Lâm Hạo Sơ ngồi bệt trên mặt đất trước cửa phòng bệnh, một bên thở dốc, một bên vươn tay lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
“Ta… Ta thật sự có thể quay lại trường học?” Trần Mộc Sâm lúc này sớm đã không còn dày đặc sát khí như khi nãy, mà là thụ sủng nhược kinh hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm giấy báo trúng tuyển trên tay, vui sướng ngây ngất nói.
Lâm Hạo Sơ quay đầu, thấy Trần Mộc Sâm đang dùng một tay nâng niu tờ giấy, một tay thì nhẹ nhàng cẩn thận vuốt ve mấy chữ được mạ vàng trên tờ giấy báo trúng tuyển, nghiễm nhiên một bộ dáng yêu thích không nỡ buông tay, bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra.
May mắn, hôm nay lúc hắn đi tìm chủ nhiệm yêu cầu cho Trần Mộc Sâm đi học trở lại, trùng hợp gặp một thầy giáo mang hàng mẫu của giấy báo trúng tuyển mới sang đây cho chủ nhiệm xem trước.
Bản mới lần này so với mẫu cũ trước kia càng tinh xảo đẹp đẽ hơn, bên ngoài là bìa cừng màu đỏ may mắn vui vẻ, bên trên là hàng chữ màu vàng bắt mắt, người không biết nhìn vào có lẽ sẽ nghĩ đây là giấy chứng nhận của cái gì cao quý lắm.
Giá thành của một tờ giấy báo trúng tuyển loại này, Lâm Hạo Sơ nghĩ nó còn đắt hơn so với loại bình thường kia vài lần. Điều này cũng không trách được, trường hắn học học phí cao hơn vài lần so với các trường bên ngoài, học ở đây, không phải người có gia cảnh giàu có như hắn thì chính là con một trong nhà như Trần Mộc Sâm, cục cưng của cha mẹ.
Lâm Hạo Sơ thấy giấy báo trúng tuyển lần này không tệ lắm, liền thuận miệng xin một quyển, cũng hỏi có thể điền tên Trần Mộc Sâm vào hay không..
Chủ nhiệm vừa nhận được quà tặng “tôn sư trọng đạo” của Lâm Hạo Sơ, tất nhiên là vui tươi hớn hở vung bút, viết lên ba chữ thật to “Trần Mộc Sâm”.
Lâm Hạo Sơ nghĩ mình phải cảm ơn tờ giấy báo trúng tuyển này…
Ngay mấy phút đồng hồ trước, Trần Mộc Sâm giơ nắm đấm muốn đập hắn, hắn nhanh chóng lấy giấy báo trúng tuyển từ trong cặp sách ra che trước mặt. Có lẽ là nhờ vỏ ngoài bắt mắt tờ giấy nhanh chóng thu hút được sự chú ý của Trần Mộc Sâm, Trần Mộc Sâm quả nhiên dừng động tác, theo bản năng nhận lấy.
Lâm Hạo Sơ nghĩ tiểu tử Trần Mộc Sâm này, hẳn là từ nhỏ đến lớn rất trông ngóng được nhận giấy khen, chỉ tiếc là hắn vẫn chưa được toại nguyện, cho nên khi nhìn thấy tờ giấy báo trúng tuyển này, hai mắt người nào đó nhanh chóng tỏa sáng.
“Là ai viết chữ vậy? Thật là dễ nhìn!” Trần Mộc Sâm chỉ vào tên của mình hỏi.
Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua mấy chữ chủ nhiệm đã viết, không khỏi khinh thường cười một tiếng.
Ba chữ kia, chỉ có hình, không có thần, cũng giống như chủ nhân của nó, không phải là bộ dạng ôn văn nho nhã hay tỏ ra bề ngoài bên trong thực chất là con người phù phiếm trống rỗng.
Đều nói nét chữ sẽ thể hiện phẩm chất của người viết, Lâm Hạo Sơ nghĩ những lời này nhất định có ý nghĩa của nó, ví dụ như cha hắn, chữ viết ra xuất thần, chữ cũng như người, mọi thứ đều hoàn hảo, cả đời này cha hắn chỉ viết hỏng một nét, chính là sinh ra một kẻ bại gia tử như hắn…
Bởi vì có thể trở về trường, Trần Mộc Sâm vô cùng vui mừng, cho nên cũng không để ý việc Lâm Hạo Sơ không trả lời mình, hắn tiếp tục nhìn giấy báo trúng tuyển, vừa nhìn vừa cười ngây ngô, bộ dáng thoạt nhìn xuẩn manh xuẩn manh.
“Con xem mẹ có phải rất lợi hại không, mấy đứa nhỏ kia đều vỗ tay hết!” Trên hành lang, Tô Duy vẻ mặt kiêu ngạo mà kéo cánh tay con trai, Tả Trạm Vũ lẳng lặng nghe, khóe miệng mang theo một tia cười nhạt.
“Ai tiểu Tô, Trạm Vũ, mẹ con hai người vừa đi dạo về sao?” Tưởng Hòa Tĩnh (mẹ Trần Mộc Sâm) đến thăm con trai, đi qua hành lang gặp Tô Duy đang đứng cùng Tả Trạm Vũ, nhiệt tình hỏi thăm.
“Đúng vậy!” Tô Duy cười đáp.
“Chào dì.” Tả Trạm Vũ cũng lễ phép chào hỏi.
Ba người cùng đi đén phòng bệnh, ngay khi Tưởng Hòa Tĩnh định mở cửa, Tả Trạm Vũ nhanh chân giành trước, mặt không thay đổi nắm tay nắm cửa, ngón tay tại một nơi khó nhìn thấy mà vặn chốt khóa, cửa nhanh chóng mở ra.
Sau đó, Lâm Hạo Sơ đang đứng tựa lưng vào cửa, cứ như vậy không kịp đề phòng, ngã trên mặt đất…
Ngoại trừ Tả Trạm Vũ, Tô Duy cùng Tưởng Hòa Tĩnh hai người phụ nữ đều sợ tới mức phát ra tiếng thét chói tai: “A —— ”
“Không có chuyện gì, không gãy xương, cũng không thương tổn đến nội tạng, nghỉ ngơi vài ngày là có thể hồi phục.” Bác sĩ nhìn thoáng qua bệnh án rồi nói.
Tưởng Hòa Tĩnh nhất thời thở ra một hơi, nhưng nhớ tới mới vừa rồi Lâm Hạo Sơ cả người xanh tím, phía sau lưng thậm chí còn chảy ra tơ máu, liền không dừng được mà trừng mắt với con mình, thấy hắn không sao, liền lại đem ánh mắt nhìn về phía Lâm Hạo Sơ, có chút đau lòng nói: “Con thật ngốc, nó đánh con, sao lại không biết đường đánh lại? dì nói nè, tiểu tử thúi Trần Mộc Sâm này chính là miệng cọp gan thỏ, chỉ cần con đánh nó một cái, nói không chừng nó sẽ sợ hãi ngồi thụp xuống ôm đầu!”
Lời này vừa nói ra, một chút cũng không giống lời mẹ ruột của Trần Mộc Sâm sẽ nói. (khổ thân bạn Sâm =))))
“Mẹ…” Trần Mộc Sâm vô cùng tủi thân than thở một câu.
Lâm Hạo Sơ thật sự nhịn không được bật cười, nhìn vẻ mặt ôn hòa hiền lành của Tưởng Hòa Tĩnh, trong lòng dâng lên vô hạn cảm động.
Cho dù biết hắn chính là nguyên nhân khiến cho con mình bị đuổi học rồi sinh bệnh, là đầu sỏ đốt mất cửa hàng hoa quả nhà bọn họ, nhưng Tưởng Hòa Tĩnh lại không có nửa phần trách cứ hắn.
Đây mới thật sự là một thiếu phụ thuần lương chất phác, có lẽ ở trong mắt của nàng, cùng nàng con trai dù lớn thì vẫn chỉ là đứa nhỏ, cho dù phạm phải sai lầm gì cũng cần phải trách phạt.
Còn có Trần Mộc Sâm, Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng, tuy rằng tiểu tử này hận chết hắn, nhưng khả năng bởi vì bản tính lương thiện, khi đánh hắn mà nặng tay thêm, có lẽ hắn đã bị đánh chết rồi.
Thật sự là hai mẹ con thuần lương tốt đẹp, Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên nếu đem so sánh với bọn họ, thật đúng là xấu xí đến cực điểm, đương nhiên, hắn đời trước cũng không tốt đẹp hơn là bao…
“Dì, đây là giấy chuyển nhượng cửa hàng, mặt trên là tên Mộc Sâm, dì và chú hôm nào qua xem một chút có thể mở lại cửa hàng hay không.” Lâm Hạo Sơ trịnh trọng giao cho Tưởng Hòa Tĩnh một túi hồ sơ, không đợi Tưởng Hòa Tĩnh từ chối, tiếp tục nói: “Dì à, dì nhất định phải nhận, cho con một cơ hội để bồi thường. Trước kia là do con không hiểu chuyện, cho nên làm như vậy quá phận sự, hy vọng ngài có thể tha thứ ta.”
Tưởng Hòa Tĩnh ngẩn người, cảm thấy phần này lễ thật sự rất đáng quý trọng, muốn từ chối, đã thấy Lâm Hạo Sơ vẻ mặt nghiêm túc cùng áy náy, nghĩ nghĩ, cuối cùng có chút ngại ngùng mà nhận lấy, cũng tự đáy lòng an ủi: “Đứa nhỏ này, không có việc gì không có việc gì, biết sai có thể sửa là tốt rồi…”
Tả Trạm Vũ không khỏi suy nghĩ mà nhìn Lâm Hạo Sơ đã thay đổi.
Thai gia, khu trung tâm của thành phố H, tấc đất tấc vàng, một ngôi nhà có diện tích nhỏ đã trên dưới một trăm dặm.
Tả Trạm Vũ đoán, ngoại trừ việc giúp Trần Mộc Sâm trở lại trường học, đền bù cửa hàng cho Trần gia, Lâm Hạo Sơ có lẽ sẽ thông qua nhiều cách khác mà tận lực bồi thường cho Trần gia?
Vị Lâm thiếu gia này, thật sự khác xa những thứ hắn biểu hiện ra ngoài.
Bởi vì chuyện Thạch Thư Tình, Tả Trạm Vũ cũng đã điều tra đại khái về đối tượng kết hôn của nàng là Lâm Hạo Sơ, nghe nói Lâm Hạo Sơ làm không ít chuyện ý mạnh hiếp yếu, hơn nữa hắn cũng rõ ràng những hành vi kia không phải giả vờ, thí dụ như việc hắn đã làm với Tần gia.
Như vậy hiện tại, người này như thế nào lại đột nhiên sửa chữa sai lầm trước đây, cải tà quy chính?
Tả Trạm Vũ lại nhớ đến lần Thạch Quang Tĩnh tìm người giáo huấn hắn, Lâm Hạo Sơ lén lút trợ giúp, hắn còn biết, lúc tới Nghiêm quản phố, Lâm Hạo Sơ đã biết được vị trí phòng thí nghiệm gần xưởng dệt của hắn.
Đương nhiên, hắn nếu dám nói với Thạch Quang Tĩnh trên đời này không có chứng cứ hắn phạm tội thì cũng không phải là nói suông. Phòng thí nghiệm qua, căn bản không phải là nơi hắn dùng để chế tạo thuốc hủy dung. Điểm này, Hứa Hựu Lễ cũng biết, cho nên mới cố ý đem tin tức tiết lộ cho Lâm Hạo Sơ.
Tả Trạm Vũ rõ ràng Hứa Hựu Lễ ghi hận hắn chiếm đoạt phòng thí nghiệm yêu thích của mình, cho nên mới mượn tay Lâm Hạo Sơ cho hắn chút phiền phức, đương nhiên, phiền phức cũng có giới hạn.
Chính là, ngoại trừ bản thân Tả Trạm Vũ, chỉ sợ cho dù là ai nếu nghe nói về sự tồn tại của phòng thí nghiệm kia, nhất định sẽ nghĩ ngay đến chuyện Thạch Thư Tình bị hủy dung cho rằng đó là nơi hắn chế tạo chất độc, Lâm Hạo Sơ cũng không ngoại lệ. Nhưng mà Lâm Hạo Sơ lại không đem manh mối này nói cho Thạch Quang Tĩnh và cảnh sát, thẳng đến hiện tại, hắn vẫn không phát hiện có người tới gần phòng thí nghiệm kia.
Tả Trạm Vũ biết, Lâm Hạo Sơ có quan hệ thân thiết với Thạch gia, theo lý thuyết hắn cùng với người Thạch gia là cùng một tư tưởng, nhưng liên tiếp hai lần hắn lại đứng về phía Tả Trạm Vũ, đây rốt cuộc là ý gì?
Nếu những chuyện kia đều là Lâm Hạo Sơ lén lút làm, tất nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện Tả Trạm Vũ đều biết, mà hắn nhìn thái độ của Lâm Hạo Sơ, ra vẻ như không biết mình.
Này thật đúng là, có ý tứ …
Cái gọi là “Cởi chuông cần người buộc chuông”, khi Lâm Hạo Sơ mang giấy báo trúng tuyển đến, bệnh tình của Trần Mộc Sâm như có kỳ tích mà tự khỏi, không còn tình trạng cứ thấy người quen là lại bôi bác, lên án Lâm Hạo Sơ nữa.
Vấn đề về tâm lí của Trần Mộc Sâm vốn không nghiêm trọng, không nhất thiết phải nằm viện, bởi vậy sau khi bác sĩ cho hắn làm mấy bài kiểm tra đơn giản, hỏi mấy vấn đề cơ bản, ngay lập tức kí giấy cho Trần Mộc Sâm xuất viện.
Nếu nói Trần Mộc Sâm có điểm gì giống mẹ hắn, thì chính là tấm lòng rộng rãi. Ngay lúc biết mình có thể trở về trường tiếp tục học tập, hắn đã đem chuyện Lâm Hạo Sơ từng gây bất lợi cho mình ném ra sau đầu, cùng Lâm Hạo Sơ tiêu tan hiềm khích lúc trước.
Thậm chí, hắn còn không biết những chuyện Lâm Hạo Sơ làm vốn dĩ là những điều mà Lâm Hạo Sơ nhất định phải làm, còn vô cùng hào hứng muốn kéo Lâm Hạo Sơ về nhà mình ăn một bữa cơm.
Thật sự là một gia hỏa không có tâm nhãn.
Tả Trạm Vũ yên lặng mà quay mặt đi, nghĩ thầm rằng chỉ mong tiểu tử này đi theo sau mông mình có thể bồi đắp được một ít chỉ số thông minh…
Đương nhiên, trước khi bọn họ xuất phát, Trần Mộc Sâm nhất định muốn kéo cả Tả Trạm Vũ cùng đi. Đối với chuyện này Lâm Hạo Sơ cũng không ý kiến gì, dù sao mục đích của hắn là đến xin lỗi Trần Mộc Sâm, Trần Mộc Sâm đã không cùng hắn tính toán so đo, hắn cũng không vì chuyện trước đó Tả Trạm Vũ ra ngoài cố ý khóa cửa mà ghi hận trong lòng?
Ba người ăn vài món ở quán ven đường. Đây là lần đầu tiên Lâm Hạo Sơ không đi ăn ở nhà hàng năm sao, tuy rằng vệ sinh tình không đảm bảo lắm, nhưng hương vị rất ngon, cái cảm giác ăn đồ ăn nóng hổi giữa trời gió này nếu cữ ngồi nhà hàng mãi làm sao mà biết được.
Sau khi ăn uống no đủ, Trần Mộc Sâm lại đề nghị đi ca hát, lần này Lâm Hạo Sơ thật sự không muốn Trần Mộc Sâm tiếp tục mời khách, liền nói mình mời.
Lâm Hạo Sơ mang theo Tả Trạm Vũ cùng Trần Mộc Sâm đi tới một quán karaoke gần nhà.
Bởi vì là chỉ có ba người, Lâm Hạo Sơ không xa hoa lãng phí như trước đây, hắn chỉ thuê một phòng ghế lô nhỏ.
Cũng không biết Trần Mộc Sâm chính là một tên cuồng giữ mic, vì tâm tình tốt, cảm xúc trào dâng, vừa vào phòng người này đã “rống” ba bài, nhưng so với hắn cao hứng phấn chấn của ai kia, Lâm Hạo Sơ và Tả Trạm Vũ ngược lại có vẻ không có hứng thú.
Hai người ngồi không gần không xa ăn đồ ăn vặt trên bàn trước mặt, thỉnh thoảng uống vài ngụm bia, không nói năng gì.
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, vài người dáng điệu không tệ, mặc quần áo phong cách quái dị, rõ ràng chính là vài cô gái đang từ ngoài vào.
Lâm Hạo Sơ giật mình, trong trí nhớ hắn hôm nay đâu có gọi loại phục vụ này, chắc là vài thủ đoạn kinh doanh của nhà hàng.
Trần Mộc Sâm đang hát đột nhiên không hát nữa, nhìn chằm chằm một cô gái cao gầy bên phải, hai con mắt đều nhìn thẳng đến không chớp.
Lâm Hạo Sơ nhìn qua, thấy cô gái này có một mái tóc đen thẳng, trên trán phất phơ vài sợi tóc con, trên mặt là lớp trang điểm vô cùng nhạt, thoạt nhìn thanh thuần lại vô tội, nhưng ánh mắt, lại như có như không mà lộ ra một chút hương vị yêu dã câu nhân.
Từng có người nói quá, trong lòng mỗi người đàn ông đều cất giấu hình bóng nữ thần của mình, Lâm Hạo Sơ đoán, cô gái này chắc hẳn lớn lên có dung mạo giống với hình mẫu lí tưởng của Trần Mộc Sâm…
Nhưng mà, cô xũng không phải người xinh đẹp nhất ở đây, người đẹp nhất, trùng hợp là người đứng giữa, khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, dáng người gợi cảm nóng bỏng, không thẹn hai chữ “vưu vật”.
Mấy cô gái này, dường như ai cũng hai mắt tỏa sáng mà nhìn chằm chằm Tả Trạm Vũ đang ngồi trong góc phòng, mắt sáng như đuốc, thậm chí khiến người ta cảm thấy ánh mắt ấy như sói như hổ…
Là đàn ông, Lâm Hạo Sơ cũng có tâm hư vinh. Đối với sự thật mình không bằng Tả Trạm Vũ, hắn có chút… Khó chịu.
Kỳ thật thân là con trai của Lâm Khánh Diệp tài mạo song toàn, bề ngoài của Lâm Hạo Sơ rất không tệ, hơn nữa hắn cao gần mộ mét tám, cũng đã được gọi là cao, phú, soái. Khi đó vừa khai giảng, bởi vì chưa lộ nguyên hình, còn có vài bạn học nữ vừa nhìn thấy hắn đã yêu. Chính là sau khi hắn bộc lộ bản chất, mấy cô gái đó tránh hắn như tránh ôn dịch, đều nghĩ chuyện từng thích hắn là một điều hổ thẹn…
Trần Mộc Sâm sùng bái Tả Trạm Vũ, nếu như lúc này hắn có thể dời chút lực chú ý sang bên này một chút, nhất định sẽ vô cùng chân chó mà khen Tả Trạm Vũ mị lực khôn cùng, nhưng Lâm Hạo Sơ không sùng bái Tả Trạm Vũ, lại đúng là tuổi khí huyết phương cương, tự mình cảm thấy phần cứng cũng coi như xuất chúng, khó tránh khỏi sẽ âm thầm phân cao thấp.
Hiện tại Tả Trạm Vũ vẫn chưa nhận Tô gia, cho nên luận trang phục quần áo trên người, Tả Trạm Vũ kém xa hắn vạn dặm. Không phải nói phụ nữ rất thực dụng sao? Như thế nào một đám lại có hứng thú với Tả Trạm Vũ hơn hắn?
Tả Trạm Vũ nhìn rõ tâm tư nhỏ bé của Lâm Hạo Sơ vào sâu trong đáy mắt, khóe miệng cong lên nụ cười ý vị sâu xa.
Không phải ngươi không tốt, là đối thủ của ngươi quá mạnh!
Lâm Hạo Sơ nếu biết Tả Trạm Vũ là nghĩ như vậy, phỏng chừng trong lòng sẽ càng thêm khó chịu…
May mắn, cô đứng giữa, cũng là người đẹp nhất, cuối cùng đem tầm mắt dừng lại trên người Lâm Hạo Sơ. Nàng cẩn thận đánh giá cái đồng hồ trên cổ tay Lâm Hạo Sơ, đôi mắt đẹp nhanh chóng sáng lên, tiếp đó thướt tha lướt thẳng về phía Lâm Hạo Sơ.
“Anh đẹp giai, không biết anh có hài lòng với em không?” Vừa nói vừa dựa sát vào trong ngực Lâm Hạo Sơ, bàn tay được chăm sóc cẩn thận, đặt lên ngực hắn nhẹ nhàng khiêu khích.
Lâm Hạo Sơ phát hiện, cô gái này, nhìn gần càng □□, khi nàng lựa chọn hắn thay vì Tả Trạm Vũ, hắn cảm thấy lòng tự trọng được bù đắp một chút, nhưng cũng không lâu lắm, hắn lại cảm thấy mình có chút ấu trĩ…
Một cô gái có địa vị cao một chút, thấy có người định xuống tay với Lâm Hạo Sơ, lập tức vui vẻ, cũng phong tình vạn chủng mà ngồi xuống bên cạnh Tả Trạm Vũ, cười đến run rẩy hết cả người.”Em tên là Camille…” Cô dường như sắp dán lên môi Tả Trạm Vũ, thổi khí nói.
Tả Trạm Vũ không biểu cảm quay mặt qua một bên, ánh mắt vô ý mà rơi xuống chỗ Lâm Hạo Sơ bên cạnh.
Từ lúc ba người Lâm Hạo Sơ đến đây đã bị chú ý, cho nên nếu khách hàng yêu cầu, thường sẽ mang theo vài chị em vào đây. Mới vừa rồi cô tính toán giá trị cái đồng hồ của Lâm Hạo Sơ, xác định người này vô cùng giàu có, liền sử dụng mọi thủ đoạn, câu dẫn, đùa giỡn hắn, đem nửa người trên của mình, không ngừng cọ cọ trong lòng hắn.
Một màn này, phỏng chừng đa số đàn ông nhìn thấy đều sẽ huyết mạch sôi trào!
Về phần đương sự Lâm Hạo Sơ, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện rằng lông mày của mình sắp nhíu lại hết cỡ.
Ngay khi Lâm Hạo Sơ suy nghĩ có cần thiết đẩy cô gái phiền phức trên người ra hay không thì một bàn tay to lớn đột nhiên đặt lên chỗ giữa hai chân hắn.
Tả Trạm Vũ nhẹ ấn một chút người anh em đang không có phản ứng của Lâm Hạo Sơ, làm như không có gì nói: “Ngươi cũng “vậy” hả?”