• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

☆Chương 9

Từ tiệm chụp hình đi ra, Cố Hiểu Mộng gần như là muốn cười ra tiếng, cô vội vàng nhẹ che miệng lại, sợ bị người khác nhìn ra khác thường, cô nhìn người đến người đi trên đường phố.

Thành phố phương Bắc trong ấn tượng của Cố Hiểu Mộng, sau khi vào thu chính là khí lạnh tràn về, cảnh vật tiêu điều vắng vẻ thưa thớt. Nhưng hôm nay đi ra, lại cảm giác ngày thu này cũng có một phen mùi vị khác, lộ ra một loại cảm giác tuy vạn vật bắt đầu suy vi, nhưng lại hướng tới một luồng sinh cơ bừng bừng.

"Nhưng mà..." Cố Hiểu Mộng hơi ổn định ưu tư, bắt đầu sửa sang lại ý nghĩ chút xíu.

Chị Ngọc đột nhiên chết đi sống lại, làm cô khó nén vui sướng, thế nhưng tới nay lâu như vậy, vì sao chị Ngọc chưa bao giờ từng tới tìm mình, hoặc là tìm cha, bốn năm qua chị ấy sống như thế nào ?


Có phải là chị ấy gặp phải khó khăn rất lớn hay không, thân bất do kỷ, Cố Hiểu Mộng càng nghĩ càng đau lòng, bốn năm qua, chị Ngọc khẳng định đã gặp phải thống khổ to lớn.

Đến khi Hiểu Mộng thay quần áo, trở lại Cục An ninh, đã đến thời điểm kí tên đi làm buổi chiều. Tuy nói cấp bậc Sở trưởng không cần ký tới ký lui, thế nhưng từ trước tới giờ Cố Hiểu Mộng đối với cấp dưới luôn yêu cầu nghiêm khắc, không cho phép bất kỳ người nào xuất hiện hành vi vi phạm kỷ luật, mình nhất định phải làm gương mẫu mực.

Âm thanh lộp cộp lộp cộp của giày cao gót vang lên trong hành lang, cô đi thẳng tới phòng làm việc của mình, nghiêng đầu nhìn hành lang một chút, kiểu dáng hành lang nơi này cùng với Bộ Tư lệnh Tiễu phỉ Hoa Đông hoàn toàn khác nhau.

Nhưng hôm nay, cô có một loại ảo giác, tựa như đang trở lại cuối hè ở Hàng Châu năm 1941.


"Sở trưởng Cố." Một âm thanh phá vỡ cảm giác như đang ở cõi thần tiên của Cố Hiểu Mộng.

"Cục trưởng Đàm." Cố Hiểu Mộng tỉnh hồn, đứng thẳng thân thể, kêu một tiếng.

"Mới vừa rồi đài hành chính nhận được điện thoại tìm cô, là cha cô gọi tới. Đài hành chính nghe được là Cố tiên sinh gọi, sợ chậm trễ liền đem điện thoại đến phòng làm việc của tôi." Đàm Hán Anh nói không nhanh không chậm, ngoài miệng mang nụ cười, thế nhưng khóe mắt căn bản không có ý cười.

Loại thiện ý giả mù sa mưa này, đối với Cố Hiểu Mộng mà nói thấy thường xuyên.

"Vâng, là cha tôi lỗ mãng, có thể là ký túc xá cơ quan không có điện thoại cho nên mới gọi đến đài hành chính." Cố Hiểu Mộng theo Đàm Hán Anh nói đạo lý, nhưng cũng không chủ động hỏi nguyên do cha gọi điện thoại.


Đàm Hán Anh khoát tay chặn lại, đẩy cửa vào phòng làm việc Sở trưởng của Cố Hiểu Mộng.

"Cố tiên sinh bảo cô điện thoại lại." Đàm Hán Anh nói.

Cố Hiểu Mộng lập tức biết ý của Đàm Hán Anh, đây là phải ngay trước mặt hắn gọi điện trở lại. Động tác thân người của Cố Hiểu Mộng mau lẹ hơn đầu óc, Đàm Hán Anh vừa dứt lời, liền đưa tay cầm điện thoại lên, bấm số đến đài hành chính.

"A lô, Hiểu Mộng đó à." Giọng nói của cha từ trong ống nghe truyền tới.

Cố Hiểu Mộng sững sốt một chút, vậy mà là cha trực tiếp nghe điện thoại, chứ không phải do Triệu quản gia chuyển qua.

"Ba ba." Cố Hiểu Mộng nũng nịu kêu một tiếng, ngược lại làm cho Đàm Hán Anh đứng một bên không khỏi thấy phiền phức nổi da gà cả người.

"Ha ha, đúng là con nít, vẫn chưa trưởng thành mà, cha nhờ người ở Thiên Tân mua cho con một căn nhà, con có rãnh thì đi xem một chút, xem còn thiếu cái gì không." Giọng nói của Cố Dân Chương vẫn vững chắc như cũ, lộ ra sự yêu thương.
"Ba mua lúc nào vậy ? Vậy mà không nói cho con." Cố Hiểu Mộng giả vờ không biết tình hình, hỏi.

"Ba già rồi, không làm được gì nhiều, con nhớ đi nhìn một chút." Trong giọng nói của Cố Dân Chương mang vẻ bi thương,

Đàm Hán Anh ở bên cạnh nghe thấy rõ ràng, trong lòng hơi yên tâm, người đã già giống như này, cho dù là trùm tài phiệt chuyên chế tạo thuyền bè vận tải đường thủy, theo lý mà nói ở nhà phải là lớn nhất, vậy mà cũng có một mặt mềm mại.

"Vâng, con còn băn khoăn việc gởi hình qua bưu điện cho cha, tìm mấy tiệm chụp hình rồi cũng không hài lòng." Cố Hiểu Mộng hờn dỗi nói.

Nghe cha con hai người họ lời ra tiếng vào lải nhải chuyện nhà, ngoài mặt Đàm Hán Anh có chút không nhịn được, chuyện riêng của cô nương nhà người ta, mình còn ở bên cạnh nghe lén, thật là không đúng với người quân tử mà.
Có điều dù suy nghĩ của Đàm Hán Anh là vậy, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ Cố Hiểu Mộng cúp điện thoại.

"Ông ấy nhớ cô, chính phủ Trùng Khánh điều cô đến Thiên Tân, đến giờ quả thật vẫn không có cân nhắc đến tình huống cá nhân của cô, không đúng đạo lý không đúng đạo lý mà." Đàm Hán Anh nói xong, vỗ vai Cố Hiểu Mộng một cái, xoay người đi ra ngoài.

Cố Hiểu Mộng thở ra một hơi dài.

Nhà ở Thiên Tân ? Cố Hiểu Mộng tự nhiên biết cha không thể nào vô duyên vô cớ mua nhà đặt đất, biểu hiện hôm nay của Đàm Hán Anh xem ra đã ngầm cho phép mình dọn ra khỏi ký túc xá cơ quan.

Liên tiếp năm ngày, Lý Ninh Ngọc cũng không có chủ động liên lạc với Cố Hiểu Mộng.

Ngày thứ năm, chính là thời gian Cố Hiểu Mộng lấy hình. Cô nhìn từng tấm hình, Cố Hiểu Mộng trong hình trở nên có chút xa lạ, trên mặt cô mang theo sự trầm ổn, làm cho Lý Ninh Ngọc kinh hãi.
Trong bốn năm ngắn ngủi, Cố Hiểu Mộng rốt cuộc đã trưởng thành thành một gián điệp như thế nào, mà ngay cả mặt mũi đối với cô đều chưa từng buông lỏng, có lẽ là thời khắc gặp mặt kia mới thật sự là Cố Hiểu Mộng.

"Nên dọn dẹp nhà một chút, chắc hẳn Hiểu Mộng đã nhận được địa chỉ nhà, sẽ tới đúng hẹn." Lý Ninh Ngọc đứng lên, xách rương hành lý lên, vừa nghĩ tới sau này sẽ cùng Cố Hiểu Mộng sớm chiều sống chung, trong lòng hơi thấp thỏm.

"Thật không biết Cố tiên sinh vì sao lại sắp xếp như vậy, cho mình thân phận mới là quản gia Cố trạch, nói cho cùng chính là muốn cho Cố Hiểu Mộng một người hầu mà."

☆Chương 10

Trong phòng làm việc, Cố Hiểu Mộng cầm một phong thư, bên trong chứa hợp đồng mua bán nhà từ Hàng Châu gởi qua bưu điện. Cô nhìn phong thư bĩu môi một cái, thư này tuy nói là được dán kín miệng, nhưng mà dấu vết vết nhăn sát mép làm cho gián điệp cao cấp Cố Hiểu Mộng liếc mắt liền phát hiện đầu mối.
Dấu vết mờ mờ chỗ mép dán nõi rõ đã bị hơi nước sôi bốc lên đun nóng qua, đợi đến khi hồ dán biến mất, là có thể tùy tiện mở tin, sau đó dán chắc lại một lần nữa, là mánh khóe mà quân thống thường dùng.

"Thủ đoạn thấp hèn." Cố Hiểu Mộng cầm ra hợp đồng mua bán nhà, đem phong thư ném vào sọt rác, trong lòng cô rất rõ ràng, người bị theo dõi như vậy không chỉ có cô, ngoài ra hai vị Sở trưởng kia cũng khó trốn như vậy.

Cục An ninh số 7 Thiên Tân sau khi bị chính phủ Trùng Khánh chính thức tiếp nhận, cũng bắt đầu phát huy tác dụng trong bộ máy quốc gia của nó. Lão hồ ly Đàm Hán Anh này tuyệt đối không cho phép Cục An ninh số 7 xuất hiện gián điệp, nếu cô bại lộ, sẽ đem lại một trận chiến đấu sinh tử.

Chuyện ở Cầu Trang tựa như chỉ vừa xảy ra hôm qua, Sở trưởng Kim, Bạch Tiểu Niên, Ngô Đại đội trưởng và chị Ngọc, từng người bị sát hại tàn nhẫn.
"Xùy, chị Ngọc vẫn còn sống mà." Cố Hiểu Mộng tự nói, sau đó không nhớ lại nữa.

Nhà ở Thiên Tân trước kia phần lớn cho tầng lớp người phương Tây mướn lại, từng ngôi nhà nhỏ kiểu Tây nằm cạnh nhau. Mà cái nhà kiểu Tây hai tầng mà Cố Dân Chương mua lại, tuy nói là chỉ có một căn, thế nhưng nằm trên đoạn đường phồn hoa ở Thiên Tân, coi như là yên tĩnh trong ồn ào.

Cố Hiểu Mộng đi tới cửa nhà, thấy một chiếc xe đã đậu trong sân, thân xe mới tinh lộ ra màu đen bóng, đi vào trong chính là cửa nhà. Cố Hiểu Mộng đi lên móc chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.

"Hử ?" Không đợi Cố Hiểu Mộng mở khóa, cửa trái lại từ bên trong mở ra.

"Tiểu thư." Một đại nương ra mở cửa.

Cố Hiểu Mộng sững sốt một chút, không nhận ra người này, lại đi vào trong nhìn quanh, thấy trong nhà còn một người thanh niên đang đứng.
"Tiểu thư, chúng tôi đều là người Cố tiên sinh sắp đặt đi theo Cố tiểu thư, tôi là thím Triệu, đây là cháu ngoại tôi." Đại nương vui vẻ nói, dứt lời chỉ chỉ người thanh niên.

"Tôi là tài xế của cô, gọi là tiểu Triệu." Người thanh niên phất tay một cái với Cố Hiểu Mộng, mà đây chính là người thanh niên đã giúp đỡ Lý Ninh Ngọc ở Trùng Khánh.

"Xin chào... Hai người."Cố Hiểu Mộng mặt đầy mê muội chào hỏi, ngay sau đó quan sát trên dưới hai người một phen, trong lòng sáng tỏ.

"Quản gia sẽ lập tức xuống ngay, nói là tiểu thư tới, cô ấy phải đổi một bộ đồ phù hợp." Thím Triệu như cũ cười híp mắt.

Cố Hiểu Mộng vừa nghe, trong lòng không khỏi âm thầm kêu khổ, vì sao còn có một người nữa, chẳng lẽ một hồi còn có thêm một dàn bảo vệ túc trực bên cạnh mình nữa sao.
"Quản gia vậy mà lại là một người có phong cách nhà quan, trong khi tôi mới là nữ chủ nhân của ngôi nhà này." Cố Hiểu Mộng trông mãi không thấy quản gia đi ra, không khỏi lạnh lùng trào phúng một câu.

"Nữ chủ nhân ? Vậy phí sinh hoạt sau này đừng xin xỏ Cố tiên sinh nữa, trực tiếp trừ trong tiền lương của em đi." Người Lý Ninh Ngọc còn chưa tới, trước tiên đã ra oai phủ đầu với Cố Hiểu Mộng.

Cố Hiểu Mộng nghe tiếng, cảm thấy một trận đầu choáng mắt hoa, mắt dòm Lý Ninh Ngọc từ trên cầu thang lầu hai chậm rãi đi xuống. Cả người sườn xám tối màu, trên vai choàng một cái khăn quàng tơ tằm đẹp đẽ, dáng người cao ráo làm cho người ta không thể nhìn thẳng, trên gương mặt thanh tú thoa một lớp phấn nhẹ, ánh mắt sắc bén kiên định như thường lệ.

"Chị Ngọc!" Cố Hiểu Mộng nằm mơ cũng không dám tin, quản gia của mình lại là chị Ngọc.
"Mọi người đi làm việc trước đi." Lý Ninh Ngọc phất tay một cái, một bộ dạng trang nghiêm như gia chủ quản lý việc nhà.

Mà những người khác lập tức tuân theo lệnh cô, tất cả đều tản đi.

"Chị Ngọc, tại sao chị lại ở đây ?" Cố Hiểu Mộng gần như là bước dài bay đến bên người Lý Ninh Ngọc, hạ thấp giọng hỏi.

"Tôi đang phục tùng mệnh lệnh." Lý Ninh Ngọc lùi lại một bước, cố ý cùng Cố Hiểu Mộng giữ khoảng cách.

Cố Hiểu Mộng hé miệng thầm cười một tiếng, chị Ngọc vẫn cứ như vậy, lạnh như băng.

"Nhưng mà sắp xếp như vậy cũng quá mạo hiểm đi." Cố Hiểu Mộng tự biết thân phận, hôm nay ẩn náu ở Cục An ninh số 7, mỗi ngày đều có thể bại lộ, vậy người thân cận với cô cũng sẽ nguy hiểm.

"Đèn... Dưới... Đen." Lý Ninh Ngọc dùng một câu ẩn dụ không hề thích hợp.
Cố Hiểu Mộng lập tức biết ý cô, sau đó đứng thẳng nhìn chằm chằm Lý Ninh Ngọc, trong lòng ngũ vị tạp trần. Chị Ngọc có thể ở bên người, cô tất nhiên vui mừng không dứt, nhưng một khi nghĩ tới tương lai phải đối mặt với nguy hiểm, nhất thời lại bắt đầu phiền muộn.

"Em trở về phòng với chị trước, còn có nhiệm vụ." Lý Ninh Ngọc dứt lời, tự nhiên kéo tay Cố Hiểu Mộng, kéo cô hướng cầu thang đi tới.

"Cổ hủ quá đi mất." Cố Hiểu Mộng muốn chơi xấu, còn chưa có cùng chị Ngọc thoải mái trò chuyện thỏa thích đã bị sai đi làm nhiệm vụ.

"Em có trở về phòng hay không ?" Lý Ninh Ngọc khăng khăng không cho cô sắc mặt tốt.

"Về mà, dù sao cũng là chị làm chủ." Cố Hiểu Mộng bĩu môi một cái, lấy ý thức nghề nghiệp của cô, sớm đã phát hiện tài xế tiểu Triệu thật không đơn giản. Cậu ta nhìn như đứng một cách thoải mái, thực tế thì hai chân tách ra thành hình chữ bát ( như này nè 八), hai đầu gối khép lại thật chặt, đây chính là tiêu chuẩn quân đội.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK