☆ Chương 23
Sáng sớm ngày kế tiếp, Cố Hiểu Mộng tinh thần uể oải đi tới biệt thự của Cục An ninh số 7, có người đi ngang qua thấy cô đều chào hỏi, cô cũng chỉ có thể uể oải cười một tiếng, mình cũng có thể tưởng tượng được, nụ cười trên mặt khó nhìn như thế nào.
"Ngày hôm qua Cục trưởng Đàm có giao nhiệm vụ cho chúng ta." Không đợi Cố Hiểu Mộng vào phòng làm việc đã bị Diêu Trung Thừa cản lại ở cửa, thấp giọng nói.
Cố Hiểu Mộng gật đầu một cái, dùng lực đẩy cửa ra, đặt mông ngồi xuống ghế làm việc
"Chờ chút đã, ngài ấy khẳng định đang tìm hiểu quá khứ của cô." Diêu Trung Thừa đi theo sau lưng Cố Hiểu Mộng, vẫn nói liên tục.
"Dạ rồi, thưa Sở trưởng Diêu, tôi nhất định sẽ phối hợp tốt với công việc của anh." Cố Hiểu Mộng khoát khoát tay, loại nhiệm vụ này bọn họ nhận quá nhiều rồi, đều dẫn đầu các phòng trong Sở Tình Báo, mà mình đây chính là hiệp trợ cho việc dẫn đầu.
"Là nhiệm vụ lớn có thể lập được công lớn." Diêu Trung Thừa cách cái bàn gật đầu, nhắc nhở Cố Hiểu Mộng.
Cố Hiểu Mộng đối với việc thăng chức không hề quan tâm, có điều làm cô ngược lại không nghĩ tới là, Diêu Trung Thừa lại thích thú với đạo làm quan, cô vẫn luôn cho rằng Diêu Trung Thừa là một người không hề quan tâm đến chuyện này.
"Phải phải phải rồi, tôi phải đi theo Sở trưởng Diêu để cùng nhau tiến bộ." Cố Hiểu Mộng có chút không nhịn được hắn.
Đúng như dự đoán, không đợi đến nửa giờ sau, điện thoại của đài tổng vụ liền gọi lại, Đàm Hán Anh bảo cô đến công ty bàn bạc công việc, đi cùng với Diêu Trung Thừa.
Thời điểm đến khi hai người Cố Hiểu Mộng lần nữa đi ra khỏi phòng làm việc Cục trưởng, đã là tới gần trưa.
Cao tầng Diên An quả nhiên đã bị thâm nhập, xem từ nhiệm vụ đến tin tức, cấp bậc và chức vụ của gián điệp này không hề cao, nhưng ở chức vụ có thể tiếp xúc được với một ít quan lớn.
Trong lòng Cố Hiểu Mộng đã có bức họa đại khái, chỉ chờ tối về nhà thương lượng một phen thật tốt với Lý Ninh Ngọc.
"Sở trưởng Cố có bao giờ nghĩ tới Cục An ninh số 7 chúng ta rốt cuộc là cái gì chưa ?" Diêu Trung Thừa thấy cô đang bực bội cúi đầu, liền mở miệng nói.
"Trước mắt là hán gian đoàn biến tướng." Cố Hiểu Mộng bĩu môi một cái, nhưng mà trong lòng biết, sau nhiệm vụ lần này, nội dung công việc của Cục An ninh số 7 liền nổi lên mặt nước.
"Không, còn có quét sạch đội ngũ, loại bỏ đối lập !" Diêu Trung Thừa cũng không kiêng kỵ, ngược lại là một bộ dạng thành thật đến mức như moi tim moi gan ra mà nói.
Đôi mắt tinh anh của Cố Hiểu Mộng chợt lóe, cảm thấy trong lời nói của hắn giấu giếm thâm ý, Diêu Trung Thừa này nhìn như là một quân nhân hấp tấp, nói chuyện ngay thẳng, chỉ là tâm tư so với tưởng tượng của mình càng tỉ mỉ hơn.
So với sự âm hiểm của Quý Quang Dân, Diêu Trung Thừa ngược lại có thêm chút chính khí.
"Ai đối lập ? Chẳng lẽ không biết là đang đối lập với Cục trưởng Đàm sao ?" Cố Hiểu Mộng giả bộ không hiểu, cười một tiếng, cũng không chờ Diêu Trung Thừa đáp lời, bước nhanh hơn trở lại phòng làm việc.
Diêu Trung Thừa nhìn bóng lưng Cố Hiểu Mộng, tặc lưỡi mấy tiếng.
"Trẻ con dễ dạy." Hắn tự mình nói một câu.
Rốt cuộc cũng qua giờ làm việc, Cố Hiểu Mộng một đường không hề dừng lại, trực tiếp lái xe về nhà, Lý Ninh Ngọc đã sớm chờ ở cửa, mỉm cười nhìn cô dừng xe lại.
"Thật ra Chị Ngọc không cần phải chờ ở cửa, thời tiết phương Bắc giá rét, không giống Hàng Châu." Cố Hiểu Mộng đau lòng thân thể cô ấy, đi lên trước khuyên.
"Vì muốn cho em thấy tôi trước tiên, bằng không em lại kêu chị Ngọc chị Ngọc miết." Lý Ninh Ngọc kéo tay Cố Hiểu Mộng, hai người trở lại trong nhà.
Cố Hiểu Mộng nhớ tới nhiệm vụ ban ngày lấy được, đuổi hết mọi người trong phòng ra, mở máy hát đĩa lên, ca khúc 《 Chun chi ca 》 lần nữa vang lên.
Lý Ninh Ngọc nhìn cô bận bận bịu bịu, biết hôm nay có chuyện xảy ra, cũng chỉ kiên nhẫn chờ cô làm xong hết mọi thứ này.
"Vị nữ sĩ xinh đẹp này, có đồng ý nhảy cùng tôi một khúc chăng ?" Cố Hiểu Mộng giống như năm đó ở Cầu Trang vậy, đưa tay ra mời Lý Ninh Ngọc.
Lý Ninh Ngọc cúi đầu hé miệng, môi anh đào đóng chặc, nhưng nụ cười từ trong mi mắt không tự chủ được chạy ra.
Cố Hiểu Mộng nhìn hình dáng ngó nghiêng xung quanh động lòng người của cô ấy, nhất thời lại xuất thần.
"Nhưng hôm nay không phải sinh nhật em ?" Lý Ninh Ngọc vỗ bàn tay Cố Hiểu Mộng một cái, cố ý nói.
"Không phải chỉ vào lúc sinh nhật mới có thể nhảy, em cứ muốn nhảy đấy, cho dù là luôn bị gián đoạn, đó cũng là thời điểm vui vẻ nhất của em." Cố Hiểu Mộng ngửa đầu một cái, một tay chắp sau lưng một tay kéo tay Lý Ninh Ngọc, lập tức kéo cô đến gần trước
người.
Gần đến mức hô hấp của hai người đều có thể cảm nhận nhau.
"Chị Ngọc, Đàm Hán Anh truyền đạt nhiệm vụ mới, là bắt đặc phái viên Thiên Tân, những tình báo khác không rõ." Cố Hiểu Mộng đè xuống âm thanh cực thấp nói.
☆ Chương 24
"Xem ra là vì đàm phán ở Trùng Khánh mà đến." Lý Ninh Ngọc đột nhiên nghĩ đến gì đó, một ý niệm liền thoáng qua.
"Có điều, Cục trưởng Đàm nói đặc phái viên này đã đến Thiên Tân, nhưng mà còn đang ẩn nấp, nên không phát hiện người." Cố Hiểu Mộng nằm ở bên tai Lý Ninh Ngọc, tiếp tục nói.
Lý Ninh Ngọc cảm giác được hô hấp của cô, hơi thở ấm áp thổi qua bên tai, làm cho cô ngứa một chút. Lý Ninh Ngọc cảm thấy Cố Hiểu Mộng đây là cố ý, nói chuyện cũng không cần thiết phải dán gần như vậy.
"Lão Thương báo cho tôi biết, cuối tháng này sẽ đến Thiên Tân." Lý Ninh Ngọc nói xong hơi tránh thoát hơi thở của Cố Hiểu Mộng
"Nhưng mà Đàm Hán Anh nói người này..." Cố Hiểu Mộng lại phải lặp lại một lần, mới có thể hiểu ý Lý Ninh Ngọc.
Làm gián điệp cao cấp tự nhiên là biết, tình báo này mang theo một loại cơ chế bảo vệ là định vị sai thời gian, tin tức thả ra sẽ xen lẫn với nội dung sai sót, làm xáo trộn địch nhân nghe lén, quấy nhiễu phương hướng điều tra của đối thủ.
"Vậy nên làm thế nào ? Hay là Chị Ngọc nhanh chóng nói cho cha, để ông ấy không nên tới Thiên Tân." Cố Hiểu Mộng dừng điệu nhảy lại, chợt buông tay Lý Ninh Ngọc ra, vội vàng nói.
Lý Ninh Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu một cái, kéo tay cô trở lại, chủ động xít lại gần cô, kéo cô tiếp tục nhảy.
"Hôm nay lúc em trở lại, có một cái đuôi chưa bị cắt, có thể bây giờ ở một xó xỉnh nào đó, đang có một đôi mắt nhìn chằm chằm chúng ta." Lý Ninh Ngọc liếc cửa sổ một cái, giờ phút này rèm cửa sổ chưa có kéo lại, hết thảy ngoài cửa đều thu hết vào mắt.
Cố Hiểu Mộng chau mày, hôm nay lúc trở lại đã quá mức khinh suất, may có chị Ngọc chờ ở cửa, bị chị ấy phát hiện.
"Đến tối lên giường đi đã, rồi nói sau." Lý Ninh Ngọc nói xong, cảm thấy lời này có chút không đúng lắm.
"Trước khi ngủ." Lý Ninh Ngọc bổ sung thêm một câu.
Giờ phút này, quả thật làm Lý Ninh Ngọc đoán không ra, ngay tại căn nhà đối diện nhà Cố Hiểu Mộng, bên trong một căn phòng của một cái nhà ba tầng, Quý Quang Dân đang giơ ống nhòm nhìn hết thảy bên trong nhà, mà sau lưng hắn chính là Đàm Hán Anh đang ngồi.
Đàm Hán Anh nhìn Quý Quang Dân làm việc như vậy, trong lòng chán ghét. Cố Hiểu Mộng bây giờ đang giữ chức vụ Sở trưởng, cấp bậc Thượng tá, bị hắn dùng thủ đoạn hạ cấp như vậy theo dõi, cũng coi như là khinh thường Cố Hiểu Mộng.
"Hai người này thật là tinh lực tràn đầy, trở về nhà cơm cũng không ăn mà cứ một mực khiêu vũ." Quý Quang Dân nói.
"Làm chuyện đứng đắn một chút, bên ngoài hán gian nhiều lắm." Đàm Hán Anh đứng lên, vỗ bả vai Quý Quang Dân một cái.
Quý Quang Dân buông ống nhòm xuống, cười hì hì với Đàm Hán Anh.
"Nhìn mỹ nhân khiêu vũ một chút cũng không phá hư chuyến này." Quý Quang Dân thốt ra một câu đùa, muốn hóa giải tâm tình khó chịu của Đàm Hán Anh.
"Anh đang cố dụ dỗ tôi phạm sai lầm sao ? Nhà tôi có bà xã cưới hỏi đàng hoàng, chính phủ vẫn luôn quản lý nghiêm ngặt tác phong trong cuộc sống, anh cũng không nên đem trò bịp tam thê tứ thiếp trước khi đánh giặc lộ ra ngoài." Đàm Hán Anh hừ lạnh một tiếng.
Quý Quang Dân lại cười một tiếng, nhìn về phía trong nhà lần nữa, thời khắc này hai người dường như còn ôm chặc hơn một ít, điệu nhảy cũng trở nên chậm chạp.
"Cục trưởng, tôi cảm thấy hai người phụ nữ đó đang nói chuyện yêu đương." Quý Quang Dân một bên nhìn, một bên phân tích.
Đàm Hán Anh bây giờ chỉ muốn nhổ một phát, Cố Hiểu Mộng nói chuyện yêu đương với nam, với nữ, với bất kỳ người nào cũng không có quan hệ gì với Quý Quang Dân hắn.
"Cục trưởng, ngài nhìn hai người phụ nữ đó đi, ở cùng một nhà, mà nhà lại chỉ có một phòng." Quý Quang Dân không nhận ra được suy nghĩ của Đàm Hán Anh trong thời khắc này, vẫn tiếp tục nói.
Đàm Hán Anh vốn tự xưng là đối với cấp dưới và đồng nghiệp vô cùng khiêm tốn, thế nhưng giờ phút này nghe được Quý Quang Dân càng nói càng không tuân theo chuẩn mực, không muốn đếm xỉa tới hắn nữa mà xoay người ra khỏi nhà.