• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Nếu Như

Kí túc xá trường học là một nơi rất kì kiệu. Kí túc xá của nữ là cấm địa đối với nam sinh, nam sinh chỉ cần lấn vào một bước là mắc tội tử hình.

Thế nhưng đối với nữ sinh, kí túc xá của nam lại giống như vườn rau nhà mình, muốn vào là vào, muốn ra là ra. Cho nên Tống Thư Hàng mang theo một em gái đến kí túc xá, cũng không thấy ai cản trở cả.

Hơn nữa, vì hôm nay là chủ nhật nên đa số sinh viên trong kí túc đều đã đi ra ngoài giải sầu, hoặc là trốn trong phòng cày game nên Tống Thư Hàng đem theo Vũ Nhu Tử về cũng không khiến nhiều người chú ý.

Phòng của Thư Hàng ở tầng hai kí túc xá. Ở kí túc xá có thang máy nhưng những ai ở tầng hai toàn đi thang bộ, vì nếu đi lên tầng hai thì đi thang bộ còn nhanh hơn đi thang máy.

Tống Thư Hàng nhìn sang Vũ Nhu Tử đang kéo vali hành lí to tướng, làm đàn ông, kéo vali hành lí và xách balo hộ con gái là chuyện không thể từ chối:

– Cần ta kéo giúp cô không?

Vũ Nhu Tử cười ngượng ngùng, đẩy chiếc vali to tướng về phía Tống Thư Hàng:

– Phiền tiền bối vậy.

Trên đường đi Tống Thư Hàng đã chứng kiến Vũ Nhu Tử kéo vali hành lí to tướng này, khi đi qua mấy chỗ gập ghềnh có khi còn xách mà đi, có vẻ rất nhẹ nhàng.

Nên hắn cứ nghĩ rằng vali này lớn nhưng không xếp đấy, chắc cũng không nặng lắm.

Khi hắn tận tay cầm lấy tay kéo của vaili hành lí, dùng sức nhấc lên, thì lại đỏ cả mặt mày!

Hắn dùng sức mới nhấc được vali lên một chút. Cái rương này ít nhất cũng hơn năm sáu chục cân, gần bằng thể trọng của một người đàn ông trưởng thành.

Hắn mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Nhu Tử, dán mắt vào cánh tay mềm mại không xương của cô. Đây là cô gái hay là lực sĩ trong thân hình cô gái? Kéo theo một cái vali năm sáu chục cân cả một quãng đường mà còn bước đi như bay, không cần lấy hơi??

Thế mà mình vẫn dại, nghĩ cô là loại dễ lừa? Với sức của cô thế này, ai mà muốn lừa cô đem bán cũng phải chuẩn bị quan tài trước đã.

Vũ Nhu Tử nghi hoặc nhìn tiền bối:

– Tiền bối?

Tống Thư Hàng nhanh chóng quyết định, trả lời:

– Khụ khụ, chúng ta đi thang máy thôi.

Vũ Nhu Tử nửa hiểu nửa không gật đầu:

– Vâng.

Như đã nói ở trước, cô là một cô gái tốt, hơn nữa phận làm khách, cô cũng sẽ không can thiệp quyết định của chủ nhà, chủ đi thì khách phải theo thôi.

Thang máy từ từ đi lên, lúc này hầu như không có ai sử dụng thang máy, không cần chờ lâu.

Trong phòng ngủ không một bóng người.

Bạn cùng phòng của hắn bình thường ba bốn giờ chiếu, có khi buổi tối mới về kí túc.

Phòng cũng không rộng lắm, là loại phòng 4 người. Phòng tuy nhỏ nhưng đầy đủ tiện nghi, có nhà vệ sinh, có sân thượng, bàn giặt quần áo và phòng bếp nhỏ.

Tống Thư Hàng mở máy tỉnh, mời Vũ Nhu Tử ngồi xuống:

– Cô cứ ngồi xuống đi. Có muốn uống gì không?

Vũ Nhu Tử nghe lời ngồi xuống, trả lời:

– Linh mạch bích trà.

Tống Thư Hàng mờ mịt:

– Hử?

Linh mạch bích trà? Đùa tôi à? Hay là đồ uống mới ra? Sao hắn chưa bao giờ nghe thấy nhỉ?

Hắn sửng sốt một lát, rồi rất nhanh sực nhớ ra thân phận của người đẹp chân dài này. Đừng nhìn cô thanh xuân tịnh lệ mà lầm tưởng, cô thế mà là một người bệnh ảo tưởng đắm chìm trong tiên hiệp đấy.

Cái linh mạch bích trà này, hẳn là thứ đồ uống gì mà mấy người trong nhóm chat nghĩ ra.

Tống Thư Hàng lại thấy tim gan mơ hồ đau nhói.

– Chỗ tôi bây giờ không có mấy đồ kia, nhưng mà có nước chanh, nước khoáng, coca, sữa tươi. Cô chọn một loại đi.

Tống Thư Hàng trực tiếp đưa ra một loạt lựa chọn, hắn sợ Vũ Nhu Tử tí nữa lại muốn hắn rót cho cô mấy đồ đáng sợ như đại bổ long huyết trà, phượng hoàng dịch,…

Vũ Nhu Tử sững sờ, trong nhà tiền bối mà lại không có linh mạch bích trà????

Phải biết rằng linh mạch bích trà là loại trà thường dùng nhất mà các tu chân giả dùng để tiếp khách.

Trà này chứa rất ít linh khí nhưng hương trà tỏa bốn phía, vị trà nồng đậm rất lâu không tan, là linh trà đãi khách giá cao nhất. Hơn nữa, nếu chính mình uống cũng có thể tăng cường một chút thể chất, dù so ra thần kì không bằng đan dược nhưng giá của linh mạch bích trà lại rẻ hơn đan dược mấy vạn lần. Chỉ cần là tu tiên giả, sẽ chuẩn bị thứ này mà??

Đợi đã, ta biết rồi!

Tiền bối đang ẩn cư nơi thành phố, sống cuộc sống như người thường. Nghe nói có vài vị tiền bối vì để rèn luyện tâm tính của mình, cứ cách 150 năm sẽ ẩn cư trong cuộc sống của người thường, sống như một người bình thường thực sự. Dù không tăng cường được thực lực nhưng sẽ rèn được tâm tính kiên định hơn, làm cho linh đài của mình càng thêm thanh minh.

Vũ Nhu Tử cười ngọt ngào:

– Tiền bối, cho ta cốc nước chanh là được, cảm ơn.

– OK, chờ một lúc.

Một lát sau, Tống Thư Hàng lấy từ trong tủ lạnh ra một cốc nước chanh lớn.

Vũ Nhu Tử tiếp lấy cốc nước chanh:

– Cảm ơn tiền bối.

Tống Thư Hàng đáp:

– Đừng khách khí.

Đúng là cô gái tốt, tính tình dễ chịu, lại lễ phép, tiếc là bị ảo tưởng. Hắn ngồi vào trước máy vi tính, lướt web.

Thạo tay mở ra Baidu Map, tìm khu La Tín, thành phố J.

Rất nhanh, trên bản đồ hiện ra vị trí của khu La Tín ở thành phố J.

Đáng ra đi từ sân bay Giang Nam đến khu La Tín ở thành phố J thì mất khoảng 5 tiếng. Nhưng Vũ Nhu Tử đến không đúng chỗ cần đến. Cũng may đại học Giang Nam cũng cạnh thành phố J, không ngược hướng, thế nên chỉ cần đi thêm một đoạn đường nữa là được.

Nếu giờ cô đi xe từ đại học Giang Nam đến khu La Tín ở thành phố J thì mất tiếng rưỡi nữa, nhưng đấy là không tính đến chuyện tắc đường. Thật ra thì đoạn đường này giao thông hơi kém nên nếu đi cũng mất khoảng năm tiếng đồng hồ.

Vũ Nhu Tử tiến sát màn hình, thấy quãng đường dài như vậy, không khỏi lè lưỡi:

– Tiền bối, xa như thế taxi có đi được không?

Tống Thư Hàng đáp:

– Đến thì đến được, nhưng chắc chỉ được mấy nhà xe đồng ý đi thôi.

Sau đó hắn giải thích cho Vũ Nhu Tử.

Đi xe mất năm tiếng có chút xa, dù nói là khu vực gần Giang Nam có vài cái taxi có thể nhận đi ra ngoài thành phố, nhưng đa số xe đều có ban giao tiếp.

Hơn nữa, đi mất 5 tiếng, về mất 5 tiếng, đường đi dài mất mười mấy tiếng,

Vũ Nhu Tử hỏi:

– Bây giờ chúng ta làm sao đây?

Tống Thư Hàng đáp:

– Ngồi tàu điện thôi, vừa hay cách khu La Tín ở thành phố J không xa có một trạm, tên là trạm Hắc Gia. Gần trường tôi cũng có một trạm. Ngồi tàu điện thì nhanh hơn đi taxi nhiều, không đến hai tiếng là có thể đến nơi rồi.

Hai mắt Vũ Nhu Tử sáng lên:

– Khi nào thì chúng ta xuất phát?

– Không vội, vé tàu điện có thể đặt trên mạng mà. Để tôi xem xem, có chuyến từ chỗ trường mình đến trạm Hắc Gia 4 giờ bắt đầu chạy. Thế thì tầm 3 giờ chiều đến lấy phiếu là được rồi.

Ơ? Đợi đã!

“Khi nào thì chúng ta xuất phát?” Chúng ta????

Cô nàng này không phải là nghĩ mình sẽ đến khu La Tín ở thành phố J cùng cô ấy chứ?

Mình mai còn có tiết, mình vẫn là sinh viên, đâu có thể nói đi là đi được!

Vũ Nhu Tử thấy gặp được người sẵn sàng giúp đỡ người khác như Tống tiền bối là chuyện quá tốt, vui vẻ nói:

– Tiền bối, chúng ta nhanh lên mạng đặt vé thôi. Có cần thẻ căn cước của ta không?

Cơn ho của Tống Thư Hàng lại tái phát:

– Khụ khụ, chúng ta?? Cô nói là mua hai vé? Tôi và cô?

Vũ Nhu Tử sững sờ, sau đó mặt đỏ bừng:

– Ơ? Tiền bối không đi cùng ta sao?

Cô lúc nãy đúng là quá kích động rồi, tự nhiên cho rằng Tống Thư Hàng sẽ cùng cô đi thành phố J, cũng không hỏi qua ý kiến của vị “tiền bối” này, đúng là quá thất lễ.

Vũ Nhu Tử nài nỉ:

– Tiền bối, ta vừa rồi thất lễ quá, chưa hỏi ý kiến tiền bối mà đã tự mình lên kế hoạch. Tiền bối, xin hỏi ngài có thể giúp ta cùng ta đi khu La Tín ở thành phố J một chuyến được không? Ta nhận biết phương hướng kém lắm, sợ là sẽ không tìm thấy Quỷ Đăng Tự.

Tống Thư Hàng thở dài, cự tuyệt:

– Tôi cũng muốn giúp cô lắm chứ, nhưng e là tôi cũng bất lực thôi.

Bốn giờ bắt đầu đi, đến nơi cũng hơn sáu rưỡi rồi. Vẫn chưa biết Vũ Nhu Tử đi đâu làm gì, khi nào mới xong việc. Nhưng có thể khẳng định, không về kịp trưa mai được.

Mà hắn chiều mai còn có tiết!

Vũ Nhu Tử lập tức vô cùng thất vọng, cô là cô gái tâm trạng thế nào cũng ghi rõ trên mặt:

– Tiền bối, ngài không rảnh sao?

Tống Thư Hàng đáp:

– Ừ, vì chiều mai tôi còn có tiết.

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đến suýt gục ngã của Vũ Nhu Tử, hắn đột nhiên lại cảm thấy mình vừa cự tuyệt thế có phải là tuyệt tình quá không, không biết có làm cô gái có tâm hồn yếu đuối này tổn thương không.

Nghĩ đến đây, hắn bỗng nhiên nói thêm:

– Nếu như… Ý ta là nếu như cô không vội thì thứ sáu tuần sau ta có thời gian, sẽ đi thành phố J cùng cô. Giờ tôi vẫn là sinh viên, chỉ được nghỉ vào thứ bảy với chủ nhật thôi.

Thứ sáu tuần sau? Vũ Nhu Tử vẫn rất thất vọng. Một hai ngày thì cô không vội, nhưng mà tận năm ngày thì hơi lâu. Tuy cha cô thích trêu đùa người khác nhưng chắc chắn sẽ không ở nhà Cuồng Đao Tam Lãng tiền bối chơi mười ngày nửa tháng.

Nhưng đột nhiên cô nghĩ tới điều gì đó, mắt sáng lên rồi chăm chú hỏi:

– Tống tiền bối, nếu chiều mai người không có tiết… Ta chỉ giả sử thế thôi, thì người có thể cùng ta đi thành phố J được không?


Chương 14: Tiền Bối, Ta Gửi Ngài Hai Rương Dược Liệu Làm Tạ Lễ Nhé

Tống Thư Hàng cười ha ha:

– Khụ khụ, nếu như chuyện Vũ Nhu Tử cô nương muốn xử lý không tốn quá nhiều thời gian thì cũng không phải là không thể. Nhưng buổi học chiều mai đã định ngày từ trước hôm khai giảng rồi, nếu không có nguyên nhân đặc biệt nào thì cũng sẽ không hủy lịch được đâu.

Thư Hàng không muốn dây dưa đề tài này mãi, lập tức nói sang chuyện khác:

– Vũ Nhu Tử cô nương muốn đi Quỷ Đăng Tự sao? Lúc cô đi ra ngoài không biết vị trí cụ thể của Quỷ Đăng Tự à?

Cô gái đơn thuần rất dễ bị dời đề tài nói chuyện:

– Vâng, ta chỉ biết là nó ở phố La Tín ở thành phố J, nên cho đám sư điệt đặt vé máy bay rồi chạy đi luôn. Không nghĩ tới Quỷ Đăng Tự lại khó tìm như vậy.

Sư điệt… Thời buổi này mà vẫn còn thứ này cơ à?

Tống Thư Hàng vừa nghĩ, tay vừa múa trên bàn phím, lại gõ vào ô tìm kiếm

– thành phố J, khu phố La Tín, Quỷ Đăng Tự.

Có thông tin của phố La Tín và thành phố J, nhưng không hề có thông tin gì về Quỷ Đăng Tự cả, trên bản đồ cũng không có dấu hiệu.

Phỏng chừng đây là một cái chùa miếu rất nhỏ, hoặc là đã đóng cửa từ lâu.

Vũ Nhu Tử đột nhiên nói:

– Tống tiền bối, có thể cho ta mượn máy tính dùng một chút được không? Để ta tìm ít thông tin tình báo, với cả Bắc Hà Tán Tiên tiền bối trong nhóm có tin tức rồi cũng nên.

Tống Thư Hàng gật đầu, log out tài khoản chat rồi nghiêng người nhường chỗ ngồi cho Vũ Nhu Tử.

Vũ Nhu Tử cười ngọt ngào, ngồi vào chỗ rồi thuần thục đăng nhập vào tài khoản chat của mình.

Vũ Nhu Tử có chút thất vọng, tắt khung chat rồi lại tìm thông tin về phố La Tín và mấy chùa miếu ở nơi đó. Cô cũng suy đoán rằng Quỷ Đăng Tự kia liệu rằng không tồn tại, hay là đã đổi tên.

Tống Thư Hàng ngồi bên cạnh nhìn màn hình một lúc rồi chợt nhớ ra, điện thoại của mình với của Vũ Nhu Tử đều sập nguồn rồi.

Tống Thư Hàng nói:

– Vũ Nhu Tử, cho tôi mượn điện thoại của cô một chút. Chỗ tôi có sạc đa năng, tầm một tiếng là sạc được đầy pin cho cô.

Vũ Nhu Tử nhanh chóng lấy điện thoại di động ra rồi đưa cho Thư Hàng.

Thư Hàng tiếp lấy điện thoại rồi cầm cả máy của mình đem đi sạc pin.

Ngay tích tắc lúc Tống Thư Hàng xoay người, Vũ Nhu Tử hai tay đặt trên bàn phím, cạch cạch cạch cạch, tốc độ gõ tăng lên chóng mặt. Trong nháy mắt, tốc độ gõ của cô tăng lên đến ít nhất hơn 900 apm. Nếu như gamer chuyên nghiệp đi thi đấu có tốc độ tay như vậy, thì chấp hết các gamer ở tất cả các game khác.

Trên màn hình máy tính, một loạt cửa sổ mở ra rồi đóng lại, từng trang web mở ra.

Rất nhanh, thông tin của một nam sinh bị điều tra ra.

Có ảnh bán thân của Tống Thư Hàng đang cười tươi, bên cạnh là thông tin cá nhân của hắn.

Lớp 43, khoa 19, thuộc khoa Kỹ Thuật Cơ Khí của học viện Kỹ Thuật Thiết Kế và Chế Tạo của Đại học Giang Nam.

Sau đó lại có một cửa sổ hiện ra, đó là thời khóa biểu của Tống Thư Hàng.

Ngay sau đó lại là chương trình học chiều nay của hắn. Giáo sư Nhân Thủy.

Đó là một giáo viên trẻ tuổi, có tướng mạo anh tuấn, người cao ráo, đeo kính đen, khóe miệng luôn tươi cười nhu hòa. Người này thuộc về loại nam nhân có thể đứng ở đâu cũng có thể hấp dẫn một đoàn thiếu nữ đang tuổi xuân.

Tất cả chỉ xảy ra trong nháy mắt.

Nhận được thông tin tình báo rồi, Vũ Nhu Tử đóng lại tất cả cửa sổ trên màn hình.

Lịch học định sẵn từ trước đương nhiên không thể tùy tiện hủy bỏ được.

Ở khu chung cư của giáo sư, cách kí túc hơn 10 km.

Nhân Thủy lão sư đang chơi đùa với con gái, tự nhiên bỗng rùng mình rồi lại hắt xì vài cái. Hắn xoa mũi thầm nghĩ:

– Lại có nữ sinh viên đang nhớ nhung thầy giáo đẹp trai này sao?

Người này cảm thấy đẹp trai quá cũng là một điều phiền não, hắn đã sớm thành gia lập nghiệp rồi.

Sau khi đóng tất cả trang web, Vũ Nhu Tử lặng lẽ quay đầu nhìn về phía Tống Thư Hàng, phát hiện hắn vẫn đang sạc pin ở phòng bên. Cô nhẹ nhàng thở phào, có cảm giác như đang giở trò xấu sau lưng trưởng bối.

Đồng thời, sau khi tra xét nhiều tư liệu như thế, cô bỗng có một cảm giác theo bản năng… Tống tiền bối, sao càng đọc lại càng có cảm giác ông ấy chỉ là người bình thường nhỉ?

Cô lại nghĩ nghĩ tới lời của Thư Hàng khi mới gặp mặt cô:

– Gọi ta Tiểu Tống, Thư Hàng cũng được, đừng gọi tôi là tiền bối.

Tại công phu “hồng trần lịch lãm” của Tống tiền bối rất cao thâm hay là chính cô hiểu nhầm đây?

Sau khi đóng tất cả cửa sổ, Vũ Nhu Tử lại hoạt động ngón tay.

Sau đó, ánh mắt của cô dừng ở trên một tờ note bên cạnh máy tính. Trên tờ note lấp lánh muôn màu những cái tên của các loại dược liệu, chính là đan phương thối thể dịch bản đơn giản hóa của Dược Sư trong Nhóm Cửu Châu Số 1.

Lúc đó, Thư Hàng chép lại để đưa về cho Triệu Nhã Nhã nghiên cứu xem. Thế nhưng trên trong đó lại không có mấy loại dược liệu tràn ngập khí tức ảo tưởng như tiên bá vương chi, cửu dương xích viêm trúc, sương mai huyền thảo đằng.

Vũ Nhu Tử thầm nghĩ trong lòng:

– Chẳng lẽ Tống tiền bối cũng nghiên cứu đan phương này?

Nhưng rất nhanh, cô phát hiện, phương thuốc của Tống Thư Hàng hình như là không đầy đủ. Tại sao tiền bối chỉ ghi lại những dược liệu bình thường dễ tìm nhỉ?

Tại sao lại không thêm thanh lộ, huyền thảo và các loại dược liệu tinh tinh?

Đợi đã, hay là Tống tiền bối lại muốn cải tiến đan phương dựa trên trụ cột của Dược Sư tiền bối? Cải tiến thêm một bước để giảm phí tổn khi luyện chế thối thể dịch?

Nghĩ đến đây, hai mắt Vũ Nhu Tử sáng rực.

Thật là trùng hợp, lúc này Tống Thư Hàng xoay người lại, liền thấy ngay Vũ Nhu Tử đang nhìn chằm chằm vào tờ note. Không tốt, tờ note ghi lại cái đan phương đầy ảo tưởng kia!

Đúng là bùn vàng rơi vào trong đũng quần, không phải bùn thì cũng là phân. Vũ Nhu Tử chắc hẳn sẽ quả quyết mình là đồng đạo của cô, là người ảo tưởng đắm chìm trong tiên hiệp như cô.

Quả nhiên, Vũ Nhu Tử liền mở miệng hỏi Tống Thư Hàng một vấn đề tràn đầy khí tức ảo tưởng:

– Tiền bối, ngài cũng nghiên cứu đan phương của Dược Sư tiền bối sao? Ngài luyện một lần có thể thành công được mấy lô?

Câu hỏi vui vẻ của Vũ Nhu Tử đồng thời cũng thỉnh tiền bối.

Cô luyện thử theo đan phương của Dược Sư tiền bối vài lần, vì không luyện khống hỏa quyết hẳn hoi nên mười lần mới thành công được ba lần. Cô thật sự thích luyện đan nhưng lại không hề có chút thiên phú luyện đan nào.

Lãng phí dược liệu như thế, nếu bị tu chân giả khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ dùng nước bọt dìm cô chết đuối. Thế nhưng cô có một người cha vừa giàu có, vừa cường đại, chút dược liệu lãng phí vì luyện chế thối thể dịch ấy, đổi với Linh Diệp đảo mà nói, chỉ là chín trâu mất một sợi lông.

Tống Thư Hàng lệ rơi đầy mặt, quả nhiên là bị ngộ nhận thành người đồng đạo của cô rồi:

– Tôi không luyện.

Vũ Nhu Tử hai mắt tỏa sang, kích động nói:

– Tại sao ạ? Chẳng lẽ Tống tiền bối thật sự thay đổi đan phương của Dược Sư tiền bối một chút?

Tống Thư Hàng im lặng, vốn định trực tiếp trả lời khả năng mình đi luyện cái đan phương ngớ ngẩn này. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt lấp lánh của Vũ Nhu Tử, hắn lại thấy ngại ngùng, không nỡ đả kích cô nương này.

Cho nên rất lâu sau, hắn mới nghĩ đến một đáp án thành thực:

– Thật ra là vì ở chỗ tôi có mấy dược liệu không tìm được. Vì mấy nguyên nhân phức tạp khác, trong tay tôi không có dược liệu gì cả nên… Ta vốn dĩ là không có cơ hội để luyện.

Đây thật sự là lời nói thật, số dược liệu mà đan phương ghi lại, trừ đi vài dược liệu ngớ ngẩn kia, những dược liệu khác có giá cũng không rẻ. Phải biết rằng nhâm sâm,

Thân là sinh viên, hắn căn bản là không mua nổi, bán thận cũng không mua nổi!

Vũ Nhu Tử gật đầu nói, đồng thời trong lòng vui vẻ:

– A? Xin lỗi tiền bối, hóa ra nguyên nhân là như thế.

Tuy rằng cô không biết tại sao tiền bối không có mấy dược liệu để luyện thối thể dịch, nhưng những dược liệu này thì trên Linh Diệp đảo chồng chất như núi!

Vũ Nhu Tử nói:

– Tiền bối, chờ sau khi ta trở về, ta gửi cho ngài hai rương dược liệu làm tạ lễ nhé.

Đây là thứ mà cô chuẩn bị dùng để báo đáp Thư Hàng. Dù sao đi nữa, cô cũng quyết định muốn nhờ Thư Hàng giúp cô đi tìm Quỷ Đăng Tự.

Hai rương dược liệu, thật khí phách nhường nào mới nói ra được lời này.

Có thể phiên dịch trực quan một chút thành:

– Tiền bối, ta tặng ngươi hai rương nhân sâm làm tạ lễ nhé!

Nếu như sợ phiên dịch còn chưa đủ ý, thì có thể xem bản dịch này:

– Tiền bối, ta gửi ngài hai rương vàng thỏi làm tạ lễ nhé!

Dược liệu mà Vũ Nhu Tử muốn tặng, giá trị của chúng tuyệt đối cao gấp mấy lần vàng.

Đáng tiếc Tống Thư Hàng hiện tại không biết giá trị của hai rương dược liệu mà Vũ Nhu Tử nói, nếu không hắn đã sớm quỳ lạy rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK