Trương Tiểu Phàm vừa về tới Thanh Vân thì bị Điền Bất Dịch bắt gặp, sắc mặt lão ẩn chứa cơn thịnh nộ, Điền Linh Nhi vừa nhìn đã biết lần này xong rồi, nàng cùng Lâm Kinh Vũ lặng lẽ trốn sau lưng đệ tử chưởng môn cùng đi tuần tra dưới núi - Tề Hạo.
Tề Hạo nhìn vị tiểu sư muội đáng yêu, hiểu ý nên hơi nghiêng người sang, đứng chắn trước mặt Điền Linh Nhi, may mà lúc này trong mắt Điền Bất Dịch chỉ thấy Trương Tiểu Phàm, không để ý đến nàng.
"Sư phụ..." Trương Tiểu Phàm cúi đầu, Điền Bất Dịch thấy thế liền tức giận quay người đi, hắn có chút ân hận nhìn sang Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh, "Kinh Vũ, đệ...!đi về đây..."
Lâm Kinh Vũ lo lắng nhìn hắn, "Tiểu Phàm...!Điền sư thúc sẽ không phạt đệ chứ?"
Trương Tiểu Phàm gượng cười, "Không sao, Kinh Vũ, sư phụ cùng lắm chỉ mắng đệ thôi, huynh yên tâm đi."
Lâm Kinh Vũ có chút không đành lòng, "Tiểu Phàm, chúng ta đã hai năm không gặp, không lẽ không thể nói thêm đôi lời..."
"Trương! Tiểu! Phàm!" Điền Bất Dịch nộ khí xung thiên gầm lên, Trương Tiểu Phàm giật bắn mình, vội gật đầu với Lâm Kinh Vũ một cái rồi chạy lại.
Lục Tuyết Kỳ trở về Tiểu Trúc phong, thấy Thủy Nguyệt đang nhắm mắt ngồi trong đại sảnh liền nhẹ nhàng bước tới, chắp tay nói: "Sư phụ."
Thủy Nguyệt mở mắt ra, thấy nàng, bèn hỏi: "Con xuống núi hỏi thăm được gì rồi?"
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, "Luyện Huyết đường mấy năm gần đây không hề có chút động tĩnh, thật sự rất khó hiểu."
Thủy Nguyệt cau mày, "Những kẻ trong ma giáo vốn vô cùng xảo trá, xem ra chỉ có thể chờ tin tức từ nội ứng của chưởng môn sư huynh mà thôi."
"Nội ứng?" Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc nói, "Chưởng môn đã phái nội ứng lẻn vào Luyện Huyết đường?"
"Đúng vậy, từ sau khi con xảy ra chuyện, chưởng môn nhận ra Thanh Vân môn không thể tiếp tục ở thế bị động nữa nên đã thu xếp cho người thâm nhập vào Ma Giáo làm nội ứng, chắc hẳn sẽ có tin tức của Luyện Huyết đường, chúng ta tạm thời cứ kiên nhẫn chờ đợi." Thủy Nguyệt nói tiếp.
"Sư phụ cũng không biết thân phận của người làm nội ứng kia?" Lục Tuyết Kỳ nghi hoặc hỏi.
Thủy Nguyệt gật đầu, "Để bảo vệ hắn, thân phận của người này chỉ có một mình chưởng môn sư huynh biết."
"Như vậy cũng hợp lý." Lục Tuyết Kỳ tán thành, sau đó như nghĩ ra việc gì, nàng ngẩng lên hỏi, "Sư phụ có biết Nhan Như Ngọc ở Hà Dương không?"
Thủy Nguyệt tất nhiên biết, "Nhan Như Ngọc là thư điếm mà trưởng lão ở Giới Luật đường cấm không cho đệ tử Thanh Vân đặt chân vào, sao vậy, Tuyết Kỳ, con hỏi cái này để làm gì?"
"Cấm không được đặt chân vào sao?" Lục Tuyết Kỳ cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thủy Nguyệt, Thủy Nguyệt hơi bất ngờ, đứng dậy bước tới cạnh nàng, ngờ vực hỏi, "Tuyết Kỳ, con...!đã vào đó rồi à?"
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Sư phụ, việc đấy không được ạ?"
Thủy Nguyệt thầm cảm thấy không biết nên làm thế nào, nhìn đôi mắt hồn nhiên của Tuyết Kỳ, hắng giọng, "Tuyết Kỳ, bên trong thư điếm đó...!chủ yếu là bày bán những quyển sách xx, mà đệ tử Thanh Vân khi tu luyện tâm trí cần thanh tịnh, vì thế nên mới cấm các đệ tử không được bước vào nơi ấy."
Lục Tuyết Kỳ nghe xong, có chút ngượng ngùng mà đứng ngây ra đó, Thủy Nguyệt hiếm khi thấy vẻ mặt của nàng, không khỏi mỉm cười, Lục Tuyết Kỳ thấy thế, tai hơi nóng lên, kêu: "Sư phụ!"
"Thôi được rồi, vi sư cũng biết là con không biết gì về chuyện đó," Thủy Nguyệt thôi không cười nữa.
Đã lâu không thấy con bé này biểu lộ cảm xúc ra ngoài, trong lòng cũng thấy yên tâm, "Có điều, Nhan Như Ngọc có vấn đề gì sao?"
Lục Tuyết Kỳ nghiêm túc nói: "Con thấy ông chủ Nhan Như Ngọc có chút đáng ngờ, ông ta tên là Niên Đại."
"Niên Đại?" Thủy Nguyệt suy đoán, "Con nghi ngờ ông ta chính là Niên lão đại?"
"Chỉ có thể nói là chút tương đồng," Lục Tuyết Kỳ nhớ lại nói, "Không chỉ bởi vì có tên gọi gần giống nhau, con còn thấy ông ta nhìn khá quen, nhưng lại không có nhiều điểm giống với Niên lão đại năm đó." Lúc trước khi đánh với nàng, Niên lão đại một thân hắc bào, cả người ngập tràn ma khí, còn Niên Đại lại không hề có chút ma khí nào, chỉ như một người bình thường, chính vì vậy nên nàng mới cảm thấy hoang mang.
"Ma Giáo rất giỏi ngụy trang, con không phát hiện ra, có lẽ là vì bọn chúng ẩn thân quá tốt," Thủy Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói với Lục Tuyết Kỳ, "Tuyết Kỳ, trước mắt con cứ âm thầm theo dõi Nhan Như Ngọc, xem có động tĩnh gì không?"
"Vâng, sư phụ!" Lục Tuyết Kỳ chắp tay nói, "Chuyện này không cần bẩm báo với chưởng môn ạ?"
"Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng, cứ đợi điều tra xong đã, rồi sẽ nói với chưởng môn sư huynh, còn về phía Giới Luật đường, ta sẽ nghĩ cách giúp con giải thích." Thủy Nguyệt thận trọng nói.
"Vâng, thưa sư phụ." Lục Tuyết Kỳ cung kính nói.
Trong đại sảnh ở Đại Trúc phong, Trương Tiểu Phàm bất an đứng một chỗ, xung quanh, các sư huynh nhìn hắn đầy lo lắng, muốn bước tới nhưng lại không dám tiến lên, chỉ vì áp lực từ người đang đứng giữa kia quá lớn, khiến mọi người không ai dám lên tiếng, Điền Linh Nhi đứng sau lưng Điền Bất Dịch, đang kéo tay Tô Như, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Điền Bất Dịch chắp hai tay sau lưng, uy nghiêm đứng chính giữa, Trương Tiểu Phàm cúi đầu, song cũng bất an hơi ngẩng lên khẽ liếc nhìn lão, vừa gặp phải ánh mắt hơi tức giận của Điền Bất Dịch, tức thì cuống quít cúi đầu, không dám tiếp tục lộn xộn.
"Trương Tiểu Phàm, ngươi đã biết sai chưa?" Giọng nói ẩn chứa cơn thịnh nộ của Điền Bất Dịch vang lên.
Trương Tiểu Phàm vội quỳ xuống đất, "Sư phụ bớt giận, đồ nhi đã biết sai rồi!"
"Ngươi sai ở đâu?" Điền Bất Dịch quay lưng về phía Trương Tiểu Phàm nói.
"Đệ tử...!đệ tử không nên tự tiện xuống núi, càng...!không nên bước vào...!Nhan Như Ngọc..." Trương Tiểu Phàm quỳ ở đó, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
"Ngươi cũng biết thế à!" Điền Bất Dịch xoay người lại chỉ vào hắn, giận dữ nói.
Trương Tiểu Phàm cả người run bần bật, sợ hãi quỳ trên đất, Điền Bất Dịch hỏi tiếp: "Được! Nếu ngươi đã biết sai, chuyện Hà Dương ta cũng không truy cứu nữa.
Ta hỏi ngươi, là ai đã xúi giục ngươi xuống núi, ngươi không muốn sống nữa, đúng không?"
Trương Tiểu Phàm hơi ngẩng lên nhìn Điền Linh Nhi, Điền Linh Nhi thoáng thấy chút áy náy mà cúi đầu, nhưng lại không dám nói thật với Điền Bất Dịch.
"Trước đây khi thu nhận ngươi làm đồ đệ, vi sư đã nói với ngươi, không có lệnh vi sư thì không được xuống núi nửa bước, ngươi cho những lời của ta là gió thoảng bên tai, đúng không? Trong mắt ngươi có còn vi sư nữa không?!"
Hai mắt Trương Tiểu Phàm đỏ lên, hắn mím môi không nói lời nào, các sư huynh đứng xung quanh lén đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên làm sao.
Điền Bất Dịch bước tới, "Nói đi, ngươi nói đi! Ngươi câm à!" Lão thấy Trương Tiểu Phàm vẫn im lặng không lên tiếng, càng tức giận nói, "Được, ngươi quyết không nói, đúng không? Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, ngươi ra phía sau núi chém trúc, liên tục trong ba tháng cho ta!"
Đồng tử Trương Tiểu Phàm hơi giãn ra, sợ hãi nhìn Điền Bất Dịch, sau đó như cam chịu mà lại cúi đầu xuống.
Tô Như ở đằng sau nghiêng đầu nhìn Điền Linh Nhi, bà đã sớm đoán ra được là chính con gái mình dẫn Tiểu Phàm xuống núi, nên bước lại gần Điền Bất Dịch, giọng khuyên giải: "Thôi được rồi, thôi được rồi, huynh đừng giận nữa," Sau đó quay về phía Trương Tiểu Phàm nói, "Con mau đứng dậy, đi làm cơm đi."
Trương Tiểu Phàm nhìn Điền Bất Dịch xong lại quay sang Tô Như, thấy Điền Bất Dịch không phản đối, liền nghe lời đứng dậy, gật đầu nói: "Vâng."
Điền Bất Dịch ôm ngực, giận dữ chỉ vào hắn.
"Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi xem, hả? Ngươi không thể dành một phần tâm tư nấu ăn để tu luyện được à, ngươi tự nhìn mình xem, bây giờ ngay cả pháp thuật cũng không thi triển được, nhập môn bảy năm, trừ mấy trò mèo ra, ngươi còn học được cái gì nữa?"
Trương Tiểu Phàm cúi đầu không nói, trong lòng cũng cật lực tự trách mắng bản thân, Điền Bất Dịch không ngừng than thở, "Trương Tiểu Phàm, coi như vi sư van ngươi, sau này khi ngươi hành tẩu giang hồ, tuyệt đối xin đừng nói với người khác ta là sư phụ ngươi, vi sư không gánh nổi trọng trách đó đâu!" Nói xong phất tay áo quay đi, Tô Như biết rõ tính cách Điền Bất Dịch, đành đi theo, chuẩn bị lại khuyên nhủ lão.
Sau khi Điền Bất Dịch đã đi rồi, các sư huynh ai ai cũng đến an ủi Trương Tiểu Phàm, chỉ có Điền Linh Nhi là không bước tới gần, nàng cảm thấy là mình hại Trương Tiểu Phàm bị cha mắng, trong lòng thấy hết sức áy náy song lại không biết phải nói thế nào với hắn.
Gió đêm hiu hiu thổi, lá trúc trong Lệ Trúc lâm cũng theo đó xào xạc, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống, bao trùm mặt đất bằng một lớp ánh sáng bạc.
Lúc này đêm đã khuya, đáng lẽ không gian nên vắng lặng không một tiếng động, nhưng kiếm khí lại cuồn cuộn từng trận, kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện, một bóng người tinh thuần như tuyết hiện ra giữa rừng cây xanh ngắt, thân thủ trác tuyệt, đang múa kiếm.
Lục Tuyết Kỳ tay trái vung kiếm, tay phải cầm vỏ kiếm, mỗi một đường kiếm đều chính xác chém trúng từng chiếc lá trúc đang rơi.
Đến khi tất cả tĩnh lặng trở lại, có thể thấy mỗi chiếc lá xung quanh nàng đều bị cắt đôi mà thân trúc xung quanh lại không hề có một vết xước nào, có thể thấy được kiếm pháp điêu luyện của nàng, đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.
Bỗng nhiên, Lục Tuyết Kỳ quỳ xuống đất, tay trái chống kiếm, còn tay kia che bên mắt phải đang âm ỉ nhức nhối, nàng không hiểu, tại sao trong đầu mình luôn hiện ra cô nương mặc áo choàng ban ngày kia, chỉ vì nàng ta làm mình nhớ đến Dao Dao?
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, Dao Dao đã không còn nữa, nàng đã vô số lần tự nói với mình như thế, để bản thân có thể chấp nhận hiện thực ấy.
Đến khi nàng đã có thể chấp nhận được nó, tại sao lại xuất hiện một người giống với muội ấy đến thế? Khiến nội tâm nàng khẽ dao động mà nảy sinh hi vọng.
"Không, tuyệt đối không thể! Dao Dao sao có thể còn sống được?!" Lục Tuyết Kỳ buồn bực trong lòng, nàng đứng dậy, thu kiếm vào lại vỏ, sau đó quay người biến mất giữa rừng trúc.
Tại Tịnh Nguyệt đầm, Lục Tuyết Kỳ im lặng ngồi suy nghĩ, chỉ có mùi hương của Ưu Đàm hoa ở nơi đây mới có thể giải trừ tạm niệm và vọng tưởng trong tim nàng.
Trương Tiểu Phàm lơ đãng đi qua đi lại trong hậu sơn, hắn cảm thấy mình thật vô dụng, lúc nào cũng làm sư phụ không vui, bất giác lại đi tới nơi hắn thường hẹn gặp mặt Kinh Vũ.
Trương Tiểu Phàm đi quanh một vòng, nhưng lại không nhìn ra bóng người hắn đang ở trong lòng hắn kia, hắn lắc đầu cười khổ, Kinh Vũ bận rộn như vậy, sao có thể ở đây được? Hai năm trước, từ khi hắn thường xuyên đến đây, nhưng lại không gặp được Kinh Vũ, hắn đã biết Kinh Vũ đã không còn như xưa, Kinh Vũ đã trở thành đệ tử đứng đầu Long Thủ phong, giờ lại còn gia nhập Giới Luật đường, trông coi một phần công việc trong môn, làm sao có thời gian đến đây nhàn nhã nói chuyện trên trời dưới biển với hắn.
Chẳng hiểu sao khi Trương Tiểu Phàm vừa nghĩ đến đấy, trong lòng hắn liền thoáng cảm thấy cô đơn, chua xót, hắn lấy tay xoa ngực mình, chân mày cau lại khó hiểu, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ cảm nhận thấy loại cảm xúc này.
"Tiểu Phàm!" Tiếng Lâm Kinh Vũ truyền đến, cắt đứt dòng suy nghĩ của Trương Tiểu Phàm, hắn chớp mắt mấy cái, sau khi xác định rõ Lâm Kinh Vũ trước mặt không phải là ảo giác mình tạo ra, hắn liền vui mừng bước tới ôm lấy Lâm Kinh Vũ, mà cảm giác khó chịu ban nãy trong lòng hắn đã hoàn toàn biến mất.
Lâm Kinh Vũ vỗ vỗ lưng Trương Tiểu Phàm, vui vẻ nói: "Ta còn tưởng đệ sẽ không đến đây nữa, thật không ngờ lại gặp đệ ở đây."
Trương Tiểu Phàm vừa cười vừa buông y ra, rồi nhìn y một lượt, "Kinh Vũ, huynh đã trưởng thành rồi, tác phong cũng ngày càng nhanh nhẹn."
Lâm Kinh Vũ đặt tay lên vai Trương Tiểu Phàm, "Nghe đệ nói kìa, đệ không phải cũng trưởng thành hơn rồi sao? Hơn nữa, không phải chúng ta ban ngày vừa mới gặp lại hay sao?"
Trương Tiểu Phàm nhếch môi cười, "Lúc đó còn chưa kịp nhìn kỹ huynh."
Lâm Kinh Vũ giang hai tay ra rồi xoay một vòng, "Vậy thì bây giờ đệ nhìn cho kỹ đi."
Trương Tiểu Phàm thấy vậy, cao hứng bật cười, Lâm Kinh Vũ thấy thế cũng cười theo, "Ta lo đệ bị Điền sư thúc trách phạt, tâm tình không được vui, nhìn dáng vẻ đệ thì có vẻ cũng không tệ lắm."
Nụ cười trên mặt Trương Tiểu Phàm chợt đông cứng lại, hắn thở dài ngồi xuống bãi cỏ, "Kinh Vũ, theo huynh, có phải đệ là kẻ không được tích sự gì không."
Lâm Kinh Vũ ngồi xuống cạnh hắn, "Tiểu Phàm, đệ đừng tự ti như vậy, hãy tin tưởng vào bản thân mình."
"Nhưng đệ lúc nào cũng làm sư phụ nổi giận, bây giờ ngay cả pháp thuật cũng học không xong." Trương Tiểu Phàm chống cằm, giọng nói đầy chán chường.
"Tiểu Phàm, có lẽ tu vi của đệ đúng là hơi kém một chút, nhưng mà chỉ cần đệ kiên trì, nhất định sẽ tìm được cách tu luyện cho riêng mình." Lâm Kinh Vũ thấy vẻ mặt ỉu xìu của Trương Tiểu Phàm, liền kéo tay hắn, "Tiểu Phàm, chúng ta đã lâu rồi không tỷ thí."
Trương Tiểu Phàm nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lâm Kinh Vũ, nét mặt và ngữ khí của y vẫn như năm đó làm hắn thấy được an ủi rất nhiều, nên hắn bỏ hết phiền não qua một bên, đứng dậy giao thủ với Lâm Kinh Vũ.
Hai người họ không dùng pháp lực, chỉ tỷ thí võ công, giống như khi còn bé, những tháng ngày hai người vô tư chơi đùa ở Thảo Miếu thôn.
Trên đường trở về Đại Trúc phong, tâm tình Trương Tiểu Phàm đã thoải mái hơn rất nhiều, nhớ lại cuộc so tài ban nãy, khóe miệng hắn vẫn không khỏi nhếch lên.
Đột nhiên một con khỉ nhảy ra, làm Trương Tiểu Phàm giật nảy mình.
"Tiểu Hôi, ra là mày." Trương Tiểu Phàm buông bỏ phòng bị, bước tới ôm lấy nó, "Dạo này mày chạy đi đâu vậy, ngay cả thịt cũng không thèm ăn?"
Vừa nghe nhắc đến thịt, Tiểu Hôi đã phấn khích kêu lên, Trương Tiểu Phàm nhìn dáng vẻ tham ăn đáng yêu ấy, liền xoa đầu nó, cười nói: "Thôi được rồi, về đến nơi sẽ lập tức cho mày ăn, ha ha."
Ở ngã ba trên Đại Trúc phong, Tiểu Hôi bỗng nhảy khỏi tay Trương Tiểu Phàm, chạy về hướng Tiểu Trúc phong, Trương Tiểu Phàm nghi hoặc nhìn theo rồi chợt cao hứng nói: "Có khi nào là sư tỷ?!"
Trương Tiểu Phàm chạy theo Tiểu Hôi tới Tịnh Nguyệt đầm, hắn vui vẻ chạy vào, gọi to: "Sư tỷ!" Nhưng khi hắn bước vào động thất, lại nhận ra trong đó không một bóng người, nét vui vẻ tức thì đông cứng trên gương mặt hắn.
Trương Tiểu Phàm thất thểu đi ra khỏi Tịnh Nguyệt đầm, nhìn xuống Tiểu Hôi dưới chân, rồi như đang nói với chính bản thân mình, "Tiểu Hôi, có phải ta đã đến chậm một bước rồi không?"
Khi ngẩng đầu lên, Trương Tiểu Phàm vô tình nhìn thấy một bóng người màu trắng ẩn hiện giữa rừng trúc, dưới ánh trăng càng trở nên mờ ảo, giống hệt bóng người lúc trước hắn nhìn thấy qua màn kết giới vậy.
"Sư tỷ!" Trương Tiểu Phàm gọi to, đồng thời chạy nhanh đến, chỉ lo người kia lại một lần nữa biến mất trước mắt hắn.
Trương Tiểu Phàm chạy rất nhanh, tiếng gió thổi lướt qua tai, cảnh vật xung quanh cũng không ngừng thay đổi, Lệ Trúc lâm dần hiện ra, đến đoạn đường trống, xung quanh hoàn toàn trống trải, chỉ có đám cỏ trên mặt đất lay động theo từng cơn gió, còn bên kia đường là vực sâu không thấy đáy.
Giờ phút này trong mắt hắn chỉ còn bóng người màu trắng đang càng lúc càng gần mình, hoàn toàn không để ý gì đến những thứ dưới chân mình.
Song khi hắn vừa chuẩn bị hô lên, chân hắn hẫng một cái, cả người mất thăng bằng, rơi thẳng xuống dưới vực, tiếng gọi sư tỷ vẫn còn vang vọng trong không gian.
Lục Tuyết Kỳ cảm thấy có người đang đi theo mình, nên cố ý đi đến nơi có tầm nhìn thoáng đãng, khiến người khác khó có chỗ ẩn nấp, nhưng nàng còn chưa kịp lên tiếng hỏi người đi theo mình đã đột nhiên nghe thấy một giọng nói quen thuộc, dường như vọng từ dưới lên, nàng cả kinh nhận ra, đấy dường như là tiếng Tiểu Phàm.
Lúc Trương Tiểu Phàm rơi xuống dưới, trong lòng vô cùng sợ hãi, trong lúc bối rối hắn cố gắng nắm lấy bất kỳ thứ gì bên cạnh có vẻ có ích, không cẩn thận bị cạnh đá cắt một đường trên mu bàn tay.
Phệ Huyết châu nằm trong người cảm nhận được mùi máu của hắn, bỗng nhiên phát ra hồng quang, khiến đà rơi của hắn chợt chậm lại rồi mới rơi xuống đất.
Trương Tiểu Phàm thấy lưng đau nhói, nhưng nhận ra ngoại trừ một chút đau đớn thì không có gì đáng ngại, hắn không khỏi thấy bất ngờ.
Bấy giờ, Trương Tiểu Phàm mới nhận ra không khí xung quanh có gì đó bất thường, trước mắt là một đầm nước xanh thẳm, xung quanh là vách núi lởm chởm, mà phía trên đầm nước còn có một luồng khí đen trôi nổi, cảm giác vô cùng âm u, đáng sợ.
"Đây là đâu?" Trương Tiểu Phàm tự hỏi, hắn nhìn quanh một lượt, hi vọng có thể tìm được đường ra, nhưng chỉ nhìn thấy núi đá dựng đứng, hắn ngửa đầu nhìn khoảng không vô tận phía trên, chẳng lẽ lối ra duy nhất là từ nơi mình đã rơi xuống? Nhưng mình lại không biết phép thuật, không thể ngự kiếm bay lên, bây giờ phải làm thế nào đây?
Ngay lúc Trương Tiểu Phàm đang khổ sở suy tính cách thoát khỏi đó, luồng khí đen lơ lửng trên đầm nước như cảm ứng được điều gì, từ từ trôi lại gần người hắn.
Phệ Huyết châu trong người Trương Tiểu Phàm cũng cảm nhận được luồng sát khí này, chợt phát ra hồng quang.
Trương Tiểu Phàm cúi đầu, lấy Phệ Huyết châu trong người ra, hắn không hiểu Phệ Huyết châu sao lại phản ứng như vậy, nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, hồng quang từ Phệ Huyết châu bất ngờ trở nên vô cùng chói lọi, sau đó vèo một tiếng kéo hắn về phía luồng khí đen.
Trương Tiểu Phàm cả kinh, cố gắng kéo tay phải của mình lại nhưng không thể nhúc nhích nửa bước, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn mình bị kéo vào khoảng không phía trên đầm nước, bị luồng khí đen bao trùm, mọi thứ trước mắt đều chìm vào bóng tối..
Danh Sách Chương: