• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Một Khu La Tín Khác

Tống Thư Hàng cũng ở khu Giang Nam, với tính cách tốt bụng của hắn thì chuyện dẫn đường cho người khác cũng là chuyện nhỏ mà thôi, hắn chắc chắn sẽ không từ chối. Bất quá lúc này dù hắn có muốn giúp cũng là có lòng mà không có sức. Khu đại học cách sân bay Giang Nam phải hai giờ đi xe, Giang Nam là một thành phố lớn, diện tích không nhỏ chút nào.

Hơn nữa, Tống Thư Hàng cũng không rành bên thành phố J, cũng chưa từng nghe đến Qủy Đăng Tự bao giờ.

Hắn chỉ biết là thành phố J gần sát khu Giang Nam, cũng là một thành phố có tiếng ở Hoa Hạ.

Bởi vì nơi đó là thánh địa tôn giáo, đủ loại tôn giáo khiến người ta nhìn mà choáng váng. Hàng năm, vào các ngày lễ của các tôn giáo, các tín đố đi đến thành phố J hành hương có thể nhét đầy cả thành phố.

Nơi đó có khá nhiều chùa miếu, muốn tìm được một ngôi miếu nhỏ ở nơi đó cũng không phải chuyện dễ dảng gì.

– Lại nói, cái tên khu La Tín này sao nghe quen quen thế nhỉ, hình như mình đã nghe qua ở đâu đó rồi thì phải?

Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Gặm bánh bao, Tống Thư Hàng dựa trên ghế lắc lư. Trong đầu suy nghĩ về khu La Tín, cố gắng tìm hiểu rõ ràng về cảm giác quen tai kỳ lạ này.

Trí nhớ của con người rất kỳ lạ, có nhiều thứ lúc bình thường cứ lảng vảng ở trong đầu, nhưng lúc cần thì có vắt hết óc cũng không nhớ ra nổi.

– Chắc là nghe thấy cái tên này trên tin tức nhỉ?

Tống Thư Hàng bỏ cuộc, không lãng phí tế bào não ở vấn đề này nữa.

**

Vũ Nhu Tử kéo theo rương hành lý to thật to đi ra chỗ gọi taxi.

Chỉ nháy mắt lập tức có vài xe taxi tấp lại chỗ Vũ Nhu Tử —— sự thật chứng minh, người đẹp thì đi đến đâu cũng được ưu tiên. Nếu không chỉ riêng cái vali to đùng của cô cũng đủ khiến rất nhiều bác tài ngoảnh đít đi không thèm chào hỏi.

– Cô gái, đi đâu vậy?

Một chiếc taxi màu đỏ chạy đến đầu tiên, tài xế là một ông chú có gương mặt vuông vức, nói chuyện mang theo khẩu âm Giang Nam.

– Bác tài… bác có biết Qủy Đăng Tự ở chỗ nào không?

Vũ Nhu Tử mở miệng hỏi, giọng cô thỏ thẻ khác hẳn với vẻ ngoài hoạt bát sáng sủa của mình. Nhưng như vậy lại có phần đáng yêu.

Ông chú mặt vuông suy nghĩ hồi lâu mới lắc đầu:

– Chưa nghe qua tên Qủy Đăng Tự bao giờ.

Nhìn thấy ông chú mặt vuông kia lắc đầu, trong lòng Vũ Nhu Tử trầm xuống, mặt ửng hồng, có phần thất vọng.

Cũng may ông chú kia lại nói thêm:

– Có biết là ở khu nào không?

– Biết, là khu La Tín!

Vũ Nhu Tử lập tức trả lời.

– Khu La Tín à, tôi biết khu này, tôi cũng ở đấy. Bất quá, cô gái à, cô không nhớ nhầm tên tự miếu đấy chứ? Tôi ở khu đó bao nhiêu năm nay, chưa từng nghe nói đến Qủy Đăng Tự bao giờ.

Ông chú mặt vuông kia nói tiếp.

Bởi vì nghề nghiệp của mình, có thể nói ông nắm rõ khu vực gần đấy như lòng bàn tay. Đặc biệt là khu La Tín mà ông đang ở, nói quá một chút thì mỗi tấc đất đều có dấu chân của ông, nhưng ông hoàn toàn chưa nghe nói đến cái tên Qủy Đăng Tự bao giờ cả.

– A?

Gương mặt của Vũ Nhu Tử đỏ lên, bất quá cô lập tức trả lời chắc nịch:

– Bác tài, bác cứ đưa tôi đến khu La Tín đi!

Cô định đến đó lại hỏi tiếp xem, nếu như thật sự vẫn không tìm thấy thì cô chỉ có thể gọi điện hỏi cha. Nhưng đó là hạ sách trong hạ sách, không đến phút cuối thì không thể dùng tới.

– Cô gái à, cô có gấp không? Nếu như cô không gấp thì có thể ngồi xe bus đến khu La Tín đấy. Nếu đi taxi thì đắt lắm, đi xe những hơn hai giờ cơ.

Ông chú lại nói thêm.

Cũng không phải ông không muốn kiếm tiền, bất quá hai giờ đi đường như thế cũng tốn một khoảng không nhỏ. Đối phương rõ ràng không biết khoảng cchs, nếu như trước khi lên xe mà không nói rõ khoảng cách và giá tiền thì sau khi đến nơi dễ cãi nhau lắm.

– Không sao hết, bác cứ chở tôi đi là được.

Vũ Nhu Tử mỉm cười ngại ngùng, đối với cô mà nói thì tiền căn bản không thành vấn đề.

Sau khi ông chú kia xác nhận xong thì trong lòng cũng mừng thầm. Chạy chuyến này có thể kiếm được không ít tiền.

– Được rồi, vậy cô lên xe đi, vali cứ để ở sau cốp là được.

Ông chú mặt vuông kia vừa nói vừa mở cốp xe lên, sau đó mở cửa xe ra chuẩn bị bước xuống đỡ lên giúp.

Dù sao thì cái vali ấy to đùng như thế, cô gái này lấy đâu ra sức nhấc nổi lên?

Bất quá lúc ông chú vừa mới đẩy cửa xe lên xong quay đầu nhìn lại thì há hốc mồm, hồi lâu không khép lại nổi.

Ông nhìn thấy cô gái trông qua có vẻ yếu đuối kia dùng một tay nhấc cái vali to thật to kia lên… là nhấc lên, chứ không phải ôm lên hay giơ lên hay khuân lên gì hết. Mà nhấc lên nhẹ bẫng như nhấc một cái mâm nhỏ vậy, dễ dàng dùng một tay nâng vali lên bỏ vào trong cốp xe.

Chẳng lẽ cái vali này to thế thôi nhưng rỗng tuếch à?

Vừa mới nghĩ tới đó, ông chợt cảm giác đuôi xe nặng trĩu xuống. Ông chú đã làm tài xế taxi nhiều năm, sớm đã đạt tới cảnh giới người xe hợp nhất. Đuôi xe vừa mới trầm xuống một cái ông đã có thể ước lượng được thứ kia nặng bao nhiêu.

Cái vali này ít nhất cũng phải hơn sáu mươi kg ấy chứ? Thậm chí còn nặng hơn, cũng phải xêm xêm cân nặng của một người đàn ông trưởng thành luôn ấy.

Cô gái này luyện cử tạ hay sao ấy nhỉ? Thật là thần lực trời sinh mà, ông chú mặt vuông kia thầm nuốt một ngụm nước bọt. Cũng may ông là tài xế lương thiện, nếu như là đám bất lương gặp sắc nảy lòng tham, gặp phải cô gái này chắc là bị đánh mềm xương mất thôi.

Vũ Nhu Tử cũng không biết hành động vô tình của mình kinh người đến nhường nào, sau khi bỏ vali vào xong rồi, cô lại quay bước về mở cửa sau xe ngồi lên.

– Cô gái, sức cô mạnh thật đấy, ngồi cho vững nhé.

Ông chú mặt vuông kia cười ha hả, đạp chân ga, chiếc xe taxi màu đỏ nhanh chóng xuất phát chạy về khu La Tín.

….

………

Nhóm Cửu Châu Số 1.

Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử (online bằng điện thoại):

– Bắc Hà tiền bối, ta đang đi tới khu La Tín trước, bất quá tài xế taxi không biết Qủy Đăng Tự. Ta đang chuẩn bị đến khu La Tín xong lại hỏi thăm người ở khu đó sau, có lẽ sẽ có người biết.

– Được rồi, ta đã hỏi vài người, bất quá tạm thời không có ai biết cả. Tóm lại là có tin tức gì thì ta sẽ liên lạc với ngươi ngay.

Bắc Hà Tán Nhân đáp.

– Cảm ơn tiền bối.

Vũ Nhu Tử đáp lại bằng một icon mỉm cười. Có câu trả lời này của Bắc Hà Tán Nhân, tâm trạng thấp thỏm của cô rốt cuộc cũng bình ổn lại —— Lại nói, đây là lần đầu tiên cô ra khỏi nhà một mình. Trước kia đều có cha cô theo cùng, hoặc là chỉ hoạt động ở khu vực gần Linh Điệp Đảo mà thôi.

Luôn cảm thấy khá kích thích.

….

Đoạn chạt này tạm thời Tống Thư Hàng không nhìn thấy… Bởi vì thật sự không có việc gì làm cho nên hắn lại ra tiệm sách đọc ké rồi.

Ôm quyển sách dày cộp mà lần trước hắn đã thuê, quyển sách này đến bây giờ hắn còn chưa kịp xem xong. Với hắn mà nói, nếu như sách mà không phải đọc ké thì cảm giác không đã ghiền.

Giống như mì gói vậy, mùi vị lúc ăn sống với nấu lên ăn khác nhau hoàn toàn.

Trước khi đi, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại mang theo cả điện thoại —— bình thường Tống Thư Hàng không có thói quen cầm điện thoại theo.

Chức năng của mấy cái điện thoại đời mới ngày càng nhiều, thể tích cũng càng lúc càng lớn, bây giờ muốn tìm một chiếc điện thoại chỉ có chức năng nghe gọi nhắn tin căn bản là không có. Bởi vì điện thoại khá to, Tống Thư Hàng luôn dùng thứ này như điện thoại cố định.

– Pin còn 7%, chắc là cũng đủ dùng.

Pin còn không nhiều, nhưng chỉ để nghe điện thoại hoặc nhận tin nhắn thì chắc là cũng đủ dùng cả buổi chiều rồi.

Nghĩ như vậy, hắn cầm điện thoại theo, lại cầm theo quyển sách thuê lần trước hớn hở chạy đến tiệm sách đọc ké.

Thời gian trôi qua cực nhanh.

Ước chừng nửa giờ sau.

– Kỳ lạ, chẳng lẽ hôm nay mình rời giường sai tư thế à?

Tống Thư Hàng nghi hoặc đặt quyển sách nặng trịch trong tay về lại giá sách —— hắn cư nhiên xem không vào!

Bất kể là tiểu thuyết, lý thuyết lái xe, truyện tranh, tác phẩm cổ điển, tất cả hắn đều xem không vào. Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải chuyện thế này.

– Thật là tà môn.

Tống Thư Hàng lẩm bẩm, hắn thở dài, tiện tay rút đại một quyển sách đi ra quầy tính tiền.

Xem không vào rồi thì đọc ké cũng không còn ý nghĩa gì.

Nghĩ vậy, hắn quyết định đi ra khu bên cạnh đi dạo giải khuây.

Nói đến chỗ giải khuây thì không thể không nhắc đến thắng địa bên cạnh khu đại học Giang Nam —— thiên đường ăn vặt.

Đi kiếm chút đồ ngon ăn thôi!

Thiên đường ăn vặt là một khu buôn bán đồ ăn khá sầm uất, cách khu đại học Giang Nam hai khu, đi bộ chừng hai mươi phút. Nhưng chút khoảng cách ấy hoàn toàn không ngăn nổi bước chân của đám thích ăn hàng được.

ở nơi này, thứ bay trên bầu trời ngoại trừ máy bay, thứ bốn chân ở trên mặt đất trừ ghế ngồi ra thì thứ gì cũng bán đủ. Thỏa mãn đủ loại sở thích ăn uống.

Nơi này luôn được gọi là thiên đường ăn vặt hoặc là thiên đường món ngon, tên gọi vốn có của nó đã bị người ta quên béng đi mất.

Nơi này gọi là gì ấy nhỉ?

Tống Thư Hàng ngẩng đầu lên nhìn về phía tấm bảng tên khu —— Tấm bảng to có đề mấy chữ Khu La Tín hoan nghênh bạn màu vàng chóe chói sáng dưới ánh nắng.

À đúng rồi, nơi này gọi là khu La Tín, cái tên hay thật đấy.

Tống Thư Hàng nghĩ như vậy, đi vào bên trong.

Đi được hai bước, hắn đột nhiên khựng lại. Sau đó nhanh chóng lùi lại chỗ tấm biển hiệu, nhìn chằm chằm vào mấy chữ vàng rực chói lóa kia.

Chào mừng ngài đến với khu La Tín!

Không hề nhìn lầm, là khu La Tín.

Tống Thư Hàng hết nói nổi.


Chương 10: Khúc Nhạc Đệm Xảy Ra Trong Lúc Dạo Phố

Lúc trước Tống Thư Hàng còn ngồi nghĩ cả buổi, cứ cảm thấy hình như đã nghe qua cái tên khu La Tín này ở đâu đó rồi, nhưng lại không thể nào nhớ ra nổi. Hóa ra là ở chỗ này, chính là khu thiên đường ăn vặt nổi tiếng này đây!

Không đúng, không phải khu La Tín mà Vũ Nhu Tử ở trong nhóm đã nói là ở thành phố J à? Nơi này là khu Giang Nam mà.

Chẳng lẽ Vũ Nhu Tử nhớ sai chỗ?

Hay là cả thành phố J lẫn khu Giang Nam đều có khu La Tín?

Chuyện này cũng bình thường, chỉ có tên thành phố với tỉnh là ít khi nào trùng thôi.

Nhưng tên thị trấn, khu vực hay thôn xóm gì đó lại thường xuyên bị trùng. Nơi Vũ Nhu Tử muốn đi nhất định là khu La Tín ở bên thành phố J, chắc là sẽ không đến khu Giang Nam.

Bởi vì muốn đến đây giải khuây, cho nên Tống Thư Hàng cũng không nghĩ nhiều nữa.

Hắn vừa đi vừa ăn, vừa ăn vừa đi dạo khắp nơi.

Cũng không biết đi dạo hết bao lâu, đến lúc cảm thấy hơi mệt, hắn lại mua thêm hai phần gà giòn, ngồi xuống nghỉ ngơi ở khu ghế ngồi.

Đối diện chỗ nghỉ là một khu khá lớn của khu La Tín, người đến người đi vô cùng tấp nập.

Thời tiết vừa trở nên ấm áp, nhưng cũng không thể nào ngăn cản nổi lòng yêu thích cái đẹp của phái nữ.

Khắp nơi đều là áo váy da bó sát, áo hở rốn, váy ngắn, còn có quần jean cạp trễ, cao gót, bốt, dép lê đủ kiểu. Cãi cổ trắng dài mê người, ngực to, eo thon, tăng thêm đủ loại phong tình xinh đẹp cho khu lt.

Chỉ cần ngồi ở khu nghỉ ngơi này là có thể nhìn thấy vô số đôi chân trắng muốt thon dài phát ra hào quang chói lóa.

Tống Thư Hàng tùy ý chọn đại một chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi, cũng là nơi tốt nhất để ngắm người đẹp —— có ba chàng trai ngồi bên cạnh hắn, nghiêm túc chấm điểm cho mấy đôi chân kia.

– Nhìn thấy chưa, cô nàng mặc váy đỏ đứng ở góc dưới màn hình điện tử đó đó, cặp giò kia cũng phải 80 điểm.

Một tên béo mang cặp kính dày cộp chỉ vào một cô gái mặc váy đỏ nói.

– A Hư à, mày phải luyện kỹ năng quan sát lại thêm chút nữa đi. Không thể nào quá 73 điểm được, chân của cô ấy dài thật đấy, nhưng dáng người gầy quá. Hơn nữa đùi lại khá ngắn, ảnh hưởng đến mỹ quan tổng thể.

Một cậu chàng mặt mày sáng láng bảnh trai ở bên cạnh giở giọng chuyên gia.

– Vậy sao?

Tên béo mang kính kia gãi gãi đầu, nhìn về phía chàng trai sáng sủa kia nói. Bất quá nêu như không nhìn thật kỹ thì căn bản khó mà nhìn ra được.

– Tao cảm thấy có thể là hơn 77 điểm đấy, dù sao thì đôi chân như thế cũng xem như hiếm có rồi. Không thể mang chân của mấy minh tinh trên mạng ra làm tiêu chuẩn so sánh được.

Cậu trai tóc ngắn sau cùng ngửa mặt tựa lên ghế, nói giọng miễn cưỡng.

Tống Thư Hàng nghe vậy, bất giác nhìn theo hướng mà tên béo kia đã chỉ. Ở đó có một cô gái mặc một bộ váy bó sát màu đỏ đang bước vội, đôi chân thon dài mang theo một đôi giày xăng đan trong suốt.

Mấy cô gái dám mặc kiểu váy ôm sát kiểu này cơ bản đều khá tự tin vào vóc dáng của mình…

Tống Thư Hàng không có sở thích mê chân, nhưng vẫn phải thừa nhận cô gái mặc váy đỏ này đúng là rất xinh đẹp, đôi chân thon dài trắng nõn, chủ nhân của đôi chân này rõ ràng rất chú ý chăm sóc.

Đều nói đàn ông mà ngắm phụ nữ thì có vài kiểu, tuổi trẻ thích ngắm mặt, lớn hơn thì thích ngắm ngực, chỉ có đàn ông trưởng thành mới ngắm chân.

Tống Thư Hàng cảm giác mình nhất định không thể xem là đàn ông trưởng thành được —— bởi vì hắn không có cảm giác gì với việc ngắm chân. Cho dù nhìn thấy vô số đôi chân trắng nõn đi qua đi lại trước mặt hắn cũng sẽ không hề có bất kỳ xúc động gì, càng không thể nào sinh ra cảm giác kích động như ba tên kia.

Đối với mấy tên bạn cùng phòng thiếu điều muốn quỳ liếm cặp giò của mấy vị minh tinh nước ngoài của mình, Tống Thư Hàng thật không hiểu gì ráo.

Chân ấy à, đàn ông cũng có đây này. Của phụ nữ bất quá trắng hơn một tí, mềm hơn một tí, chứ có gì đặc biệt đâu?

Đấy là suy nghĩ trong lòng của hắn, nếu như bị ba tên bên cạnh biết được thì nhất định sẽ mắng hắn xối xả.

– Mau nhìn kìa, 100 điểm, 100 điểm kìa!

Tên béo đeo kính kích động hô to, thanh âm cũng to hơn.

– Đâu?

Cậu chàng mặt mày sáng sủa kia hỏi, tuy rằng ánh mắt của tên béo này không cao, nhưng cũng xem như thuộc hàng tinh mắt. 100 điểm này cũng không phải tùy tiện nói ra.

Cậu trai tóc ngắn lười biếng kia cũng tò mò ngồi thẳng dậy, nhìn về phía tên béo kia chỉ.

Vẫn là ở phía dưới chỗ cái màn hình to thật to kia, có một bóng dáng xinh đẹp đang bước ra từ chỗ ngoặt. Cô kéo theo cái vali thật to, nhưng nhìn qua không thấy chật vật mệt mỏi chút nào.

Mái tóc đen óng ả dài đến eo bay bay sau lưng.

Cô có vóc dáng cao gầy, dù chỉ mang một đôi giày thể thao bình thường, nhưng vẫn có thể thấy rõ đôi chân của cô dài hơn một khúc so với những người ở xung quanh. Mỗi bước cô bước ra đều có khoảng cách gấp đôi gấp ba người thường.

Đây quả thực là phiên bản nữ chính trời sinh như trong mấy bộ phim truyền hình, dù chỉ đứng im không làm gì cũng có cảm giác như hạc giữa bầy gà. Trời sinh đã là tiêu điểm của mọi ánh nhìn.

Cô nàng xinh đẹp tóc đen ấy đi khá nhanh, mấy bước đã đuổi kịp cô nàng mặc váy đỏ mà ban nãy ba tên kia còn đang đánh giá. Tất cả những thứ xinh đẹp khi đứng một mình thì không có gì đặc biệt lắm. Chỉ khi nào có thứ để so sánh thì sẽ lập tức trở nên vô cùng chói mắt.

Lúc này, cô nàng váy đỏ kia đã trở thành phông nền. Lúc cô gái tóc đen kia đi lướt qua bên cạnh cô, đôi chân đẹp tạo thành đối lập rõ ràng, cao thấp thấy rõ. Sự đối lập càng tăng thêm vẻ mỹ cảm, đôi chân của cô gái tóc đen lại càng trở nên chói mắt.

– A Hư, không còn gì để nói. Đây tuyệt đối là 100 điểm tròn.

Cậu chàng mặt mày sáng sủa kia lập tức đứng phắt dậy, phủi phủi quần áo của mình, lại giơ tay vuốt vuốt tóc.

– Mày làm gì đấy?

Cậu trai tóc ngắn hỏi.

– Đi làm quen chứ gì! Cô gái hoàn mỹ như thế cả đời cũng khó mà gặp được người thứ hai. Cho nên mặc kệ có thành công hay không, mặc kệ thế nào tao cũng phải lên làm quen cái đã, bằng không thì sẽ hối hận cả đời mất.

Cậu chàng mặt mày sáng sủa kia nhe răng cười nói, hàm răng trắng bóc sáng chói dưới ánh mặt trời. Cậu ta thật sự có thiên phú hấp dẫn mấy em gái, có trụ cột của kẻ thắng cuộc, ấy chính là —— Vẻ ngoài sáng láng đẹp trai.

Không thành công thì cũng không lỗ lã gì, lỡ như làm quen được thật rồi thì hắn lời to! Chuyện chỉ có lợi chứ không có hại này cớ sao lại không làm?

Người đàn ông thực thụ thì những lúc thế này phải dũng cảm mà xông lên, không biết xấu hổ!

Sau đó, cậu chàng đẹp trai sáng láng ấy đi vào trong đám người, nhắm thẳng đến chỗ cô nàng xinh đẹp kia.

Sau đó, không tới hai phút. Cậu chàng nọ lại ủ rũ quay về.

– Thất bại rồi? Nhanh đến vậy cơ á?

Tên béo đeo kính hỏi —— Mặc dù biết bạn của mình thất bại chắc rồi, nhưng dù sao thì bạn của mình cũng có vẻ ngoài bảnh tỏn tí xíu, lại còn biết ăn nói, nhưng lại thất bại nhanh đến thế á? Với khả năng của cậu ta thì cho dù làm quen thất bại thì tán gẫu mấy câu với người đẹp cũng không thành vấn đề mới đúng chứ?

– Không có cơ hội làm quen hẹn hò gì sất, chân của người đẹp kia dài thật đấy, đi lại nhanh, một bước của cô ấy bằng mấy bước của tao. Tao thiếu điều muốn chạy theo luôn rồi nhưng vẫn không đuổi kịp.

Cậu chàng sáng sủa kia lệ rơi đầy mặt.

– ….

Cậu trai tóc ngắn chỉ đành câm nín.

– Xì!

Tống Thư Hàng ngồi bên cạnh nhịn cười tới đau cả ruột, ba tên này hài thật đấy.

Bất quá, phải công nhận người đẹp tóc đen ban nãy thật sự rất bắt mắt.

ở thời đại internet phát triển thế này. Đủ loại người đẹp, kiểu gì cũng có, mọi người đã sớm chai lỳ với khái niệm người đẹp này rồi.

Nhưng vàng thật không sợ lửa, những người đẹp có nét đặc biệt riêng luôn luôn có thể hấp dẫn ánh nhìn của người khác.

Ví như cô nàng tóc đen khi nãy vậy, thuộc kiểu chỉ nhìn một cái là lập tức nhớ kỹ, chỉ sợ một thời gian ngắn cũng khó mà quên được.

….

Ngẫu nhiên gặp được người đẹp chỉ là việc vặt vãnh chêm vào trong lúc dạo phố.

Sau khi nghỉ chân một lát, Tống Thư Hàng lại tiếp tục đứng dậy đi dạo.

– Đợi lát nữa mua thêm chút đồ ăn vặt mang về vậy.

Hắn thầm nghĩ, trước đó không lâu lúc hắn bị cảm đều nhờ bạn cùng phòng chăm sóc, cho nên đi dạo một vòng ở thiên đường ăn vặt cũng không thể không mua chút điểm tâm về để bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc của mình được.

Cũng không biết mấy tên kia thích ăn gì nữa, vậy nên cứ món nào ngon ngon thì hắn đều mua một phần mang về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK