Thẩm Nhạc vô cùng mẫn cảm với không khí xung quanh mình, bé có chút bất an mà cúi đầu, khuỷu tay heo trong chén giống như cũng không còn thơm ngon nữa, trong lòng bé hoảng lên, liền không nhịn xuống được mà nhất thời quên luôn nỗi lo sợ vẫn luôn âm ĩ trong lòng, lần đầu phát ra thanh âm.
"Không...!không đi...".
Không thể không nói, giọng nói của đứa nhỏ phát ra gãi đúng chỗ ngứa, lôi sự chú ý của Thẩm Hi trở lại, cũng đánh gãy suy nghĩ của Chu Ngôn Dụ.
Nhưng hai người đều không tỏ ra quá kinh bạo, ngược lại rất là tự nhiên mà hỏi Thẩm Nhạc.
"Không đi? Vì sao con lại không muốn đi?".
Không biết vì sao lòng Thẩm Nhạc liền yên ổn lại, bé hiểu được dù mình có mở miệng nói chuyện hay không thì hết thảy mọi chuyện phảng phất đều sẽ không chút thay đổi.
"Ba...!ba nhỏ không vui".
Đã lâu lắm rồi Thẩm Nhạc không nói chuyện, nên khi nói lại sẽ có chút lắp bắp, nhưng lời bé nói lại làm hai người cả kinh.
"Ba nhỏ không có không vui".
Chu Ngôn Dụ gắp cho đứa nhỏ một chút nấm hương, nói.
"Ba nhỏ chỉ đang nghĩ tới một chút việc".
Thẩm Hi nhìn một lớn một nhỏ, chỉ cảm thấy đáy lòng mềm như bông, hắn cũng gắp một chút nấm hương cho Chu Ngôn Dụ, nói.
"Anh cùng Nhạc Nhạc vẫn sẽ luôn bồi bên cạnh em".
Hắn lại hỏi Thẩm Nhạc.
"Nhạc Nhạc, con có nguyện ý không?".
"Nguyện ý".
Thẩm Nhạc nói, thanh âm của bé vừa mềm vừa ngọt, nhưng ba chữ ngắn ngủi này lại tỏ rõ rốt cuộc bé cũng đã có một tia dấu hiệu buông lỏng, vì vậy Thẩm Hi liền rèn sắt khi còn nóng, tung ra một đám đề tài dẫn dắt tiểu Thẩm Nhạc tiếp tục nói tiếp.
Nỗi trầm trọng trong lòng Chu Ngôn Dụ được không khí trò chuyện của một lớn một nhỏ xua tan đi mất, nói đến biển, đích xác anh sẽ nhớ tới rất nhiều chuyện, nhưng trên thực tế càng có nhiều hơn là cảm khái, sáu tuổi mất đi song thân, độ tuổi này thực sự quá nhỏ, đoạn ký ức kia cũng thực sự quá xa xôi, xa tới mức giọng nói, dáng điệu và cả nụ cười của ba mẹ trong anh đã sớm mơ hồ ngàn phần, nếu không phải Thẩm Hi nhắc tới biển, anh đều sẽ không dễ dàng nhớ lại, nhưng mà một khi đã nói ra, chuyện cũ liền chen chúc nhau ùa về, cho dù là rõ ràng hay vẫn là mơ hồ, đặc biệt ở đêm khuya tĩnh lặng không có công việc quấy rầy, bên cạnh Thẩm Hi đã ngủ say, anh liền mặc kệ mà để cho những suy nghĩ đó một lần nữa mở ra.
Thẩm Hi giả bộ ngủ, mấy ngày trước tiểu Thẩm Nhạc đều ngủ ở giữa hai người bọn họ, đó là bởi vì mép giường không có vòng bảo hộ, hôm nay vòng bảo hộ đã được gắn lên, Thẩm Hi liền đem tiểu Thẩm Nhạc đặt ở bên có vòng bảo hộ, chính mình ngủ ở giữa.
Thậm chí là người nhà cùng nhau sinh hoạt, đều yêu cầu phải có không gian riêng của chính mình, Thẩm Hi sẽ không bức đến thật chặt, hắn cho Chu Ngôn Dụ thời gian một mình tĩnh tâm suy tư, lại không muốn để anh phải cô độc, đợi đến khi hắn cảm thấy không sai biệt lắm, liền xoay người vùi đầu vào hõm vai Chu Ngôn Dụ.
Chu Ngôn Dụ thực thuận tay mà đem người kéo vào trong lòng ngực mình, từ nằm thẳng biến thành nằm nghiêng, từ nhỏ cùng Thẩm Hi ngủ chung giường anh liền biết Thẩm Hi có sở thích ôm đồ vật khi ngủ, đã sớm tập mãi thành thói quen, sau này bọn họ tách ra ngủ nhiều năm, thói quen này của Thẩm Hi nhìn như không còn nữa, nhưng một khi Chu Ngôn Dụ ngủ ở bên người hắn, Thẩm Hi liền lại sẽ như lúc trước, hiện giờ hai người lại càng thêm thân mật, ban ngày bọn họ ai bận việc nấy, chỉ có tới ban đêm, không cần đối diện không cần phải nói, chỉ là tay chân quyến luyến thân thể chạm nhau, liền phảng phất tâm linh tương thông, hai trái tim liền có thể đan chéo cùng một chỗ.
Chu Ngôn Dụ có Thẩm Hi làm bạn thực nhanh đã đi vào giấc ngủ, từ khi anh mất đi song thân người này liền tới bên người, không ngừng bổ khuyết sự trống vắng trong lòng anh, cho tới bây giờ nhắc lại "Biển", tình cảm trong lòng Chu Ngôn Dụ đối với Thẩm Hi chỉ biết không ngừng gia tăng, anh càng minh bạch hơn một phần ỷ lại vốn chỉ đối với ba mẹ mới có, tất cả đều chuyển tới trên người Thẩm Hi, cho nên khi Thẩm Hi quỳ một gối xuống đất ở trang viên Lan Đặc, Chu Ngôn Dụ trong nháy mắt tâm thần hoảng hốt, Thẩm Hi là người nào, Thẩm Hi là bảo vật nơi đầu quả tim của anh, dù cho Thẩm Hi làm bất cứ việc gì, anh đều sẽ làm bạn bên cạnh, khi Thẩm Hi dùng thái độ chân thành như vậy hướng anh cầu hôn, Chu Ngôn Dụ chỉ cảm thấy trong lòng như là có một tảng đá lớn rốt cuộc rơi xuống, bởi vì như vậy, Thẩm Hi liền vĩnh viễn là của anh, sẽ không có bạn gái, sẽ không có cái gọi là vợ, hắn sẽ là bạn đời hợp pháp của chính mình.
Tiểu Thẩm Nhạc nguyện ý nói chuyện, tuy rằng giới hạn vẫn chỉ là trong nhà, nhưng vậy đã là đột phá gông cùm xiềng xích, so với trước đây đứa nhỏ đã có vẻ thả lỏng rất nhiều, nhưng vẫn câu nệ ghê gớm như cũ, thấy người ngoài cũng dễ dàng thẹn thùng, này thoạt nhìn bé có chút dính người, bất quá cũng khó trách, bị hai ba thay phiên mang ra khỏi cửa, có thể nhìn thấy rất nhiều người, với bé mà nói mỗi một ngày giống như đều là hoàn toàn mới, nhưng thế giới nhỏ của bé lại từng ngày từng ngày được mở rộng, giống như có ánh sáng chậm rãi thẩm thấu đi vào, từng chút từng chút xua tan sự u ám cùng sợ hãi vốn có trong lòng bé.
Lại đến cuối tuần, tiểu Thẩm Nhạc được hai ba mang về Thẩm Trạch thăm bà nội Thẩm.
"Gọi bà cố".
Chu Ngôn Dụ ôm tiểu Thẩm Nhạc, đi đến trước mặt bà nội.
Bà nội Thẩm đã sớm biết hai người nhận nuôi tiểu Thẩm Nhạc, cũng biết tình huống của tiểu Thẩm Nhạc, cho dù hiện giờ đứa nhỏ được mang về trên mặt đã dần dần có chút thịt mum múp, cũng không khiến bà nội Thẩm ngưng đau lòng, huống chi thoạt nhìn bé con vẫn còn rất nhỏ nhỏ gầy gầy, chút thịt trên mặt cơ hồ có thể xem nhẹ, thời gian bé đến Thẩm gia còn chưa đủ dài, muốn đem đứa nhỏ dưỡng tròn dưỡng cao, vẫn là cần một đoạn thời gian nữa.
"Lại đây nào, cho bà cố ôm một cái".
Bà nội Thẩm rất thích trẻ nhỏ, càng đừng nói tiểu Thẩm Nhạc lại còn ngoan ngoãn như vậy, Chu Ngôn Dụ chờ bà nội ngồi xuống sô pha, mới đem tiểu Thẩm Nhạc giao đến tay bà nội.
"Bà cố".
Tiểu Thẩm Nhạc ngoan ngoãn gọi.
"Ngoan!".
Bà nội Thẩm cười đến nheo lại đôi mắt, bà đem một cái vòng ngọc nho nhỏ tròng lên trên cổ tay tiểu Thẩm Nhạc, nói.
"Cái này là vòng bình an, hai ba của con trước kia đều đã đeo qua, con cũng đeo lên, có thể bình an".
"Cảm ơn bà cố".
Từ khi bé con nguyện ý nói chuyện liền thu không ít lễ vật, theo lời hai ba dạy dỗ chưa từng quên nói "Cảm ơn", vô cùng lễ phép, đứa nhỏ như vậy ai mà không yêu thích, dù sao bà nội Thẩm là thích, bà hỏi tiểu Thẩm Nhạc thật nhiều vấn đề, chủ yếu vẫn là hỏi bé trong khoảng thời gian này đã làm những gì, tiểu Thẩm Nhạc cùng bà nội Thẩm chít chít thầm thì nói thật nhiều, bà nội Thẩm không hổ là cao thủ dưỡng trẻ nhỏ, từ khi nói chuyện tiểu Thẩm Nhạc cũng không nhiều lời, Thẩm Hi âm thầm cân nhắc không muốn lại có thêm một Chu Ngôn Dụ thứ hai nữa, bất quá lúc này hắn đã có thể hoàn toàn yên tâm, bà nội Thẩm hướng dẫn từng bước, tiểu Thẩm Nhạc đem mọi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này đều nói ra, bao gồm biết được nhiều ít chữ, Thẩm Hi vẽ cho bé nhà gỗ nhỏ trên cây, Chu Ngôn Dụ nấu rất nhiều món ăn ngon, được nhiều ít lễ vật, có chút nói không nên lời còn dùng tay nhỏ khoa tay múa chân, đại khái đúng là bởi vì đối mặt với một vị bà cố từ ái như vậy, đứa nhỏ cũng hoạt ngôn hơn gấp mấy lần.
Hơn nữa bé còn thực mới lạ mà phát hiện thì ra ba lớn của chính mình đối với bà cố cư nhiên cũng sẽ làm nũng, ôm bà nội không ngừng kêu, giống hệt như một đứa trẻ, quả thực khiến tiểu Thẩm Nhạc trợn mắt há hốc mồm.
Cũng trong ngày hôm nay, tiểu Thẩm Nhạc mới biết được thì ra ba nhỏ của chính mình cũng là được nhận nuôi, bà nội Thẩm không nói quá nhiều với bé, bà muốn về sau nếu có cơ hội tiểu Thẩm Nhạc có thể tự mình hỏi hai ba, rốt cuộc đều là người một nhà, không có gì cần phải kiêng dè, những chuyện đứa nhỏ nên biết đều phải cho bé biết, nhân duyên của đứa nhỏ này cũng không tầm thường, tâm tư cũng so với trẻ nhỏ bình thường mẫn cảm hơn nhiều, phải đối đãi với bé thật cẩn thận, không bằng cái gì cũng đều bày ra hết ở trước mặt bé con đi.
Bà nội Thẩm cùng bé con nói đến quên trời quên đất, Chu Ngôn Dụ theo quy củ đi vào trong phòng bếp giúp dì Tuyết làm việc, Thẩm Hi ăn không ngồi rồi nhất, ở một bên lột quýt, sau đó cũng tiến vào trong phòng bếp, cùng dì Tuyết nói chuyện thuận tiện đút Chu Ngôn Dụ ăn mấy miếng, dì Tuyết thoáng nhìn thấy vậy nâng môi cười, Chu Ngôn Dụ cúi đầu rửa rau, bên tai có chút đỏ, chỉ cảm thấy lưu lại trên môi tất cả đều là hương vị quýt trong lòng bàn tay của Thẩm Hi.
Lần đầu đứa nhỏ được ăn cơm dì Tuyết nấu, mơ hồ có chút hiểu được ba nhỏ nhà mình nấu ăn ngon như vậy là học từ dì Tuyết, những lúc không ai hỏi chuyện bé thường sẽ an an tĩnh tĩnh, ôm bát cơm ngoan ngoãn ăn, ăn đến vô cùng ngon miệng, Thẩm Hi cùng Chu Ngôn Dụ một trái một phải ngồi ở bên cạnh bé, đứa nhỏ ăn cơm vốn dĩ rất yên tĩnh, bọn họ nhiều lắm chính là nhìn, gắp đồ ăn cũng là giúp bé đem những món ở khoảng cách xa kéo lại gần, bé con một ngụm cơm, một ngụm đồ ăn, lại uống một muỗng canh, ăn đến quy quy củ củ bộ dáng lại giống như có chút bận rộn.
Đứa nhỏ không thể ăn quá nhiều, ăn xong đã đi xuống bàn, được Dư quản gia mang đi xem phim hoạt hình, bé ngồi ở trong phòng khách, phim hoạt hình xem đến cũng không chuyên chú, đôi mắt thường thường nâng lên liếc một cái đến nhà ăn, từ góc độ của bé vừa vặn có thể nhìn thấy bóng dáng Chu Ngôn Dụ, tóm lại nơi này là lần đầu tiên tới, Thẩm Trạch lại đặc biệt lớn, lúc ăn cơm trưa người lại không nhiều lắm, trong phòng khách trống trải cũng chỉ có một mình bé, cũng khó trách đến cả phim hoạt hình yêu thích bé cũng xem không vào.
Sau khi ngủ trưa dậy, đứa nhỏ được Thẩm Hi giới thiệu nhận thức thêm ông cả, bà cô, chú cả, chú hai, các anh chị và toàn bộ thân thích, nhiều người như vậy xuất hiện làm mặt mũi của đứa nhỏ trắng bệch, tất cả mọi người đối với bé vô cùng thân thiết, bất quá đứa nhỏ thật sự nhát gan, suýt nữa lại muốn lùi về.
Toàn bộ hành trình sau đó bé dính chặt lấy Chu Ngôn Dụ mới cảm thấy tốt hơn một chút, thanh âm nói chuyện cũng lớn hơn, tuy rằng thẹn thùng liền trốn đến phía sau Chu Ngôn Dụ, hơn nửa ngày mới bằng lòng nhô đầu ra.
Các anh chị là con của chú cả cùng chú hai, so với bé con đều lớn hơn, thật sự hiểu chuyện, thấy tiểu Thẩm Nhạc mới đến còn lo sợ, cũng không đùa bé, lại thấy bé dính Chu Ngôn Dụ như vậy, liền cố ý tìm đề tài liên quan đến Chu Ngôn Dụ nói cho bé nghe, nói chú nhỏ sẽ kể chuyện xưa, từ lịch sử thời Tần Hán đến lịch sử cận đại, liền không có chuyện gì mà chú nhỏ không biết, lại nói chú út vẽ tranh đặc biệt đẹp, người trước tiểu Thẩm Nhạc còn chưa có lĩnh giáo, người sau bé nghe xong liền gật đầu, bản vẽ nhà gỗ nhỏ kia cuối cùng được Thẩm Hi kẹp ở trong truyện cổ tích của bé, mỗi ngày tỉnh lại bé đều phải đi liếc mắt nhìn một cái, sờ sờ, giống như muốn thông qua bức tranh này mà xác định bé vẫn đang ở trong nhà mới, có hai người ba đối với bé vô cùng tốt, không cần lại có bất cứ sự lo lắng hãi hùng nào.
Tháng sinh của Chu Ngôn Dụ so với Thẩm Hi trễ hơn một chút, cho nên Chu Ngôn Dụ là chú nhỏ, Thẩm Hi là chú út, đứa nhỏ nghe các anh chị đều nói chú nhỏ đặc biệt sẽ kể chuyện xưa, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Chu Ngôn Dụ, đôi mắt đen lúng liếng nhấp nháy nhấp nháy, từ khi bé được nhận nuôi, mỗi đêm chuyện kể trước khi ngủ đều là ba lớn kể, hơn nữa thẳng đến tận lúc bé ngủ rồi ba nhỏ đều còn ở trong thư phòng, nghe ba lớn nói ba nhỏ đang vội vàng xử lý công việc nuôi gia đình, bọn họ đều là được ba nhỏ nuôi.
Vì vậy buổi tối hôm nay chuyện kể trước khi ngủ đổi thành Chu Ngôn Dụ tới kể, mà người nghe chuyện xưa cũng liền nhiều thêm một người, người hơn hai mươi năm qua làm thính giả đã sớm nghe xong rất nhiều chuyện, nhưng mà từ trước đến nay hắn đều còn chưa có nghe đủ..
Danh Sách Chương: