Chương 7: Kiếm Các
Sau nửa canh giờ, Sở Mộ mới đi đến Kiếm Các.
Kiếm Các là một ngôi nhà tầng (nhà lầu), cũng không phải lớn lắm, xung quanh trống trải. Tổng cộng Kiếm Các có ba tầng, phân thành trái phải, có một vị trưởng lão trấn thủ nơi đây, phía bên trái là các loại kiếm thuật, phía bên phải là nơi lưu trữ các loại bí quyết về kiếm khí.
– Chắc ngươi cũng biết rõ, chỉ có luyện thành Phi Vân kiếm thuật mới có tư cách đi vào Kiếm Các lựa chọn một môn kiếm thuật hoặc là thân pháp.
Trưởng lão trấn thủ Kiếm Các liếc nhìn Sở Mộ, nói từ từ không nhanh không chậm.
– Trưởng lão, ta đã luyện thành Phi Vân kiếm thuật.
Sở Mộ hành kiếm lễ, trả lời.
– Luyện một lần.
Trưởng lão nói.
Sở Mộ lập tức rút kiếm, bắt đầu luyện Phi Vân kiếm thuật, từng chiêu từng thức liên tục như mây trôi nước chảy, luyện đến ba thức cuối cùng cũng không có chút trì trệ nào cứ thế nối liền nhau.
Hai mắt trưởng lão trấn thủ Kiếm Các bỗng nhiên sáng lên, không kìm được khẽ gật đầu tán thưởng.
– Ân, coi như không tệ, Phi Vân kiếm thuật luyện đến đại thành, ngươi có thể tiến vào Kiếm Các lựa chọn một môn kiếm thuật.
Ngữ khí trưởng lão vẫn bình thản như cũ.
– Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thể đi vào tầng một, và cũng chỉ có thời gian một nén hương để lựa chọn, không được phá hư bên trong, nếu không xử lý theo môn quy.
– Ta đã nhớ rồi, cảm ơn trưởng lão.
Sở Mộ gật đầu trả lời vị trưởng lão trấn thủ Kiếm Các. Vị trưởng lão này đã bảo chỉ có một nén hương cho nên Sở Mộ vội vàng vào Kiếm Các.
Tầng một Kiếm Các, chính xác phải nói là Kiếm Các bên trái rộng chừng hơn 100m vuông, bốn phía xung quanh các vách tường toàn những giá gỗ nhỏ đựng sách. Có rất nhiều ô vuông, đoán chừng phải mấy trăm ô, nhưng đa số là ô rỗng, cũng chỉ có khoảng 50-60 ô là có sách.
– Ít như vậy?
Sở Mộ khẽ nhướng mày cảm thấy khó hiểu.
Ở mỗi ô vuông chứa sách thì bên cạnh quyển sách đều có một tờ giấy ghi chép tên kiếm thuật, bộ pháp, thân pháp và một vài lời giới thiệu giúp người tìm kiếm dễ chọn hơn.
Thời gian trôi qua gần nửa nén hương, Sở Mộ đã xem xong một lượt tất cả các ô cũng hiểu rõ đại khái về chúng.
Những quyển sách đó đa số là kiếm thuật ngoài ra còn có một ít là bộ pháp, thân pháp và tất cả đều là cấp độ thấp mà thôi.
Mục đích của Sở Mộ khi vào Kiếm Các là tìm cho mình một môn kiếm thuật phù hợp cho nên hắn tạm thời buông tha bộ pháp, chọn cho mình một môn kiếm thuật.
Thanh Phong kiếm thuật hay còn gọi là Thanh Phong cửu thức, bảy thức đầu tiên không có tên, thức thứ tám, thứ chín mới là chỗ tinh túy của môn kiếm thuật này, đều là sát chiêu gọi là Thanh Phong Phất Diện và Thanh Phong Tuyệt Sát.
Sau khi cầm lấy quyển sách, Sở Mộ cảm thấy còn chút thời gian cho nên hắn liền đi về phía sách bộ pháp, dựa vào trí nhớ kinh người của mình cố gắng lưu giữ càng nhiều thông tin càng tốt.
Sau khi linh hồn dung hợp, trí nhớ Sở Mộ vượt xa người thường, đã nhìn qua là khó mà quên.
– Đã đến giờ.Thanh âm lạnh nhạt của vị trưởng lão kia bỗng nhiên vang lên, mặc dù khoảng cách hai người khá xa nhưng dường như thanh âm ấy trực tiếp truyền vào trong đầu Sở Mộ. Đúng lúc đó thì Sở Mộ cũng xem xong tờ cuối cùng, tất cả văn tự, đồ án đều tạo thành lạc ấn trong đầu Sở Mộ.
Sở Mộ nghe vậy vội vàng buông quyển sách xuống cầm Thanh Phong kiếm thuật xoay người đi ra khỏi Kiếm Các.
– Thanh Phong kiếm thuật, môn kiếm thuật này cũng không tệ, sau khi luyện thành nghe nói uy lực của nó trong hàng ngũ kiếm thuật cấp thấp có một không hai, nhưng Thanh Phong kiếm thuật dễ học khó tinh, vài chục năm trở lại đây có rất nhiều đệ tử lựa chọn Thanh Phong kiếm thuật thế nhưng vẫn chưa có người nào luyện thành, bởi vì dường như môn kiếm thuật này có phần thiếu hụt.
Vị trưởng lão trấn thủ Kiếm Các nói mang theo vài phần tiếc nuối.
– Mỗi một vị đệ tử trong lần đầu tiên lựa chọn kiếm thuật, có một lần thay đổi sau ba ngày, cơ hội thay đổi đó ta đề nghị ngươi nên lựa chọn một môn kiếm thuật khác.
– Đa tạ ý tốt của trưởng lão.
Thanh Phong kiếm thuật là môn kiếm thuật mà Sở Mộ lựa chọn kỹ càng, hắn còn chưa tu luyện lần nào làm sao dễ dàng thay đổi như vậy.
– Uhm.
Sau khi trưởng lão đăng ký xong liền đưa kiếm phổ cho Sở Mộ, cho dù cảm thấy tiếc hận nhưng cũng không nhiều lời.
– Nhỡ kỹ, trong vòng ba tháng ngươi phải đưa bộ kiếm phổ này trở lại, không được sao chép, nếu như bị phát hiện liền xử trí theo môn quy.
Sở Mộ nhận lấy kiếm phổ, chắp tay cảm ơn rồi xoay người rời đi.
– Chỉ là một tên đệ tử nội môn vậy mà luyện Phi Vân kiếm thuật đến mức đại thành, đúng là hiếm thấy.
Sau khi Sở Mộ rời đi vị trưởng lão kia lầm bầm tự nói mấy câu.
– Sở Mộ? để ta điều tra xem hắn nhập môn lúc nào?
Nói xong, vị trưởng lão này lập tức kiểm tra thông tin. Mỗi một người gia nhập Thanh Phong kiếm phái đều có đăng ký thông tin rồi sau đó gửi về những địa phương khác nhau để lưu trữ cũng như tiện bề xử lý công việc và đương nhiên trưởng lão trấn thủ Kiếm Các cũng có một phần thông tin như vậy.
– Sở Mộ, thiên phú cửu phẩm, thời gian nhập môn…
Đột nhiên hai mắt trưởng lão mở to tràn đầy kinh ngạc, sau khi dụi mắt rồi nhìn lại lần nữa, xác định mình không có nhìn nhầm một lúc sau hắn mới có thể khôi phục bình tĩnh.
– Vậy mà không mất một tháng đã tu luyện Phi Vân kiếm thuật đến mức đại thành, hay là trước khi nhập môn hắn đã tiếp xúc với Phi Vân kiếm thuật? Nếu không phải như vậy thì hắn là một thiên tài kiếm thuật, ba mươi năm qua không người nào luyện thành Thanh Phong kiếm thuật, có lẽ hắn còn có chút hi vọng, đáng tiếc, thiên phú tu luyện quá thấp.
– Nếu hắn đúng là thiên tài kiếm thuật thì trong vòng ba tháng nhất định có thể luyện thành Thanh Phong kiếm thuật.
Bên trong sơn cốc ít người qua lại, cạnh gốc tùng già, một thiếu niên áo dài màu xám đang ngồi xếp bằng trên mặt đất, khuông mặt thong dong, kiên nghị hướng về phía biển mây, mái tóc dài đen nhánh buộc thành đuôi ngựa.
Thân hình thiếu niên áo xám thẳng tắp nhìn qua như một thanh kiếm đâm thẳng lên trời. Tinh cương kiếm đặt nằm trên chân, lòng bàn tay hướng lên trời, ngón cái đan xen với ngón trỏ, hô hấp đều đều.
Qua một khoảng thời gian bỗng nhiên thấy xuất hiện loáng thoáng từng sợi khí tức màu trắng phun ra nuốt vào từ mũi thiếu niên.
Một gã kiếm giả bao gồm mấy phương diện cấu thành: kiếm khí quyết, kiếm thuật, kiếm, thân pháp, bộ pháp.
Kiếm khí quyết là tu luyện kiếm khí, là phương pháp vận chuyển khí trong cơ thể kiếm giả.
Dưỡng Nguyên Kiếm Khí Quyết là kiếm khí quyết Hoàng cấp hạ phẩm của Sở gia mà Sở Mộ tu luyện, cân bằng các phương diện: lực công kích, lực phòng ngự, chủ yếu là không dễ xảy ra biến cố chạy theo đường rẽ, tu luyện ổn định, tuy nhiên lúc tu luyện thì tương đối chậm, cũng có thể xem là một loại kiếm khí quyết tạo nên trụ cột vững chắc.
Chương 8: Không Lẽ Thanh Phong Kiếm Thuật Là Bản Thiếu
Sau khi tiến vào Thanh Phong kiếm phái có một cơ hội thay đổi kiếm khí quyết nhưng cũng chủ là kiếm khí quyết Hoàn cấp hạ phẩm mà thôi và quan trọng là cũng xấp xỉ như Dưỡng Nguyên Kiếm Khí Quyết. Hơn nữa lúc thay đổi sang loại kiếm khí quyết mới cũng cần tán công kiếm khí quyết cũ đi, tính ra quá trình đó cũng mất vài ngày và đương nhiên trong vòng vài ngày đó thực lực hạ thấp nghiêm trọng.
Bởi vậy ý định của Sở Mộ là cứ tu luyện Dưỡng Nguyên Kiếm Khí Quyết đến thất đoạn trở thành đệ tử nội môn rồi mới chọn kiếm khí quyết tốt hơn.
Từng sợi kiếm khí từ trong đan điền tràn ra theo lộ tuyến Dưỡng Nguyên Kiếm Khí Quyết vận chuyển đến các kinh mạch trong cơ thể.
Liên tục vận chuyển mười tiểu chu thiên, kinh mạch bắt đầu có cảm giác đau, không cách nào thừa nhận kiếm khí di chuyển Sở Mộ liền đình chỉ vận công, khống chế đám kiếm khí phản hồi về lại đan điền.
Sở Mộ chậm rãi mở mắt, từ trong ánh mắt còn hiển hiện tinh mang, dường như có thể phản chiếu cả thiên hạ.
– Lúc trước chỉ là tam đoạn, mỗi ngày tu luyện cũng chỉ có thể vận chuyển liên tục ba tiểu chu thiên, cho dù là đột phá đến tứ đoạn cũng chỉ gia tăng thêm mấy tiểu chu thiên mà thôi bởi vì mỗi một lần vận chuyển đều phải hết sức chăm chú, do đó tiêu hao tinh lực quá độ khiến cơ thể cảm thấy mệt mỏi và cũng tạo thành thương tổn cho kinh mạch.
Thần sắc Sở Mộ lạnh nhạt, ánh mắt nhìn xa xăm, lẩm bẩm một mình:
– Nhưng đó là người thường, bản thân ta do dung hợp với linh hồn của cỗ thân thể này cho nên linh hồn được tăng cường hơn nhiền, hoàn toản có thể vận chuyển liên tục mười tiểu chu thiên, có lẽ phải gấp đôi với người thường. Nếu không phải do cỗ thân thể này không cách nào thừa nhận thì còn có thể vận chuyển thêm mấy lần tiểu chu thiên nữa. Vì thế tính ra tốc độ tu luyện của ta phải hơn hai lần người thường, nếu như có thể tăng cường độ kinh mạch, thể chất thì còn có thể tăng tốc độ tu luyện lên nữa.
– Chỉ là, thiên phú tu luyện cửu phẩm, thật sự quá thấp, tu luyện liên tục bốn ngày, tốc độ còn nhanh hơn gấp đôi thường nhân vậy mà ta cũng không cảm giác một chút tiến bộ nào.
Trong lòng Sở Mộ cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thôi.
– Nếu có đan dược phụ trợ thì có thể tu luyện nhanh hơn chủ là muốn đạt được đan dược rất khó khăn, trước tiên ta cứ tu luyện kiếm thuật đã, sau khi luyện thành Thanh Phong kiếm phái liền đi làm nhiệm vụ tông môn kiếm lấy điểm cống hiến đổi lấy đan dược.
Nói xong, tay phải Sở Mộ nắm chặt chuôi kiếm, tiện tay rút ra kéo theo âm thanh du dương, một vòng hào quang sáng như tuyết xuất hiện.
Sau khi rút kiếm đủ 100 lần, Sở Mộ phóng kiếm ra ngoài, thân theo kiếm, kiếm quang lập lòe tựa như đại bàng tung cánh.
Sau 30 lượt luyện Cơ Sở Kiếm Thuật Sở Mộ liền chuyển qua luyện “nghe kiếm”.
Hoàn thành huấn luyện kiếm thuật sư xong Sở Mộ lại chuyển qua Phi Vân kiếm thuật, bắt đầu tuần tự từ thức thứ nhất đến thức thứ mười rồi uyển chuyển thi triển Vân Sinh Vân Tụ, Phi Vân Động, Vân Tán Vân Diệt.
Không bao lâu sau, Phi Vân kiếm thuật đã tu luyện qua mười lần, Sở Mộ lại nhắm mắt điều tức lần nữa, hô hấp dần dần bình phục trở về trạng thái “tĩnh”, trong đầu hắn bắt đầu xuất hiện từng động tác Thanh Phong kiếm thuật, giống như đang mô phỏng trong đầu với một tốc độ nhanh vô cùng.
Không hề có dấu hiệu báo trước, tay Sở Mộ khẽ động, kiếm theo đó động, tựa như một cơn gió thoảng qua.
Người cùng kiếm theo gió mà động, từ gió tạo thành bão.
Lúc đâm lúc bổ lúc trảm, mỗi kiếm mỗi thức đều rõ ràng liền mạch, mỗi một thức đều sinh ra từng cơn gió, từng cơn gió vờn quanh bốn phía, có thể thấy đc một màu xanh mờ mờ.
Kiếm, càng lúc càng nhanh, dần dần nhìn không rõ dấu vết, chỉ còn bóng kiếm lập lòe tựa như long xà. Dưới chân, bộ pháp Sở Mộ tựa như không theo quy luật nào không theo một trật tự, kết cấu nào, mỗi một bước chân đều chỉ nhẹ nhàng điểm lên mặt đất, cực kỳ linh hoạt, phối hợp với Thanh Phong kiếm phái liền mạch, thúc đẩy sức mạnh tăng lên, hơn nữa còn phát sinh thêm vài phần biến hóa.
Toái Loạn Bộ, đây là một bộ pháp cấp thấp mà Sở Mộ bằng trí nhớ phi thường cưỡng ép học được từ Kiếm Các.
Đặc điểm của Toái Loạn Bộ chính là ở chữ “toái” và “loạn”.
“Toái” là mỗi một bước ra đều ở khoảng cách rất ngắn, tốc độ rất nhanh, giống như đang nghiền nát xung quanh.
“Loạn” chính là sự hỗn loạn, mất trật tự nhưng trong đó lại có một quy luật khó nắm bắt.
Toái bộ và loạn bộ là trụ cột của bộ pháp, dung hợp giúp nhanh luân chuyển, cấu thành bộ pháp cấp thấp Toái Loạn Bộ.
Vẻn vẹn sử dụng thời gian 2 ngày hắn đã thuần thục Toái Loạn Bộ, ngày thứ ba Sở Mộ tiến hành cải tiến Toái Loạn Bộ giống như hiện tại không sử dụng cả bàn chân mà chỉ sử dụng mỗi mũi chân để thi triển Toái Loạn Bộ, càng tăng thêm tính linh hoạt của bộ pháp.
Dưới sự phối hợp của Toái Loạn Bộ kiếm thuật cũng tăng thê vài phần biến hóa.
Từng đóa hoa màu xanh rất nhỏ dưới sự dung hợp thân kiếm hình thành một luông cuồng phong.
Một kiếm quét ra hình thành một mảng màu xanh nhạt, từng luồng gió quét về phía trước, thổi bay các chướng ngại vật.
– Độ khó khi tu luyện Thanh Phong kiếm thuật còn cao hơn nhiều Phi Vân kiếm thuật, ta tập trung tu luyện mất bốn ngày cũng chỉ mới nắm giữ hoàn toán thức thứ tám Thanh Phong Phất Diện nhưng không có một chút tiến triển nào với thức thứ chín Thanh Phong Tuyệt Sát. Cảm giác giống như thức thứ chín và thức thứ tám không liền mạch vậy, chẳng lẽ đúng như trưởng lão Kiếm Các đã nói, Thanh Phong kiếm thuật chỉ là bản thiếu.
Sở Mộ thu kiếm, điều tức, tư duy từng chiêu thức, hắn âm thầm nghĩ:
– Mới chỉ thi triển Thanh Phong Phất Diện mà ta đã tiêu hao gần hết một phần ba kiếm khí thế nhưng uy lực lại gấp đôi ba thức cuối Phi Vân Kiếm Thuật cộng lại, không biết nếu thi triển Thanh Phong Tuyệt Sát thì sẽ còn cường đại đến mức nào nữa?
…
– Đã bốn ngày trôi qua vậy mà Sở Mộ vẫn chưa đến thay đổi kiếm thuật, chẳng lẽ hắn có nắm chắc tu luyện thành công Thanh Phong kiếm thuật?
Trưởng lão trấn thủ Kiếm Các mở hai mắt, lẩm bẩm, trong lòng có vài phần chờ mong.
– Trưởng lão, đệ tử không tìm được Thanh Phong kiếm thuật, kính xin giải đáp.
Một kiếm giả trẻ tuổi mặc bộ quần áo dài màu xanh ước chừng mới khoảng 17, 18 tuổi, mày kiếm mắt sáng, thân hình cao lớn thẳng tắp hợp với thanh kiếm đeo sau lưng tạo cho đối phương cảm giác lăng lệ ác liệt, từ trong Kiếm Các đi ra, chắp tay hỏi trưởng lão Kiếm Các.
– Tiêu Tiên Phong, trước đây ngươi đã luyện qua Thanh Phong kiếm thuật?
Vị trưởng lão trông coi Kiếm Các liếc mắt nhìn lại thì thấy hóa ra là Tiêu Tiên Phong, một đệ tử nội môn có chút danh khí.
– Ngày đó ngươi không luyện thành vì vậy đã thay đổi một môn kiếm thuật khác, vì sao hôm nay lại hỏi đến Thanh Phong kiếm thuật?