☆ Chương 13
Cố Hiểu Mộng hoàn toàn không muốn người của Sở Hành Động vào trong nhà mình, thế nhưng Quý Quang Dân chính là một con quỷ nhỏ cứ dây dưa mãi, sử dụng sự nhiệt tình mười phần của mình, cứng rắn chen vào cửa nhà Cố Hiểu Mộng.
Nhìn dáng vẻ đánh giá chung quanh của Quý Quang Dân, Cố Hiểu Mộng liền chán ghét không thôi.
Giờ phút này cô không cố kỵ quan hệ đồng nghiệp nữa, cho dù là Cục trưởng Đàm tự mình tới, cũng có thể đuổi ra ngoài như vậy. Đây chính là nhà của cô và chị Ngọc, như thế nào có thể để cho bọn họ tới phá hỏng.
"Hiểu Mộng, đây là đồng nghiệp của em sao?" Thanh âm êm ái bay vào trong tai Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng mới vừa rồi còn bộ dạng mặt lạnh làm cho người ta sợ hãi, nhưng chỉ sau một cái xoay người, bộ mặt kia lập tức biến thành băng sơn bị tan chảy dưới ánh mặt trời ban trưa.
"Chị Ngọc, đây là Sở trưởng Quý của Sở Hành Động." Cố Hiểu Mộng treo nụ cười rực rỡ, đi tới bên người Lý Ninh Ngọc, sau đó xoay người liền thấy ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc của Quý Quang Dân, hừ lạnh một tiếng bằng mũi.
"Sở trưởng Quý, đây là nữ quản gia của tôi." Trong lòng Cố Hiểu Mộng rõ ràng, trong hoàn cảnh không tới một ngày, Quý Quang Dân vẫn có thể dò la ra được thân phận của Lý Ninh Ngọc, chỉ là cô vẫn khăng khăng không muốn nói tên của chị Ngọc cho Quý Quang Dân.
*Nữ sĩ: Từ này thường dùng trong trường hợp không biết tình trạng hôn nhân của người nữ đối diện, trong English là Miss hoặc Ms. Ở đây mình dịch tạm là tiểu thư.
"Cô khỏe không, tôi tên là Quý Quang Dân." Quý Quang Dân vừa muốn tiến lên bắt tay cùng Lý Ninh Ngọc, khóe mắt liếc thấy Cố Hiểu Mộng đang hung tợn nhìn mình, dường như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Quý Quang Dân lộ vẻ tức giận thu tay về, giả bộ nhìn đồng hồ trên tay một chút.
"Thời gian không còn sớm nữa, Sở trưởng Cố nên nghỉ ngơi đi." Quý Quang Dân nói xong, lại hướng về phía Cố Hiểu Mộng gật đầu cười một tiếng, xoay người đi tới cửa.
"Ừm." Quý Quang Dân dừng bước, gật đầu một cái coi như trả lời.
Hai người đưa mắt nhìn Quý Quang Dân đi ra ngoài, Cố Hiểu Mộng lúc này mới cảm thấy buông lỏng, nghiêng người sang tựa vào người Lý Ninh Ngọc.
"Sau này tuyệt đối không để bọn họ bước vào nhà chúng ta nữa." Cố Hiểu Mộng cáu kỉnh nói.
"Đây không phải do em nói là được, chẳng lẽ Cục trưởng Đàm tới, em thật sự sẽ đuổi hắn ra ngoài sao?" Lý Ninh Ngọc nhìn cửa, tai nghe tiếng động cơ ô tô ngoài cửa sổ.
Cố Hiểu Mộng nhún vai một cái, không phủ nhận.
"Em nên thu lại tính tình của mình đi, nếu bọn họ thấy, khó tránh khỏi sẽ nghi ngờ." Lý Ninh Ngọc hơi có vẻ trách cứ tiếp tục nói, ánh mắt Cố Hiểu Mộng quá mức nóng như lửa, cho dù ai cũng có thể nhìn ra một ít tình cảm mập mờ trong đó.
Cố Hiểu Mộng cũng không mở miệng phản bác, mình đây còn đang sinh khí về chuyện với Quý Quang Dân đây.
"Em không cần nổi giận làm gì, ánh mắt Sở trưởng Quý đó nhìn tôi, không giống như một tên biếи ŧɦái, ngược lại giống một thợ săn hơn, muốn bắt được mùi của con mồi." Lý Ninh Ngọc né người tránh mặt Cố Hiểu Mộng, khóe môi không nhịn được hơi kéo lên nụ cười.
"Người của Cục An ninh số 7 tụi em, đều là người tinh ranh, chỉ mong mình có thể có siêu năng lực, nhìn thấu hết tâm tư người khác." Cố Hiểu Mộng nhìn nụ cười tựa như dòng nước của Lý Ninh Ngọc, trong lòng mơ hồ nổi lên xao động.
Lý Ninh Ngọc như có điều suy nghĩ gật đầu một cái, cô chỉ thấy một mình Quý Quang Dân liền có thể thoáng thấy Cục An ninh số 7 là một nơi long hổ phân tranh như thế nào, âm thầm vui mừng mình có thể cùng em ấy cùng nhau đối mặt.
"Chị Ngọc, phòng này còn chưa quen, ngủ một mình khẳng định không được tự nhiên." Cố Hiểu Mộng thấy Lý Ninh Ngọc tâm tình tốt, làm bộ tội nghiệp nhìn cô nói.
Lý Ninh Ngọc nghe xong chớp mắt, giả bộ ghét bỏ nhìn Cố Hiểu Mộng. Tâm tư muốn cùng em ấy chiến đấu mới vừa rồi lập tức đột nhiên biến mất, oán thầm em ấy diễn quá tốt trước máy chụp hình.
"Sở trưởng Cố, nhà này có ba căn phòng trên lầu, tại sao lại muốn chen chúc chung một chỗ ?" Lý Ninh Ngọc kiên quyết cự tuyệt.
"Ngày mai em liền kêu người đến, đổi hai căn phòng còn thừa thành thư phòng và phòng trà, đem đồ đạc dư thừa chuyển ra ngoài luôn." Trong lòng Cố Hiểu Mộng phản đối, cái nhà này là ai xây ? Xây nhiều phòng ngủ như vậy làm gì.
Lý Ninh Ngọc vừa tức vừa buồn cười, vì muốn mình ở chung, Cố Hiểu Mộng đúng là không ngại mất thời gian phí sức, có điều ngược lại cô tin tính cách nói được làm được của Cố Hiểu Mộng.
Quý Quang Dân từ nhà Cố Hiểu Mộng đi ra, nhìn một chút ánh đèn sáng nơi cửa sổ, hơi suy tư trong chốc lát, liền chạy thẳng tới chỗ ở của Đàm Hán Anh
Đàm Hán Anh chưa nghỉ ngơi, ở trong thư phòng đi qua đi lại, đi một vòng rồi lại một vòng, trong đầu không ngừng suy tính, hồ sơ của ba vị Sở trưởng trong tay làm cho lòng Đàm Hán Anh nặng trĩu.
"Hán Anh, Sở trưởng Quý tới." Tiếng nói của vợ vang lên, lúc này mới cắt đứt suy nghĩ của Đàm Hán Anh.
Đến khi Đàm Hán Anh đi ra, chỉ thấy Quý Quang Dân mặt đỏ bừng, thần thái hưng phấn bất thường, nơi nào giống như đi dọn nhà cho Cố Hiểu Mộng, ngược lại giống như là từ trong phòng giam của buồng hành hình đi ra.
"Cục trưởng, ngài biết trong nhà của Sở trưởng Cố có gì không ?" Quý Quang Dân thần thần bí bí nói.
"Có cái gì ? Núi vàng núi bạc sao ?" Đàm Hán Anh biết tài lực hùng hậu của Cố Dân Chương, nhà Cố Hiểu Mộng tất nhiên là phải vô cùng xa hoa.
"*Kim ốc tàng kiều." Quý Quang Dân dứt lời, ý vị sâu xa cười một tiếng.
*Kim ốc tàng kiều: Ý nói chị Mộng giấu gái trong nhà :))))))
☆ Chương 14
"Sở trưởng Cố vốn chính là một mỹ nhân điềm đạm, trong nhà cô ấy có một nữ quyến ở cùng là điều bình thường, Sở trưởng Quý lại hình dung Sở trưởng Cố như vậy, không khỏi có phần bậy bạ." Trong lòng Đàm Hán Anh cảm giác Quý Quang Dân tâm địa bất chính.
"Nếu như Cục trưởng thấy được ánh mắt Sở trưởng Cố nhìn cô gái kia, là có thể biết ngay." Quý Quang Dân thấy Đàm Hán Anh không tin, tiếp tục thêm dầu thêm mỡ một phen mô tả lại tình hình lúc đó.
"Lấy tính cách của Sở trưởng Cố, Cố Dân Chương sẽ không tùy tiện sắp xếp một người bình thường làm quản gia cho cô ấy." Sau khi Quý Quang Dân kể xong, còn tổng kết lại một câu.
Đàm Hán Anh yên lặng nghe, trong lòng không kiềm được nổi lên hiếu kỳ. Trong lòng nghĩ ngợi người phụ nữ thần bí trong nhà Cố Hiểu Mộng rốt cuộc là thần thánh phương nào.
"Đã như vậy, chắc hẳn Sở trưởng Quý sẽ rất vui lòng đi điều tra một chút lai lịch của người này." Đàm Hán Anh cười nói.
"Vâng."Quý Quang Dân gật đầu một cái, ánh mắt thoáng qua ý xảo quyệt, sau đó tươi cười đi ra, bả vai bị thương run lên một cái.
Nhìn dáng điệu như vậy của hắn, Đàm Hán Anh không khỏi chán ghét, cho dù là Sở trưởng của Cục An ninh số 7, tuy nói là trở về làm đặc vụ không cần chú trọng tác phong quân đội, nhưng hình tượng của Quý Quang Dân quả thực không đủ nghiêm túc.
So sánh với hắn, hai người Diêu Trung Thừa và Cố Hiểu Mộng mới thật sự là quân nhân.
"Sở trưởng Cố, em cầm gối đứng ở đây đã nửa giờ rồi." Lý Ninh Ngọc bất đắc dĩ nhìn Cố Hiểu Mộng, thấy cô ôm gối trong ngực, giống như là một chú chó nhỏ nhìn mình vậy, nếu như sau lưng em ấy có thêm một cái đuôi nữa, hẳn đã vểnh lên trời rồi.
"Chị Ngọc." Cố Hiểu Mộng nài nỉ kêu một tiếng.
"Không được." Lý Ninh Ngọc không chút do dự nói.
"Mới vừa rồi em vô tình đụng đổ ly nước, làm ướt ga trải giường rồi, căn bản không ngủ được nữa. Hơn nữa lúc ở Cầu Trang, chúng ta cũng không phải là...." Cố Hiểu Mộng hết sức ủy khuất vừa nói vừa chỉ chỉ hướng phòng mình.
"Im miệng." Lý Ninh Ngọc nghe thấy cô nói đến đêm đó ở Cầu Trang, trong lòng run lên, lời ra khỏi miệng cũng chạy lệch đi.
Cố Hiểu Mộng thấy cô đột nhiên có vẻ mặt khác thường, vội vàng đem lời tiếp theo nuốt trở vào, cơn ác mộng ở Cầu Trang kia, quả thực không nên lại xuất hiện ở giữa hai người.
"Giờ quá muộn rồi, sáng mai còn phải đi làm." Cố Hiểu Mộng khôn khéo nói, dứt lời cũng không lo Lý Ninh Ngọc đang trừng hai mắt nhìn cô, đi tới phía trước, một lần lăn liền chui vào trong chăn Lý Ninh Ngọc.
"Em !" Lý Ninh Ngọc trơ mắt nhìn Cố Hiểu Mộng chui vào chăn, còn cố ý ngửi một cái.
"Chị Ngọc, trước giờ chị không dùng nước hoa, vậy mà chỗ này lại có mùi thơm như vậy." Cố Hiểu Mộng đỉnh đạc hỏi.
"Nói bậy, làm gì có mùi gì ?" Lý Ninh Ngọc đã bị cử động này của cô làm cho mặt mũi thẹn thùng nóng bỏng, chỉ muốn lập tức đuổi cô ra khỏi phòng ngủ.
Cố Hiểu Mộng thấy trên mặt cô ấy đỏ ửng thành một mảnh, trong lòng tràn đầy cảm giác thành tựu, lại dùng sức kéo một cái, đem chăn trực tiếp kéo kín đến đỉnh đầu, trốn ở trong chăn không nhịn được mà vui vẻ.
Lý Ninh Ngọc thấy Cố Hiểu Mộng khẳng định lỳ một chỗ không đi, chỉ có thể nằm trở về trên giường, nghiêng người sang, đưa lưng về phía cô, hết sức duy trì tỉnh táo.
"Chị Ngọc, cục chúng ta có thể có hành động." Cố Hiểu Mộng tìm một lời, từ trong chăn thò đầu ra, nhích đến sau lưng Lý Ninh Ngọc.
"Làm sao thấy ?" Lý Ninh Ngọc vừa dứt lời, cũng cảm giác bên hông mình bị một cái tay không đứng đắn khoác lên, mà sau tai truyền tới luồng hơi thở ấm áp.
"Gần đây Cục trưởng Đàm tra xét chặt chẽ tụi em, vậy hẳn là muốn tra để lọc sạch đội ngũ, phòng ngừa việc tiết lộ bí mật nhiệm vụ." Cố Hiểu Mộng tiếp tục miệng toàn chuyện công, thế nhưng trên tay đã sớm bắt đầu muốn xen vào chuyện riêng, đầu ngón tay di động tới tới lui lui ở bên hông Lý Ninh Ngọc. Lý Ninh Ngọc giống như bị một dòng điện chạy qua, cảm giác tê dại từ bên hông truyền đến toàn thân, cô từ trên giường ngồi dậy một chút, nghiêng đầu nhìn Cố Hiểu Mộng.
"Em, em đừng có mà lộn xộn với tôi." Lý Ninh Ngọc nhẹ giọng mắng.
"Em.... Em chỉ là kiềm lòng không đậu muốn đụng đụng chị, cảm giác chị ở bên người em quá không chân thật, em sợ đều là giả." Cố Hiểu Mộng không tình nguyện thu tay về nói.
Lý Ninh Ngọc rõ ràng người này không giống với mật hiệu, quỷ ủy khuất trước mắt này, chính là một đặc vụ cao cấp của Bộ Tư lệnh Tiễu phỉ Hoa Đông ba năm có thừa, một nhân viên quan trọng của chính phủ Trùng Khánh miệng mang theo một truyền kỳ của gián điệp tinh anh.
"Ngủ cho ngoan đi, bằng không tôi sẽ đuổi em ra ngủ ở phòng khách." Lý Ninh Ngọc hạ xuống thông điệp cuối cùng.
Sáng sớm ngày thứ hai, Lý Ninh Ngọc nhìn vành mắt đen thui của mình trong gương, trong lòng hô to Cố Hiểu Mộng cái người dính như keo này, kéo mình trò chuyện cả đêm.
"Chị Ngọc, em đi làm đây." Cố Hiểu Mộng mặt mày hớn hở nói.
Lý Ninh Ngọc nhìn cô cả người đồng phục, vui mừng hớn hở, không khỏi liếc mắt, Cố Hiểu Mộng đúng là dư thừa tinh lực.