• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trên lôi đài, hai người đứng đối diện nhau, sau lưng là vô số đệ tử đang hô hào cổ vũ, dĩ nhiên tiếng hô dành cho Lục Tuyết Kỳ vẫn to hơn một chút, sau lưng Trương Tiểu Phàm chỉ có đệ tử Đại Trúc phong, nhưng với hắn thế là đủ, có thể đứng trên này đánh một trận với sư tỷ, chính là bằng chứng cho sự nỗ lực của mình.

Lục Tuyết Kỳ mặc dù biết Tiểu Phàm rất có tiềm năng, nhưng cũng không ngờ hắn lại tiến bộ nhanh đến vậy, trong lòng thấy rất xúc động, "Tiểu Phàm, đệ sẽ dừng bước tại đây thôi."
Chỉ một câu nói, nhưng lại khiến mắt Trương Tiểu Phàm hơi ướt, hắn miễn cưỡng mỉm cười, nhưng lại khiến miệng vết thương há ra, khiến hắn đau nhói, "Hự..."
Lục Tuyết Kỳ thấy trên má phải Trương Tiểu Phàm có một vết chém, hẳn là bị thương trong trận tỷ thí ngày hôm qua, nhưng vết bầm trên khóe miệng chắc chắn là do bị người khác đấm trúng.

Với thực lực của Tiểu Phàm hiện nay thì làm gì có chuyện bị người khác lại gần tấn công mà không kịp phòng bị, hơn nữa trong vòng tỷ thí ai cũng mang theo pháp bảo, sao lại có người tay không thượng đài?
"Thương thế của đệ thế nào rồi?" Lục Tuyết Kỳ nghi ngờ hỏi, Trương Tiểu Phàm hơi khựng lại, khẽ sờ lên khóe miệng, nhớ lại buổi tỷ thí hôm qua.

Ngày hôm trước, hắn đấu với đệ tử Phong Hồi phong, tuy rằng bị thương, nhưng hắn cũng đã thắng trong đường tơ kẽ tóc, nếu không phải kịp thời cộng hưởng với Thiêu Hỏa côn, chắc hẳn hắn đã thua rồi.

Sau khi trận đấu kết thúc, đệ tử Phong Hồi phong ai nấy đều nhìn hắn giận dữ, dường như không tin sư huynh lại thua, có vẻ kích động muốn lao lên đánh nhau.

Điều khiến hắn không ngờ tới chính là Tăng Thư Thư lại là người lao lên trước hết, đấm hắn một cái.

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn y, song Tăng Thư Thư chỉ phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, còn muốn giơ tay đánh tiếp, miệng liên tục gào lên, "Trương Tiểu Phàm, ngươi lừa ta! Ngươi rõ ràng là có pháp lực, nhưng không bao giờ nói với ta, ta không có bạn bè như ngươi!" Cuối cùng Tăng Thư Thư bị đệ tử Phong Hồi phong lôi lại, bọn họ thấy Trương Tiểu Phàm đã bị đánh chảy máu thì không để ý đến hắn nữa, chỉ kéo Tăng Thư Thư rời khỏi đó.

Trương Tiểu Phàm đứng im tại chỗ trầm mặc hồi lâu, Lâm Kinh Vũ bèn tiến đến, "Tiểu Phàm..."
Nghe được tiếng Kinh Vũ, Trương Tiểu Phàm trong lòng có chút được an ủi, hắn biết Kinh Vũ sẽ tin tưởng hắn.

Rõ ràng là nên như thế, nhưng khi hắn quay đầu lại bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Lâm Kinh Vũ, lòng hắn tức thì nặng trĩu.

"Tiểu Phàm, đệ biết pháp thuật sao?" Giọng Lâm Kinh Vũ lộ vẻ ngờ vực.

"Huynh muốn nói gì?" Tâm Trương Tiểu Phàm giờ phút này đã trở nên bình lặng.

"Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi." Lâm Kinh Vũ thấy trước lôi đài đã có đệ tử đến dọn dẹp, liền lên tiếng đề nghị.

Hai người đi tới Hắc Trúc lâm trên Đại Trúc phong, Trương Tiểu Phàm đi phía sau Lâm Kinh Vũ cúi đầu im lặng không nói, Lâm Kinh Vũ lại đột nhiên dừng bước, xoay người dùng Trảm Long kiếm vẫn nằm yên trong vỏ vung về phía hắn.

Trương Tiểu Phàm cả kinh, vội đưa tay lên đỡ, Thiêu Hỏa côn chạm vào Trảm Long kiếm tạo ra một tiếng giòn tan, ngay sau đó chiêu thức Lâm Kinh Vũ không ngừng biến hóa, Trương Tiểu Phàm chống đỡ không kịp, cuối cùng bị y khống chế, Trương Tiểu Phàm nằm trên một tảng đá, trước ngực chính là Trảm Long kiếm của Lâm Kinh Vũ.


"Tại sao lại không dùng pháp lực ban nãy của đệ?" Lâm Kinh Vũ lên tiếng chất vấn.

Trương Tiểu Phàm hai mắt đỏ ngầu, quật cường nhìn y, tại sao rõ ràng hắn đã chiến thắng, mà không một ai tin tưởng thực lực của hắn, ngược lại tất cả đều nghi ngờ hắn, tại sao?!
Lâm Kinh Vũ thấy ánh mắt Trương Tiểu Phàm trong lòng lập tức dao động, ánh mắt như buộc tội ấy khiến y cảm thấy ân hận, y không nên làm vậy với Tiểu Phàm, không nên làm vậy.

Lâm Kinh Vũ thu hồi Trảm Long kiếm, nét mặt vô cùng áy náy, "Tiểu Phàm, ta xin lỗi."
Trương Tiểu Phàm lắc đầu, ôm ngực lảo đảo bước đi.

Lâm Kinh Vũ nhìn theo dáng hình cô độc của Tiểu Phàm, thấy bản thân đã quá vọng động, lẽ ra y nên tin tưởng Tiểu Phàm.

"Tiểu Phàm!" Giọng Lục Tuyết Kỳ khiến hắn bừng tỉnh, Trương Tiểu Phàm hạ bàn tay đang để bên khóe miệng xuống, lắc đầu cười khổ, sau đó chắp tay, "Sư tỷ, đã nhường rồi."
Lục Tuyết Kỳ biết hắn không muốn nói như vậy, nhưng cũng không cưỡng ép, bèn chắp tay hành lễ, "Đã nhường rồi." Sau đó nâng kiếm lên vào tư thế phòng thủ.

Trương Tiểu Phàm thấy vậy thoáng giật mình, đây là lần đầu tiên khi tỷ thí mà đối thủ nhìn thẳng vào mình, trong lòng Trương Tiểu Phàm bỗng thấy thoải mái hơn, hắn cầm Thiêu Hỏa côn, vẻ mặt nghiêm túc.

Trên lôi đài, đại chiến giữa hai người được dự đoán sẽ hết sức ác liệt, tiếng cồng báo hiệu trận đấu bắt đầu vừa vang lên, Lục Tuyết Kỳ cùng Trương Tiểu Phàm đồng thời lao về phía trước, trong chớp mắt cả hai đã giao thủ hơn mười chiêu, nhưng không bên nào có dấu hiệu thất thế.

Thu Tư xem trận đấu trên võ đài, lẩm bẩm: "Tên ngốc này, từ bao giờ mà công phu đã trở nên khá thế này rồi?"
Lâm Kinh Vũ ở dưới võ đài, nhìn thân ảnh Trương Tiểu Phàm, mặc dù không uyển chuyển, nhuần nhuyễn bằng Lục Tuyết Kỳ, nhưng có thể thấy chiêu thức và thân pháp quen thuộc.

Ngày trước vào mỗi đêm trăng tròn, hai người đều hẹn gặp mặt và tỷ thí tại hậu sơn, tuy đã một hai năm không đấu lại, nhưng khi y thấy mỗi một chiêu thức, một thân pháp của Trương Tiểu Phàm đều là những thứ y từng dạy cho Tiểu Phàm, trong lòng sửng sốt cực độ.

Hai năm qua Tiểu Phàm đã trưởng thành rất nhiều, nhưng y chẳng những không vì thế mà vui vừng cho Tiểu Phàm, ngược lại còn chất vấn hắn, càng nghĩ càng hối hận, Lâm Kinh Vũ định đợi sau khi trận đấu kết thúc, y nhất định sẽ đi tìm Tiểu Phàm nói xin lỗi.

Tăng Thư Thư đứng dưới đài khoanh tay xem tỷ thí, khóe miệng bất giác thoáng mỉm cười, sau đó phát hiện có đệ tử bản môn đứng bên cạnh, y vội đưa tay lên miệng, ho khan để che giấu, trong lòng thầm cổ vũ cho cả hai bên.

Keng một tiếng, Thiên Gia kiếm chém trúng Thiêu Hỏa côn, ngay lập tức Thiên Gia kiếm bắt đầu hơi rung lên, hào quang xanh thẫm bao trùm lên thân kiếm, còn Thiêu Hỏa côn thì hơi phát ra ánh sáng xanh nhạt.

Trương Tiểu Phàm kinh ngạc nhìn Thiêu Hỏa côn trong tay, không rõ chuyện gì đang xảy ra, chỉ có Lục Tuyết Kỳ biết rõ đây là hiện tượng tương khắc giữa Thiên Gia kiếm và Phệ Huyết châu.

Nếu tiếp tục như thế này, sợ rằng Chưởng môn và các sư thúc sẽ phát hiện ra có điều khác thường, nghĩ vậy, Lục Tuyết Kỳ hít sâu một hơi, giơ Thiên Gia kiếm lên trên đỉnh đầu, bắt đầu niệm khẩu quyết, "Cửu thiên huyền sát, hóa thành thần lôi, huy hoàng thiên uy, lấy kiếm dẫn chi!"
Trong nháy mắt, mây đen giăng kín bầu trời, sấm sét vang dội, Thu Tư nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng căng thẳng.


Còn Trương Tiểu Phàm thì tận mắt được thấy Thần Kiếm Ngự Lôi Chân Quyết, trong đầu bỗng hiện lên một hình ảnh, đó là lúc còn ở Thảo Miếu thôn, Hắc y nhân tay cầm tinh mang thiểm giao thủ với sư phụ ở hậu sơn, lúc đó Hắc y nhân cũng thi triển chiêu thức này.

Trương Tiểu Phàm không khỏi hoảng hốt, Hắc y nhân đó là ai, có quan hệ gì với Thanh Vân, ngày trước kẻ tập kích mình trên Thanh Vân chính là Hắc y nhân đó, chẳng lẽ huyết án Thảo Miếu thôn lại có liên quan đến Thanh Vân? Càng nghĩ Trương Tiểu Phàm càng không bình tĩnh được, Thiêu Hỏa côn trong tay hắn như cảm nhận được khí tức hung tàn từ hắn, lam quang rực sáng, đấu lại lôi điện Lục Tuyết Kỳ đánh tới.

Hai nguồn sức mạnh cực lớn đối kháng lẫn nhau, hai bên giằng co bất phân thắng bại, người nào có thể trụ được lâu hơn sẽ chiến thắng, mọi người kinh ngạc nhìn trận đấu này, ai nấy đều im bặt, không dám lên tiếng.

Thu Tư thấy sức mạnh Lục Tuyết Kỳ cùng Trương Tiểu Phàm không ngừng tăng lên, cả hai đều nhắm chặt mắt, bất động giữa không trung, chỉ có hai luồng hào quang, một xanh đậm, một xanh nhạt bao phủ lấy hai người, nơi hai pháp bảo giao đấu chính là nơi hai luồng hào quang chạm nhau.

Đột nhiên, Thu Tư thoáng giật mình, nàng cúi đầu nhìn xuống mu bàn tay phải, nơi đó rõ ràng vốn không có gì cả, lại đang phát ra một luồng lục quang, khiến tim Thu Tư như nhảy khỏi lồng ngực.

Tâm ma sao?! Thu Tư khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, lúc trước nàng cứ tưởng Tâm ma Lục Tuyết Kỳ chỉ liên quan đến một mình mình, nên khi chữa thương cho Lục Tuyết Kỳ đã để lại một chút linh lực.

Nhưng lúc ở Tịnh Nguyệt đầm, nàng rõ ràng đã giết chết Tâm ma, tại sao bây giờ nó lại đột nhiên xuất hiện? Lòng Thu Tư như có lửa đốt, bây giờ cũng không thể bước lên chữa cho Lục Tuyết Kỳ được, cũng không thể làm gián đoạn trận đấu của Lục Tuyết Kỳ, nàng phải làm sao bây giờ?
Chợt, nàng nghĩ đến một biện pháp, có điều...!Thu Tư nhìn xung quanh một vòng, thấy ánh mắt các đệ tử và Chưởng môn đều dồn hết lên võ đài, nàng liền âm thầm lui khỏi võ đài, tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống.

Trong chốc lát, toàn thân Thu Tư được lục quang bao phủ, một đóa hoa trong suốt từ từ hiện ra bao lấy Thu Tư, sau đó cùng vài tia lục quang trong suốt bay ra xa, hướng đến chỗ Lục Tuyết Kỳ.

Đây là đâu? Lục Tuyết Kỳ nhìn thôn trang tiêu điều trước mặt, nơi này không một bóng người, cỏ dại mọc đầy, xem ra đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi.

Lục Tuyết Kỳ quay đầu nhìn ngọn núi bên cạnh thôn trang, ngọn núi nhìn rất quen, cảnh sắc trên núi dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi.

Lục Tuyết Kỳ lòng đầy hoài nghi bước vào thôn trang, không ngờ nàng vừa tiến vào, cảnh sắc tức thì thay đổi, xung quanh nườm nượp người qua lại, tiếng trẻ con chơi đùa ồn ào, khiến quang cảnh hoang vu vừa rồi trở nên giống ảo giác.

Giữa lúc nàng đang trầm tư, giọng một thiếu niên quen thuộc vang lên, "Kinh Vũ, Kinh Vũ, huynh chậm lại một chút!"
Lục Tuyết Kỳ xoay người, liền thấy một thiếu niên tuấn lãng đang chạy như bay về phía trước, chốc chốc lại quay đầu lại cười nói: "Tiểu Phàm, đệ không đuổi kịp ta đâu, ha ha..." Còn phía sau y chính là Trương Tiểu Phàm vừa chạy vừa thở hồng hộc.

Lâm Kinh Vũ chỉ lo quay đầu lại nhìn Trương Tiểu Phàm, không chú ý đằng trước một nông phu đang đẩy xe chở đầy rơm rạ đi tới.

Kết quả có thể đoán trước được, Lâm Kinh Vũ không kịp đứng lại, liền va phải chiếc xe, cũng may y ngã trúng đống rơm mềm chất bên trên nên không sao, ngược lại thấy rất thoải mái! Lâm Kinh Vũ nằm trên đống rơm, vẻ mặt có chút mãn nguyện.

Trương Tiểu Phàm nhân cơ hội này liền chạy tới, nhảy đè lên người Lâm Kinh Vũ, khiến rơm rạ bay khắp nơi, tiếng cười đùa của hai đứa trẻ vang khắp thôn trang, những người dân trong thôn đi ngang qua đều liếc nhìn chúng, vẻ như đã quá quen với cảnh tượng này, miệng ai ai cũng nở nụ cười.


"Đây là Tiểu Phàm và Lâm sư đệ?" Lục Tuyết Kỳ lấy làm lạ, sau đó chợt nhận ra, "Thảo Miếu thôn?" chẳng trách cảnh sắc núi này lại quen mắt đến vậy, đó không phải là phong cảnh Thanh Vân sơn nàng được thấy lần đó Tăng Thư Thư kéo nàng xuống núi sao?
Cảnh tượng lại biến đổi, thôn trang vốn tràn đầy sức sống trong chớp mắt tử khí bao chùm, khắp nơi đều là xác người.

Còn hai thiếu niên đang đứng chết trân nhìn thảm cảnh trước mặt chính là Trương Tiểu Phàm và Lâm Kinh Vũ, hai người vô cùng đau khổ, kinh hoàng nhìn thôn trang thân thuộc, tại sao trong một đêm tất cả đã biến mất rồi?
Lục Tuyết Kỳ nhìn thấy cảnh này mới nhận ra đây chính là hình ảnh mà Tâm ma Trương Tiểu Phàm biến ra, cũng giống như mình lúc trước, hiện ra cảnh tượng mình có ấn tượng sâu sắc nhất, khiến mình thấy đau đớn nhất.

Tiểu Phàm vẫn luôn canh cánh mối thù này trong lòng, xem ra hắn không hề quên, sau đó chợt nghĩ đến chính mình, Lục Tuyết Kỳ cười khổ, mình không phải cũng như vậy hay sao?
Lục Tuyết Kỳ rảo bước tới, Tiểu Phàm nhất định là bị Tâm ma giam ở đây, nếu không nàng cũng sẽ không lạc vào đây.

Chợt có tiếng động từ miếu thờ đơn sơ đằng trước truyền đến, Lục Tuyết Kỳ nhìn kỹ thì thấy một đạo sĩ mắc đạo bào rách rưới đang nói gì đó, còn Trương Tiểu Phàm thì bịt lỗ tai liên tiếp lùi lại, giống như đang sợ hãi cái gì.

"Tiểu Phàm!" Lục Tuyết Kỳ phi thân lại, túm lấy vai hắn kéo ra, đạo sĩ khắp người đầy tà khí kia bỗng biến mất.

Trương Tiểu Phàm cúi đầu, hai nắm đấm siết chặt, "Sư tỷ, đệ..."
"Tiểu Phàm, đây chính là Tâm ma của đệ, đừng đánh mất bản thân." Lục Tuyết Kỳ khuyên nhủ hắn.

"Nhưng đệ..." Bên tai Trương Tiểu Phàm không ngừng vang vọng những lời đạo sĩ kia nói, giết ả ta đi, giết tất cả mọi người, ngươi sẽ càng trở nên cường đại, giết nó đi! Sự cuồng bạo trong lòng càng ngày càng nặng, bỗng hắn ngửa mặt lên trời thét to, "AAA..."
Một luồng sát khí mãnh liệt bao quanh người hắn, giống như dưới đáy vực khi đó.

Thiên Gia kiếm trong tay Lục Tuyết Kỳ cũng bắt đầu kêu lên, cũng càng ngày càng rung động mạnh, xem chỉ có ngăn cản Trương Tiểu Phàm lại mới dừng được việc này.

Lục Tuyết Kỳ rút Thiên Gia kiếm, phi thân lao tới, Trương Tiểu Phàm phát hiện một luồng kình phong đánh tới, liền xoay người giơ tay lên đỡ, sau đó liên tiếp ra chiêu, hạ thủ không chút lưu tình.

Lục Tuyết Kỳ nhíu mày, tốc độ xuất thủ cũng càng lúc càng nhanh, sau đó lợi dụng lúc Trương Tiểu Phàm không kịp phản ứng, bắt lấy cổ tay hắn, cản không cho hắn xuất chiêu, đồng thời không ngừng gọi tên hắn, "Tiểu Phàm, Tiểu Phàm! Trương Tiểu Phàm!"
Trương Tiểu Phàm vừa ngước lên nhìn, liền kinh ngạc thốt: "Sư tỷ, đệ sao thế này?"
"Tiểu Phàm, đừng bị Tâm ma khống chế, đừng nghĩ đến Thảo Miếu thôn nữa!"
Cảnh tượng trước mặt rõ ràng chính là Thảo Miếu thôn, sao hắn có thể không nghĩ đến nó được, Trương Tiểu Phàm lắc đầu, "Đệ không làm được, không làm được! Sư tỷ."
"Trương Tiểu Phàm!" Lục Tuyết Kỳ nghiêm nghị nói, "Nhìn ta đây!" Trương Tiểu Phàm bất giác ngẩng đầu nhìn Lục Tuyết Kỳ, Lục Tuyết Kỳ từ từ nói chậm lại, "Nhìn vào mắt ta này, Tiểu Phàm, đừng nghĩ cái gì cả, đừng nghĩ..."
Trương Tiểu Phàm nhìn đôi mắt điềm tĩnh của Lục Tuyết Kỳ, khẽ gật đầu, sau đó nhắm mắt không suy nghĩ gì nữa, sát khí trên người Trương Tiểu Phàm cũng từ từ tan biến, Lục Tuyết Kỳ thấy vậy mới thở phào, quang cảnh xung quanh bất ngờ biến mất, thay vào đó là cảnh vách đá trên Thanh Vân sơn, Lục Tuyết Kỳ rùng mình, đây rốt cuộc là Tâm ma của Trương Tiểu Phàm, hay là Tâm ma của mình?
Vừa nhìn thấy bóng hình nhỏ bé cô độc đứng phía trên vách đá đã khiến tim Lục Tuyết Kỳ quặn lại, nàng không khỏi muốn bước tới ôm lấy cô bé.

Song vừa đi tới vài bước, Lục Tuyết Kỳ bỗng đứng lại, siết chặt thanh kiếm trong tay, "Tâm ma, quả nhiên ngươi vẫn còn ở đây."
"Ha ha..." Bóng cô bé kia đột nhiên phát ra giọng cười khó đoán nam nữ, "Mày đã cẩn thận hơn lần trước rồi đấy nhỉ, xem ra trí nhớ cũng tốt đấy." Sau đó bóng người kia trở nên rõ ràng hơn, chính là hình dáng Dao Dao khi còn nhỏ.

"Ta đã nói rồi, ta không cho phép ngươi lấy hình dáng của muội ấy!" Lục Tuyết Kỳ mím chặt môi, mắt tóe lên lửa giận.

"Được thôi," Tâm ma hào phóng chấp thuận, khiến nghi ngờ trong lòng Lục Tuyết Kỳ càng tăng thêm, dự cảm bất an cũng ập tới, Lục Tuyết Kỳ bỗng trợn trừng hai mắt, khó có thể giấu được sự kinh hãi trong lòng.


Chỉ thấy Dao Dao lúc nhỏ từ từ trưởng thành, cuối cùng biến thành Bích Dao, Tâm ma hài lòng nhìn vẻ mặt hốt hoảng của Lục Tuyết Kỳ, "Đây không phải là điều mày vẫn nghĩ sao? Ta chỉ thể hiện ra thay mày thôi."
Lục Tuyết Kỳ cắn chặt môi dưới, mặc dù nàng đã sớm có dự liệu, nhưng khi chưa tận mắt nhìn thấy thì cũng không tin là thật, "Ngươi..."
Tâm ma bất chợt thay đổi giọng nói, dùng tiếng Bích Dao nói: "Tiểu Kỳ, cuối cùng muội cũng tìm được tỷ rồi." Sau đó nở nụ cười rạng rỡ, khiến quyết tâm của Lục Tuyết Kỳ nhất thời lung lay, Tâm ma cũng thừa dịp này tiến tới gần nàng, tiếp tục nói, "Sao vậy, tiểu Kỳ, tỷ không nhớ muội sao? Muội chính là Dao Dao đây mà."
Cuối cùng, Lục Tuyết Kỳ không chống cự lại nổi khát vọng trong lòng, giơ tay lên vuốt nhẹ gương mặt Bích Dao, "Muội...!thật sự là...!Dao Dao?"
Bích Dao gật đầu, "Ừ, tiểu Kỳ, muội chưa chết, muội quay trở về tìm tỷ đây."
Hai mắt Lục Tuyết Kỳ đỏ lên, nàng vẫn luôn Dao Dao chưa chết, sau đó sẽ xuất hiện trước mặt nàng, đến khi Bích Dao xuất hiện, lại khiến nàng bắt đầu nuôi chút hi vọng nhỏ nhoi.

"Dao Dao, Dao Dao..." Lục Tuyết Kỳ nghiêng về phía trước, ôm lấy Bích Dao, miệng không thôi thì thầm cái tên ấy.

Bích Dao lại tà mị cười một tiếng, trong tay chợt hiện ra một cây chủy thủ, đâm thẳng vào bụng Lục Tuyết Kỳ.

Lục Tuyết Kỳ bị đau mới bừng tỉnh, nhưng giờ nàng đã bất lực không thể làm gì, chỉ đành trơ mắt nhìn bộ dáng đắc chí của Tâm ma, nghĩ thầm nếu Thu Tư bây giờ nhìn thấy nàng thế này, không biết sẽ cảm thấy thế nào.

"Lục sư tỷ!" Thu Tư vừa tiến đến liền nhìn thấy Lục Tuyết Kỳ đang nằm gục trước bóng người quen thuộc với nàng nhất, nàng lập tức nổi giận, vội lao tới đỡ lấy Lục Tuyết Kỳ, bỗng thấy thanh chủy thủ xanh lục cắm trên bụng nàng, nước mắt hơi trào ra, "Lục sư tỷ, sao tỷ lại ngốc như vậy, sao lại không ra tay?"
Lục Tuyết Kỳ nằm vòng tay Thu Tư, cười khổ một tiếng, sau đó giơ tay khẽ vuốt gương mặt Thu Tư, "Muội là Bích Dao, đúng không?"
Thu Tư ngẩn ra, thì ra tỷ ấy đã sớm phát hiện ra thân phận thật của mình, khuôn mặt Thu Tư dần trở nên mơ hồ không rõ, còn dung mạo Bích Dao lại dần dần hiện lên, nàng cắn môi gật đầu.

Lục Tuyết Kỳ nhìn gương mặt quen thuộc, từ từ chìm vào giấc ngủ, Bích Dao cả kinh, buột miệng nói, "Tiểu Kỳ! Tỷ không được ngủ, không được để thua Tâm ma!"
Lục Tuyết Kỳ nghe tiếng gọi nàng chờ đợi đã lâu, gượng mở mắt ra, "Nói cho ta biết, Bích Dao và Dao Dao có phải là một người hay không?"
Bích Dao khi tiến vào bên trong quang cảnh Tâm ma biến ra, thấy được hết suy nghĩ, oán hận trong lòng Lục Tuyết Kỳ, thất cả mọi thứ đều do chuyện xảy ra từ bảy năm trước.

Lúc nàng nhìn thấy Tâm ma dùng hình dáng của mình tổn thương Lục Tuyết Kỳ, liền hiểu rằng khúc mắc trong lòng Lục Tuyết Kỳ luôn luôn nằm ở sự việc bảy năm trước, chính cái chết của nàng đã khiến Tâm ma xuất hiện.

Bích Dao nước mắt trào lên, gật đầu, "Đúng, là muội đây, tiểu Kỳ, muội không chết, Dao Dao không chết, muội đã nói sẽ đến tìm tỷ mà."
"Đúng rồi nhỉ, Dao Dao, muội thật sự đã đến rồi." Lục Tuyết Kỳ tự đáy lòng khẽ mỉm cười, khiến trong lòng Bích Dao được xoa dịu rất nhiều, "Tiểu Kỳ, chờ muội, lát nữa muội sẽ đưa tỷ rời khỏi đây." Sau đó, nàng ngẩng lên nhìn về phía Tâm ma, đôi mắt sáng rực, nhẹ nhàng đặt Lục Tuyết Kỳ xuống xong liền vung tay tấn công.

Nhưng bất luận Bích Dao ra chiêu thức gì đều Tâm ma hóa giải, cho dù có đánh trúng cũng không gây tổn hại gì, Bích Dao không khỏi kinh hãi, tiếp tục thế này không phải là biện pháp.

"Ha ha ha..." Tâm ma cười điên loạn, "Đây là thế giới nội tâm, cũng chính là thế giới do ta chi phối, cho dù mày có đánh trúng cũng không giết được ta đâu, bởi vì giết được hay không là do ta quyết định.

Lần trước do bị mày đánh lén nên ta mới trọng thương, nhưng chỉ cần nó," Tâm ma chỉ Lục Tuyết Kỳ đang nằm trên mặt đất, "Trong đầu có một chút ý niệm không tin mày vẫn còn sống, thì ta vẫn sẽ còn tồn tại, đến khi chiếm được thể xác nó."
"Ngươi đừng vọng tưởng!" Bích Dao gầm lên, "Tiểu Kỳ sẽ không bao giờ bị ngươi chiếm đoạt thể xác đâu!"
"À? Thế sao?" Tâm ma cười quỷ dị, "Vậy chúng ta cùng thử xem sao nhé."
"Cái gì?!" Bích Dao kinh ngạc nhìn Tâm ma hóa thành luồng hắc khí chui vào người Lục Tuyết Kỳ, nàng lại không kịp ngăn cản, "Tiểu Kỳ!"
Lục Tuyết Kỳ đang nằm trên mặt đất bỗng từ từ đứng dậy, nhìn khắp lượt cơ thể mình, sau đó duỗi tay duỗi chân, "Hừm, không tồi, không hổ là thiên tài tu luyện, thể xác này đúng hợp ý ta." Sau đó ngẩng đầu nhướn mày nhìn Bích Dao, "Sao nào, tiểu Kỳ của mày sẽ không bao giờ trở về nữa."
"Không!" Bích Dao lắc đầu, mới vừa rồi tiểu Kỳ rõ ràng còn nhận ra mình, tỷ ấy nhất định tin mình vẫn còn sống, sao lại có thể bị cướp mất cơ thể như thế? "Tiểu Kỳ, tiểu Kỳ!!!".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK