Chương 19: Ta Ở Nội Môn Chờ Ngươi
Sở Mộ âm thầm nghĩ tới:
– Bất quá, trưởng lão Chấp pháp một thân chính khí, có lẽ không phụ lòng hai chữ công chính.
Một thời gian ngắn về sau, Lục Tuyết phản hồi, đồng thời còn có ba người Vương Phong, Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan. Vương Phong ánh mắt dừng một cái trên mặt Sở Mộ, tàn nhẫn oán độc, mà Tiêu Thiên Phong chỉ hơi hơi gật gật đầu, Nghiêm Khoan thì là đối với Sở Mộ cười cười.
– Bái kiến trưởng lão Chấp pháp.
Ba người ngay ngắn hướng trưởng lão Chấp pháp hành lễ.
– Tiêu Thiên Phong, Nghiêm Khoan, hai người các ngươi có bằng lòng hay không vì đệ tử ngoại môn Sở Mộ làm chứng?
Trưởng lão Chấp pháp hỏi.
– Đệ tử nguyện ý.
Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan không có nói dối, lại để cho Sở Mộ có chút cảm động.
– Đệ tử ngoại môn Sở Mộ cùng Vương Trường Vương Nghĩa Vương Lỗi xung đột, ngày đó các ngươi có thể tận mắt nhìn thấy. Nếu có tận mắt nhìn thấy, nói rõ chi tiết.
Trưởng lão Chấp pháp nói.
Lời nói Tiêu Thiên Phong không nhiều lắm, vài câu tỏ rõ, mà Nghiêm Khoan lời nói khá nhiều nhưng nói được sinh động giống như tình cảnh ngày đó lại hiện ra. Trên trán Vương Phong gân xanh lồi ra, nhưng lại không thể nhảy lên, không chỉ có oán hận Sở Mộ, càng là hận Tiêu Thiên Phong cùng Nghiêm Khoan.
Thời điểm lúc này, Ngôn Lăng trở lại, tiến đến.
– Bẩm trưởng lão, trải qua đệ tử điều tra nghe ngóng, sự thật cùng lời đệ tử ngoại môn Sở Mộ nhất trí.
Ngôn Lăng nói.
– Đã tra ra manh mối, bản trưởng lão làm ra phán quyết.
Ánh mắt trưởng lão Chấp pháp nhìn Vương Phong cùng Sở Mộ.
– Đệ tử ngoại môn Vương Lỗi, làm nhiều việc ác, đệ tử ngoại môn Vương Trường Vương Nghĩa ỷ thế hiếp người, bị thương bị phế, gieo gió gặt bão. Từ nay về sau trục xuất ba người bọn họ khỏi bổn phái. Đệ tử nội môn Vương Phong….
Trong lòng Vương Phong thầm hận, gặp ánh mắt trưởng lão Chấp pháp rơi vào trên người hắn, liền vội cúi đầu chắp tay:
– Có đệ tử.
– Ngươi thân là huynh trưởng Vương Lỗi, thân là nội môn sư huynh, quản giáo không nghiêm, càng không có làm gương tốt, bản trưởng lão phạt ngươi đến Lệ Phong Nhai suy nghĩ qua ba ngày, ngươi có phục không.
Trưởng lão Chấp pháp nói.
– Đệ tử phục.
Hàm răng Vương Phong đều muốn cắn nát, ống tay áo che lấp gân xanh cánh tay nhô lên.
– Đệ tử ngoại môn Sở Mộ, ra tay quá nặng, nhưng niệm tình ngươi vì tự bảo vệ mình, lần này không trừng phạt ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, không được ỷ thế hiếp người không được cầm cường lăng yếu, nếu không bản trưởng lão biết rõ nhẹ thì Lệ Phong Nhai suy nghĩ qua, nặng thì trục xuất bổn phái, có thể nhớ kỹ!
Trưởng lão Chấp pháp nói.
– Đệ tử ghi nhớ.
Sở Mộ nói.
– Tốt, phán quyết xong, các ngươi thối lui xuống.
Trưởng lão Chấp pháp hạ lệnh trục khách.
Mọi người lần nữa chắp tay hành lễ, liên tục rời khỏi Chấp Pháp đường.
– Sở Mộ…..
Vương Phong cắn răng nói.
Vương Lỗi và Vương Trường Vương Nghĩa bị trục xuất kiếm phái, đây là sự tình trong dự liệu, Vương Phong cũng không có cảm thấy khổ sở, dù sao Vương Trường Vương Nghĩa chỉ là chó săn, không được hắn coi trọng. Mà Vương Lỗi gân tay bị, trừ phi có thiên tài dị bảo nếu không về sau không cách nào luyện kiếm, ở lại bên trong kiếm phái trừ bị cười nhạo không có bất kỳ chỗ tốt nào, còn không bằng ly khai.
Vương Phong minh bạch điểm này, cho nên mới có thể đem việc này náo đến Chấp Pháp đường. Mục đích của hắn muốn cho Sở Mộ bị một ít trừng phạt, nếu không nội tâm của hắn nghẹn lấy một ngụm ác khí, phát tiết không đi ra, khó chịu dị thường.Không nghĩ tới, cuối cùng trưởng lão Chấp pháp phán quyết kêu hắn tới Lệ Phong Nhai suy nghĩ qua ba ngày, mà Sở Mộ chỉ là bị cảnh cáo thoáng một phát, không có bất kỳ trừng phạt. Điều này so với kết quả mà Vương Phong muốn hoàn toàn bất đồng. Vương Phong lập tức có loại cảm giác biệt khuất ăn trộm gà bất thành còn mất nắm gạo, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa nhổ ra, không thể không cưỡng ép ngăn chặn.
– Sở Mộ, hi vọng ngươi mau chóng tăng tu vi lên, đạt tới Kiếm Khí Cảnh thất đoạn gia nhập nội môn. Đến lúc đó, chính là tử kỳ của ngươi.
Ánh mắt Vương Phong oán độc, ngữ khí tàn nhẫn gầm nhẹ nói đối với Sở Mộ. Hắn cố nén xúc động ra tay chém giết Sở Mộ, quay người bước nhanh rời đi, đồng thời còn đảo qua Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan, mang theo địch ý nồng đậm.
– Đa tạ hai vị sư huynh.
Sở Mộ không để ý đến Vương Phong kêu gào và uy hiếp, hướng về phía Tiêu Thiên Phong và Nghiêm Khoan chắp chắp tay, mỉm cười nói.
– Tiện tay mà thôi, lần này mượn Chấp Pháp đường trừng phạt ngươi không thành, Vương Phong nhất định càng hận ngươi.
Tiêu Thiên Phong nói:
– Bất quá, chỉ cần cường đại hơn, hết thảy âm mưu quỷ dị đều là phí công.
– Sở sư đệ, ta cho ngươi một đề nghị, trừ phi ngươi có đầy đủ nắm chắc đối kháng Vương Phong, nếu không không nên đơn giản trở thành đệ tử nội môn.
Nghiêm Khoan sắc mặt ngưng trọng nói ra:
– Đệ tử nội môn giết chết đệ tử ngoại môn, sẽ phải chịu một ít trừng phạt. Mà bây giờ náo đến Chấp Pháp đường, một khi Vương Phong giết chết ngươi, tựu không chỉ có là trừng phạt rất nhỏ. Cho nên, hắn không dám động tay. Nhưng một khi sư đệ ngươi trở thành đệ tử nội môn, đến lúc đó Vương Phong có thể đối với ngươi đề ra sinh tử chiến, có thể danh chính ngôn thuận giết chết ngươi.
– Đa tạ sư huynh cáo tri.
Sở Mộ chắp chắp tay, nói.
– Ta tại Lăng Phong viện, Vương Phong tại Minh Lôi viện.
Tiêu Thiên Phong đột nhiên nói ra.
Sở Mộ nghe xong, lập tức minh bạch, đệ tử nội môn tựa hồ có phân biệt viện, Tiêu Thiên Phong và Vương Phong tương ứng viện bất đồng.
– Sư đệ, nhìn bộ dáng ngươi là ý định ra ngoài sao?
Ánh mắt Nghiêm Khoan đảo qua bao phục bên trên bả vai và ấm nước bên hông Sở Mộ, cười nói.
– Sư huynh hảo nhãn lực, ta đang muốn đi tạp vụ đường đăng ký với Hướng sư huynh.
Sở Mộ nói.
– Nếu như ngươi muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, ta đề nghị đi Bách Thú Cốc.
Tiêu Thiên Phong nói.
– Tiêu sư huynh nói đúng, ta cũng đề nghị đi Bách Thú Cốc.
Nghiêm Khoan cười cười nói:
– Bách Thú Cốc ở vào dưới núi Thanh Lan, là chọn lựa đầu tiên mà đệ tử bản kiếm phái đi lịch lãm rèn luyện. Trong Bách Thú Cốc có các loại hung thú, vận khí tốt còn có thể tìm được Linh Dược, gia tăng tu vi. Cái này cho ngươi, hi vọng đối với ngươi trợ giúp được chút ít.
Nói xong, Nghiêm Khoan từ trong lòng lấy ra một quyển sách hơi mỏng, bên trên có ghi: Thanh Phong kiếm phái bách thảo đồ giám.
Sở Mộ cũng không sĩ diện cãi láo, tiếp nhận cất kỹ:
– Đa tạ hai vị sư huynh.
– Lần này, ta cũng muốn ra ngoài lịch lãm rèn luyện, bất quá không phải Bách Thú Cốc, hi vọng sau khi trở về, ngươi có đầy đủ tu vi cùng ta chiến một trận.
Tiêu Thiên Phong nhìn thẳng Sở Mộ, ngữ khí như kiếm ẩn chứa một tia cuồng nhiệt lại để cho Nghiêm Khoan cảm thấy kinh ngạc.
– Ta cũng rất chờ mong.
Không hề nhượng bộ chút nào, đón ánh mắt Tiêu Thiên Phong, khóe miệng Sở Mộ mỉm cười, nói.
Tiêu Thiên Phong gật gật đầu, quay người rời đi.
– Sư đệ, có một điểm ngươi phải nhớ kỹ, núi Thanh Lan, trừ Thanh Phong kiếm phái chúng ta còn Thanh Lan kiếm phái và Thanh Thủy kiếm phái. Đệ tử bọn hắn lịch lãm rèn luyện cũng là Bách Thú Cốc.
Chương 20: Trảm Hung Thú Tôi Luyện Kiếm Thuật
Nghiêm Khoan đột nhiên nhớ tới bàn giao, nhắn nhủ nói:
– Thanh Thủy Kiếm phái thực lực chỉnh thể không sai biệt lắm so với Thanh Phong kiếm phái chúng ta, mà Thanh Lan kiếm phái thực lực chỉnh thể đứng đầu ba phái. Hơn nữa, bọn hắn tự nhận là chính thống, đối với Thanh Phong kiếm phái chúng ta và Thanh Thủy kiếm phái rất có địch ý. Nếu như ngươi gặp được đệ tử Thanh Lan kiếm phái, nhớ kỹ, xa xa tránh đi. Mặt khác, cũng thường xuyên sẽ có một ít tán kiếm giả tiến vào Bách Thú Cốc mưu cầu sinh kế, bọn hắn sợ hãi tên tuổi kiếm phái chúng ta nhưng trong đó cũng có một ít thế hệ hung tàn xảo trá, sư đệ cần phải cẩn thận.
– Đa tạ sư huynh cáo tri, Sở Mộ vô cùng cảm kích.
– Ha ha, ta đối với ngươi ôm kỳ vọng có rất lớn, chờ ngươi báo đáp ta đây này.
Nghiêm Khoan cười to nói.
…..
Độ cao núi Thanh Lan so với mặt biển là khoảng 2000m, diện tích càng là khổng lồ, Thanh Phong kiếm phái ở vào lưng chừng một góc núi.
Một đạo thân ảnh màu xám bước đi như bay, linh hoạt tiêu sái, xuyên thẳng qua cỏ cây loạn thạch, không chút trở ngại vì địa hình hiểm ác.
Sau khi cáo biệt Nghiêm Khoan, Sở Mộ lập tức xuống núi, hướng phương hướng Bách Thú Cốc mà đi.
Ngay tại phía bắc núi Thanh Lan có một cái sơn cốc. Trong sơn cốc có rừng cây, dòng sông, vách đá, ….
Tu vi Sở Mộ đạt tới Kiếm Khí Cảnh ngũ đoạn, Toái Loạn Bộ và Tuỳ Phong Bãi Liễu thân pháp càng là đại thành lại để cho hắn tung trong cỏ cây loạn thạch không có độ khó gì. Hắn còn còn hai quyển đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh) Tiêu Thiên Phong cùng Nghiêm Khoan cho xem. Dựa vào trí nhớ siêu nhân, hắn nhớ kỹ nội dung bên trong.
Không lâu sau, Sở Mộ đi vào Bách Thú cốc.
Lối vào lá cây dây leo màu xanh quấn quanh bốn phía, niên đại đã lâu, mà ở lối vào bên cạnh một tấm bia đá cao hơn một mét dựng đứng. Tấm bia đá pha tạp thô ráp hơn nữa cong vẹo, bị dây leo quấn quanh, mơ hồ che mất hai chữ Bách Thú.
Thu hồi đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh), Sở Mộ liền đi nhanh vào cửa vào Bách Thú Cốc.
Cửa vào Bách Thú Cốc mặt đất bằng phẳng dễ đi, hiển nhiên do đi nhiều thành đường. Trên mặt đất còn có dấu chân, vẫn còn tương đối mới, nói rõ trước đó không lâu có người đã đi vào trong Bách Thú Cốc. Bất quá dựa theo lời Nghiêm Khoan, cửa vào Bách Thú Cốc, tổng cộng có ba cái. Đây là một cái gần Thanh Phong Kiếm Phái.
Nghe nói trong Bách Thú Cốc, tùy thời tùy ý đều có thể gặp được hung thú, bởi vậy vừa tiến vào Bách Thú Cốc liền đề cao cảnh giác, hết sức chăm chú, nhãn quan tứ phía tai nghe bát phương.
Ngẫu nhiên, có tiếng hô từ đằng xa truyền đến.
– Hi vọng ở chỗ này, ta có thể lần nữa tăng lên tu vi.
Sở Mộ lầm bầm lầu bầu nói một câu, bước nhanh đi về phía trước.
Trong Bách Thú Cốc, có từng rừng cây nối tiếp từng rừng cây hoặc cao hoặc thấp hoặc thô hoặc mảnh.- Bách thú đồ giám (sách hướng dẫn bằng tranh) có nói đây là hung nha lang, thuộc về hung thú cấp thấp, nhưng thực lực lại tương đương với kiếm giả Kiếm Khí Cảnh lục đoạn.
Sở Mộ rút kiếm, cùng một con sói cách xa nhau năm mét cao thấp tương đối:
– Lực lượng khí lực Hung thú, đều mạnh hơn nhân loại, nanh vuốt chúng càng là sắc bén cứng rắn, đơn giản có thể xé nát huyết nhục. Điểm này hung thú nếu so với nhân loại kiếm giả cường hoành hơn. Nhưng kiếm giả đã có lợi kiếm làm vũ khí, có kiếm thuật với thủ đoạn có thể chém giết hung thú.
Tứ chi Hung nha lang chạm đất, thân hình phủ phục, móng vuốt sắc bén cơ hồ cắm sâu vào trong nham thạch, hai mắt lập loè hào quang hung tàn, chăm chú nhìn Sở Mộ. Bốn cái răng nanh sắc nhọn lồi ra ngoài làm cho người ta có cảm giác rét lạnh.
Hung nha lang Trầm thấp rống lên một tiếng cuồn cuộn như tiếng sấm. Chỉ thấy thân thể hung nha lang có chút co rụt lại, như là áp súc đến cực hạn. Vèo một tiếng, một đạo bóng dáng màu xám bay nhào mà đến, mang theo ưu thế lao xuống, móng vuốt giơ lên lóe ra hàn mang lợi hại khiến cho kẻ địch hít thở không thông, rét lạnh làm lòng người vì sợ mà rung động.
Đồng tử Sở Mộ lập tức co rút lại, một bước nghiêng nghiêng đi phía trước bước ra, thân thể bỗng nhiên trở nên phiêu hốt giống như là cành liễu trong gió lắc lư bất định. Hung nha lang gầm nhẹ một tiếng, hai móng luân chuyển hư không liên tục trảo ra, vết trảo rét lạnh lợi hại đan vào thành một tấm lưới, bao phủ thân hình Sở Mộ.
– Tốc độ của ngươi nhanh hơn ta nhưng ta lại có thể nhìn ra được quỹ tích công kích của ngươi. Ngươi! Không cách nào đánh trúng ta được.
Sở Mộ thầm nói ra, bước chân mất trật tự, nhanh chóng chuyển dời tạo ra khoảng cách xuyên thẳng qua lưới móng vuốt đan xen vào nhau của hung nha lang. Thậm chí ngay cả góc áo đều không bị tổn thương chút nào.
Hắn không có xuất kiếm, chỉ là không ngừng né tránh, né tránh móng vuốt sắc bén hung nha lang công kích tới. Bởi vì hắn đang tôi luyện thân pháp và bộ pháp.
Cho dù bên trong kiếm phái, ngắn ngủn mấy ngày thời gian Sở Mộ liền luyện Toái Loạn Bộ và Tuỳ Phong Bãi Liễu đến đại thành. Sau này cũng bắt đầu đồng thời thi triển thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu và Toái Loạn Bộ đi ra, giúp nhau mài. Nhưng, đây chẳng qua là đang luyện tập.
Với tư cách có được danh xưng là đại sư kiếm thuật trẻ tuổi nhất, Sở Mộ biết rõ thành quả luyện tập chung quy chỉ là luyện tập. Chỉ có vận dụng đến trong thực chiến, mượn nhờ cuộc chiến sinh tử tiến hành tôi luyện mới có thể chính thức đại thành, bằng không thì hết thảy cũng chỉ là dừng lại giai đoạn đang luyện tập.
Cho nên hiện tại, hắn chính là mượn nhờ đầu hung nha lang này để tôi luyện bộ pháp cùng thân pháp, vận dụng trong thực chiến, hơn nữa tiến hành mài hợp.
Ngay từ đầu, thần kinh Sở Mộ căng cứng, vô cùng cảnh giác, sợ bị móng vuốt hung nha lang bắt trúng, nhất định là chịu lấy tổn thương. Bởi vậy Toái Loạn Bộ và thân pháp Tuỳ Phong Bãi Liễu có chút đông cứng. Trong lúc phối hợp với nhau có nhiều lần thiếu chút nữa phạm sai lầm.
Sau đó không ngừng né tránh, thần kinh căng cứng dần dần buông lỏng, bộ pháp và thân pháp càng ngày càng nhuần nhuyễn. Trong trong nội tâm Sở Mộ có một loại cảm giác hành vân lưu thủy thoải mái.
– NGAO…OOO.
Móng vuốt sắc bén liên tục công kích lại bị nhân loại trước mắt tránh đi, cũng không có đánh trúng dù chỉ một lần khiến cho hung nha lang nổi giận. Hai mắt hung tàn hiện lên, đột nhiên há mồm cắn, răng nanh sắc nhọn lồi ra càng thêm đáng sợ, một cổ tanh hôi đập vào mặt Sở Mộ.
Sở Mộ hơi kinh hãi, nhưng động tác không hề dừng lại, bước chân phá toái mà mất trật tự, thân thể lại lắc lư quỷ dị như cành liễu, tiến thối tự nhiên theo gió, tránh đi hung nha lang.
– Đến bây giờ, nhờ đầu hung nha lang này mà ta đã tôi luyện thân pháp bộ pháp đã đến cực hạn. Cũng nên tôi luyện kiếm thuật.
Đưa tay xuất kiếm, một vòng sáng bóng rét lạnh sáng như tuyết, giống như Thiên Ngoại mà đến đâm về hung nha lang. Hung nha lang cả kinh giơ trảo lên hung hăng vồ tới. Chỉ thấy kiếm quang nhoáng một cái khai mở lại để cho một trảo hung nha lang thất bại.