Chương 77: Bế Quan Nửa Tháng Phá Bát Đoạn
Thẳng giống như kiếm, sắc bén giống như kiếm, cứng cỏi giống như kiếm vậy, tiến thẳng không lùi, thân hình trở nên cao lớn vô hạn!
– Sở sư huynh đang tu luyện cái gì vậy?
Lý Vi không cách nào khống chế được thân thể của mình, run lên khe khẽ. Thậm chí hai tay hai chân giống như nhũn ra, gần như muốn quỳ xuống, thiếu chút nữa hít thở không thông. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch ra, vội vàng lui xuống cầu thang, chờ một lát, lại lui về tầng một, mới thở dốc từng hơi, dựa ở trên tường, toàn thân vô lực.
Bất tri bất giác, Sở Mộ đã lĩnh ngộ được được một chút da lông của kiếm thế.
. . .
– Thanh Lan Kiếm Phái càng lúc càng lớn lối.
Lăng Phong Chưởng Viện trầm ngâm, trong mắt có tia sáng kỳ dị lưu chuyển.
– Đúng vậy. Lúc đó, nếu không có Sở Mộ xuất hiện, chỉ sợ ba viện chúng ta cũng bị quét ngang, danh tiếng tổn thất lớn, càng trợ giúp cho Thanh Lan Kiếm Phái thêm kiêu ngạo ngang ngược.
Lâm trưởng lão trầm giọng nói. Thời điểm nói đến Sở Mộ lúc, thần thái trên mặt phấn chấn, cực kỳ thoả mãn. Chợt hắn lại cảm thấy có chút tiếc nuối. Thiên tài như vậy lại không có cách nào thu làm đệ tử, quả nhiên là một chuyện hối hận vô cùng.
– Hơn nữa, Diệu Nhật tên vô sỉ kia lại còn lộ liễu muốn đào đi Sở Mộ, tuyên bố ở trong vòng năm năm, sẽ bồi dưỡng Sở Mộ thành cao thủ hóa khí cảnh.
Lâm trưởng lão nghĩ tới đây, cảm thấy tức giận bất bình:
– Chưởng viện, theo ta thấy, chúng ta không bằng lấy ra một phần đan dược cho Sở Mộ, để tu vi của Sở Mộ mau chóng tăng lên.
– Một kiếm giả cường đại chân chính, tuy rằng cần một ít ngoại lực giúp đỡ, nhưng loại ngoại lực này vẫn phải do mình tranh thủ.
Lăng Phong Chưởng Viện bình tĩnh nói. Trừ hắn ra, không có người nào khác biết, Sở Mộ đã lĩnh ngộ ý cảnh của gió. Cũng không người nào biết, mức độ coi trọng của hắn đối với Sở Mộ.
Ngược lại không phải là Lăng Phong Chưởng Viện hiếm lạ những đan dược kia. Chủ yếu nhất chính là, Lăng Phong Chưởng Viện hi vọng Sở Mộ thông qua năng lực của mình, đi thu được. Đây là con đường mà mỗi kiếm giả ưu tú nhất định phải trải qua.
– Ừ, tu vi của Sở Mộ hiện tại là thất đoạn hậu kỳ. Có người nói hắn trấn thủ ở đài đấu kiếm đủ một tháng. Chắc hẳn, hắn đã có một viên Luyện Khí Hoàn cuối cùng. Sau khi dùng xong, hắn có thể đạt được thất đoạn đỉnh phong.
Lâm trưởng lão gật đầu, nói:
– Tiếp theo, hắn sẽ phải củng cố tu vi trước, lại chạy nước rút phá bát đoạn.
– Ừ, thoáng cái đột phá đến bát đoạn. Dựa vào trình độ kiếm thuật của hắn, đủ để đánh bại cửu đoạn sơ kỳ, hoàn toàn có thể chống lại cửu đoạn trung kỳ thậm chí hậu kỳ. Hắn đã có tư cách tham gia Thanh Phong Đấu Kiếm tổ chức vào mấy tháng sau.
Lăng Phong Chưởng Viện gật đầu, trên mặt lộ ra một thần sắc mong đợi.
– Đúng vậy. Nội môn ba viện, chẳng bao giờ bộc lộ tài năng ở trên Thanh Phong Đấu Kiếm. Lần này, phải trông cậy vào Sở Mộ.
Trong mắt Lâm trưởng lão càng lộ ra vẻ đặc biệt mong chờ.
. . .
Nhoáng lên, năm ngày trôi qua.
– Tu vi kiếm khí thất đoạn đỉnh phong. Ta đã hoàn toàn củng cố xong. Di chứng do dùng đan dược mang đến trên cơ bản cũng đã loại trừ. Bây giờ là thời gian bứt phá vào bát đoạn.
Ngồi ở trên ban công, trước mặt là mặt trời mới lên, Sở Mộ thở ra một hơi, bắn ra mấy mét, giống như kiếm vậy.
Ngày thứ sáu. . . kiếm khí thất đoạn đỉnh phong vận chuyển ở trong người đại chu thiên, bắt đầu nhảy vào một kinh mạch hoàn toàn mới, thoáng chốc đã đả thông kinh mạch này.
Sau khi đả thông này kinh mạch, tu vi kiếm khí cũng có thể đột phá đến bát đoạn.
Ngày thứ bảy. . . Kinh mạch đả thông một phần ba.
Ngày thứ tám. . . Kinh mạch đả thông một phần hai.
Ngày thứ chín. . . Kinh mạch đả thông ba phần năm.
Ngày thứ mười. . . Ngày thứ mười một. . .
Sau một ngày, hiệu suất đả thông càng ngày càng thấp. Độ khó cũng càng lúc càng cao.
Hai mắt Sở Mộ nhắm nghiền, ngưng thần, hết sức chăm chú. Trong lòng không có bất kỳ ý tưởng gì khác, chỉ không ngừng khống chế kiếm khí, lần lượt trùng kích. Thất bại, lại trùng kích. . . tuần hoàn nhiều lần như vậy.
Ngày thứ mười hai. . . Ngày thứ mười ba. . . Ngày thứ mười bốn. . . Ngày thứ mười lăm. . .
– Chỉ còn lại có một chút bế tắc. Cố gắng lấy lại tinh thần, phá tan ngăn cản cuối cùng.
Sở Mộ vận chuyển kiếm khí ba đại chu thiên, sau khi ép thế phát động kình lực, lấy tinh thần, giống như dòng nước lũ phá tan sườn núi vậy, hoặc như là sấm sét xé rách bầu trời, Sở Mộ đều cảm giác được kiếm khí cường đại ở trong kinh mạch này trùng kích, mơ hồ đau đớn.
– Phá!
Giống như tiếng sấm sét nổ vang, Sở Mộ chỉ cảm thấy kinh mạch dường như nổ nát vụn, đau nhức vô cùng. Một giây sau, lại bị một cảm giác sung sướng giống như nước thủy triều nhấn chìm. Kiếm khí vận chuyển không tự chủ được lại tăng nhanh, cọ rửa, phát ra âm thanh giống như sông dài cuồn cuộn vậy.
Kiếm khí bát đoạn, đã đạt được!
Vẫn là bóng tối trước bình mình, trời lạnh lẽo hơn trước kia. Cây cỏ bên hồ nước, sau tảng đá kết một tầng sương trắng mỏng manh. Lúc này, trời đã vào đầu mùa đông.
Không khí vô cùng tươi mát, còn có một chút lạnh lẽo. Sở Mộ hít sâu một hơi. Hơi lạnh như băng từ mũi tiến thẳng vào phổi. Hắn cảm thấy tinh thần phấn chấn, vô cùng tỉnh táo.
Đi tới trong sân thượng, giãn gân giãn cốt, tiếp đó ngồi xếp bằng xuống, Sở Mộ bắt đầu một ngày tu luyện mới.
Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết!
Kiếm khí vận chuyển, nhất thời, giống như một con sông chảy, vận hành ở trong kinh mạch, so với ngày hôm qua lại càng nhiều hơn.
Kiếm khí của kiếm khí cảnh bát đoạn, so với thất đoạn đã xuất hiện nhiều hơn gấp đôi, độ tinh thuần cũng hơn gấp đôi. Chủ yếu nhất là, kiếm khí cảnh bát đoạn có thể phóng kiếm khí ra ngoài mười thước xa. Mặt khác, Trung Nguyên Kiếm Khí Quyết cũng luyện đến tầng thứ tư.
Sau khi vận chuyển xong hai mươi bốn đại chu thiên, tu vi của Sở Mộ lại được củng cố. Hắn tiện tay chỉ ra một cái.
Vèo một tiếng đầy sắc bén. Một đạo kiếm khí màu trắng nhạt phá không bắn nhanh, trong chớp mắt trực tiếp xuyên qua mười thước, mới tiêu tan.
– Kiếm khí bát đoạn phóng ra ngoài, cùng ngoại kiếm khí có hiệu quả tốt như nhau. Sau này, ta có thể đem ngoại kiếm khí vào trong đó, khiến người ta khó có thể cảm thấy được.
Sở Mộ lẩm bẩm nói:
– Chờ sau khi tu luyện xong bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ hai, trước luyện kiếm thuật, lại củng cố tu vi kiếm khí vài ngày, mới tiếp tục đi tới đài đấu kiếm.
Trải qua một tháng khổ luyện, phạm vi khống chế ngoại kiếm khí của Sở Mộ đã đạt được bốn thước. Tu luyện bí pháp kiếm khí hộ thể càng có hiệu quả hơn.
Ngoại kiếm khí ở dưới sự khống chế của Sở Mộ, nhanh chóng lưu chuyển ở trên da, giống như một dòng suối vô hình nhìn không thấy, hết lần này tới lần khác rèn luyện, làm cho kiếm khí hộ thể vô hình càng lúc càng mạnh.
Luyện lại luyện. Đột nhiên, ngoại kiếm khí không bị khống chế tăng nhanh sự lưu chuyển. Sau mấy lần dừng lại, tự nhiên tiêu tan.
Chương 78: Nhớ Trở Về Trong Vòng Ba Tháng
– Tầng thứ hai đã luyện thành rồi sao?
Sở Mộ có chút kinh ngạc, cẩn thận cảm thụ một chút. Bí pháp kiếm khí hộ thể tầng thứ hai, quả thực luyện thành.
– Tốt. Không uổng công ta khổ luyện hơn một tháng, cuối cùng đã luyện thành.
Khóe miệng Sở Mộ cong lên, lộ ra ý cười:
– Tầng thứ nhất, có thể ngăn cản tinh cương kiếm sắc bén. Tầng thứ hai, có thể ngăn cản Bách Luyện Kiếm sắc bén. Để ta thử xem.
Rút kiếm, nhẹ nhàng cắt xuống cánh tay. Sở Mộ chỉ cảm thấy có chút khó hiểu. Chỗ bị cắt hình như có một vài vết tích màu trắng xuất hiện, lại rất nhanh liền biến mất.
– Tốt. Tầng thứ hai có thể ngăn cản công kích của Bách Luyện Kiếm. Để ta thử xem có thể ngăn cản được kiếm khí bát đoạn phóng ra ngoài hay không?
Nói xong, trên ngón tay Sở Mộ xuất hiện một luồng kiếm khí mỏng manh. Hắn hướng về phía cánh tay của mình, bắn ra.
Xì.
Một tiếng động khẽ phát ra. Kiếm khí tiêu tan. Trên cánh tay không có tổn hao gì.
Nhưng Sở Mộ có thể cảm giác được rõ ràng, ở chỗ bị kiếm khí bắn trúng, trong nháy mắt kiếm khí hộ thể trở nên tán loạn. Nhưng rất nhanh, chúng hấp thu từ xung quanh lưu chuyển đến, một lần nữa lại được bổ sung.
– Đáng tiếc, không có công pháp tiếp sau.
Sở Mộ thầm nghĩ một tiếng, có chút tiếc hận:
– Tuy rằng lấy trình độ kiếm thuật và thân pháp của ta, bình thường sẽ không để cho kẻ địch công kích được. Nhưng có vài thời điểm, vẫn có thể phát huy tác dụng to lớn.
Mặt trời mọc lên. Một ánh sáng đỏ sẫm chiếu vào phía trên hồ nước, tản ra ánh sáng tuyệt đẹp.
Sở Mộ cầm kiếm đi xuống tầng, không ngờ phát hiện Lý Vi thật kỳ lạ, sáng sớm đang luyện kiếm.
– Sư huynh, chào buổi sáng.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Vi lấm tấm mồ hôi, dưới ánh mặt trời chiếu xuống. Khi nhìn thấy Sở Mộ, nàng vội vàng thu kiếm chào hỏi. Đối mặt với ánh sáng mặt trời, cảm giác tinh thần phấn chấn và trong lành khiến ánh mắt Sở Mộ sáng lên, lộ ra một ý cười, gật đầu.
Sau khi chỉ điểm cho Lý Vi vài câu, Sở Mộ đi tới kiếm đài của Lăng Phong. Hắn phát hiện hắn cũng không phải là người đầu tiên đến đây. Trên kiếm đài đã có chừng ba mươi đệ tử đang luyện kiếm thuật. Lục tục còn có người chạy tới.
Tuy rằng muộn hơn so với thường ngày một chút, nhưng phải nói rằng, bầu không khí luyện kiếm của các đệ tử Lăng Phong Viện, tốt vô cùng.
– Sở sư huynh, chào buổi sáng!
Những đệ tử đang luyện kiếm vừa nhìn thấy Sở Mộ đi tới, vội vàng dừng luyện kiếm, giống như đã từng luyện qua, đồng thời hướng về phía Sở Mộ làm kiếm lễ, lớn tiếng hô to, khiến Sở Mộ bị dọa giật mình.
– Các vị, chào buổi sáng.
Sở Mộ dùng kiếm lễ đáp lại.
– Sở sư huynh thật có phong độ. Hoàn toàn không bởi vì kiếm thuật vô cùng cao minh mà cuồng ngạo.
– Đúng vậy. Có vài người, kiếm thuật lợi hại một chút, mũi liền hướng lên trời. Người như thế lợi hại hơn nữa, cũng không cách nào so sánh được với Sở sư huynh.
Nếu như nói Sở Mộ trước kia khiến người ta kính nể kiếm thuật của hắn, như vậy Sở Mộ hiện tại càng làm cho người ta tôn kính về tính tình của hắn.
Luyện kiếm không bao lâu, có một gã chấp sự đến kiếm đài, nói cho Sở Mộ biết, chưởng viện cho mời.
– Chưởng viện tìm Sở sư huynh làm gì?
– Nói không chừng là nhìn trúng thiên phú của Sở sư huynh, muốn nhận Sở sư huynh làm đệ tử.
– Không biết. Dù sao ta cảm thấy, khẳng định không phải là chuyện gì xấu.
. . .
– Không tệ. Tu vi kiếm khí đạt được bát đoạn.
Nhìn thấy Sở Mộ, trong mắt Lăng Phong Chưởng Viện lóe lên một tia sáng màu xanh, vỗ tay cười nói:
– Phong Chi Ý Cảnh thế nào? Có tăng lên hay không?
– Hai thành.
Sau khi Sở Mộ làm kiếm lễ, nói.
– Hai thành!
Chưởng viện đầu tiên là kinh hãi, tiếp theo hai mắt sáng ngời. Anh mắt kia, giống như nhìn thấy trân bảo hiếm thấy. Ánh mắt kia sắc bén dường như muốn nhìn thấu Sở Mộ, khiến Sở Mộ cảm thấy da đầu tê dại:
– Được. . . Được. . . Được. Chưa tới mười năm, ngươi ở trên phương diện ý cảnh về phong sẽ lĩnh ngộ vượt qua cả ta.
Giọng nói của Lăng Phong Chưởng Viện đã có chút kích động. Hai thành Phong Chi Ý Cảnh, Sở Mộ mới mười sáu tuổi thôi đấy.
Thời điểm mười sáu tuổi, hắn đang làm gì? Lăng Phong Chưởng Viện không khỏi suy nghĩ một chút. Thời điểm mười sáu tuổi, hắn dường như vẫn chỉ là một đệ tử Lăng Phong Viện mới vừa tiến vào bát đoạn, Phong Chi Ý Cảnh gì đó còn hoàn toàn không hiểu.
Trong lúc nhất thời, Lăng Phong Chưởng Viện cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Cùng là thời điểm mười sáu tuổi, chênh lệch lại lớn như vậy.
Hơn nữa, Lăng Phong Chưởng Viện tuy rằng đề cử Sở Mộ đi Lệ Phong Nhai lĩnh ngộ ý cảnh, nhưng chỉ là khả năng mà thôi. Bởi vì hoàn cảnh Lệ Phong Nhai, các loại gió vẫn biến đổi, thật sự tương đối thích hợp để lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh. Nhưng điều này không phải là tuyệt đối.
Hơn nữa, cho dù là có thể, cũng cần thời gian tương đối dài mới được. Ngay từ đầu Lăng Phong Chưởng Viện nghĩ, Sở Mộ chắc hẳn phải ở lại Lệ Phong Nhai thời gian ít nhất là một năm. Chí ít một năm mới có thể tiến cảnh ở trên phương diện Phong Chi Ý Cảnh. Về phần đạt được từ một thành đến hai thành, khả năng sẽ là hai ba năm. Đây coi như là phỏng đoán tương đối nhanh.
Nhưng thật không ngờ, lúc này mới hơn một tháng mà thôi. Lăng Phong Chưởng Viện nhớ, Sở Mộ dường như bị trừng phạt ở Lệ Phong Nhai suy ngẫm bảy ngày. Bảy ngày, lĩnh ngộ Phong Chi Ý Cảnh lên một thành?
Đây là con người sao. . .
Suy nghĩ một chút, sắc mặt Lăng Phong Chưởng Viện đổi tới đổi lui, thất thần. Mãi đến khi Sở Mộ khẽ ho nhẹ một tiếng, hắn mới bị giật mình tỉnh lại.
– Đúng rồi, lần này gọi ngươi tới, là có một phong thư nhà của ngươi.
Lăng Phong Chưởng Viện mới nhớ tới chính sự, vội vàng hoàn hồn, trong tay chợt xuất hiện một lá thư, đưa cho Sở Mộ.
– Thư nhà?
Sở Mộ có chút kinh ngạc. Sau khi nhận lấy, hắn xem sơ qua phía trên. Là Sở gia ở Khai Dương Thành gửi tới. Người gửi thư là Sở Hành Vân, chính là cha của Sở Mộ.
– Đoán chừng là đã lâu không gặp, cha mẹ đều tưởng mong. Mở ra xem một chút đi.
Lăng Phong Chưởng Viện thản nhiên nói, đáy mắt có một chút hoài niệm, giống như hồi ức.
Sở Mộ gật đầu, mở thư ra xem. Đại khái nội dung là “tưởng nhớ con ta” vân vân. Còn nói, sau đó không lâu, chính là lão gia chủ Sở gia cũng chính là ông nội Sở Mộ sẽ làm đại thọ bảy mươi, hi vọng Sở Mộ có thể về nhà một chuyến. Đến lúc đó, đại ca Sở Mộ là Sở Thiên cũng sẽ trở về nhà.
– Nhà. . .
Sở Mộ trầm ngâm một lát, cuối cùng quyết định, vẫn trở về một chuyến.
Thứ nhất, thân phận của hắn bây giờ, chính là con cháu Sở gia tại Khai Dương Thành, Ly Châu, vương triều Đại Khôn. Trong trí nhớ, người ông này đối với mình vẫn tính là rất tốt; Thứ hai, cũng có thể xem như là một lần đi ra ngoài rèn luyện. Đợi đến sau khi quay về, kiếm khí bát đoạn sơ kỳ hoàn toàn củng cố. Đến lúc đó có thể lại lên đài đấu kiếm.
– Chưởng viện, ta dự định về nhà một chuyến.
Sở Mộ nói.
– Được. Kiếm giả tu luyện đồng thời tuyệt tình tuyệt dục, thân tình, cũng không thể thiếu một phần.
Chưởng viện hình như có chút chỉ điểm:
– Về nhà thì có thể. Nhưng phải nhớ được, trong vòng ba tháng, phải quay về. Đến lúc đó, là một lần Thanh Phong Đấu Kiếm của bản phái, ba năm mới tổ chức một lần. Trước kia, nội môn ba viện cũng chỉ là đi qua cho có mặt. Nhưng lúc này đây, bởi vì có ngươi, ta tin tưởng Lăng Phong Viện có thể thu được một thứ tự tốt. Hơn nữa, tiến vào ba vị trí đầu, sẽ thu được phần thưởng vô cùng tốt. Ngay cả ta cũng động tâm. Ngươi nếu như bỏ lỡ, sẽ vô cùng đáng tiếc.