• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không hổ là con trai mẹ luôn kiêu ngạo, quá thông minh! Chúng ta mới nói hai ba câu thôi mà ngu xuẩn kia đã khóc thành như vậy! Lúc nãy mẹ nhìn chỉ muốn cười lên thật to!” Chu Văn Vận vẻ mặt sáng sủa tràn đầy đắc ý về con mình là Lâm Bác Hiên.

Trong mắt bà ta Lâm Bác Hiên có thể trở nên ưu tú như hiện tại ngoại trừ được di truyền chỉ số thông minh từ bà ta thì còn vì sự giáo dục nghiêm túc không một khe hở từ nhỏ đến lớn của mình.

Trái ngược với Lâm Hạo Sơ luôn được cưng chiều từ nhỏ, Chu Văn Vận vẫn luôn nghiêm khắc với Lâm Bác Hiên, con trai ruột của mình.

Nhớ lại dáng vẻ khóc lóc sáng nay của Lâm Hạo Sơ, Lâm Bác Hiên tất nhiên là vô cùng tự hào về bản thân khi đã nghĩ ra được một kế hoạch như vậy. Khóe miệng gã khẽ nở một nụ cười khinh thường Lâm Hạo Sơ. Gã rằng: “Cho nên mẹ, trong thời gian tiếp theo chúng ta nhất định phải tận lực nói về Lâm Khánh Diệp, không nhất định phải nói về việc lúc ông ta vẫn còn sống, cảnh tượng ông ta và Lâm Hạo Sơ ngày xưa phụ tử tình thâm cũng có thể đem ra nói.”

“Như vậy có phải rõ lắm không? Chả lẽ thằng nhóc kia lại không nhìn ra vấn đề?” Chu Văn Vận có chút lo lắng mà hỏi.

Lâm Bác Hiên nghe vậy không khỏi cười nhạo một tiếng, dừng một chút gã mới nói tiếp: “Mẹ, mẹ đánh giá ngu xuẩn kia quá cao rồi đấy! Con dám thề là lúc đó toàn bộ suy nghĩ của nó đều sẽ nhớ về ông bố đã mất. Nó đau khổ còn không kịp, nào còn rảnh rỗi mà nghĩ về chúng ta?”

“Con nói đúng! Có thể nói là, nhất định nó sẽ bị chúng ta đùa giỡn đến xoay vòng!” Chu Văn Vận lập tức quên đi nỗi băn khoăn bắt đầu làm không biết mệt suy tính xem đến nữa cần phải nói gì trước mặt Lâm Hạo Sơ. Phải nói như thế nào mới khiến cho ngu xuẩn kia đau lòng, càng đau càng tốt!

“Bộp ——” một tiếng, Lâm Hạo Sơ cất di động mới mua vào trong ngăn kéo rồi cẩn thận khóa lại, hắn dựa lưng vào cửa sổ rồi cười lạnh.

Đúng vậy, nếu là hắn đời trước cho dù hai mẹ con này mỗi ngày đều nhắc đến cha hắn, thậm chí trách cứ hắn lúc trước không hiểu chuyện luôn khiến cha phiền lòng hắn cũng sẽ không nghi ngờ mục đích của bọn họ. Đây không phải là vì hắn ngu ngốc mà đơn giản chỉ là hắn tin tưởng bọn họ.

Nhưng xem ra đời này hắn khiến họ phải thất vọng rồi. Cho dù có bao nhiêu đau khổ, hắn cũng không bao giờ tự sát như mong muốn của bọn họ. Hắn muốn đoạt lại tập đoàn Lâm thị của hắn, là đứa con duy nhất của cha hắn dù cho không vì mình thì cũng phải vì cha hắn mà sống cho thật tốt.

Huống chi hắn biết rõ cha cũng không muốn gặp hắn quá sớm trên thiên đường.

Hiện giờ Lâm Hạo Sơ đã thấu hiểu, hắn tận lực điều chỉnh cảm xúc của mình. Hắn sẽ không để cho chính mình quá đắm chìm trong hối hận, mà sẽ cố gắng nghĩ đến những điều có thể khiến mình vui vẻ ví dụ như Chu Văn Vận.

Nếu nói những thay đổi trước đây của Chu Văn Vận chỉ là trùng hợp thì hiện tại hắn trăm phần trăm tin rằng thứ mà hắn cho thêm vào trong nước uống bắt đầu phát huy tác dụng.

Sau mấy ngày theo dõi hắn có thể nhìn ra Chu Văn Vận ngoài việc sắc mặt tiều tụy già đi so với trước kia thì cả người cũng không còn minh mẫn khôn khéo như xưa nữa. Tuy rằng không khác gì bình thường, nhưng so trước đó bà ta đã thêm vài phần hoảng hốt và dại ra khi nói chuyện.

Lâm Hạo Sơ kết luận thuốc cho vào trong nước đang dần phát huy tác dụng. Tế bào não của Chu Văn Vận đang dần thoái hóa, hắn thật sự rất mong đợi để xem sau này bà ta sẽ trở nên như thế nào…

Tâm trạng vui vẻ khoái trá nên Lâm Hạo Sơ ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại cảm thấy tinh lực dồi dào, hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng của việc mất ngủ đêm qua nữa.

Thay xong quần áo, Lâm Hạo Sơ cầm chìa khóa xe chuẩn bị đến thư viện tự học thì di động trùng hợp vang lên, trên màn hình hiện lên một dãy số không lưu trong danh bạ.

Đây là số máy của Tả Trạm Vũ, sau khi liên lạc với tên đó Lâm Hạo Sơ cũng không lưu số vào. Nhưng cũng không biết vì sao hắn ngược lại lại đi học thuộc số máy của Tả Trạm Vũ, hiện tại vừa thấy này mười một số này, trong đầu liền hiện ra khuôn mặt khi nhìn chằm chằm người khác rất câu dẫn của tên kia cùng vẻ mặt như cười như không chờ hắn bắt máy.

“A lô.” Nhấn nút nghe, Lâm Hạo Sơ không mặn không nhạt lên tiếng.

“Ra ngoài đi, đến quán cơm của người kia, buổi chiều ông chủ ở quán.” Tả Trạm Vũ lời ít mà ý nhiều tỏ rõ mục đích của cuộc gọi.

“OK.” Lâm Hạo Sơ cũng không nói lời vô ích, sau khi đồng ý liền cúp máy rồi cầm sách vở đi về phía ga ra.

Quán ăn mà Tả Trạm Vũ nói đương nhiên chính là của người tình bí ấn kia của Lâm Bác Hiên. Sau khi Lâm Hạo Sơ đến nơi, liền tìm số phòng mà Tả Trạm Vũ nhắn. Là phòng thứ hai đếm ngược lên của tầng cao nhất.

Trùng hợp lúc này có một người đàn ông với màu da lúa mạch, dáng người cao to, ước chừng trên dưới hai mươi lăm tuổi dẫn vài vị may tây trang giày da, trông có vẻ là tinh anh trên thương trường đi đến phòng cuối cùng. Khi đi ngang qua bên cạnh Lâm Hạo Sơ, người đàn ông trẻ tuối kia có chút nhiệt tình cười với Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ tất nhiên là cũng lễ phép cười lại, đồng thời nghĩ thầm người đàn ông trẻ tuổi này chắc là ông chủ nhà hàng, tình nhân thần bí của Lâm Bác Hiên.

Đẩy cửa phòng Tả Trạm Vũ đã hẹn, hắn thấy Tả Trạm Vũ mang vẻ mặt thích ý ngồi bên bàn lười biếng uống trà lạnh.

“Nhìn thấy rồi?” Tả Trạm Vũ nhìn Lâm Hạo Sơ, có chút không để ý nói.

“Ờ.” Lâm Hạo Sơ gật gật đầu, trong lòng không khỏi có chút bội phục Tả Trạm Vũ “thần cơ diệu toán”.

Hắn biết khi nãy mình gặp ông chủ nhà hàng kia cũng không phải ngẫu nhiên, hẳn là Tả Trạm Vũ không biết tra được bằng cách nào mà biết được. Khi nãy nhìn qua, những vị tây trang giày da kia có lẽ là khách hàng quan trọng, mà đã như vậy thì ông chủ nhất định phải ra đón tiếp.

Tả Trạm Vũ đương nhiên là đặt chỗ ngồi ngay phòng bên cạnh, hơn nữa cũng tính toán sơ qua thời gian từ chỗ gửi xe vào đến đây cho nên ngay lúc Lâm Hạo Sơ vừa ngủ trưa dậy liền gọi điện kêu hắn đến.

Lâm Hạo Sơ đi tới, ngồi xuống đối diện Tả Trạm Vũ. Hắn cũng không đóng cửa vì hắn biết hẳn là không lâu sau ông chủ nhà hàng tiếp khách xong sẽ đi ra.

Quả nhiên mười mấy phút đồng hồ sau, cửa phòng cách vách bị mở ra, ngay sau đó vang lên vài tiếng bước chân, một bóng người cao to không nhanh không chậm đi ngang qua cửa phòng bọn họ.

Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm bóng dáng của ông chủ, nhịn không được tò mò Lâm Bác Hiên cùng với người đó cuối cùng ai trên ai dưới?

“Không cần tò mò, hai người hỗ công, hỗ thụ.” Đợi sau khi ông chủ nhà hàng đi xa, Tả Trạm Vũ đột nhiên mở miệng nói.

“Làm sao cậu biết?” Lâm Hạo Sơ kinh ngạc hỏi.

Tả Trạm Vũ nhếch môi môi cười nói: “Đoán”.

Lâm Hạo Sơ nghe vậy, không nhịn được bắt đầu hồi tưởng lại vóc người của Lâm Bác Hiên.

Đúng là vóc dáng chiều cao của Lâm Bác Hiên và ông chủ nhà hàng không chêch lệch mấy, thật sự không nói chính xác được ai trên ai dưới, có lẽ thật sự là hỗ công hỗ thụ. Nào có giống hắn và Tả Trạm Vũ, vừa nhìn qua đã biết ngay ai trên ai dưới rồi… Đệt đệt đệt! Hắn và Tả Trạm Vũ căn bản không phải cái loại quan hệ đó!!

Lâm Hạo Sơ bị suy nghĩ hoang đường của mình dọa sợ, tức đến mặt cũng tái mét, trong lòng không ngừng giận dỗi bất bình, ai nói chiều cao sẽ quyết định công thụ trong chuyện đồng giới hả!

Tả Trạm Vũ nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt vặn vẹo của Lâm Hạo Sơ, hai mắt thâm sâu không biết nhìn ra cái gì mà khóe miệng lại treo lên một nụ cười sâu xa đùa cợt…

Cố gắng quên đi suy nghĩ của mình, Lâm Hạo Sơ chỉnh lại sắc mặt thản nhiên hỏi: “Có tin tức gì về ông chủ nhà hàng này sao?”

Hắn biết rõ Tả Trạm Vũ gọi hắn đến khẳng định không chỉ là để hắn nhìn mặt một ông chủ nhà hàng.

Tả Trạm Vũ nhíu mày, nghĩ thầm rằng ánh mắt của mình quả nhiên tốt, tên này cũng rất thông minh! Đầu tiên hắn rót cho Lâm Hạo Sơ một chén trà, sau đó mới cầm lấy một tập tài liệu từ phía sau đưa cho Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ cẩn thận đóng cửa lại mới bắt đầu cẩn thận đọc tài liệu.

Đây là một hóa đơn nhập nguyên liệu nấu ăn, tin tức bao quát cả nơi cung ứng và giá cả, mặt sau còn ghi thêm các kết quả kiểm tra và báo cáo. Lâm Hạo Sơ kinh ngạc phát hiện đa só những thực phẩm này đều có ít nhất vài mục kiểm tra không phù hợp với tiêu chuẩn nhà nước đưa ra.

“Nguyên liệu nấu ăn ở đây tám mươi phần trăm là những thứ rẻ tiền không được kiểm nghiệm trên thị trường. Cả món được chào đón nhất vào mùa đông là lẩu dê thật ra cũng là thịt lợn chết bệnh thông qua tẩm ướp chế biến qua háo chất mà thành thịt dê.” Tả Trạm Vũ không nhanh không chậm nói rằng: “Ông chủ ở đây họ Trương, tên Hoa đến từ vùng núi xa xôi, không biết có phải là sợ nghèo hay không mà dùng bấp cứ thủ đoạn nào để kiếm tiền, hoàn toàn không quan tâm đến sức khỏe người tiêu dùng, thật sự là một chút lương tâm nghề ngiệp cũng không có.”

Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, nghĩ thầm rằng Trương Hoa này không phải trong mắt chỉ có tiền đấy chứ? Mấy năm nay cả nước vì chuyện an toàn thực phẩm mà việc kinh doanh không khả quan, vài năm gần đây luật ngày càng nghiêm khắc. Làm việc như Trương Hoa quả thật không tìm ra mấy người.

“Hiện tại đã biết Trương Hoa làm người thế nào chưa? Đối phó bọn họ hắn cậu cũng không còn gánh nặng nữa?” Tả Trạm Vũ nhìn Lâm Hạo Sơ chậm rì rì hỏi.

Lâm Hạo Sơ nhìn lại Tả Trạm Vũ, từ chối cho ý kiến.

Quả thật muốn đối phó Lâm Bác Hiên có khả năng sẽ gián tiếp khiến Trương Hoa bị ảnh hưởng, ngay từ đầu hắn còn băn khoăn Trương Hoa có lẽ làm người không tệ, hiện tại đã biết người này căn bản không kém Lâm Bác Hiên bao nhiêu.

Lâm Hạo Sơ cười cười, hắn biết mình hiện tại có thể thoải mái hành hạ hai tên tra kia …

_______________________________

Tiểu kịch trường:

Lâm Hạo Sơ: “Đây là cái gì?”

Tả Trạm Vũ: “Giầy độn, tăng cao mười phân, sau khi cậu đi vào sẽ cao gần bằng tôi.”

Lâm Hạo Sơ: “Có ý gì?”

Tả Trạm Vũ: “Như vậy cậu sẽ nhận ra tôi trên cậu dưới cũng không cần bàn đến chuyện chiều cao…”

Lâm Hạo Sơ: “Em gái miiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!”

Hết chương 45.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK