hướng Chu Ngôn Dụ hoàn toàn thẳng thắn, như vậy hắn cũng muốn đem khát vọng của chính mình đối với Chu Ngôn Dụ biểu hiện ra ngoài.
Rốt cuộc có làm Chu Ngôn Dụ cảm thấy sợ hãi hay không, dùng miệng nói ra là không đủ, hắn còn cần thiết dùng hành động thực tế mới có thể xác thực được.
Nói cách khác, hắn muốn biết điểm mấu chốt của Chu Ngôn Dụ rốt cuộc ở nơi nào thì hắn phải làm được bước này, đây đều là chuyện trước nay hắn không thể trốn tránh và hắn cũng chưa bao giờ muốn trốn tránh.
Nếu nói hai người chưa từng thẳng thắn bày tỏ nhất định là không có khả năng, thời thiếu niên cũng có một đoạn thời gian tinh lực tràn đầy, lúc ấy hai người còn từng vùi đầu nghiên cứu qua khóa học sinh lý một trận.
Bất quá từ khi Thẩm Hi phát hiện tình cảm của mình đối với Chu Ngôn Dụ không có tương lai liền trở nên vô cùng khắc chế, Chu Ngôn Dụ lại chưa bao giờ là người dễ xúc động, bởi vậy tuổi càng lớn ngược lại càng cấm dục, chỉ làm việc cùng Thẩm Hi cũng chiếm đi của anh toàn bộ sức lực.
"Giúp anh xoa".
Thẩm Hi cầm quần áo đi tắm, gọi Chu Ngôn Dụ cùng nhau tiến vào phòng tắm.
Bên trong nóng hôi hổi, bởi vì Chu Ngôn Dụ vừa trở về liền mở máy sưởi, xả tràn đầy một bồn nước ấm.
Thẩm Hi thật gầy, xương bướm tuyệt đẹp, ở trong mắt Chu Ngôn Dụ sự tinh xảo đó tựa như ngọc sứ.
Anh vươn ngón tay xoa lên làn da bóng loáng tinh tế, tuy là giờ phút này hơi nước mờ mịt, không khí kiều diễm, nhưng Chu Ngôn Dụ vẫn như cũ hết sức chuyên tâm xoa bóp cho Thẩm Hi.
Trái lại Thẩm Hi đã tâm viên ý mã**, dù nhìn không đến Chu Ngôn Dụ cũng có thể tưởng tượng ra được bộ dáng nghiêm trang của anh.
Xoa bóp như vậy nhiều năm trước hắn cũng không dám kêu Chu Ngôn Dụ làm, sợ bị xoa ra lửa.
Chỉ là buổi tối hôm nay lại không sợ, hắn đã cầu hôn, đã bộc bạch tâm ý, đang định đem những việc mơ ước đã lâu đều làm, mới tính viên mãn.
(**Tâm viên ý mã (tiếng Trung: 心猿意馬, Bính âm Hán ngữ: Xinyuanyima; tiếng Nhật: Ibashinen/意馬心猿; tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ trong triết lý của Phật giáo, Đạo giáo và Nho giáo của trường phái Tống Nho chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người, nghĩa là tâm trí con người ta thường xáo động và dễ mất kiểm soát, tâm ý của chúng sinh cũng thường luôn hướng về ngoại cảnh, từ đó để đề ra sự tu luyện tĩnh tâm.
Khỉ hay tương cận với nó là vượn, theo Phật giáo và Lão giáo tượng trưng cho Tâm con người, tâm điều khiển ý muốn và hành động của con người.
Các loài thuộc họ Khỉ vốn hiếu động, láu táu, nhảy nhót, chuyền leo, không chịu ngồi yên.
Cái tâm con người cũng lao xao, ưa tơ tưởng chuyện này, hay nhớ nhung việc nọ.
Phật giáo ví tâm người như loài Khỉ vượn nên gọi là Tâm viên (tâm/lòng của con vượn).
Tương đồng với Tâm viên là Ý mã (ý thích của con ngựa).
Tâm ý theo nhau, tâm chạy rong, ý cũng chạy rong nên giữ cho tâm ý ở yên, tập trung tư tưởng vào một chỗ là chuyện không dễ.
Sách chú quyển Tham đồng khế của Ngụy Bá Dương có câu: “Tâm viên bất định, ý mã nan truy” (Vượn lòng nhảy nhót không yên, ngựa ý rong ruổi theo liền khó thay) được diễn dãi là Tâm người như vượn chuyền trên cây, như ngựa chạy rông nơi đồng nội.
Tâm ý con người rời đổi mau lẹ trong từng phút từng giây theo với ngoại cảnh, đây là cái Tâm đầy vọng động.
Cái Tâm như khỉ như vượn, khó kiểm soát, khó canh chừng, còn cái Ý của con người thì mênh mông, huyễn tưởng từ đông sang tây, hết quá khứ tới vị lai, người xưa thường ví thời gian như "bóng câu qua cửa sổ" (Bóng ngựa trắng chạy vụt qua cửa sổ/Bóng ngựa lướt qua khe cửa, chỉ sự trôi nhanh của thời gian).
Trong chớp mắt có thể có nhiều ý tưởng phát sinh, chúng tiếp nối nhau cái này sau cái khác, thoáng qua nhanh chóng trong đầu như con ngựa tự do chạy trên thảo nguyên bát ngát.
Như vậy, Tâm như con khỉ, ý như con ngựa là hình tượng ẩn dụ vì con khỉ luôn nhẩy nhót, con ngựa chạy luôn chân để chỉ về những ý nghĩ không ổn định, nghĩ chuyện này, thoắt nghĩ sang chuyện khác, những chuyện xa cách nhau về không gian và thời gian, những chuyện không liên can, tâm ý không lúc nào ngừng động)
"Tiểu Dụ...".
Giọng nói của Thẩm Hi hiện tại đã có chút nghẹn, hắn nâng bàn tay ướt dầm dề lên, lòng bàn tay hướng tới phía sau Chu Ngôn Dụ.
"Hửm?".
Chu Ngôn Dụ ngừng lại động tác, nhìn Thẩm Hi như vậy anh liền sáng tỏ, vì thế đem tay chính mình giao cho Thẩm Hi.
....
Danh Sách Chương: