Thất Mạch Hội Võ chính thức bắt đầu, xung quanh tất cả các lôi đài đều có đông đệ tử tụ tập, tất cả là các đệ tử cố gắng tham gia vì mạch của mình.
Cuộc tỷ thí sôi sục khí thế bắt đầu, Trương Tiểu Phàm theo nhóm Đại Trúc phong chạy tới lôi đài của Điền Linh Nhi, Điền Bất Dịch và Tô Như cũng đích thân đến xem để cổ vũ tinh thần cho nàng.
Trên lôi đài, Điền Linh Nhi một thân hồng y, hợp với hồng lăng trong tay, so sánh với đối phương là nam đệ tử của Triêu Dương phong không hề thua kém chút nào, cuối cùng, nam đệ tử kia bị hồng lăng của Điền Linh Nhi trói chặt, không thể nhúc nhích được.
Điền Linh Nhi nhướn mày cười một tiếng, kéo tay thu hồng lăng về khiến đối phương xoay tròn tại chỗ rồi ngã lăn xuống đất.
Ai nấy trong Đại Trúc phong cũng trầm trồ khen ngợi, thủ tọa Triêu Dương phong - Thương Chính Lương đứng bên cạnh thì thất vọng ra mặt, ông ra hiệu cho môn hạ đệ tử đưa nam đệ tử trên lôi đài đi, xong mới quay sang Điền Bất Dịch nói: "Điền sư huynh, Linh Nhi điệt nữ tuy còn nhỏ nhưng đã có tư chất thiên phú như thế, đúng là làm người ta phải ngưỡng mộ!" Nhưng trong giọng nói rõ ràng không phải là ngưỡng mộ mà là căm uất.
"Ha ha..." Điền Bất Dịch không hề nhận ra, cười sang sảng nói, "Dĩ nhiên rồi, dù sao nó cũng là nữ nhi của ta mà."
Tô Như thì nhận ra được sắc mặt Thương Chính Lương đang trở nên khó coi, vội kéo tay áo Điền Bất Dịch, ra hiệu cho lão kiềm chế một chút, Điền Bất Dịch hiểu ý, vội ngừng cười, sắc mặt nghiêm nghị trở lại, song vẫn khó giấu được nụ cười nơi khóe miệng.
"Môn hạ Thương sư huynh nhân tài đông đúc, chắc hắn là còn cao thủ chưa xuất kích?" Tô Như bất đắc dĩ nhìn Điền Bất Dịch, đành tiến lại nói.
Thương Chính Lương không hề để ý đến lời bà, cùng các đệ tử còn lại đi thẳng.
Những lúc như vậy, cạnh tranh giữa các mạch đều vô cùng quyết liệt, đối phương có thái độ như thế cũng là rất bình thường, do đó Điền Bất Dịch cũng không hề để ý.
Điền Linh Nhi biến hồng lăng trong tay thành một sợi dây nhỏ buộc bên hông, sau đó phi thân từ trên lôi đài xuống, rồi chạy tới bên Tô Như, "Cha, mẹ!"
Tô Như dịu dàng vuốt ve mặt Điền Linh Nhi, Điền Bất Dịch thì vô cùng cao hứng, cười khà khà không dứt, các sư huynh sư đệ khác cũng tới tán thưởng: "Tiểu sư muội, muội thật lợi hại!"
Điền Bất Dịch cười đủ rồi bèn quay sang các đệ tử dặn dò: "Đã nhìn thấy chưa? Linh Nhi đã làm mẫu cho các ngươi thấy rồi đấy, nên ta mới nói, đệ tử các mạch khác cũng không phải là ngoài tầm với, cho nên các ngươi cũng không phải băn khoăn cái gì, lát nữa..." Điền Bất Dịch chỉ vào các đệ tử sắp thượng đài, "Phải cố gắng lên!"
Đấu chí của tất cả mọi người đồng loạt tăng cao, nghe Điền Bất Dịch khích lệ, gương mặt đều toát lên vẻ tự tin, thề phải qua được vòng tỷ thí đầu tiên.
Trương Tiểu Phàm thoáng chút ngập ngừng, hắn muốn đi cổ vũ cho sư tỷ, nhưng trận đấu của các sư huynh cũng sắp bắt đầu, hắn không biết nên làm thế nào.
Đúng lúc đó, Tăng Thư Thư vừa đánh xong liền chạy tới bá vai Trương Tiểu Phàm, "Phù, Tiểu Phàm, ta đánh xong rồi này!"
"Ừ," Trương Tiểu Phàm đang bận suy nghĩ, không để ý đến y, chỉ thuận miệng nói: "Huynh đánh thế nào?"
"Thắng rất dễ dàng." Tăng Thư Thư cười nói.
Trương Tiểu Phàm nghe vậy mới ngẩng lên nhìn y, "Chúc mừng huynh!"
Tăng Thư Thư xua xua tay, "Ta chỉ không ngờ có người võ công lại còn thấp hơn ta."
Trương Tiểu Phàm lắc đầu, "Những người võ công thấp hơn huynh còn nhiều lắm." Hắn lại nghĩ đến võ công của mình, khi có khi không, không biết đến ngày tỷ thí sẽ như thế nào, hay là lát nữa đi thỉnh giáo sư tỷ?
"Hầy, nếu không phải cha ta bắt ta luyện công, còn lâu ta mới luyện, đệ tưởng tượng xem, nếu mà ngày nào cũng được đọc sách, đuổi bướm bắt hoa, thỉnh thoảng lại dùng linh sủng đi trêu chọc Linh Tôn, thì thật tự do tự tại biết mấy, mặc dù Linh Tôn chưa bao giờ để ý đến ta, nhưng cuộc sống như vậy mới tuyệt vời chứ." Tăng Thư Thư thao thao bất tuyệt chuyện của mình, quay lại thấy Trương Tiểu Phàm vốn chẳng hề nghe lấy một chữ, y bực mình bước tới, cốc vào đầu Trương Tiểu Phàm một cái.
"Huynh..." Trương Tiểu Phàm ôm trán, nhìn y chằm chằm, "Huynh làm cái gì thế?"
"Đệ đang nghĩ cái gì thế? Hóa ra từ nãy đến giờ ta tự nói tự nghe." Tăng Thư Thư bất mãn nói.
"À," Trương Tiểu Phàm áy náy nói, "Đệ đang nghĩ xem có phải trận đấu của sư tỷ đã bắt đầu rồi không?"
Tăng Thư Thư giật mình, tay vỗ vỗ trán, nói vẻ tự trách: "Sao ta có thể quên mất trận đấu của Tuyết Kỳ được nhỉ? Đi, chúng ta mau đi sang xem!"
"Ơ..." Trương Tiểu Phàm còn chưa kịp phản ứng đã bị Tăng Thư Thư lôi đi, trong lòng lo bị sư phụ quở trách nên vội quay lại nhìn.
Chỉ thấy Tề Hạo không biết đã đến từ lúc nào, hắn mỉm cười rất dịu dàng, còn Điền Linh Nhi thì cúi đầu ngượng ngùng, các sư huynh vẻ mặt tươi cười, thỉnh thoảng lại trêu đùa hai người họ, chỉ có Điền Bất Dịch là mặt chảy ra, nếu không phải Tô Như ở bên cạnh khuyên, chỉ sợ lão đã đuổi Tề Hạo đi từ lâu rồi, có vẻ không ai nhận ra Trương Tiểu Phàm đã đi đâu mất, trong lòng hắn chợt cảm giác mất mát trào lên, nên cũng để Tăng Thư Thư tùy ý kéo đi.
Trận đấu trên lôi đài kết thúc chóng vánh, Lục Tuyết Kỳ thậm chí còn chưa rút Thiên Gia kiếm, chỉ cần phi thân đã một cước đá địch thủ từ Long Thủ phong xuống võ đài.
Thương Tùng mặt không biến sắc, vòng đầu tiên, trong số đệ tử của gã chỉ có một người thua, Thủy Nguyệt đi bên cạnh gã, "Thương sư huynh, đã nhường rồi."
"Hừ," Khẩu khí Thương Tùng không hề thân thiện, "Ta đang chờ xem Lục sư điệt tiến vào tứ cường thế nào!"
Ánh mắt Thủy Nguyệt nhìn gã vô cùng kiên định, giống như Lục Tuyết Kỳ nhất định sẽ lọt vào bán kết.
Thương Tùng nhìn theo bóng Thủy Nguyệt rời đi, "Long Thủ phong ta còn có Lâm Kinh Vũ, đến lúc đó để xem ai thắng ai thua."
Lục Tuyết Kỳ thấy Thủy Nguyệt đi tới liền chắp tay nói, "Sư phụ!"
"Giỏi lắm," Thủy Nguyệt đỡ Lục Tuyết Kỳ dậy, "Tuyết Kỳ, hôm nay con nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, chuẩn bị cho cuộc tỷ thí ngày mai."
"Vâng, thưa sư phụ." Lục Tuyết Kỳ cung kính nói, khi quay lại thì thấy Thu Tư đang trốn đằng sau các đệ tử khác, vừa nghĩ liền hiểu được nguyên do, nên nàng quay người đi thẳng.
Thu Tư vốn định tới cổ vũ cho Lục Tuyết Kỳ, không ngờ Thủy Nguyệt cũng đến đó, nàng sợ mình bị lộ nên đành yên lặng đứng từ xa xem tỷ thí, cố gắng đứng cách Thủy Nguyệt một đoạn.
May mà Thủy Nguyệt bận dặn dò các đệ tử khác sắp thi đấu, không chú ý đến nàng nên Thu Tư vội đuổi theo Lục Tuyết Kỳ.
"Lục sư tỷ!" Thu Tư thoáng thấy bóng Lục Tuyết Kỳ liền gọi to.
Khóe miệng Lục Tuyết Kỳ hơi nhích lên, quả nhiên đã đuổi đến rồi, nàng bước chậm lại, chờ Thu Tư đuổi kịp.
"Lục sư tỷ, hôm nay tỷ thật lợi hại, chỉ hai ba chiêu mà đã đánh cho đối phương thảm bại." Thu Tư tán thưởng không thôi, nhưng sau đó lại có chút tiếc nuối nói, "Nếu như hồi nhỏ chúng ta có thể cùng tu luyện thì thật tốt quá!" Nàng rất muốn được nhìn thấy dáng vẻ Lục Tuyết Kỳ khi còn bé vung kiếm, cần mẫn tu luyện.
Lục Tuyết Kỳ bỗng dừng bước, "Lúc ta đang bế quan, thì cô..."
Thu Tư thấy Lục Tuyết Kỳ nhìn nàng không rõ có ý gì, bỗng cảm thấy lúng túng, "Ta...!làm sao?"
"Không biết," Lục Tuyết Kỳ quay người đi, Thu Tư không bị Lục Tuyết Kỳ nhìn nữa liền thở hắt ra, "Lúc đó, ta và cô không quen biết, nói gì đến cùng nhau tu luyện? Thu-Tư."
"À," Thu Tư đuổi theo Lục Tuyết Kỳ, trong lòng cảm thấy có điều không ổn, "Tại sao từ tối hôm qua tỷ tự nhiên lại gọi đầy đủ họ tên ta vậy?" Hơn nữa lại còn nhấn mạnh, khiến nàng bắt đầu thấy khó chịu.
Lục Tuyết Kỳ bỗng dừng lại, ý tứ sâu xa nói: "Nơi đây là Thanh Vân."
Thu Tư cả kinh, chẳng lẽ nàng lộ rồi? Nếu Lục sư tỷ đã biết nàng không phải Thu Tư thật, tại sao lại không vạch trần nàng? Chẳng lẽ Lục sư tỷ đang chờ mình tự thú nhận? Thu Tư lưỡng lự, không biết có nên nói thẳng ra, kỳ thực nàng đã từng nghĩ đến việc sẽ nói thân phận thật của mình ra, nhưng dù sao đây cũng là Thanh Vân, nếu việc đó khiến Lục Tuyết Kỳ gặp rắc rối, thì đó cũng không phải điều nàng mong muốn, "Lục..."
"Tuyết Kỳ!" Một giọng nam vẻ vui mừng từ đằng xa truyền tới, cắt ngang lời Thu Tư định nói, ngược lại lại làm nàng thấy nhẹ nhõm, bây giờ vẫn chưa phải lúc, nên để đến khi Thất Mạch Hội Võ kết thúc thì hơn.
Tăng Thư Thư từ xa nhìn thấy bạch y của Lục Tuyết Kỳ liền hớn hở chạy đến, y nhìn võ đài sau lưng Lục Tuyết Kỳ, "Tuyết Kỳ, trận đấu của muội kết thúc rồi sao?"
"Thư Thư, huynh làm gì mà chạy nhanh thế, chờ đệ với." Trương Tiểu Phàm vừa chạy đuổi theo Tăng Thư Thư vừa thở hổn hển.
Tăng Thư Thư ngượng ngùng quay đầu lại, "Hì hì, tại đệ chậm chạp quá đấy thôi, Tiểu Phàm."
"Phù..." Trương Tiểu Phàm chạy đến nơi, ổn định hô hấp của mình mới nói, "Sư tỷ."
"Ừm." Lục Tuyết Kỳ gật đầu.
Tăng Thư Thư lập tức nổi máu ghen tị, "Ô kìa, Tuyết Kỳ yêu dấu, tại sao ta gọi muội thì muội phớt lờ, Tiểu Phàm vừa gọi sư tỷ, muội liền trả lời vậy? Không công bằng."
"Ha ha," Thu Tư bật cười, "Vậy ngươi cũng gọi sư tỷ đi, xem Lục sư tỷ đáp lại ngươi không."
Tăng Thư Thư bấy giờ mới quay sang nhìn người đang đứng sau lưng Lục Tuyết Kỳ, nàng mặc đạo phục Thanh Vân, dáng vẻ toát ra chút anh khí, song lại không phù hợp với đôi mắt to tròn hồn nhiên.
Tăng Thư Thư đi quanh Thu Tư nhìn mấy lượt, thỉnh thoảng lại lẩm bẩm một hai câu, khiến Trương Tiểu Phàm cũng không dám nhìn.
"Thư Thư," Trương Tiểu Phàm kéo Tăng Thư Thư, "Huynh làm gì vậy, sao lại bất lịch sự với Thu sư tỷ như thế."
"À..." Tăng Thư Thư chợt hiểu ra, "Hóa ra ngươi chính là tùy nữ của Tuyết Kỳ yêu dấu đó à?"
" Tuyết Kỳ yêu dấu cái gì, ta không cho phép ngươi gọi tỷ ấy như thế!" Thu Tư tức giận lườm y, ánh mắt tràn đầy địch ý.
"Gì, sao ta không được gọi thế?" Tăng Thư Thư vẻ hứng thú nhìn Thu Tư, "Ta nói cho ngươi biết, ngươi còn phải gọi ta một tiếng sư huynh, ta quen biết Tuyết Kỳ từ nhỏ, so với ngươi còn không biết là nhiều hơn bao nhiêu năm đâu."
Tăng Thư Thư hất cằm, vẻ đắc thắng nhìn nàng, Thu Tư rất tức giận, song lại không thể nói thật ra nàng biết Lục sư tỷ còn trước cả y kia.
Bỗng nhiên Thu Tư đảo mắt, chạy đến bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, kéo tay nàng ra vẻ thân thiết, rồi nhướn mày nhìn Tăng Thư Thư, "Thế thì sao, bây giờ chẳng phải ta là người thân thiết với Lục sư tỷ nhất sao? Hứ!"
"Ngươi!" Tăng Thư Thư chỉ vào Thu Tư, song lại vô cùng kinh ngạc khi thấy Lục Tuyết Kỳ không hề đẩy Thu Tư ra, y cũng học theo, chạy sang bên kia của Lục Tuyết Kỳ, định bá lấy vai nàng, không ngờ lại bị Lục Tuyết Kỳ dùng Thiên Gia kiếm chặn lại, không cho sát lại gần, y đành ngượng nghịu cười cười, "Tuyết Kỳ, muội xem, chúng ta hồi nhỏ thân thiết biết bao nhiêu, hồi đó chúng ta còn nắm tay nhau dung dăng chơi đùa nữa mà."
"Cái gì?!" Thu Tư và Trương Tiểu Phàm đồng thanh thốt lên, cả hai sửng sốt ra mặt, Thu Tư nghiêng đầu khó chịu nói, "Tên ngốc, đừng có bắt chước ta."
"Ta không hề..." Trương Tiểu Phàm bắt gặp ánh mắt giận dữ của Thu Tư, ngay lập tức biết điều gật đầu, "Vâng."
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lục Tuyết Kỳ, Tăng Thư Thư vừa cười ngây ngô vừa lùi về phía sau, nhưng vẫn chưa thôi, nói: "Ta nói đúng sự thật mà, nếu không phải năm ấy..." Tăng Thư Thư đột nhiên im bặt, vẻ vô cùng hối hận, "Tuyết Kỳ..."
"Thư Thư," Lục Tuyết Kỳ bất ngờ lên tiếng, khiến cả ba người đều giật nảy mình, Thu Tư và Trương Tiểu Phàm không ngờ Lục Tuyết Kỳ lại gọi y là Thư Thư thân mật như thế, chẳng lẽ quan hệ giữa hai người họ chính xác như lời Tăng Thư Thư?
"Huynh không cần làm vậy nữa." Lục Tuyết Kỳ nghiêm nghị nói, nàng nhìn về phía Tăng Thư Thư, trong lòng hiểu rõ Tăng Thư Thư vẫn luôn vì chuyện năm đó mình bị thương mà không thôi tự trách bản thân, nhưng đó là lựa chọn của nàng, nàng cũng không muốn Tăng Thư Thư lại vì thế mà khó xử.
Tăng Thư Thư hiểu ý Lục Tuyết Kỳ muốn nói, nhưng y dù thế nào cũng không thể quên được, "Tuyết Kỳ, ta hiểu chứ, nhưng mà..."
Lục Tuyết Kỳ khẽ thở dài, chỉ quay lưng rời đi, Thu Tư có điều chưa hiểu, nhưng thấy Lục Tuyết Kỳ bỏ đi, nàng cũng vội vàng chạy theo.
Tăng Thư Thư đứng im cúi đầu, làm người ta không nhìn rõ được biểu cảm trên gương mặt y, nhưng Trương Tiểu Phàm có thể cảm giác được trong lòng y đang rất buồn.
Từ trước đến giờ hắn chỉ thấy một Tăng Thư Thư mặt mũi lúc nào cũng hớn hở, Trương Tiểu Phàm không khỏi tiến lại vỗ vai y, hắn cũng không cũng an ủi thế nào, chỉ có thể im lặng đứng cạnh y.
"A ha ha," Bỗng nhiên Tăng Thư Thư cười phá lên, dọa Trương Tiểu Phàm giật nảy mình, hắn kinh ngạc nhìn Tăng Thư Thư, chẳng lẽ Tăng Thư Thư bị hâm rồi sao?
Tăng Thư Thư bỗng túm lấy Trương Tiểu Phàm, cao hứng nói: "Đệ nghe thấy chưa? Muội ấy vừa gọi ta là Thư Thư đó, muội ấy gọi tên ta rồi!"
"Hả?" Trương Tiểu Phàm ngơ ngác nhìn hắn, nhận ra ban nãy Tăng Thư Thư nào có buồn đâu, hắn mỉa mai nói, "Ừ, đúng là có gọi."
Tăng Thư Thư phấn khích đi vòng vòng tại chỗ, cao hứng mà khua tay múa chân, Trương Tiểu Phàm thấy vậy bèn nhích dần tránh xa khỏi y, tự nhủ không thể để người khác nhìn thấy hắn và Tăng Thư Thư bây giờ đứng cạnh nhau.
Trên đường đi, Thu Tư phân vân định nói lại thôi, Lục Tuyết Kỳ bất đắc dĩ quay lại nhìn nàng, "Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi."
Thu Tư kinh hỉ nói: "Thật không? Ta muốn hỏi là, ban nãy những lời Tăng Thư Thư nói..."
"Là thật." Lục Tuyết Kỳ trả lời nhẹ tênh, hồi đó nàng vừa vào Thanh Vân, Tăng Thư Thư lúc nào cũng nhàn hạ chạy đến chỗ nàng luyện kiếm chơi, thỉnh thoảng còn kéo nàng đi làm loạn khắp nơi.
Có điều, cũng nhờ vậy mà nàng có thể nhìn thấy người quan trọng với mình nhất.
Thu Tư hạ mắt, "Ừm..."
"Hồi đó còn nhỏ, chưa hiểu biết gì, sau khi trưởng thành tự nhiên cũng cách xa hắn hơn, với cả..." Lục Tuyết Kỳ hơi nhíu mày, "Hắn rất ồn ào."
Thu Tư bật cười, nhớ lại thì đúng là Tăng Thư Thư lúc nào ở cạnh Lục Tuyết Kỳ cũng nói liên mồm, khó trách Lục sư tỷ luôn thích yên tĩnh lại không muốn để ý đến hắn.
Lục Tuyết Kỳ thấy Thu Tư trở lại vẻ thường ngày, khóe miệng bất giác hơi nhích lên.
Vòng đấu tiếp theo không có chút tình huống gay cấn nào, Lục Tuyết Kỳ tiến thẳng vào nhóm tứ cường, bên cạnh đó là Lâm Kinh Vũ và Tăng Thư Thư.
Điều bất ngờ duy nhất chính là, Trương Tiểu Phàm cũng lọt vào, trở thành ngựa ô của hội võ, khiến Đại Trúc phong im hơi lặng tiếng bấy lâu nay bỗng được mở mày mở mặt.
Điền Bất Dịch vẫn thấy nghi ngờ lão Thất tại sao lại đột nhiên trở nên lợi hại đến thế, lão đến xem thì nhận ra là lão Thất được pháp bảo trợ giúp, chỉ có điều pháp bảo này có chút quỷ dị.
Tất cả đệ tử từng tỷ thí với hắn đều nói Trương Tiểu Phàm chiến thắng nhờ tà thuật, bởi vì ngay cả họ cũng không rõ Trương Tiểu Phàm đã sử dụng pháp bảo thế nào, chỉ thấy nó lóe sáng, sau đó linh lực đại tăng, đẩy bọn họ ngã khỏi võ đài.
Sau khi lão đi hỏi Trương Tiểu Phàm, nhưng lão Thất lại là một đứa ngốc nghếch, cái gì cũng không trả lời được, chỉ nói mình tình cờ nhặt được pháp bảo, rồi tự mình tìm cách nên sử dụng nó thế nào.
"Ôi..." Điền Bất Dịch cảm thấy đau đầu, lão Thất này đúng là không bao giờ khiến người ta bớt lo, nhưng nó cũng đã giành được vinh quang về cho Đại Trúc phong, dù thế nào cũng phải bảo vệ nó cẩn thận.
Ai bảo đệ tử Đại Trúc phong không còn ai khác lọt qua được vòng hai, Linh Nhi cũng thua ở vòng đấu đó, vốn lão cũng không hi vọng quá nhiều, nhưng không ngờ lão Thất vô tích sự lại vào được đến bán kết.
Mặc dù trong lòng lão không khỏi hoài nghi, song đồng thời cũng thấy rất vui mừng.
Trên cầu thang dẫn lên Ngọc Thanh điện, chủ điện Thông Thiên phong có rất nhiều đệ tử đang đứng, đây là trận đấu đầu tiên giữa bốn người mạnh nhất, những ai có thể đến xem đều đã đến.
Chưởng môn cùng tất cả các thủ tọa cũng đã ngồi trước điện, nhìn đám đệ tử bên dưới huyên náo, xếp thành vòng tròn xung quanh lôi đài, chờ cuộc tỷ thí bắt đầu.
Thủy Nguyệt nhìn chăm chăm xuống phía dưới, nói: "Điền sư huynh, chúc mừng huynh cuối cùng cũng có đệ tử vào đến tứ cường."
Điền Bất Dịch ngoác miệng cười, "Ha ha, đâu có đâu có, lão Thất nhà ta cũng chỉ có thể đánh tới đây thôi, cao đồ sư muội chắc hẳn sẽ vào được đến chung kết."
Vốn định mỉa mai mấy câu, nhưng thấy Điền Bất Dịch không phải nói mát mà thật tâm nói thế, Thủy Nguyệt cũng bỏ ý định nói những câu trong đầu đi.
Dưới lôi đài, Lục Tuyết Kỳ đã sớm đứng chờ, Thu Tư thấy đối thủ lại là Trương Tiểu Phàm, vẻ mặt kinh ngạc, "Lục sư tỷ, cái tên ngốc kia lại có thể lọt vào đến bán kết? Thanh Vân có phải hết người rồi không, đến một tên ngốc cũng có thể thắng?"
"Thu Tư!" Lục Tuyết Kỳ vội chặn lời Thu Tư, xung quanh nhiều người như vậy, nàng không sợ lộ ra sơ hở sao, cái gì mà Thanh Vân hết người, nàng nói như thể mình không phải là người của Thanh Vân vậy.
Thu Tư hồn nhiên cười cười, "Ta biết Lục sư tỷ quan tâm đến cái tên ngốc kia mà, ta..." Thu Tư bỗng trợn to hai mắt, nhìn Lục Tuyết Kỳ đang tiến lại gần mình, tức thì quên luôn những lời định nói.
Lục Tuyết Kỳ tiến sát lại gần nàng, sau khi ngửi thấy trên người nàng một mùi hương nhàn nhạt, trong lòng cảm thấy thỏa mãn.
Thu Tư thấy Lục Tuyết Kỳ chỉ bước lại gần rồi không làm gì nữa cả, nàng bỗng nhắm mắt lại, tim như nhảy ra ngoài.
Lục Tuyết Kỳ thấy vẻ mặt nàng lúc này, bỗng thấy hơi buồn cười, song trên mặt lại không biểu lộ gì, khiến người khác nhìn vào nghĩ rằng Lục Tuyết Kỳ đang lạnh lùng nhìn Thu Tư, thầm phỏng đoán liệu có phải Thu Tư đã làm gì chọc giận Lục Tuyết Kỳ rồi không.
Không ngờ Lục Tuyết Kỳ chỉ giơ tay, điểm một cái lên mi tâm Thu Tư.
"A?" Thu Tư bỗng bừng tỉnh, vẻ mặt ngơ ngác, Lục Tuyết Kỳ thấy đôi mắt to tròn, hồn nhiên kia bèn quay người bỏ đi, chính là đôi mắt này, ánh mắt này, đã khiến nàng mong mỏi suốt bấy lâu nay.
Thu Tư khẽ vuốt mi tâm của mình, nhìn theo Lục Tuyết Kỳ mà bối rối không hiểu gì.
Đúng lúc đó Văn Mẫn bước tới, vỗ nhẹ vai Thu Tư, xúc động nói: "Thu sư muội, muội thật là có bản lĩnh, ta chưa thấy sư muội thân thiết với ai bao giờ, muội là người đầu tiên đấy."
"Thật không?" Thu Tư có chút kinh hỉ, nhưng sau đó lại có chút nghi ngờ, "Những lời Lục sư tỷ vừa nói có ý gì nhỉ? Hại ta suýt thì nghĩ là..." Thu Tư vội che miệng, nàng vừa nghĩ gì vậy, sao lại có thể nghĩ rằng Lục Tuyết Kỳ sẽ làm chuyện đó với nàng chứ?
"Là làm sao?" Văn Mẫn nhìn Thu Tư mặt đỏ bừng, nói lắp bắp không nên lời, dán vẻ hết sức dễ thương, thảo nào sư muội lại đối xử với nàng khác biệt như vậy, "Sư muội chỉ muốn trêu chọc muội thôi."
"Đại sư tỷ, ta không nghe lầm đấy chứ? Tỷ nói Lục sư tỷ muốn trêu chọc ta?" Thu Tư kinh ngạc nói, nàng không thể nào tưởng tượng ra được một Lục sư tỷ lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói lại làm vậy.
Nếu là hồi trước thì nàng sẽ tin, nhưng Lục Tuyết Kỳ hiện tại đã không còn vẻ hồn nhiên hồi đó, mà giống như một núi băng vậy, giữ khoảng cách với tất cả những ai muốn lại gần.
Văn Mẫn gật đầu, "Đại thể ý muội ấy là như thế." Nàng cùng sư muội lớn lên, tất nhiên là có thể nhìn ra sự trìu mến và ý cười trong ánh mắt sư muội, cho dù trên gương mặt nàng không có thay đổi gì.
Thu Tư cúi thấp đầu, trong lòng như có chút thất vọng, sau đó chợt hoảng hốt, chẳng lẽ nàng thấy thất vọng vì chuyện ban nãy, vừa rồi nàng đã nghĩ Lục Tuyết Kỳ sẽ hôn nàng! Thu Tư vội lắc đầu, càng ngày càng không hiểu mình bây giờ bị làm sao nữa, dường như mỗi lần ở bên cạnh Lục Tuyết Kỳ, trong lòng nàng đều phát sinh những cảm xúc khác biệt, hơn nữa còn khiến tim nàng loạn nhịp.
Thu Tư nhìn lên bóng người cô tịch trên lôi đài, ánh mắt không nỡ rời đi..
Danh Sách Chương: