Chương 7: Đám Bất Lương Bị Hội Đồng
– Mẹ kiếp, Bắc Hà ngươi nói vậy là có ý gì hả, quả thật là khinh người quá đáng mà! Rằm tháng sau, trên đỉnh tử cấm, có dám tới hay không?
– Được lắm, ta sợ tên quái sư dỏm nhà người chắc? Bất quá rằm tháng sau ta không rảnh, hay là dời thời gian lại thành ba tháng sau được không?
Bắc Hà Tán Nhân sảng khoái đáp ứng:
– Còn có, đến lúc đó ta phải tìm người kiểu gì đây, dù sao thì ngươi có nhiều thân phận lắm. Nếu ngươi đổi một nick khác, đứng trước mặt ta thì ta cũng khó mà nhận ra ngươi được.
Đồng Quái Tiên Sư không chỉ ‘tinh thông’ quẻ thuật, ở phương diện dịch dung cũng rất có nghề —— người trong nhóm đều đoán, hắn trước kia nhất định là thường xuyên bói sai bị người ta đuổi giết, không thể không thay đổi thân phận để bỏ chạy. Dần dà luyện ra một thân bản lĩnh dịch dung hoán trang không ai bằng.
– Ba tháng thì ba tháng! Tới lúc đó ngươi chỉ cần đến đỉnh tử cấm đợi, ta đến tìm người! Cái gương mặt đáng chết của ngươi, có hóa thành tro ta cũng có thể nhận ra!
Đồng Quái Tiên Sư tức giận nói.
– Cứ quyết định vậy đi!
Bắc Hà Tán Nhân rất bình tĩnh, bộ dạng như đã ăn chắc Đồng Quái Tiên Sư rồi.
Hoàng Sơn Chân Quân xem đến đây, đột nhiên gửi một cái mặt cười lên, nói:
– Xem ra Bắc Hà ngươi sắp đột phá rồi, cần một trận chiến đấu dẫn lối để một hơi đột phá ngay đúng không? Ngươi cũng dừng lại ở cảnh giới ngũ phẩm linh hoàng đã lâu rồi, cũng đến lúc phải đột phá rồi. Đêm trăng tròn ba tháng sau, nếu như ta có thể bớt được chút thời gian ra thì nhất định sẽ lên đỉnh tử cấm làm trọng tài cho trận quyết đấu của các ngươi. Tới lúc đó thuận tiện lại chuẩn bị chút quà mọn cho hai người các ngươi.
– Chân quân thật là thấu hiểu lòng ta!
Bắc Hà Tán Nhân lập tức kích động, phải biết Hoàng Sơn Chân Quân chính là lão tiền bối, thứ hắn chuẩn bị nhất định không thể nào đơn giản chỉ là quà mọn được.
Những thứ lộ ra từ trong tay của mấy lão tiền bối thế này, đối với hậu bối bọn họ mà nói thì đều là bảo vật chỉ khi nào có kỳ ngộ mới có được!
– Chân Quân đã nói như vậy thì tới lúc đó ta không thể để cho Bắc Hà leo cây được rồi. Vốn ta còn định tới lúc đó để cho Bắc Hà lên đỉnh tử cấm đứng hứng gió lạnh nửa đêm.
Đồng Quái Tiên Sư thản nhiên nói.
– ….
Bắc Hà Tán Nhân.
Tên chết giẫm!
Tên này không hổ là xem bói đùa giỡn lòng người, lòng dạ đen tối thật đấy!
Lúc này trong lòng Bắc Hà Tán Nhân thầm hạ quyết định, ba tháng sau nhất định phải nện cho Đồng Quái Tiên Sư đến mức Chân Quân cũng không nhận ra!
Xong việc rồi nên trong nhóm cũng yên tĩnh lại.
…
…
Sau khi Tống Thư Hàng xem hết nhật ký chat trong nhóm xong thì trong lòng có phần lo lắng, ba tháng sau Đồng Quái Tiên Sư và Bắc Hà Tán Nhân ở trong nhóm sẽ không thật sự chạy đến đỉnh tử cấm ở cố cung quyết đấu đấy chứ? Với tính tình của bọn họ nói không chừng thật sự sẽ làm việc ngu xuẩn này.
Đến lúc đó, lỡ như bị nhân viên quản lý bắt được thì phải làm sao bây giờ?
Chuyện này cứ nhớ vậy đã, trước lúc out khỏi nhóm thì nhắc nhở bọn họ một chút, đừng có làm hư hại văn vật quốc gia, làm như vậy là phạm pháp.
Tắt nhóm đi, Tống Thư Hàng lại mở trang web của khu Giang Nam xem xem hôm nay có tin tức gì không.
Mấy chủ đề hot của trường đều nhắc đến cuồng lôi kỳ lạ chiều hôm nay, địa điểm lôi điện kia quả nhiên hệt như Tống Thư Hàng đã đoán, đúng là thành phố H.
Bởi vì trận sấm sét kia xuất hiện mà có một số nơi ở thành phố H và khu vực gần Giang Nam bị cắt điện, khiến cho sự cố xảy ra liên tục, may mà không có thương vong về nhân mạng nào.
Phía sau có thêm chút tin tức vụn vặt về khu đại học Giang Nam. Tỷ như bảng trai đẹp ở trường có thay đổi, vị học bá nào đó trong trường hoàn thành sự nghiệp xưng bá toàn quốc, giành được vị trí đứng đầu ở cuộc thi cấp quốc gia nào đó, lại ví như bộ chăn mền mà một vị học tỷ nào đó đã tốt nghiệp ở trường bị đấu giá lên cao bao nhiêu, toàn mấy thứ linh tinh như thế.
Tống Thư Hàng không có hứng thú đối với mấy tin tức kiểu này, chỉ nhìn lướt qua cho biết, để đến lúc tán phét với người khác thì cũng có cái mà nói.
Sau đó hắn lại tiếp tục tìm kiếm tin tức đăng ký học lái xe ở trên web của trường, học phí lái xe tự động bình thường tốn hai nghìn năm trăm tệ, ưu điểm của học sinh sinh viên chính là ở chỗ này. Ở khu Giang Nam này, một khi bước chân ra khỏi trường học thì tiền học lái xe phải hơn một vạn.
Tống Thư Hàng ghi lại số điện thoại liên hệ, chuẩn bị tranh thủ học lý thuyết rồi đi báo danh học lái. Trong trường có thống nhất sắp xếp học lý thuyết, bất quá mình cứ học lý thuyết xong rồi đi ghi danh học lái thì hơn.
Đinh ~
Thông báo có tin tức mới hiện lên khiến hắn cảm thấy tò mò.
Khoảng chừng 10 phút trước, ở gần khu đại học, một đám thiếu niên bất lương hay lang thang trong các con hẻm bị một vị cao nhân không biết tên đánh ngã lăn quay ngay lập tức.
Đám thiếu niên bất lương này thật ra phần lớn đều là học sinh trong các trường, còn một phần nhỏ là đám đã bỏ học. Phần lớn trong số đó chỉ là một đám thanh niên đang trong thời kỳ phản nghịch, cắt một quả đầu có phần khoa trương, nhuộm đủ màu như gà chọi, xén vài cái lỗ trên quần áo cho hầm hố, lén lút trốn giáo viên chui vào hẻm hút thuốc.
Trong đó cũng có một số tên kéo bầy kéo nhóm đi ‘xin đểu’ tiền của các đàn em hoặc đàn anh yếu đuối nhát gan trong trường. Đối với thành phần bất lương kiểu đó, kéo nhóm đi đánh người ta là một kiểu sở thích của chúng, mà bị người ta nện cho nhừ tử cũng là chuyện thường. Bởi vì không có bang phái hay bảo kê, cho nên cũng không thể tính là lưu manh được.
Tin tức đám bất lương đó bị đánh không phải chuyện mới mẻ gì, nhưng trong vài phút ngắn ngủi, có gần một trăm tên bất lương bị nện cho nhừ tử thì lại là chuyện khác.
Theo như hình ảnh mà mấy học sinh chụp được ở hiện trường thì có thể nhìn thấy thảm trạng của đám bất lương đó. Tên nào tên nấy mặt mũi bầm dập sưng phù lên vô cùng khoa trương, bộ dạng xanh xanh đỏ đỏ như hóa trang đi diễn hí kịch vậy. Cực hợp với câu nói —— Bị đánh tới mức mẹ ruột cũng nhìn không ra!
Trên web trường đều ồn ào bàn tán.
Có người nói với vẻ hả hê:
– Ai làm vậy nhỉ, ra tay chẳng lưu tình chút nào. Là bên tán đả hay quyền đạo làm thế? Hay là bên quyền anh đang huấn luyện người mới, tổ chức kéo người đi đánh bất lương tập thể nhỉ?
Lại có người đưa thêm tin tức:
– Tất cả đều bị đánh ngất, đang đưa đến bệnh viện. Vẫn chưa có ai tỉnh lại hết, nên không biết là ai đã làm.
Có kẻ lại suy luận:
– Theo như mấy người chủ cửa hàng ở trong hẻm nói thì không có phát sinh ẩu đả lớn gì hết. Hơn nữa dù có ẩu đả thì cũng không đến mức nằm thẳng cẳng hết như vậy chứ. Không thể nào là đồng quy vu tận được. Cho nên rất có thể là có vị cao thủ nào đó ra tay, một người hoặc là mấy người gì đó xử lý gọn gẽ mấy tên bất lương này.
– Cao thủ? Kiểu như một người đánh tám mươi người ấy à? Ha ha.
Có người cười nhạo, phải biết rằng đám bất lương bị đánh không đến một trăm thì cũng phải tám mươi. Số lượng lớn như thế, trong vòng mấy phút đồng hồ bị đánh bất tỉnh nhân sự không sót một tên, đại hiệp trong TV bước ra mới làm được đến cỡ ấy chứ?
– Có lẽ là lính đặc chủng của quân đội ra tay đấy nhỉ? Nghe nói mấy người trong đội đặc chủng đánh ngã người bình thường dễ như bỡn ấy, một phút là có thể đánh ngã mấy chục người rồi.
– Thằng ở trên đang kể chuyện hài à? Cho dù lính đặc chủng có trâu bò cỡ đó thì bọn họ cũng có nhiệm vụ riêng. Để bọn họ đi đối phó với đám bất lương thì khác nào lây đại pháo đánh muỗi hả!
– Thôi đừng nói nữa, đợi tới lúc đám bất lương kia tỉnh lại thì biết ngay là ai làm thôi.
Có người nói.
Tống Thư Hàng f5 lại trang web, tùy tiện đọc lướt qua mấy cái comment xong thì tắt cửa sổ tin tức đi.
Dù sao chuyện của đám bất lương đó cũng không liên quan gì tới hắn.
Tuy rằng Tống Thư Hàng chỉ có 1m75, nhưng cũng rất cường tráng. Không phải đối tượng có thể ‘xin đểu’, cho nên gần như là sống ở hai thế giới khác hẳn với đám bất lương kia… Nếu như không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì cả đời này hắn cũng chẳng dính dáng gì tới đám bất lương kia.
Vươn vai một cái, tắt trang web của trường đi, hắn ngồi thừ người trên ghế.
Phiến lôi vân quái dị lúc ban ngày vẫn cứ quanh quẩn trong đầu hắn, rõ ràng muốn để đầu óc thư giãn, nhưng hình ảnh ấy cứ lặp đi lặp lại mãi, khiến cho trong lòng hắn không cách nào bình tĩnh được.
Ngày hôm sau.
Chủ nhật, ngày 2 tháng 6, trời quang.
Sáng sớm Tống Thư Hàng đã thức dậy, hôm qua hắn vốn còn muốn thức trắng đêm, nhưng hôm qua xảy ra đủ chuyện khiến hắn cảm thấy quái lạ. Chẳng còn lòng dạ nào mà thâu đêm, cho nên tắm rửa sớm rồi đi ngủ luôn.
Đêm hôm nay, mấy tên bạn cùng phòng sẽ trở lại.
Sau khi rời giường rửa ráy xong, Tống Thư Hàng theo thói quen mở cửa sổ chat ở góc phải màn hình lên, chị họ Triệu Nhã Nhã vẫn chưa trả lời, xem ra còn phải đợi thêm vài ngày nữa.
– Nếu như hai ngày nữa mà chị họ vẫn chưa trả lời thì gọi thẳng cho chị ấy luôn vậy.
Tống Thư Hàng thầm nghỉ trong lòng.
Sau đó hắn lại mở Nhóm Cửu Châu Số 1 lên —— mỗi lần ngó qua một cái thì tâm trạng lập tức tốt lên.
Chỉ là xem nhiều quá thì dễ bị đồng hóa.
Tin tức đầu tiên trong nhóm là đến từ Tô Thị A Thất:
– Khiến cho mọi người lo lắng rồi, lôi kiếp của Tiểu Thập Lục xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, bất quá ta đã xử lý xong. Sau khi Tiểu Thập Thất xảy ra chuyện thì bướng bỉnh một lúc. Bất quá cũng đã bị ta tìm mang về rồi, không có gây ra chuyện lớn gì. Chỉ là.. ừm, có mấy chục tên không biết điều bị Tiểu Thập Thất đánh ngất ở một nơi gần thành phố H, không xảy ra án mạng. Tiếp theo ta phải đưa Tiểu Thập Thất trở lại tông môn ở Tô thị đã, chắc là vài ngày tiếp theo ta không thể online được. Tóm lại là… xin mọi người không cần lo lắng.
Tin này gửi lúc ba giờ sáng hôm nay.
Chương 8: Vũ Nhu Tử Và Khu La Tín
– Không có gì là được rồi, ta cũng yên tâm, để ta nhắn lại cho Vũ Nhu Tử, để cô ấy không cần phải lo lắng, đỡ phải chạy đến thành phố H.
Bắc Hà Tán Nhân trả lời ngay sau đó.
Tống Thư Hàng luôn có cảm giác hinh như một ngày 24 giờ lúc nào Bắc Hà Tán Nhân cũng online thì phải, cũng không biết sao đối phương lại dư thừa tinh lực như thế. Chẳng lẽ thời gian nghỉ của Bắc Hà Tán Nhân cũng giống với hắn? Cho nên mỗi lần hắn online đều có thể gặp được Bắc Hà Tán Nhân.
Không đúng…. Tống Thư Hàng online, hắn cũng online, lúc Tống Thư Hàng offline thì hắn vẫn còn online, bởi vì mỗi lần login lên xem thì phần lớn nhật ký chat đều là Bắc Hà Tán Nhân nói.
Đối phương quả thực giống như không cần ngủ vậy, đúng là thánh đấu sĩ trên mạng mà.
Tống Thư Hàng không khỏi có chút lo lắng, bây giờ có rất nhiều người đột tử vì thức đêm quá nhiều, Bắc Hà Tán Nhân cứ tiếp tục như thế liệu có khi nào đột nhiên bỏ mạng không?
Ghi nhớ điểm này mới được, chờ tới lúc mình sắp out nhóm thì lại khuyên nhủ hắn một phen.
Tống Thư Hàng kéo khung chat xuống xem tiếp.
Sau khi Tô Thị A Thất nói xong thì chào hỏi một tiếng rồi offline ngay.
Tiếp theo, chừng năm giờ sáng, Dược Sư online, gửi một tấm ảnh, sau đó kèm theo một dấu chấm hỏi.
Đó là bức ảnh một giống thực vật, Tống Thư Hàng chưa từng gặp qua bao giờ.
Loại thực vật này mọc ra uốn lượn, giống như một con rồng. Trên phần ngọn của nó có một hàng gai mọc ngược, ở phần rễ có màu tím đen, là một loại thực vật khá kỳ lạ, nhìn qua cũng khá bắt mắt.
– Độc Long Thảo à, Dược Sư ngươi lại cần dùng đến nó sao? Trước đây không lâu chẳng phải ngươi có trồng một ít à?
Bắc Hà Tán Nhân lại là người đầu tiên trả lời.
– Thử nghiệm, chết hết rồi.
Dược Sư gửi một icon bực mình. Hơn nữa chất lượng của đám Độc Long Thảo kia cũng không được tốt lắm.
– Được rồi, nếu như ta tìm thấy thì sẽ liên hệ với ngươi. Người khác nhìn thấy nhất định cũng sẽ thông báo cho ngươi biết.
Bắc Hà Tán Nhân đáp.
– Cần sống.
Dược Sư chốt thêm một câu.
Độc Long Thảo… Nghe tên là đủ biết không phải loại thực vật bổ béo tốt lành gì, sẽ không phải là cũng dùng để luyện đan luôn đấy chứ? Liệu có độc chết người hay không đây? Tống Thư Hàng có chút lo lắng, luôn cảm giác người trong nhóm này rất biết tìm đường chết là sao nhỉ?
Đợi đã, hình như có chỗ nào đó không đúng.
Ngón tay của Tống Thư Hàng khựng lại, ngón tay kéo trở lên, đọc lại tin nhắn của Tô Thị A Thất.
‘Chỉ là.. ừm, có mấy chục tên không biết điều bị Tiểu Thập Thất đánh ngất ở một nơi gần thành phố H, không xảy ra án mạng.’
Những lời này khiến cho Tống Thư Hàng có cảm giác rất quỷ dị. Bởi vì hắn đột nhiên nhớ đến chuyện đám bất lương bị đánh….
Đây là trùng hợp à? Nếu như nói tất cả những chuyện này đều là trùng hợp thì những chuyện trùng hợp gần đây không khỏi có quá nhiều rồi!
– Có lẽ mình nên thay đổi góc độ để suy nghĩ, có lẽ đây không phải là trùng hợp, là do mình nghĩ nhiều quá thôi.
– Con người luôn là như thế đấy, mỗi khi trong lòng sinh ra nghi kị với chuyện gì thì sẽ liên tưởng rất nhiều chuyện hoàn toàn không liên quan thành có quan hệ với nhau. Giống như khi nghi ngờ một người nào đó ăn trộm tiền của mình thì sẽ đổ rất nhiều chuyện lên đầu đối phương, càng nhìn đối phương thì càng cảm thấy giống nghi phạm.
Hắn cảm thấy mình bây giờ cũng mắc triệu chứng giống như ‘nghi ngờ người khác là kẻ trộm’ vậy.
Không thể nghĩ lung tung nữa, còn nghĩ nữa thì sẽ tẩu hỏa nhập ma giống mấy người trong nhóm mất thôi. Tống Thư Hàng vươn vai một cái, chuẩn bị đi chạy bộ.
Hôm nay hắn dậy khá sớm, hơn nữa bởi vì cảm giác thể chất của mình đang giảm nhanh rõ rệt, hơn mười ngày trước bị cảm một trận mà đến giờ vẫn còn ho khan chưa khỏi hẳn, thỉnh thoảng lại ho khan vài tiếng rất khó chịu!
Cho nên hắn nổi hửng, quyết định chạy bộ một ngàn năm trăm mét buổi sáng để rèn luyện thân thể.
Mục tiêu là phải kiên trì chạy bộ buổi sáng suốt một tháng!
Lúc này, sân bay khu Giang Nam.
Một cô gái tóc dài đến eo đang kéo cái vali thật to đi ra khỏi sân bay. Cô có làn da trắng muốt, chân thon dài. Mặc áo thun trắng cùng với quần short jean, đôi chân thon dài mang giày thể thao, nhìn qua có vẻ trẻ trung xinh đẹp.
Bất quá lúc này cô gái tóc dài lại có vẻ buồn rầu nhìn về phía sân bay lớn kia, thấp giọng lầm bầm:
– Mình ghét nhất là những nơi rộng lớn thế này, dễ bị lạc đường muốn chết.
Tiếp theo, cô lấy điện thoại ra, bấm vài cái.
**
Sau khi chạy bộ đổ mồ hôi nhễ nhại xong, Tống Thư Hàng cảm giác tinh thần sảng khoái cực kỳ.
Trên đường đi, lúc ngang qua căn tin mua thêm cái bánh bao với sữa đậu nành xem như đồ ăn sáng, đợi sau khi hô hấp trở lại bình thường mới trở về ký túc xá.
Còn nguyên một ngày chủ nhật thế này, phải làm gì bây giờ nhỉ?
– Hay là đi đọc ké sách?
Tống Thư Hàng vừa gặm bánh bao vừa nghĩ thầm.
Hắn lại tiện tay mở máy tính lên, lên trang web của trường —— bởi vì hắn có chút để ý tới chuyện đám bất lương kia bị đánh hôn mê bất tỉnh cho nên vẫn luôn liên tục chú ý xem tin mới.
Bất quá ở trên web vẫn chưa có tin mới gì về chuyện đám bất lương kia bị đánh cả, bởi vì đám bất lương tội nghiệp kia vẫn còn đang nằm bất tỉnh nhân sự trong bệnh viện, chưa có tên nào tỉnh lại cả.
Cho nên cũng không biết được là bọn họ bị người nào đó hoặc cái gì đó đánh thành như thế.
Theo như những bạn học đã đến thăm bệnh cho hay thì dù là đang hôn mê, nhưng đám bất lương kia thi thoảng vẫn đau đớn rên rỉ, bởi vì số người nhiều quá, cho nên bị bệnh viện sắp xếp tống hết vào trong cùng một phòng bệnh lớn. Bảy tám chục người nằm đó liên tục rên rỉ thảm thiết, hình ảnh quả thực vô cùng bi thảm.
– Nếu như chỉ bị đánh hôn mê thôi thì không thể nào cả một ngày một đêm rồi mà vẫn chưa tỉnh như thế chứ? Đám bất lương này sẽ không bị đánh thành người thực vật đấy chứ.
Tống Thư Hàng nghĩ thầm.
Vừa suy nghĩ, lại vừa đưa tay mở khung chat nhóm ra.
Trong thời gian hắn chạy bộ ăn điểm tâm thì trong nhóm lại có thêm vài tin nhắn mới.
Linh Diệp Đảo Vũ Nhu Tử (online bằng điện thoại): Bắc Hà tiền bối, ta đã đến sân bay khu Giang Nam rồi, bên phía A Thất tiền bối có cần giúp gì không?
Bắc Hà Tán Nhân quả nhiên đang online, hắn nhanh chóng trả lời:
– Vũ Nhu Tử online rồi đấy à, lúc rạng sáng A Thất đã tìm thấy Tiểu Thập Lục, sau đó rời khỏi thành phố H rồi. Ngươi không cần lo cho bọn họ, cứ yên tâm đến thẳng thành phố J làm việc của ngươi đi.
– Không có việc gì là được rồi.
Vũ Nhu Tử đáp, sau đó lại nói thêm:
– A Thất tiền bối đã rời khỏi thành phố H rồi à?
– Ừ, lúc sáng đã đi rồi.
Bắc Hà Tán Nhân lại hỏi:
– Chẳng lẽ Vũ Nhu Tử ngươi còn có chuyện gì cần tìm A Thất à?
Vũ Nhu Tử thở dài:
– Thật ra …. Ta lại hy vọng có thể gặp được A Thất tiền bối, nếu như có thể thì có người đi tới thành phố J với ta một chuyến thì càng tốt. Ta không quen thuộc lắm với khu Giang Nam, thành phố H và thành phố J, sợ không tìm thấy nơi mình muốn tìm.
– Ngươi muốn đi nơi nào? Bây giờ trên điện thoại đều có chức năng chỉ đường, dùng khá tốt. Không thể không nói người hiện đại phát minh được khá nhiều thứ rất thực dụng.
Bắc Hà Tán Nhân nhiệt tình giới thiệu, trong nhóm có rất nhiều người không quen dùng hoặc không quan tâm đến mấy thứ đồ hiện tại, Bắc Hà Tán Nhân có thể xem như là chuyên gia xài đồ hiện đại.
Ê ê, mấy người lái đề tài qua kiểu này không có vấn đề gì chứ? Đây không phải nhóm tập trung mấy người mắc bệnh ảo tưởng tiên hiệp à? Không phải nên nói đến mấy thứ cổ xưa sao? Hay là pháp bảo định vị gì đó chẳng hạn? Cao cấp hơn một chút thì mở điểm truyền tống cũng được mà, chỉ có nói đến chức năng chỉ đường của điện thoại thì không hợp tí tẹo nào nha.
– Ta đã dùng thử rồi, bất quá lại không tìm thấy nơi ta muốn đến ở trên này.
Vũ Nhu Tử nói với vẻ buồn bực.
Cô đương nhiên có dùng tới chức năng chỉ đường rồi, thực tế năm nay cô mới chỉ hơn hai mươi lăm, ở các phương diện khác cũng không khác gì so với thanh niên hiện đại hết. Chỉ là hiểu được khá nhiều điều về ‘thế giới thật sự’ hơn so với những người trẻ tuổi bây giờ mà thôi.
– Hơn nữa, cảm giác phương hướng của ta có phần khá kém, cho dù cầm bảng chỉ dẫn cũng chưa chắc có thể tìm được nơi cần tìm.
Vũ Nhu Tử nói thêm.
Bắc Hà Tán Nhân an ủi:
– Không sao hết, vấn đề về cảm giác phương hướng chỉ cần đợi đến lúc ngươi tấn cấp đến cảnh giới ngũ phẩm là có thể ngự khí hành không rồi thì có thể bay lên cao mà nhìn, tới lúc đó không cần sợ lạc đường nữa. Còn bây giờ thì ngươi có thể gọi taxi thử xem, bình thường chỉ cần có tên thì tài xế taxi có thể chở ngươi đến tận nơi. Nhưng phải cẩn thận đừng có lên nhầm xe của bọn lừa đảo.
– Cảm ơn tiền bối, để ta thử xem sao.
Vũ Nhu Tử nói với vẻ cảm kích, nếu như không có người nhắc thì thiếu chút nữa cô đã quên mất còn có loại giao thông tiện lợi như taxi.
Bắc Hà Tán Nhân lại nói thêm:
– Vũ Nhu Tử ngươi muốn đi nơi nào đấy? Nếu như ngươi thật sự không tìm thấy thì ta có thể hỏi giúp xem ở gần đó có vị đạo hữu nào không, có lẽ có thể giúp được phần nào.
– Là một nơi gọi là khu La Tín ở thành phố H, nơi đó hẳn là có một ngôi miếu cổ tên là Qủy Đăng Tự. Ta muốn đến ngôi miếu cổ đó!
Vũ Nhu Tử nhanh chóng trả lời.
– Được, ta biết rồi. Ta đi hỏi giúp ngươi, có tin tức gì thì ta sẽ liên hệ với ngươi.
Bắc Hà Tán Nhân trả lời.
– Tiền bối, cảm ơn ngươi!
Vũ Nhu Tử gửi một icon mỉm cười:
– Ta đi gọi taxi đây.
Khu sân bay Giang Nam.
Cô gái tóc dài đến eo kia kéo theo cái vali to thật to của mình, bước nhanh ra cửa sân bay. Bóng lưng xinh đẹp khiến không ít giống đực ở bên đường mở to mắt nhìn theo hồi lâu.