Trong đám cỏ um tùm, một con thỏ trắng như tuyết động đậy hai tai, đôi mắt đỏ mở to, cái miệng hết đóng vào lại mở ra, dễ thấy là đang say sưa ăn cỏ.
Lục Tuyết Kỳ và Tăng Thư Thư trốn trong bụi cỏ cách đó không xa, nhìn con thỏ con, lòng tự nhủ đáng yêu chết đi được.
"Dễ thương thật, đúng không, tiểu Kỳ sư muội?" Tăng Thư Thư vừa nhìn con thỏ vừa hỏi, mãi không thấy tiếng trả lời, cậu ta quay lại, thấy Lục Tuyết Kỳ vừa mỉm cười vừa nhìn chú thỏ không chớp mắt, nhìn qua còn thấy đáng yêu hơn chú thỏ kia mấy phần.
Tăng Thư Thư cười toe toét, tràn đầy tự tin nói: "Tiểu Kỳ sư muội, nếu muội thích, ta sẽ bắt nó tặng cho muội!" Nói xong liền lặng lẽ đi tới, Lục Tuyết Kỳ còn chưa kịp ngăn cản đã thấy Tăng Thư Thư bổ nhào về phía trước, kết quả một túm lông trắng lanh lẹ nhảy ra, đáp xuống ngay trước mặt Tăng Thư Thư, miệng còn nhai nhai nửa cọng cỏ, ánh mắt màu đỏ nhìn cậu ta chăm chú, giống như đang cười nhạo vậy.
Nhìn bộ dạng buồn cười của Tăng Thư Thư, Lục Tuyết Kỳ bật cười, rồi vội vàng che miệng quay đi, nhưng bả vai vẫn rung lên, có thể thấy ngay là đang cố nhịn cười.
Tăng Thư Thư không hề để ý, có thể làm tiểu Kỳ sư muội vui vẻ, cậu quan tâm gì chuyện phải ngã vài ba cái, sau đó đứng dậy, khom người xuống rồi lại bổ về phía con thỏ trắng, sau mấy lần nhảy trái nhảy phải, cuối cùng cũng bắt được.
Tăng Thư Thư hào hứng ôm chú thỏ chạy lại trước Lục Tuyết Kỳ, "Tiểu Kỳ sư muội, muội nhìn này, tặng cho muội đó."
Lục Tuyết Kỳ nhìn mấy cọng cỏ cắm trên đầu Tăng Thư Thư, nén cười gỡ xuống cho cậu, Tăng Thư Thư ngây ra, im lặng nhìn Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ ngước mắt lên thấy vậy, huơ tay trước mắt cậu ta mấy lượt, "Này, Tăng Thư Thư? Tăng Thư Thư!"
"Hả?" Tăng Thư Thư bừng tỉnh, "Sao vậy?"
"Là huynh sao vậy mới đúng, vừa rồi sao lại đứng đờ người ra thế." Lục Tuyết Kỳ vừa vuốt ve con thỏ Tăng Thư Thư ôm trên tay vừa hỏi.
"À, tiểu Kỳ sư muội, muội xinh thật đấy!" Tăng Thư Thư thật thà nói.
Lục Tuyết Kỳ ngẩn người, lời khen bất ngờ khiến nàng hơi ngượng ngùng, nàng vừa đưa tay vuốt con thỏ, vừa vội vàng lảng sang chuyện khác, "Huynh không phải muốn cho ta xem huynh nói chuyện với động vật sao?"
"Ừ, muội chờ ở đây nhé." Tăng Thư Thư giơ con thỏ lên trước mặt mình, sau đó nhắm mắt lại, miệng lẩm bẩm, Lục Tuyết Kỳ đứng bên cạnh quan sát đầy thích thú.
Lát sau, Tăng Thư Thư mở mắt, gương mặt thoáng chút do dự, Lục Tuyết Kỳ băn khoản nói: "Sao vậy, không phải là không trao đổi được chứ?"
Tăng Thư Thư lắc đầu, tiếc nuối nói: "Tiểu Kỳ sư muội, ta không thể tặng chú thỏ này cho muội rồi." Lục Tuyết Kỳ gật đầu, ra hiệu bảo cậu nói tiếp, "Bơi vì, chú thỏ này nói nó còn phải về nhà, phải quay về với mẹ."
"Vậy thì thả nó đi thôi." Lục Tuyết Kỳ ôm chú thỏ, cúi xuống thả nó về bụi cỏ, con thỏ nhìn quanh một lúc, rồi như đã xác định được phương hướng về nhà, nhảy vào đám cỏ biến mất, Lục Tuyết Kỳ nhìn hướng con thỏ vừa đi, thì thầm, "Quả nhiên, được ở cùng mẫu thân vẫn là hạnh phúc nhất." Nhưng ngay sau đó lại nghĩ đến Dao Dao, Lục Tuyết Kỳ lộ vẻ mong nhớ, tự nhủ, Dao Dao, muội đang ở đâu? Có khỏe hay không? Ta thực sự rất nhớ muội.
"Muội nói phải, mặc dù cha ta đối với ta rất nghiêm khắc, nhưng..." Tăng Thư Thư quay lại thấy sắc mặt Lục Tuyết Kỳ, chợt dừng lại, không nói nữa, phải rồi, tiểu Kỳ sư muội vốn là cô nhi, được Thủy Nguyệt sư thúc cứu về.
Tăng Thư Thư hối hận tự vả vào miệng mình một cái, sau đó kéo Lục Tuyết Kỳ, "Tiểu Kỳ sư muội, ta dẫn muội đi xem cảnh đẹp trên Thanh Vân sơn," tức thì chỉ về phía bên trái, thao thao bất tuyệt, "Bên kia có một triền núi, từ đó có thể thấy phân nửa Thanh Vân sơn, dưới chân núi còn có Thảo Miếu thôn..."
Bấy giờ, một chiếc xe ngựa lao nhanh như tên bắn, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn, dường như đang phải chạy trốn khỏi thứ gì đó.
Bỗng nhiên một tiếng cười lớn vang lên, một luồng hắc khí bao phủ phía sau xe ngựa, cứ như muốn nuốt chủng lấy nó.
Trên xe, Bích Dao bất an hỏi: "Mẹ, chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Dao Dao đừng sợ, mẹ sẽ bảo vệ con!" Tiểu Si lo lắng nói, Quỷ Vương trước đó bị thương nặng trong đại chiến với Thanh Vân, đến nay vẫn chưa hoàn toàn bình phục, vừa ra ngoài thì vết thương cũ tái phát, không kịp quay về Quỷ Vương tông, Thanh Long và U Cơ đều đang đi tìm Quỷ Vương, không ngờ Luyện Huyết đường trước giờ chưa từng xâm phạm đến Quỷ Vương tông lại nhân dịp này tập kích.
Tiểu Si không còn cách nào khác đành phải mang Bích Dao rời khỏi Quỷ Vương tông, không ngờ vừa tới Thảo Miếu thôn đã bị đuổi kịp.
Lục Tuyết Kỳ cùng Tăng Thư Thư leo lên sườn núi, nhìn quang cảnh trên Thanh Vân sơn, tâm tình vui vẻ thoải mái, Tăng Thư Thư quay lại nhìn gương mặt không còn căng thẳng của Lục Tuyết Kỳ, khẽ mỉm cười.
Hai đôi mắt đang nhắm lại thư giãn của Lục Tuyết Kỳ bất chợt mở to, nàng kéo Tăng Thư Thư ngồi xổm xuống, núp vào giữa đám cỏ, nét mặt đanh lại nhìn xuống dưới.
Tăng Thư Thư không hiểu gì, nói: "Tiểu Kỳ sư muội, có chuyện gì vậy?"
Lục Tuyết Kỳ cau mày nói: "Có một luồng ma khí đang tiến đến đây."
"Cái gì?" Tăng Thư Thư kinh hãi nói, "Dưới Thanh Vân sơn sao lại có ma khí, chẳng lẽ Ma Giáo đến tấn công?" Ma Giáo và Thanh Vân thế như nước - lửa, nhất là sau đại chiến hơn mười năm trước, khiến hai phái lưỡng bại câu thương, tử thương vô số, từ đó Thanh Vân và Ma Giáo, đặc biệt là Quỷ Vương tông thề không đội trời chung, hiện người của Ma Giáo lại xuất hiện ở đây, ắt có mưu đồ.
Người luôn cười đùa như Tăng Thư Thư lúc này cũng cau mày, vẻ mặt nghiêm túc.
Lục Tuyết Kỳ nhìn luồng ma khí càng ngày càng tới gần, nàng cảm nhận được ma lực ẩn trong đó cực kỳ mạnh, không phải là việc mà hai đệ tử Thanh Vân cỏn con có thể ứng phó được.
Lục Tuyết Kỳ nhích tới cạnh Tăng Thư Thư, thấp giọng nói: "Thư Thư, huynh mau chóng quay về Thanh Vân báo cáo sư môn."
Tăng Thư Thư lập tức từ chối, "Không, ta sao có thể bỏ muội lại một mình được!"
"Thư Thư!" Lục Tuyết Kỳ vỗ vai cậu, nghiêm túc nói, "Pháp thuật của ta hơn huynh, mà huynh..." Tăng Thư Thư thấy Lục Tuyết Kỳ ngập ngừng, nghi hoặc nhìn nàng, Lục Tuyết Kỳ nghiêm túc nói, "Công phu chạy trốn của huynh là nhất đẳng."
Tăng Thư Thư bất lực cúi đầu, ai bảo cậu ta lúc nào ở Thanh Vân cũng phải trốn cha cậu, lén chạy ra ngoài, các loại pháp thuật khác cậu ta không quan tâm, nhưng chỉ có công phu chạy trốn là không ai có thể bì được, "Ôi trời ơi, thôi được rồi, tiểu Kỳ sư muội, muội nhất định phải cẩn thận đó, tuyệt đối không được làm gì thiếu suy nghĩ, nhất định phải chờ ta dẫn người quay lại mới được hành động, hiểu không?"
Lục Tuyết Kỳ nghiêng đầu nhìn cánh tay nắm chặt bả vai mình, rồi lại thấy vẻ mặt lo lắng của Tăng Thư Thư, liền gật đầu, "Huynh yên tâm đi, ta sẽ không hành động tùy tiện đâu."
"Vậy được." Nghe thấy lời bảo đảm của Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư mới yên tâm đi.
Luồng hắc khí đã tiến rất sát cỗ xe ngựa, bên trong luồng khí, hình ảnh một người mặc đồ đen dần dần hiện rõ, tên kia một thân hắc bào, khuôn mặt bị hắc khí che khuất, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đôi mắt âm u lạnh lẽo của hắn, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa giống như một con thú đang quan sát con mồi vậy.
Hắn giơ tay phải ra, một quả cầu hắc khí lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, sau đó khóe miệng lạnh lùng nhếch lên, hất tay về phía chiếc xe, "Xem các ngươi còn chạy đi đâu!"
Chiếc xe bị hắc khi bao trùm, sao đó ầm một tiếng, trong chớp mắt đã nổ tung, một luồng lục quang phi ra, tiểu Si ôm Bích Dao ngã xuống bên đường, còn chiếc xe quay vài vòng giữa không trung rồi rơi xuống dưới vách núi.
Tiểu Si ôm chặt Bích Dao trong lòng, ngẩng lên trừng mắt nhìn bóng đen đang từ từ bước tới, phẫn nộ nói: "Niên lão đại! Ngươi đường đường là Đường chủ Luyện Huyết đường, đã dám lợi dụng lúc Quỷ Vương không có ở đây, còn đánh lén hai mẹ con ta, Quỷ Vương tông sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"
"Ha ha ha ha..." Niên lão đại chẳng hề bận tâm, nói, "Luyện Huyết đường của ta với Quỷ Vương tông các ngươi thế lực ngang nhau, ta há có thể cho phép các ngươi chiếm thế độc tôn, không nhân cơ hội này quét sạch Quỷ Vương tông thì còn đợi đến khi nào!"
Tiểu Si biết đây sẽ là một cuộc chiến ác liệt, nàng đưa Bích Dao ra đằng sau bảo vệ, tay phải giơ lên, Thương Tâm hoa trên mu bàn tay cũng rực sáng, dù hơi có chút dao động, sẵn sàng đối chiến.
Lục Tuyết Kỳ vốn đang trốn ở phía trên triền núi quan sát bên dưới, nhưng lúc xe ngựa lật nhào rơi xuống vách núi, nàng chợt có cảm giác bất an, hai nữ tử ngã ra khỏi xe sao lại có cảm giác thân thuộc? Mặc dù không nhìn rõ tướng mạo, nhưng thấy thân ảnh lục sắc nhỏ bé kia khiến Lục Tuyết Kỳ không dám nghĩ tiếp.
Nàng thoáng do dự, trong lòng thầm thấy áy náy, xin lỗi, Thư Thư, tuy đã đáp ứng huynh sẽ không hành động liều lĩnh nhưng nếu như người đó thật sự là Dao Dao, ta tuyệt đối không thể ngồi im chờ cứu viện.
Một bên là vách núi, một bên là đường mòn hiểm trở, gió rít lên từng cơn, hắc khí và lục khí không ngừng giao đấu, cát đá bị cuốn vào khiến Bích Dao phải nheo mắt lại mới có thể nhìn được.
Ban đầu hắc khí và lục khí sức mạnh tương đương, nhưng dần dần lục khí trở nên yếu thế, cuối cùng bị hắc khí đánh một đòn ngã xuống.
Lục khí tan biến, tiểu Si ôm ngực, phun ra một ngụm máu tươi, Bích Dao kinh hãi gọi, "Mẹ!" Rồi vội vàng bò tới bên tiểu Si.
Tiểu Si cố gắng bảo vệ Bích Dao, thấy Niên lão đại bước đến gần, đánh xuống ra một chưởng, bà đưa tay lên dùng toàn lực chống đỡ, Niên lão đại thấy vậy, khinh miệt cười một tiếng, tay trái dồn lực tiếp thêm sức mạnh cho pháp lực bên tay phải, khiến đòn công kích càng trở nên mạnh hơn.
Tiểu Si không đấu lại, kéo theo cả Bích Dao cũng bị đánh bay, cả hai cùng rơi xuống vách núi, tiểu Si trở tay, đẩy Bích Dao ngược lên vách đá, còn bản thân thì rơi xuống vực sâu không đáy.
"Mẹ!!!" Bích Dao khoảnh khắc bị tiểu Si đẩy đi, đã ngay lập tức với tay níu lấy tiểu Si, nhưng lại chỉ bắt được hàn phong lạnh buốt.
"Hừ! Có cố gắng cứu nó cũng vô dụng, giờ ta sẽ cho mẹ con các ngươi được đoàn tụ!" Niên lão đại vừa dứt lời liền hất tay đánh về phía Bích Dao đang rơi xuống.
"Hoán Lôi Quyết!" Một tia sét đánh thẳng vào Niên lão đại, Niên lão đại phản ứng kịp thời, tránh được trong đường tơ kẽ tóc.
Một thân ảnh bạch sắc từ bên sườn núi lao ra, tay trái đỡ lấy Bích Dao, tay phải nắm chặt thanh kiếm, cảnh giác nhìn Niên lão đại, sau đó cùng Bích Dao từ từ hạ xuống.
Bích Dao bỗng nhiên cảm nhận được một vòng tay ấm áp, ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là tiểu Kỳ mà cô bé vẫn luôn tìm kiếm.
So với ba năm trước, khuôn mặt tiểu Kỳ trở nên xinh đẹp hơn, mi phong nghiêm nghị mà lạnh lùng, nhưng khoảnh khắc tỷ ấy nhìn về phía mình, lại như đóa hoa đón gió xuân bừng nở rộ, khi đó Bích Dao thấy tiểu Kỳ thật sự rất xinh đẹp.
"Dao Dao, muội không sao chứ?" Lục Tuyết Kỳ lo lắng xem xét thương thế của Bích Dao.
Bích Dao không hề nhúc nhích, chỉ nhìn Lục Tuyết Kỳ, đúng lúc nàng bắt đầu cảm thấy bối rối, Bích Dao chợt ôm chặt lấy Lục Tuyết Kỳ, vui đến phát khóc: "Tiểu Kỳ, tiểu Kỳ, thật sự là tỷ sao? Tiểu Kỳ?"
"Ừ, là ta đây, Dao Dao..." Lục Tuyết Kỳ nhìn quanh, không thấy bóng dáng một ai khác, vội hỏi, "Dao Dao, sao chỉ có một mình muội, mẫu thân tiểu Si đâu?"
Nói đến đây, Bích Dao đau lòng nhìn xuống dưới vách núi, cắn môi nói: "Mẹ...!mẹ đã..." Cuối cùng khóc không ra tiếng, rồi nhìn chằm chằm Niên lão đại.
Lục Tuyết Kỳ thấy vậy, cũng đoán được phần nào, nàng phẫn uất nhìn tên mặc đồ đen, hét lớn: "Ma Giáo yêu nhân to gan, dám tới Thanh Vân sơn làm loạn, không sợ Thanh Vân ta tận diệt Ma Giáo các ngươi sao!"
"Ha ha ha..." Niên lão đại ngửa mặt lên trời cười lớn, "Nhóc con ngông cuồng! Dựa vào một đệ tử Thanh Vân nhỏ bé như ngươi? Mà đòi làm gì ta?!"
Lục Tuyết Kỳ cầm kiếm đứng thẳng người, tư thế chuẩn bị, Niên lão đại hừ nhẹ một tiếng, vung tay lên, lập tức một luồng hắc khí lao về phía hai người Lục Tuyết Kỳ.
Lục Tuyết Kỳ vung kiếm cản lại, nhưng rồi nàng cũng dần dần bị đẩy lùi về phía sau, bỗng bên cạnh truyền đến một luồng lục quang, Bích Dao đứng bên cạnh Lục Tuyết Kỳ cũng vận pháp lực cùng nàng chống lại ma khí, cả hai nhìn nhau cười rồi dùng toàn lực xua tan toàn bộ ma khí vây quanh.
Không để cho hai người kịp thở, một luồng âm phong đánh tới, cả hai tách ra xoay người lùi về phía sau, kịp thời tránh được một kích kia.
Niên lão đại không cho hai người có thời gian nghỉ ngơi, liên tiếp phóng đao khí tấn công, Lục Tuyết Kỳ dùng kiếm đỡ lại, nhưng vẫn bị không ít đao khí chém rách y phục; còn Bích Dao dùng pháp lực bảo vệ bản thân, nhưng dần dần cũng không chống đỡ nổi, rốt cuộc hai người vẫn không thể địch lại Niên lão đại, cùng ngã xuống miệng rỉ ra một vết máu.
Niên lão đại trong nháy mắt đã đứng trước mặt các nàng, "Hừ! Không biết tự lượng sức!" Rồi cầm cổ Bích Dao nhấc lên.
Lục Tuyết Kỳ cầm kiếm muốn đứng dậy nhưng lại không làm được, nàng thét: "Thả muội ấy ra, thả ra!"
Niên lão đại liếc mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ không ngừng cố gắng đứng dậy, khinh khỉnh nói: "Nếu không phải ta hiện tại chưa muốn đối địch Thanh Vân môn, há có thể lưu ngươi lại?"
Cổ Bích Dao bị Niên lão đại bóp chặt, hô hấp ngày càng khó, cô bé không ngừng đánh vào cánh tay đang bóp cổ mình, nhưng chỉ phí công, khí lực Bích Dao càng lúc càng yếu dần, còn Niên lão đại cười đầy độc ác.
Đột nhiên, mây đen giăng kín bầu trời, sấm đánh đì đùng, cuồng phong gào thét, định thần nhìn lại, chỉ thấy Lục Tuyết Kỳ chân trái quỳ dưới đất, tay phải cầm kiếm cắm xuống mặt đất, tay trái chống đất, miệng khẽ niệm, "Cửu thiên huyền sát, hoá vi thần lôi, hoàng hoàng thiên uy, dĩ kiếm dẫn chi..." Sau đó rút kiếm, giơ cao trên đầu, bầu trời gầm lên một tiếng, tiếp đó một tia sét đánh thẳng vào thanh kiếm trên tay Lục Tuyết Kỳ.
"Chiêu này..." Niên lão đại trợn tròn mắt nhìn Lục Tuyết Kỳ, "Sao...!có thể...!Ngự Lôi Chân Quyết?".
Danh Sách Chương: