• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

☆ Chương 21

Suy nghĩ của Đàm Hán Anh càng ngày càng rõ ràng.

Năm 1939, cơ quan trưởng đặc vụ Hạ Môn Điền Thôn bị tổ chức ngầm Diên An ám sát, chuyện này ở đây do một tay Lão Thương sắp đặt, nhưng vào lúc đó, chính phủ Trùng Khánh cũng ám sát người này giống như vậy.

Đàm Hán Anh chặn được mật điện của Diên An, trong mật điện chỉ viết mục tiêu đối tượng, là gián điệp cấp bậc cao nhất danh hiệu Lão Thương của tổ chức ngầm Hạ Môn.

Hắn nhìn tờ giấy trước mắt, tình cảnh khi đó giống chuyện này y như đúc.

Mãi sau đến năm 1941, sau khi một vị sĩ quan Nhật Bản cao cấp khác lần nữa bị Đàm Hán Anh ám sát, Lão Thương mới mai danh ẩn tích. Điều khiến cho Đàm Hán Anh cảm thấy tiếc hận là, gián điệp thần bí này đã tồn tại ở cùng một thành phố với hắn, nhưng lại chưa từng giao phong chính diện.


Sáu năm trôi qua, rốt cuộc cũng cho hắn cơ hội này, cơ hội đánh cờ cùng với Lão Thương.

Hắn tin tưởng, Lão Thương nhất định cũng biết sự tồn tại của hắn, hơn nữa còn chú ý hắn mật thiết, bóng dáng một mực ẩn nấp trong bóng tối rốt cuộc cũng phải hiện thân.

Đàm Hán Anh mơ hồ cảm giác có chút hưng phấn, đối thủ chưa từng gặp mặt này, rốt cuộc phải hiện ra rõ ràng như núi Lư Sơn*.

*Nguyên văn là Lư Sơn chân diện, ý nói lộ ra bộ mặt thật.

Cố Hiểu Mộng chỉ đợi ở bệnh viện một buổi sáng, liền rùm beng đòi phải về nhà nghỉ ngơi, Lý Ninh Ngọc nắm bắt được sự bế tắc của cô, chỉ có thể theo ý cô.

"Đau đầu quá." Sau khi Cố Hiểu Mộng về đến nhà, không ngờ liền trực tiếp nằm ở trên giường.

Lý Ninh Ngọc đau lòng nhìn cô mặt đầy vẻ bệnh tật, đưa tay che lại ánh mặt trời giúp cô, chỉ hy vọng cô có thể thoải mái một chút.


"Chị Ngọc, nếu như cục trưởng Đàm tới lần nữa, em sợ rằng sẽ thật sự uống đến chết. Đến lúc đó, chị Ngọc cứ nói là em vì nước vong thân." Cố Hiểu Mộng bị cô đè lại, cuối cùng cũng thư thái đôi chút, bèn nói.

Lý Ninh Ngọc nhướng mày một cái, ngồi thẳng người, vỗ đầu Cố Hiểu Mộng.

"Nói bậy, cái gì mà chết, hy sinh thân mình chứ, nếu như em còn nói bậy nữa, tôi liền..." Lý Ninh Ngọc tức giận nhất thời cứng họng, không biết nên nói như thế nào.

Cố Hiểu Mộng nhìn thấy cô thật sự nổi giận, vội vàng làm điệu bộ im miệng.

"Em phải đồng ý với tôi, nhất định phải bảo vệ mình thật tốt, vị trí của em ở Cục An ninh số 7 Thiên Tân, đối với tổ chức rất quan trọng." Lý Ninh Ngọc chậm rãi nói.

Thế nhưng sau khi nói xong, lúc này mới nhận ra, đã từng có một người cũng dặn dò mình bằng lời nói thành khẩn như vậy.


Chẳng qua là mình không làm được.

"Nếu quả thật đúng theo lời chị Ngọc nói, cao tầng đã bị thâm nhập, vậy chị Ngọc là người sẽ bị nguy hiểm nhất." Cố Hiểu Mộng nhớ tới suy đoán của Lý Ninh Ngọc, biết Lý Ninh Ngọc từng dưỡng thương ở Diên An, người biết chuyện này khẳng định không phải  số ít.

"Cho nên, phải tìm được người này nhanh một chút, bây giờ chỉ có thể tạm thời phát cảnh báo cho tổ chức, tiến hành điều tra nội bộ." Lý Ninh Ngọc dứt lời, lại bắt đầu xoa bóp đầu cho Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng như có điều suy nghĩ nháy mắt một cái.

"Chị Ngọc, nếu như chị sửa lại thân phận, vì sao không đổi tên và mật hiệu khác ?" Cố Hiểu Mộng vẫn luôn có nghi ngờ với điều này, theo lý mà nói, được đưa vào làm người công tác phía sau lưng địch như vậy lần nữa, ngay cả họ tên của mình cũng sẽ sửa lại để ngừa phản đồ tố giác, hoặc là bị tra ra thân phận ban đầu.
"Bởi vì... Tôi muốn dùng cái tên và mật hiệu này đối mặt với em, cho dù mạo hiểm cũng cam nguyện thử một lần, không phải em thường tự xưng mình là một nhà mạo hiểm sao? Tôi cũng không hề kém cạnh đâu." Tay Lý Ninh Ngọc vốn đang đấm bóp ngưng lại, sau đó sờ tóc Cố Hiểu Mộng một cái.

Cố Hiểu Mộng thật không nghĩ tới Lý Ninh Ngọc lại trả lời như vậy, trợn tròn đôi mắt nhìn cô.

"Có lúc, có chút chuyện cũ càng không nên hoài nghi, nếu xuất thân thật sự đơn giản, ngược lại có khi sẽ tạo ra hiềm nghi giả." Lý Ninh Ngọc cũng không né tránh ánh mắt Cố Hiểu Mộng, hai người đối mặt nhau hồi lâu.

Tới gần giờ tan làm buổi chiều, Đàm Hán Anh rốt cuộc cũng có được toàn bộ hồ sơ nhân sự của Lý Ninh Ngọc, mà người điều tra chính là Quý Quang Dân.

"Cục trưởng, cô gái được gọi là Lý Ninh Ngọc kia, lý lịch hết sức đơn giản, chính là nhân viên văn phòng của công ty vận chuyển của Cố tiên sinh. Chỉ là từ đầu năm 1941 đến nay, vẫn luôn ở trên thuyền, năm nay bởi vì nguyên nhân ở thân thể, mới tạm biệt công việc vận chuyển đường thủy, vội tới làm quản gia cho Cố Hiểu Mộng." Quý Quang Dân tóm tắt ngắn gọn lại một lần.
"Ừ." Đàm Hán Anh liếc nhìn hồ sơ tài liệu, quả thật không có bất kỳ sơ suất nào.

"Căn cứ vào cái này, đồng thời tôi cũng có điều tra một chút về chuyện của Sở trưởng Cố ở Bộ Tư lệnh Tiễu tổng Hoa Đông." Ánh mắt Quý Quang Dân thỉnh thoảng nhìn về phía mặt Đàm Hán Anh, nhìn thần sắc hắn vẫn như thường, lúc này mới to gan nói.

☆ Chương 22

"Hồ sơ của Bộ Tư lệnh Tiễu tổng Hoa Đông, trước khi người Nhật Bản rời đi vì để phòng ngừa bí mật bị tiết lộ đã tiêu hủy toàn bộ, anh còn có thể tra được cái gì ?" Đàm Hán Anh vẫn lật hồ sơ như cũ, không hề ngẩng đầu lên trả lời một câu.

"Hồ sơ ở Hàng Châu đích thực là không có, thế nhưng lúc ấy Trùng Khánh có nghiên cứu và phân tích qua Kim Sinh Hỏa của Sở Cơ Yếu bộ Tư lệnh Tiễu tổng Hoa Đông, mà Sở trưởng Cố vừa vặn là thuộc hạ của ông ta." Quý Quang Dân thấy Đàm Hán Anh khinh thường chuyện mình làm, dứt khoát không vòng vo nữa.
Đàm Hán Anh nghe được câu này, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn Quý Quang Dân, trong lòng không kiềm được hoài nghi. Quý Quang Dân tự tiện liên lạc với chính phủ Trùng Khánh, là người nào có thể giúp hắn điều tra ra tài liệu phân tích về Kim Sinh Hỏa ?

"Cục trưởng, Kim Sinh Hỏa đã chết trong một lần người Nhật Bản tra vụ án nội gián ở Diên An. Mà sau khi Kim Sinh Hỏa chết, Sở trưởng Cố giống như bước lên phi cơ trực thăng, một bước lên mây, nếu như cho thêm một năm nữa, sợ là vị trí Phó Tư lệnh cũng có thể leo tới." Quý Quang Dân nuốt nước miếng một cái, cảm thấy miệng lưỡi khát khô.

Đàm Hán Anh dứt khoát nhìn chằm chằm Quý Quang Dân, trong lòng có một suy nghĩ nổi lên, mình cũng đã từng xem phân tích điều tra về nguyên nhân cái chết của Kim Sinh Hỏa, nhưng mà là tài liệu quá ít, tự thuật được viết rải rác, không thể hiểu được tình huống vụ án hoàn chỉnh.
Năm đó Kim Sinh Hỏa bị hán gian trà trộn trong đám người Nhật Bản gϊếŧ, nhưng Kim Sinh Hỏa chính là phản đồ của Trùng Khánh, mục tiêu của *Đoàn diệt gian, trừ phi Kim Sinh Hỏa là người Diên An, nếu không thì đây là một án oan.

"Chuyện này bị người Nhật Bản che giấu gắt gao, nhưng vẫn lộ ra phong thanh một chút, sau cùng nội gián lại chính là người Nhật Bản, quê hương... Cộng..." Quý Quang Dân vừa muốn nói tiếp, chỉ thấy sắc mặt Đàm Hán Anh càng ngày càng âm trầm, chỉ đành phải im miệng.

"Anh cứ lòng vòng bảy phương tám hướng*, rốt cuộc muốn nói cái gì ?" Đàm Hán Anh không nhịn được hỏi.

*Nguyên văn là thất quải bát quải.

"Tôi tốn hết bản lĩnh rốt cuộc cũng có được một ghi chép, là của một nữ hán gian tên Triệu Tiểu Mạn của Khoa Tình báo Sở Cơ Yếu viết, cô ta nói. . . Lúc ấy Sở Cơ Yếu có Kim Sở trưởng, còn có một Lý khoa trưởng." Quý Quang Dân rốt cuộc cũng nói đến vấn đề chính.
"Tiếp tục." Đàm Hán Anh nói.

"Lý khoa trưởng này vào thời điểm năm 1941, cũng đã chết theo Kim Sinh Hỏa. Nhưng làm người ta nghi ngờ là, quan trên giữ kín như bưng về người này, chưa bao giờ lưu lại trên giấy bất cứ tin tức nào về Lý khoa trưởng này, ngay cả tên cũng không có." Quý Quang Dân càng nói miệng lưỡi càng khô, nhưng lại không dám xin Đàm Hán Anh miếng nước uống.

"Một người chết, anh lại có thể huyên thuyên lâu như vậy." Tất cả sự nhẫn nại của Đàm Hán Anh rốt cuộc cũng tiêu hao hết.

"Cục trưởng, khi đó, người sống người chết ai biết được ? Nếu như Lý khoa trưởng đó chính là Lý Ninh Ngọc này, vậy cô ta chính là một hán gian !" Quý Quang Dân lo sợ Cục trưởng nổi giận, vội vàng nói ra kết luận của mình.

"Hừ, Lý Ninh Ngọc có phải là hán gian hay không, cho dù là vậy, anh có thể làm gì ? Anh cứ nhìn thái độ nóng bỏng của Sở trưởng Cố và cô ta xem, hôm nay anh gϊếŧ Lý Ninh Ngọc, ngày mai Sở trưởng Cố có thể đập chết anh." Hiện tại Đàm Hán Anh cảm thấy Quý Quang Dân trước mắt thật là mười phần ngu xuẩn.
Quý Quang Dân bị Đàm Hán Anh oán giận á khẩu không trả lời được, trong lòng không phục, hán gian còn ở tại đó, vậy mà lại không làm gì được, hắn không nghĩ tới việc ăn hết, chỉ có thể rút lui ra khỏi phòng làm việc Cục trưởng.

"Ta nhổ vào, đồ bắt nạt kẻ yếu !" Sau khi ra khỏi cửa Quý Quang Dân hung hăng nói.

Trong nháy mắt khi cửa đóng lại trong lòng Đàm Hán Anh đang suy tư, thì ra Quý Quang Dân vì muốn lấy lòng mình lại có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, chỉ một buổi sáng, ngay cả nợ cũ của Bộ Tư lệnh Tiễu tổng Hoa Đông cũng có thể lật lại được.

Vậy có phải nếu cho thêm mấy ngày nữa, cơ mật của chính phủ Trùng Khánh cũng có thể bị hắn lật bay lên trời luôn hay không ?

Vậy có phải rất nhiều tình báo, hắn đều luôn biết trước mình hay không ?

Giờ phút này một hạt giống hoài nghi đã được trồng lên trong lòng Đàm Hán Anh, Quý Quang Dân còn hiểu biết về chính phủ Trùng Khánh hơn so với mình, thậm chí còn có quan hệ mật thiết với quan trên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK