Chương 13: Thanh Phong Tuyệt Sát! Phong Chi
Dù sao kiếm khí cảnh tứ đoạn hoàn toàn không cách nào so sánh cùng kiếm khí cảnh bát đoạn, bất kể là về lượng hay về chất đều có chênh lệch cực lớn. Coi như dưới tình huống kiếm khí tiêu hao như nhau uy lực kiếm khí bát đoạn vẫn hơn xa kiếm khí tứ đoạn.
– Trải qua mười ba ngày khổ luyện nhất là ba ngày gần đây mỗi lần thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát tuy vẫn hao hết kiếm khí nhưng thời gian khôi phục lại nhanh hơn chưa kể kiếm khí của ta so với mười ba ngày trước có bước tiến bộ rất rõ ràng, khoảng cách đến tứ đoạn trung kỳ không còn xa, cứ bảo trì tốc độ như thế này đoán chừng chỉ cần mười ngày nữa có thể đột phá đến trung kỳ, lúc đố kiếm khí của ta cũng nhiều hơn mấy phần.
Nghĩ xong, Sở Mộ nhắm hai mắt lại, vẫn giữ nguyên tư thế đứng im, từng cơn gió nhè nhè vờn quanh thân thể hắn, thổi lên mặt nhẹ nhàng hất từng sợi tóc bay lên, từng cơn gió khẽ đùa.
Dường như lúc này tất cả ý niệm trong đầu Sở Mộ đã theo gió mà đi phảng phất như hắn đang thuận theo gió thổi vậy.
– Phong là thế nào? (DG: khi nói đến ý cảnh dùng Phong thích hợp hơn là gió)
Bỗng nhiên trong lòng Sở Mộ chỉ còn sót lại một ý niệm duy nhất, phảng phất theo gió tiến vào đầu hắn, câu hỏi cứ quanh quẩn bồi hồi chiếm toàn bộ suy nghĩ của vị kiếm sư trẻ tuổi.
Tự nhiên trong đầu Sở Mộ xuất hiện từng sợi màu xanh từ giữa hư vô, dần dần hội tụ lại ngưng tụ thành một đạo thân ảnh màu xanh đang cầm trường kiếm cũng màu xanh không ngừng múa kiếm đến mức dường như tạo thành một trận gió, thân ảnh ấy đang “múa” Thanh Phong kiếm thuật.
Lần lượt từ thức thứ nhất đến thức thứ bảy rồi chuyển sang Thanh Phong Phất Diện, Thanh Phong Liễu Loạn, Thanh Phong Tuyệt Sát. Một lần rồi lại một lần bóng người cứ như vậy luyện đi luyện lại rồi đột nhiên bóng người nổ tan hóa thành một cơn gió.
Vi phong… Khinh phong… Đại phong… Cuồng phong… Cụ phong…
Tựa như cả thân thể Sở Mộ đang bị vô số hình thái của gió vây quanh, cả thế giới như tràn ngập gió, chỉ có màu xanh của gió đang gào thét.
– Như thế nào là Phong?
– Vi phong khinh phong đại phong cuồng phong cụ phong đều là “Phong”, các loại “Phong” cấu thành một hải dương, một thế giới chỉ có “Phong”
– Phong, vô hình vô tướng, vô biên vô hạn, không chỗ nào không có, không kẽ hở nào không lọt.
(DG: đoạn này đọc cảm giác “phê” như hồi nghiện Nhiếp Phong)
Hai mắt Sở Mộ mở lớn, tựa như đáy mắt có từng cơn gió nhẹ thổi qua, hắn tiện tay sử kiếm, kiếm đi mang theo gió, lại một kiếm đâm ra không thấy bóng kiếm chỉ thấy gió thổi đến. Sở Mộ cảm thấy dường như mình hiểu ra cái gì, chút ảo diệu này nhất định liên quan đến Phong
Thanh Phong Tuyệt Sát!!!
Tâm ý vừa động, Sở Mộ lại xuất kiếm, chỉ thấy trên thân kiếm tản mát từng đạo ánh sáng màu xanh nhạt rồi đột nhiên như tạo thành một cơn cuồng phong hội tụ về đầu mũi kiếm, một đạo phong nhận dài nửa mét phá không vọt ra tạo thành một vết sâu dài nửa thước trên vách núi.
Một kiếm này vậy mà có uy lực mạnh hơn nhiều lần trước.Đệ tử ngoại môn phân thành hai khu Nam Bắc nhưng nhà ăn thì chỉ có một chỗ.
Bất quá bên trong nhà ăn vẫn chia thành từng khu vực, phía Tây là khu vực của đệ tử ngụ ở khu Nam còn phía Đông nhà ăn là khu vực của đệ tử ngụ ở khu Bắc.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi Sở Mộ tiến về khu Bắc ngồi an ổn ăn cơm ở nhà ăn, thư thái hưởng thụ mỹ thực.
Từ trong trí nhớ Sở Mộ biết rằng trước đây “hắn” ngồi ở sườn Đông rất hâm mộ những người ngồi ở sườn Tây mà hiện tại hắn đã ngồi ở sườn Tây chỉ là có một số việc không còn như lúc trước nữa.
– Quả nhiên đồ ăn ở sườn Đông ngon hơn hẳn sườn Tây.
Sở Mộ vừa ăn vừa nghĩ.
Trí nhớ nguyên chủ nhân cho hắn biết đồ ăn của đệ tử sườn Tây đều là những đồ ăn bình thường, cũng chỉ có thể gọi là đủ no mà thôi còn đồ ăn ở sương Đông lại được chế biến nấu nướng tỉ mỉ, dù là nguyên liệu để nấu hay là hương vị lẫn bổ dưỡng đều hơn hẳn khu sường Tây đã vậy lại có chút tác dụng tẩm bổ thân thể, có thể bổ sung tiêu hao mỗi ngày tu luyện.
Có thể liệt kê ngay ra vài món: Chân gấu chưng mật ong, súp hổ cốt sâm núi…
Về mặt hương vị hoàn toàn không thua kém tay nghề đầu bếp khách sạn 5 sao ở Địa Cầu, từ điểm này có thể thấy được Thanh Phong kiếm phái đối đãi với đệ tử đạt đến kiếm khí cảnh tứ đoạn có bước nhảy vọt.
Điều đó cũng dễ hiểu vì chỉ cần bất luận kẻ nào nguyện ý tu luyện cũng có thể tu luyện đến kiếm khí cảnh tam đoạn nhưng cũng không ai cũng có thể luyện đến kiếm khí cảnh tứ đoạn. Một gã kiếm giả chỉ có tu luyện đến tứ đoạn mới xem như chạm đến da lông kiếm giả, miễn cưỡng có tư cách xưng hô là Thượng Kiếm Giả.
Hôm nay chính là ngày thứ mười lăm kể từ ngày Tiêu Tiên Phong làm ván cược cũng là ngày thứ mười chín Sở Mộ tiến vào khu Bắc.
Trong mười chín ngày qua thực lực của hắn đột nhiên tăng mạnh, hiện tại Phi Vân kiếm thuật đại thành, Thanh Phong kiếm thuật đại thành, bản thân mơ hồ cảm giác chạm đến một cấp độ huyền diệu hơn nữa, có quan hệ với Phong chi ý cảnh. Chỉ một chút chạm vào đó thôi đã khiến uy lực Thanh Phong kiếm thuật tăng lên gấp đôi, hiện tại Sở Mộ tự tin bằng vào thực lực bản thân có thể đả bại đệ tử ngoại môn kiếm khí cảnh lục đoạn, về phần thất đoạn chênh lệch quá lớn Sở Mộ cũng không có cách nào phỏng đoạn, nhưng hắn có thể khẳng định một điểm dù là đệ tử nội môn kiếm khí cảnh thất đoạn đỡ một chiêu Thanh Phong Tuyệt Sát toàn lực của hắn không chết cũng trọng thương.
Đôi lúc tu luyện cũng nên biết đủ, cảm ngộ hôm nay khiến Sở Mộ chỉ tu luyện có nửa buổi liền nghỉ nên mới về đây ăn cơm.
– Đả thương Vương Trường Vương Nghĩa, cắt đứt gân tay Vương Lỗi, những việc đó tựa hồ cao tầng kiếm phái không có bất kỳ động tĩnh nào, không biết là việc đó còn chưa trái với môn quy hay là còn có nguyên nhân khác? Còn có Vương Phong nữa, hình như còn chưa quay về kiếm phái.
Vừa ăn Sở Mộ vừa suy nghĩ đột nhiên nhớ đến việc Vương Lỗi liền nghi hoặc:
– Bất kể như thế nào, không có phản ứng gì là tốt nhất, giảm bớt rất nhiều phiền toái, chiều nay đi gặp Tiêu Tiên Phong. Nếu thắng ta có thể đến Kiếm Các cống hiến Thanh Phong Liễu Loạn cho kiếm phái từ đó đạt được điểm cống hiến, dùng điểm cống hiến để đổi lấy đan dược tăng lên tu vi kiếm khí rồi ra ngoài rèn luyện lịch lãm. Nếu thua thì phải xem điều kiện của Tiêu Tiên Phong là gì rồi mới tính tiếp được. Tuy nhiên ta không có khả năng thua!
Nếu như trước khi chưa ngộ ra điểm huyền diệu của Phong chi ý cảnh hắn còn chưa dám khẳng định thế nhưng dù chỉ mới sờ được chút da lông Phong chi ý cảnh hắn có tự tin mười phần.
Chương 14: Sở Mộ, Lăn Ra Đây Nhận Lấy Cái Chết
– Sở Mộ, lăn ra đây nhận lấy cái chết!
Đột nhiên một âm thanh tràn ngập sát khí vang vọng khắp nhà ăn giống như tiếng sấm rền rĩ liên miên.
Sở Mộ ngẩng đầu nhìn thoáng một chút rồi cũng không thèm để ý thêm từ từ đút miếng chân gấu bỏ vào mồm nhấm nháp.
– Không biết kẻ nào dám hô Sở Mộ ra nhận lấy cái chết, chẳng lẽ hắn không biết hiện tại Sở Mộ được xưng là kiếm thuật đệ nhất đệ tử ngoại môn hay sao?
Một gã đệ tử ngoại môn thấp giọng nghị luận.
– Ai biết được.
Lúc này một đạo nhân ảnh vội vàng chạy vào nhà ăn lao về phía Sở Mộ mang theo vẻ mặt tràn ngập lo lắng. Hắn chính là Triệu Thiết Mộc.
– Sở Mộ, nhanh chóng rời đi theo cửa sau, Vương Phong đã trở lại đang đi tìm ngươi.
Triệu Thiết Mộc lao về phía Sở Mộ rồi vội vàng hô.
– Vương Phong trở lại.
Sở Mộ cảm giác như gánh nặng được giải khai, sự việc nên đến cuối cùng cũng phải đến, hắn đặt đũa xuống tay nắm kiếm đi về phía cửa chính nhà ăn.
– Sở Mộ, cửa sau ở phía kia, nhanh rời khỏi đây đi.
Triệu Thiết Mộc nhìn hướng Sở Mộ đi liền vội vàng nhắc nhở rồi đứng chắn trước mặt.
– Triệu huynh, một gã kiếm giả phải có phong mang.
Sở Mộ bước một bước thế nhưng đã xuyên qua Triệu Thiết Mộc đang chặn đường, đồng thời hắn nói:
– Dù gãy vẫn bất khuất, dù đoạn cũng không khom mình, bất khuất không gục ngã, không sợ hãi, không do dự, không lo ngại dù gặp bất kỳ trở ngại nào đi nữa. Tin tưởng kiếm trong tay, chỉ dựa vào kiếm trong tay liền có thể vượt qua mọi chông gai, dùng kiếm đạo đạp vào thần đàn.
Lời nói đó truyền vào trong tai Triệu Thiết Mộc khiến hắn đột nhiên giật mình, hồi lâu sau thân thể vẫn như pho tượng không nhúc nhích.
Những lời này đều là những suy nghĩ trong lòng Sở Mộ, là khắc họa của một Sở Mộ trên Địa Cầu một vị đại sư kiếm thuật trẻ tuổi nhất, và đó cũng là chấp niệm không cam lòng sâu trong linh hồn của Sở Mộ đại lục Cổ Kiếm, từ đó liên tục chuyển hóa trở thành lý giải về kiếm của Sở Mộ, là lĩnh ngộ kiếm thuật của hắn.
Nếu như không phải mấy lần Triệu Thiết Mộc có ý ngăn cản khiến hắn chùn bước Sở Mộ cũng không nói ra lời này và khi nói ra nội tâm Sở Mộ càng trở nên kiên định, bộ pháp càng trở nên vững vàng, thân hình càng thẳng tắp, tựa như lúc này Sở Mộ đã có kiếm khí thế thuộc về bản thân.
– Lần náy Sở Mộ chết chắc.
– Đúng vậy a, sư huynh Vương Phong có tu vi kiếm khí cảnh bát đoạn, một môn Tấn Lôi Kiếm Thuật nổi tiếng tông môn.
– Không biết tại sao ta nhìn thấy Sở Mộ không có chút nào sợ hãi ngược lại ta cảm giác hắn phi thường kiên định, thậm chí lại còn chờ mong được chiến cùng Vương Phong.- Bất kể thế nào lần này hắn chết chắc rồi, đi, chúng ta đi xem náo nhiệt.
Sở Mộ từ từ bước về phá cửa nhà ăn không chút do dự cất bước đi ra ngoài, phảng phất như hắn đang đi về phía ánh sáng đại đạo đi đến thông đạo bỉ ngạn kiếm đạo.
Mỗi một bước tiến về phía trước nội tâm Sở Mộ càng trở nên kiên định một phần, chỉ mấy bước chân nhưng tựa như hắn lại có lĩnh ngộ, thế nhưng lại không có cách nào nắm bắt, chỉ là loại cảm giác đó khiến cảm thấy dường như hắn có sự cộng minh từ tinh cương kiếm trong tay, từ đó tạo ra một loại khí thế đặc biệt.
Vừa bước ra cửa Sở Mộ đã chú ý đến một người bởi vì khí tức trên thân người này đậm đặc phi thường hơn nữa 10m xung quanh người này không có bất kỳ một ai khác, tất cả đều tránh xa.
Người này chính là Vương Phong, thân hình cũng ở mức bình thường không cao không thấp, mặc thanh sắc trường sam, đôi mắt ẩn chứa lửa giận như muốn bức thẳng về phía đối phương, toàn thân ẩn chứa một cỗ chấn động Lôi Đình Chi Nộ.
Vương Phong vừa mới về đến Thanh Phong kiếm phái liền đã rõ những chuyện phát sinh trên đám người Vương Lỗi, hắn không cần hỏi lý do mà chỉ hỏi ai làm, vậy là đủ.
Khi hắn biết hung thủ chủ là một tên kiếm khí cảnh tứ đoạn mới nhập môn gần một tháng thì đầu tiên là kinh ngạc rồi chuyển sang giận dữ, sát ý sôi trào cũng bất chấp việc nghỉ ngơi lao thẳng đến khu vực đệ tử ngoại môn mà bình thường hắn không thèm ngó đến.
Tuy hắn có rất nhiều thủ đoạn có thể đùa chơi chết Sở Mộ thế nhưng hiện tại hắn cần tự mình động thủ nếu không khó dập tắt được lửa giận.
Khi Vương Phong nhìn thấy Sở Mộ bước ra từ trong nhà ăn hắn lại không phát hiện bất kỳ chút sợ hãi nào trên khuôn mặt Sở Mộ, trong ánh mắt hắn tràn ngập bình tĩnh. Không những không e ngại mà trái lại trên người Sở Mộ tựa hồ có một loại đại thế ngưng tụ, cổ đại thế này khiến cho Vương Phong cảm thấy không thoải mái.
– Tốt, quả nhiên có chút bổn sự, khó trách có thể cắt đứt gân tay Vương Lỗi.
Vương Lỗi mở miệng, thanh âm giống như sấm rền nổ vang ngay bên tai mỗi người, khiến cho đám đệ tử ngoại môn xung quanh cảm thấy lỗ tai ông ông, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.
– Gieo gió gặt bão.
Vương Phong bước về phía trước, mỗi bước trôi qua khí thế trên người Vương Phong lại càng tăng lên, càng phát mãnh liệt khiến người khác khó thở.
– Tốt, quả nhiên không thiếu can đảm thế nhưng chắc ngươi cũng đã biết đệ tử nội môn chém giết đệ tử ngoại môn cũng chỉ chịu trừng phạt rất nhỏ mà thôi.
Sắc mặt Vương Phong dữ tợn, đáy mắt xuất hiện từng vòng âm u, lúc hắn ra ngoài rèn luyện lịch lãm chém giết hung thú thích nhất là chọc giận hung thú rồi từng bước chấn thương khiến hung thú cảm thấy dần tuyệt vọng rồi mới kết liễu.
– Muốn giết ta, phải xem ngươi có bổn sự đó không đã.
Sở Mộ nói, áp lực về phía hắn càng ngày càng lớn, khí tức từ Vương Phong toát ra như cuồng phong vô hình đập vào mặt, khi Vương Phong cách Sở Mộ 8m liền dừng lại vì khoảng cách này đã đến cực hạn nếu đến gần thêm nữa sẽ ảnh hưởng đến kiếm thuật.
– Hắc hắc hắc hắc quả nhiên rất gan dạ, ngươi yên tâm ta sẽ không để ngươi chết nhanh chóng mà sẽ từ từ lưu lại trên người ngươi 32 đạo vết thương cho ngươi nhận thức một chút nỗi đau mà bọn Vương Trường Vương Nghĩa đang phải gánh chịu, rồi tiếp theo là cắt hết gân tay gân chân của ngươi biến ngươi thành kẻ tàn phế để cảm thụ dày vò mà Vương Lỗi đang chịu, cuối cùng ta mới đâm thẳng kiếm vào trái tim ngươi kết thúc tính mạng tôm tép của ngươi.
Khuôn mặt Vương Phong càng trở nên dữ tợn tựa như là ác ma, ánh mắt lộ ra hung quang hung tàn, âm thanh vặn vẹo như quỷ khát máu, hắn càng nói càng khiến cho nhóm đệ tử đang quan khá không nhịn được lùi về phía sau mấy bước.
Sở Mộ cũng không hề sợ hãi, hắn rút tinh cương kiếm, tay phải cầm kiếm chỉ xéo xuống mặt đất, ánh mắt như lợi kiếm hết sức chăm chú bức thẳng về phía Vương Phong. Mỗi một khối cơ bắp toàn thân đều động, Thanh Phong Tuyệt Sát chuẩn bị bên trong, sau khi lĩnh ngộ được một chút Phong chi ý cảnh khi Sở Mộ vận thế không khí quanh thân hắn có chút luật động phảng phất như tạo ra gió vậy.
Đây là lần đầu tiên ở đại lúc Cổ Kiếm Sở Mộ chăm chú nhìn đối thủ đến mức này, tinh khí thần hợp nhất, hắn tin tưởng một kiếm này sẽ siêu việt cực hạn.