Chương 25: Hai Rương Dược Liệu!
Lúc mới gặp Vũ Nhu Tử, thứ khiến người bình thường ấn tượng nhất về cô chắc là đôi chân dài tăm tắp của cô, nhưng sau khi tiếp xúc một quãng thời gian thì ấn tượng nhất chính là gương mặt mỉm cười đỏ bừng của cô, vô cùng đáng yếu.
Lúc này, Thổ Ba và hai nam sinh khác đứng dậy, đi tới bên cạnh Tống Thư Hàng, mở miệng hỏi:
– Thư Hàng, có chuyện gì không.
Đúng là ba người bạn cùng phòng của Thư Hàng, thấy có người đến tìm Thư Hàng nên vừa có chút lo lắng lại thêm phần tò mò.
– Không có gì hết, là chuyển phát nhanh thôi, tao có đồ chuyển phát nhanh tới, phải đi ký nhận. – Thư Hàng cười nói, sau đó lại quay đầu nói với Tư Mã Giang:
– Chào Tiểu Giang, xin hỏi đồ ở đâu?
Tiểu Giang… Khoé miệng của gười mặc vest nọ co giật một cái, đã bao nhiêu năm rồi không có người gọi hắn bằng cái tên này nhỉ? Không ngờ vẫn còn cơ hội được nghe lại, lại còn từ miệng của một người trẻ tuổi nữa chứ.
Dù thế hắn vẫn sảng khoái toét moệng cười toe:
– Đã đưa tới cửa phòng kí túc xá của cậu rồi, chỉ chờ cậu qua đó kiểm tra xác nhận là xong.
– Vậy chúng ta đi nhé? Đúng lúc tôi đang được nghỉ giải lao 15 phút. – Tống Thư Hàng nói.
Tư Mã Giang bật cười:
– Tôi chỉ chờ cậu nói câu này thôi!
Lầu hai kí túc xá nam, hai người Thư Hàng đi tới cửa phòng.
Bốn người đàn ông mặc vest đen đứng canh chừng hai cái thùng to 80×80, mặt mày hầm hầm.
Tống Thư Hàng líu lưỡi:
– Công ty chuyển phát nhanh của các anh luôn làm thế này à?
Các người phục vụ tận răng thế này, công ty khác còn đường sống nào nữa.
– Ha ha, húng tôi luôn phục vụ chu đáo tận tình như thế. Bất quá vị khách hàng lần này khá đặc biệt, nên lại càng chu đáo tận tình hơn nữa.
– Các anh vất vả rồi.
Tống Thư Hàng gật đầu, đi tới trước hai cái thùng kia, nhìn vào tờ biên nhận.
Quả nhiên, kí tên chỗ người gửi là Vũ Nhu Tử. Bất quá địa chỉ gửi đi đều để trống.
Hai rương này hẳn là những dược liệu cần có để luyện chế thối thể dịch bản đơn giản hóa mà Vũ Nhu Tử đã nói sẽ tặng cho hắn.
– Có cần mở ra xem không?
Tư Mã Giang lễ phép hỏi thăm.
Thực ra thì căn bản không cần mở ra xem làm gì, có cho Tư Mã Giang hai lá gan hổ mật rồng hắn cũng không dám tự mình mở hai rương này ra xem.
– Ha, không cần đâu. Nếu như có vấn đề gì thì tôi có thể trực tiếp liên hệ cho anh.
Tống Thư Hàng giơ tờ danh thiếp trong tay.
– Đương nhiên rôi, nếu như không có vấn đề gì thì xin bạn học Thư Hàng vui lòng kí tên vào đây.
Hảo cảm của Tư Mã Giang dành cho Tống Thư Hàng lại tăng lên một bậc, anh ta chỉ vào tờ giấy cười nói.
– Ừ.
Tống Thư Hàng giơ tay ra, nhanh chóng ký tên của mình xuống.
– Vậy thì tạm biệt bạn học Thư Hàng, chúc cậu có một ngày tốt lành.
Tư Mã Giang phất phất tay, dẫn theo bốn người mặc đồ đen kia xoay người đi khỏi.
Thư Hàng cảm giác năm người này căn bản không giống nhân viên chuyển phát nhanh chút nào, mỗi người trong số bọn họ đều cực kỳ ngầu.
Tống Thư Hàng mở cửa phòng ra:
– ỐI, quên mất nhờ họ chuyển giúp hai rương này vào phòng, không phải thứ gì nặng lắm đấy chứ?
Hắn vẫn còn ấn tượng sâu sắc với cái vali to của Vũ Nhu Tử, lo sợ hai cái rương này cũng có sức nặng tương tự.
Thử ôm hai cái rương lên, tốt lắm, không nặng.
Hắn ôm từng cái đi vào phòng đặt lên giường của mình.
Đóng cửa phòng, Tống Thư Hàng có chút nóng vội, không kềm được mà mở ngay giấy bao ở bên ngoài ra. Bên trong thùng là từng cái hộp gỗ nhỏ tinh xảo. Bên trong mỗi cái thùng giấy to có chứa bốn tầng, mỗi tầng bốn hộp nhỏ. Hai rương cộng lại thì có chừng ba mươi hai cái hộp gỗ nhỏ.
Hắn cẩn thận mở từng hộp gỗ nhỏ kia ra, lập tức nhìn thấy hơn bốn mươi loại dược liệu được sắp xếp ngay ngắn ở bên trong.
Những loại hắn biết có nhân sâm, cẩu kỷ tử, dương khởi thạch, nữ nhi hương.
Cũng có những thứ Thư Hàng căn bản chưa hề gặp qua, nhưng chỉ ngửi mùi thôi cũng có cảm giác cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái, thân thể giống như bị mùi hương của đủ loại dược liệu thấm vào. Ngoài ra còn có mấy loại dược liệu huyễn hoặc như tiên bá vương chi, cửu dương xích viêm trúc xắt miếng.
Tr.uyện được dịch trực tiế.p tại. iREAD.Nhìn hai rương dược liệu này, Tống Thư Hàng hơi ngẩn ra…
ở trong hai rương dược liệu này, không nói những thứ khác, chỉ riêng số lát nhân sâm ở bên trong thôi cũng đã được một món tiền khá hời rồi. Còn mấy loại dược liệu như triệu lộ huyền thảo, bá vương chi, cửu dương xích viêm trúc gì đó, có thể còn đắt hơn nhân sâm cả trăm lần.
Nhưng giá trị của chúng cũng không phải lý do khiến Tống Thư Hàng ngẩn người.
Trong lòng hắn bây giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ, ấy chính là… mấy thứ này là dược liệu để luyện chế thối thể dịch bản đơn giản hóa à?
Dùng những dược liệu này, dựa theo phương pháp mà Dược Sư đã nói ở trong Nhóm Cửu Châu Số 1, bỏ vào nồi nấu, chú ý độ lửa thì có thể luyện chế ra được thối thể dịch bản đơn giản hóa thật à?
Rốt cuộc thối thể dịch kia có hiệu quả thế nào đây, thật sự có thể giống như những gì bên trong các tiểu thuyết tiên hiệp vẫn hay nói, khiến cho con người ta được thay da đổi thịt sao?
– Có lẽ, có thể dựa vào những dược liệu này cùng với đơn thuốc của Dược Sư làm thử xem tu chân có thật sự tồn tại hay không!
Một suy nghĩ đột nhiên xuất hiện trong đầu của Tống Thư Hàng, suy nghĩ này vừa mới xuất hiện thì giống như ngọn lửa lan ra khắp đồng cỏ, khiến cho hắn rục rịch, không sao gạt bỏ được.
Tống Thư Hàng tự nhận mình không phải loại người cổ hủ cứng đầu gì, nếu như thối thể dịch này thật sự có hiệu quả thần kỳ như trong truyền thuyết thì hắn cảm thấy mình sẽ tin vào sự tồn tại của tu chân.
Nhưng sau khi xác định sự tồn tại của tu chân thì hắn phải làm gì đây?
– Chiều hôm nay không có lớp, tổng cộng có bốn mươi lăm loại dược liệu, nếu như mỗi loại cần chừng năm phút thì ước chừng cần từ ba đến bốn giờ. Một buổi chiều là đủ thử xem sao rồi!
Tống Thư Hàng là người đã nghĩ là phải làm ngay, nếu như đã hạ quyết tâm thì nhất định phải làm chuyện đó ngay mới được!
– Nếu như muốn luyện chế đan dược thì đầu tiên chắc là phải có… lò luyện đơn nhỉ?
Lò luyện đơn này ở siêu thị nhất định không có bán rồi, nếu như là trên mạng thì có lẽ sẽ có, nhưng có thứ có thể mua được chắc chắn đều là đồ vàng mã để chơi chơi thôi.
Cho nên nếu như chiều nay luyện thối thể dịch thì đi mua một lò luyện đơn là chuyện không thực tế, cho nên phải tìm thứ gì đó thay thế.
Tống Thư Hàng đi vào nhà bếp tìm kiếm.
Rất nhanh, hắn thấy được một thứ có thể nấu dược liệu… nồi lẩu.
Nhưng suy nghĩ này chỉ lóe lên trong đầu một cái thôi thì hắn lập tức gạt bỏ ngay:
– Không được, thứ này khác xa lò luyện đơn.
Hắn chưa từng thấy lò luyện đơn bao giờ, cũng không biết thứ này có giống với lò luyện đơn trong phim hay không. Nhưng dù sao thì chắc cũng là một cái lò gì đó, khác với nồi lẩu mới đúng.
Đặt nồi lẩu xuống, Thư Hàng lại tìm kiếm trong bếp.
Cả buổi sau cũng không thu hoạch được gì.
Nồi cơm điện, ấm nước, chảo, nồi áp suất, không có thứ nào có thể dùng để thay thế lò luyện đơn hết.
Tuy rằng nồi áp suất nhìn qua khá dày đấy, nhưng thứ này để nấu áp suất cao, trong lúc nấu lại không thể mở ra. Nhưng luyện chế thối thể dịch thì cứ cách năm phút lại phải cho loại dược liệu tiếp theo vào.
Nói cách khác, chọn tới chọn lui, cuối cùng thứ so ra có vẻ phù hợp nhất cũng chỉ có nó mà thôi …Tống Thư Hàng bất đắc dĩ nhìn về phía nồi lẩu.
– Thôi, dù sao cũng chỉ cần nấu được là dược, có lẽ cứ thử xem sao?
Hắn sờ cằm, dù sao thì cũng có tới ba mươi phần tài liệu lận, cho dù có thất bại một lần thì cũng nằm trong phạm vi chấp nhận được!
Chỉ là cảm giác lãng phí mà thôi, dù sao thì có vẻ như đống dược liệu này khá đắt tiền mà?
– Cứ thử xem sao, nếu như không thử thì vĩnh viễn cũng khó mà thành công được. Nếu thử thì dù có thất bại cũng có thể lấy được chút kinh nghiệm.
Tống Thư Hàng quyết định.
Chương 26: Tôi Và Cách Luyện Đan Không Giống Người Thường
Yên ổn học xong tiết cuối, Tống Thư Hàng cất sách giáo khoa rồi duỗi eo lười biếng.
Bạn nữ dáng người khiêu gợi mông cong ngực nở lưu luyến rời khỏi vị trí bên cạnh hắn. Đồng thời cô nàng cũng nảy ra ý định tỏ tình với hắn luôn, ít nhất thì trong mùa hè khốc liệt này phải làm bạn gái của Tống Thư Hàng để hưởng thụ điều hòa hình người mới được.
Tống Thư Hàng bị cô nàng dùng ánh mắt lưu luyến nóng bỏng nhìn chằm chằm đến vừa phát sợ vừa hơi xấu hổ.
May mà lúc này, Thổ Ba và hai người bạn cùng phòng khác đi tới.
– Má nó chứ nóng, nóng muốn lột da luôn.
Thổ Ba cầm vở quạt phành phạch, từng giọt mồ hôi to như hạt đỗ không ngừng lăn xuống từ trán hắn:
– Đúng rồi, Thư Hàng, chiều nay muốn ra ngoài chơi không?
– Nóng thế này mà bọn mày còn muốn ra ngoài chơi à?
Thư Hàng cười nói. Hôm nay nắng chói chang, tuyệt đối không phải thời tiết tốt để ra ngoài.
– Ha ha, gần đây thằng nhóc Dương Đức viết phần mềm mới bán được một món tiền, nên chuẩn bị thuê một cái nhà một phòng khách hai phòng ngủ gần trường đấy. Bọn tao đang chuẩn bị đưa nó đi mở mang tầm mắt tìm một chỗ tốt, có khi lại thành căn cứ địa thứ hai của anh em mình cũng nên. Tiện thể tối nay bốc lột nó một bữa. – Thổ Ba cười ha hả nói.
Tống Thư Hàng giơ ngón cái với người bạn gầy gầy đen đen:
– Nhóc Dương Đức mày có tương lai lắm, cùng là mày mò mà mày hơn đứt Thổ Ba luôn. Mày kiếm ra tiền, nó thì chỉ biết tiêu tiền thôi.
Thổ Ba:
– …
Dương Đức cười hì hì để lộ hai hàm răng trắng bóc. Cậu chàng tuổi còn rất trẻ nhưng đã bộc lộ khí chất của một lập trình viên lành nghề, rất là ít nói, bởi vì thời gian họ dùng bàn phím đã quá nhiều so với dùng miệng rồi.
– Nhưng mà giữa trưa tao còn có việc, phải sắp xếp hai cái rương to mới gửi đến kia kìa. Bao giờ bọn mày tìm được nhà thì bảo tao, tao đi thẳng qua đó là được.
Tống Thư Hàng nhanh chóng trả lời. Bạn cùng phòng ra ngoài hết quả là cơ hội tuyệt vời để hắn thử luyện thuốc mà.
– Thằng nhóc này, không muốn làm mà muốn hưởng cơm chùa à? – Thổ Ba vênh mặt làm bộ hừ lạnh.
– Nói cho mày biết, không có cửa đâu. Cơ mà cửa sổ thì có một cánh đó, giới thiệu cô chị xinh đẹp của mày ra đây coi nào.
– Lượn đi. – Tống Thư Hàng nói,
– Không có cửa đâu, cơ mà cửa sổ có một cánh, mời tao ăn đêm đi.
Tống Thư Hàng thiếu gì thì thiếu chứ mấy cô chị xinh đẹp thì đầy. Còn cái cô nàng tên Vũ Nhu Tử mà Thổ Ba muốn thì… xin lỗi, đó không phải chị gái anh đây.
Thổ Ba lập tức làm bộ ôm đùi:
– Ok liền!
– Chẳng phải chúng ta đều quen chị xinh đẹp nhà Thư Hàng sao? – Dương Đức ở một bên nghi hoặc hỏi. Chị ấy tên là Triệu Nhã Nhã, hôm nhập học kì trước chị đưa Thư Hàng đến đại học Giang Nam bọn họ đều gặp rồi, Thổ Ba muốn cưa chị của Thư Hàng thật à?
Ca này khó lắm đó nha, chiêu đoạn tử tuyệt tôn của bà chị họ Triệu kia là hạng nhất đó.
Còn nhớ hôm nhập học, chị Triệu đưa Tống Thư Hàng đến trường thì gặp ngay đám thanh niên bất lương không có mắt.
Theo sau Thổ Ba, đám Dương Đức đã được chiêm ngưỡng sự lợi hại của chị Triệu. Đôi chân thon dài kia tùy tiện đá lên phát nào là trúng đường con cháu ngay phát ấy. Chắc chắn chị Triệu có luyện tập, thậm chí còn thi triển tuyệt kỹ đá đoạn tử tuyệt tôn này không ít lần rồi cũng nên. Mấy thằng bất lương lăn lê bò trườn, kêu gào thảm thiết, làm cho người đứng xem mà cũng thấy hàng của mình đau nhức theo.
Sau giờ cơm trưa, ba người bạn cùng phòng rời kí túc xá đi chơi, chỉ còn lại một mình Tống Thư Hàng.
– Phù!
Hắn hít sâu một hơi, băng châu đeo trên cổ giúp hắn luôn duy trì bình tĩnh, đây chính là một trạng thái tốt.
Mở hộp nhỏ đựng dược liệu, Tống Thư Hàng bắt đầu so với đơn thuốc Thối Thể Dịch của ‘Dược Sư’.
Chiếc hộp chia bốn tầng bằng nhau, mỗi tầng có khoảng trên dưới mười loại dược liệu.
Truyện đư.ợc dịch .tại i.READ.vn.- Nhân sâm, cẩu kỷ tử, dương khởi thạch, nữ nhi hương…
Thư Hàng mau chóng đối chiếu xong hơn ba mươi loại dược liệu đầu tiên có thể tìm thấy trên mạng.
Còn mấy thứ như tiên lộ huyền thảo, tiên bá vương chi, cửu dương xích viêm trúc xắt miếng thì trên mạng không có rồi, nếu có tìm ra cũng là mấy thứ trang bị và vật phẩm trong game mà thôi.
May mà Vũ Nhu Tử là một cô gái rất chu đáo. Lúc Thư Hàng kiểm tra dược liệu thì thấy các vị thuốc trong hộp đã xếp theo đúng trình tự trong đơn thuốc, từ trái sang phải, từ trên xuống dưới.
Ngay cả lượng thuốc cũng đã cân đong xong xuôi luôn.
– Con gái cẩn thận dịu dàng là tuyệt nhất. – Thư Hàng thở phào nhẹ nhõm – Thế là không cần đám Nhóm Cửu Châu Số 1 cố vấn cho nữa rồi.
Theo đan dược thì khi luyện thối thể dịch phải bỏ dược liệu vào lò lần lượt dựa theo trình tự trên phối đơn. Sai thứ tự là thất bại ngay. Nếu Vũ Nhu Tử gửi tới một đống dược liệu chồng chất lộn xộn thì Tống Thư Hàng phải nhức đầu rồi.
“Bỏ thuốc vào lò luyện đơn theo đơn thuốc, đun khoảng năm phút rồi cho thêm dược liệu mới, sau đó tiếp tục đun năm phút. Chú ý độ lửa! Cứ tuần hoàn như thế cho đến khi nước thuốc cô lại, thối thể dịch thành phẩm có màu đen, trong suốt, mùi nồng.” Đây là nguyên văn những gì Dược Sư nói.
Nghe thì có vẻ đơn giản lắm, cứ như chỉ cần cẩn thận một chút thì cho dù là ai cũng luyện chế ra được cái thuốc này vậy.
Đúng là như thế, thối thể dịch là đan dịch cấp thấp nhất, chưa tính là đan dược hay thuốc gì, lúc luyện chế không cần tiêu hao tinh lực và chân khí, cũng không cần dùng địa hỏa, thiên hỏa, đan hỏa đặc thù.
Cho dù là phàm nhân, chỉ cần chú tâm tập trung một chút cũng luyện được!
Thế nhưng muốn luyện chế thành công thì chẳng dễ chút nào.
Độ lửa phải vừa đủ, cộng thêm khoảng cách “ước chừng 5 phút đồng hồ” có nghĩa là thời gian cũng không phải chính xác 5 phút, mà cần người luyện đơn tự động điều chỉnh căn cứ theo kinh nghiệm và chất lượng dược liệu của mình.
Huống hồ thối thể dịch cần tới 45 loại dược liệu, tổng cộng gần bốn tiếng đồng hồ luyện chế. Trong thời gian này phải tập trung tinh thần, không được thả lỏng chút nào. Một người bình thường muốn luyện được nó cần có rất nhiều nghị lực và kinh nghiệm.
Tống Thư Hàng mở nồi luyện thuốc, bỏ nhân sâm cắt miếng vào trong.
– Ủa? Trong đơn thuốc không ghi có phải thêm nước vào không. – Tống Thư Hàng gãi gãi đầu.
Chắc là phải thêm chứ nhỉ? Nếu không thêm mà đun năm phút đồng hồ thì đừng nói nhân sâm, có khi đáy nồi cũng bị cháy thành than luôn ấy chứ.
Cơ mà phải thêm bao nhiêu nước mới được?
-Hay là mình lên nhóm hỏi đi.
Tống Thư Hàng lấy di động ra, nghĩ ngợi một lúc rồi bình tĩnh buông xuống.
Đây là lần đầu tiên hắn luyện chế thối thể dịch, trong quá trình chắc chắn sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề. Đâu thể cứ đun thuốc rồi gặp chuyện gì cũng đi hỏi ngay được đúng không?
Người trong nhóm cũng không online 24/24, nếu cứ bạ đâu hỏi đấy mà quá năm phút không được thì luyện đơn thất bại rồi còn gì. Cứ thế thì ba chục hộp dược liệu này cũng không đủ cho hắn làm ẩu mất.
– Thôi, cứ đổ thêm một ca nước đi. – Hắn đổ thêm một ca nước vào nồi rồi ấn nút bếp từ.
Dùng bếp từ… là bởi vì không còn lựa chọn nào khác.
Vì đề phòng hỏa hoạn nên trong kí túc xá trường không có bếp lửa, vật liệu đánh lửa cũng bị cấm hết, có bếp từ là tốt lắm rồi.
Dù sao đều là đun nóng cả, đun bằng điện với đun bằng lửa chắc là không khác gì nhau đâu ha?
Sau đó hắn chọn chế độ “hầm canh”. Bếp từ trong kí túc xá có bốn chế độ xào, nướng, hầm, chiên, đồng thời còn có thể tự do điều chỉnh độ nóng.
Nếu thật sự “tu chân” có tồn tại thì chắc hắn là người đầu tiên trong lịch sử dùng bếp điện từ với nồi nấu lẩu để luyện dược quá, Tống Thư Hàng tự giễu nghĩ.