“Đâu có! Đã đến được hơn hai mươi phút rồi, hiện tại đang ngồi trong thư phòng đợi con! Con đây là làm sao? Không phải mẹ bảo con bỏ hết việc trong tay xuống rồi về ngay hả? Con có nghe được không vậy?” Chu Văn Vận có chút bất mãn nói, có thể thấy bà ta rất coi trọng Tần lão tiên sinh và cô Tần này.
“Xin lỗi mẹ, khi nhận điện thoại của mẹ con đang đi gặp đối tác ở ngoại thành cho nên về đến nhà hơi muộn một chút.” Lâm Bác Hiên vẫn luôn cung kính với mẹ mình, tuy rằng Chu Văn Vận vừa nãy chỉ trích gã có chút quá đáng nhưng gã vẫn bình tĩnh giải thích.
Chu Văn Vận nghe vậy nhưng vẫn có chút không vui, sau khi thở dài bà ta mới cẩn thận dặn dò con trai: “Con lên tiếp khách trước đi, nhớ kỹ nhất định phải chú ý lời nói và cử chỉ. Tần thị tại thành phố K chính là xí nghiệp đầu tiên đóng thuế, hơn nữa từ nhiều năm trước đã bắt đầu vươn ra nước ngoài, thế lực hùng hậu. Nếu chúng ta có thể kết thông gia với họ…”
Bà ta không nói tiếp nữa nhưng trong mắt không tự giác lại lóe lên ánh sáng của sự tham lam.
Lâm Bác Hiên sao lai không hiểu ý mẹ mình, trong lòng gã cũng vì chuyện này mà vui sướng ngất ngây ngay lập tức gật đầu hứa hẹn: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi!” Gã nói xong liền bày ra dáng vẻ oai phong nhất của bản thân rồi bước chân đi lên lầu.
Chu Văn Vận không nhịn được nhìn bộ dáng tao nhã của con trai, thật sự là càng nhìn càng thấy đắc ý.
Con trai của bà ta ngoại trừ việc không thể quang minh chính đại gặp mặt cha đẻ thì những thứ khác đều vô cùng tốt.
Tướng mạo là di truyền từ bà ta, người nào thấy mà không nhịn được phải khen một câu “mỹ nam tử”? Bằng cấp là bằng tiến sĩ của một đại học danh tiếng ở Mĩ, từ nhỏ đến lớn thành tích bao giờ cũng ưu tú đứng thứ nhất. Về khí chất, bà ta đã mời hai chuyên gia về lễ nghi đến chỉ dạy, hiện giờ mọi động tác của Lâm Bác Hiên đều vô cùng tao nhã thanh lịch, vừa thấy đã khiến cho người khác có ấn tượng về việc gã xuất thân từ danh môn.
Mà tất cả những tố chất tập hợp trên người một thiên chi kiêu tử như vậy, Chu Văn Vận thầm nghĩ, đều là do bà ta ngậm đắng nuốt cay bồi dưỡng ra!
Cho nên Lâm Hạo Sơ làm sao có thể so sánh với con trai bà ta? Cho dù khí chất của hắn cũng không kém nhưng thành tích học tập thì lại khác xa một trời một vực với con trai bà ta. Huống hồ hắn lại còn là cái loại hoàn khố không thể trị, bản chất mục nát bại hoại từ bên trong, ai lại không ghét loại người như thế?
Chu Văn Vận nghĩ như vậy liền cảm thấy đám cưới với Tần gia lần này chắc chắn sẽ thành công, khóe miệng không nhịn được mà để lộ một nụ cười đầy ngạo mạn…
“Không tồi không tồi, quả nhiên là thanh niên tài giỏi! Vừa mới nhìn qua, sách trong phòng làm việc của Bác Hiên đều là sách tốt, nào có giống những người trẻ tuổi bây giờ chỉ đọc những loại sách không có ý nghĩa.” Tần lão tiên sinh vừa đi đến cầu thang vừa nhìn Lâm Bác Hiên bằng ánh mắt tràn đầy thưởng thức và khen ngợi.
Chu Văn Vận trong giây lát cười càng thêm rạng rỡ giả vờ khiêm tốn nói: “Ôi, bây giờ thời gian nó đọc sách cũng ít đi, việc ở công ty bận rộn ngày nào cũng đi sớm về trễ.”
Một câu nói kia bên ngoài thì nghe như đang trách móc Lâm Bác Hiên nhưng trên thực tế lại rất tài tình để lộ ám chỉ Lâm Bác hiên tuổi trẻ tài cao, tiền đồ sáng lạn.
“Đúng! Khó trách mấy năm nay Lâm thị càng phát triển lớn mạnh, xem ra đều là công lao của Bác Hiên!” Tần lão tiên sinh không đổi sắc mặt tiếp tục phụ họa theo.
Chu Văn Vận nghe vậy càng thêm vui vẻ, càng thêm nhiệt tình đón tiếp Tần lão tiên sinh, còn Lâm Bác Hiên và cô Tần là người dưới cũng chỉ yên lặng theo sau. Trên mặt cô Tần thoáng lộ ra vẻ ngại ngùng của phụ nữ, nhượng khiến Lâm Bác Hiên càng nhìn càng vui vẻ.
Bốn người cùng đi xuống lầu, bầu không khí tương đương hòa hợp thoải mái nhưng đúng lúc này Lâm Hạo Sơ trùng hợp về đến nhà. Chu Văn Vận thấy thế, nhanh chóng rào đón cao giọng nói: “Con, cái đứa này, sao lại về muộn như vậy? Có biết hay không Tần lão tiên sinh và cô Tần đã đợi bao lâu không? Con có biết như vậy là vô lễ không hả?”
Lời của bà ta tuy rằng cũng có ý trách cứ nhưng giọng điệu lại mang theo yêu thương cưng chiều.
Lâm Hạo Sơ ở trong lòng cười lạnh, rõ ràng Chu Văn Vận cố ý nửa tiếng sau khi gọi điện thông báo cho Lâm Bác Hiên bảo bối của bà ta xong mới gọi điện báo cho hắn. Còn về câu nói lúc nãy rõ ràng là cố ý nói cho Tần lão tiên sinh và cô Tần nghe, cứ như vậy liền càng làm cho bọn họ sẽ cản thấy Lâm Hạo Sơ vừa lề mề vừa không có lẽ phép.
Trên mặt nhìn không ra cảm xúc gì, Lâm Hạo Sơ cố ý giả vờ như chưa có gì nói: “Con vừa chơi bóng rổ với các bạn, vị này chính là Tần lão tiên sinh và cô Tần sao? Xin chào!”
Tiếp đón như vậy làm sao mà đủ trang trọng, Chu Văn Vận lén lút nhếch môi cười trộm.
Bà ta nghĩ sau này Tần lão tiên sinh và cô Tần sẽ có ấn tượng với con bà ta tốt hơn ấn tượng với Lâm Hạo Sơ không biết bao nhiêu lần. Chỉ cần người Tần gia không ngốc nhất định sẽ chọn con trai bà ta làm con rể tương lai chứ không phải đứa ngu ngốc làm gì cũng sai kia.
Không sai, Tần lão tiên sinh và cô Tần đột nhiên đến thăm Lâm gia chính là vì đám cưới.
Thật ra Lâm Bác Hiên từ sớm đã đến tuổi kết hôn nhưng vẫn chưa có thế gia nào muốn kết thân với gã, nguyên nhân trong đó đương nhiên là vì thân phận của Lâm Bác Hiên không phải con ruột của Lâm Khánh Diệp. Người thừa kế Lâm thị không nhất định sẽ là gã đương nhiên sẽ không dám mạo hiểu.
Đây vẫn luôn là tâm bệnh của Chu Văn Vận, không nghĩ tới hôm nay thế nhưng lại nhận được điện thoại của Tần lão tiên sinh hơn nữa lại còn ám chỉ muốn tìm đối tượng kết thông gia, điều này khiến Chu Văn Vận vui đến muốn điên phải lập tức thông báo cho con trai mình. Bà ta còn cố ý sai người dọn dẹp sắp xếp lại phòng làm việc của Lâm Bác Hiên, để vào rất nhiều sách chuyên ngành về quản lý và kinh tế học.
Đương nhiên, bà ta còn sắp xếp thời gian để thông báo cho Lâm Hạo Sơ muộn hơn một chút.
Chu Văn Vận trộm nhìn thoáng qua Tần lão tiên sinh và Tần, sau khi phát hiện Tần lão gia tử qủa nhiên nhíu mày, liền khoác lên vẻ nhiệt tình nói: “Được rồi, được rồi! Trẻ con đều thích vận động! Chỉ là muốn vận động nhiều hơn thôi mà!”
Bà ta vừa nói xong thì trong góc phòng khách bỗng vang lên tiếng “loảng xoảng”, âm thanh của đồ sứ rơi vỡ.
Mọi người đương nhiên là sẽ đi đến nơi vừa phát ra âm thanh, thì ra là một người làm trong nhà không cẩn thận làm vỡ một cái bình sứ Thanh Hoa, trên mặt đất rơi đầy mảnh vỡ.
Cái bình này vốn là món đồ Lâm Khánh Diệp sưu tầm yêu thích nhất khi còn sống. Khi rảnh rỗi ở nhà, Lâm Khánh Diệp sẽ vừa ôm Lâm Hạo Sơ trong lòng vừa thưởng thức cái bình vừa giảng giải cho hắn về sứ Thanh Hoa từ lịch sử cho đến đặc điểm chi tiết, bởi vậy Lâm Hạo Sơ cũng không hề xa lạ với nó.
Cho nên Chu Văn Vận tin rằng nếu cái bình gốm Thanh Hoa này xảy ra bất trắc, Lâm Hạo Sơ nhất định sẽ giận tím mặt, có thể sẽ động thủ luôn. Từ đầu đến giờ, cho dù Lâm Hạo Sơ là huyết mạch duy nhất còn lại của Lâm Khánh Diệp thì cô Tần chắc chắn cũng sẽ không sinh ra một vài ấn tượng tốt với hắn, Tần lão tiên sinh cũng nhất định sẽ không muốn gả con gái cho một tên hẹp hòi, ỷ thế hiếp người người.
Quả là như vậy, cái bình gốm Thanh Hoa bị rơi xuống đất đều là trò do Chu Văn Vận bày ra nhưng bà ta thế nào cũng không ngờ được tất cả những đồ vật yêu thích của Lâm Khánh Diệp khi còn tại thế ở đây đều bị Lâm Hạo Sơ đánh tráo bằng đồ giả …
“Xin lỗi thiếu gia, tôi không cố ý…” Người làm trong giây lát sợ hãi đến mức quỳ xuống trước mặt Lâm Hạo Sơ không ngừng xin lỗi, bộ dạng nhìn qua vừa đáng thương vừa hèn mọn.
Lâm Hạo Sơ lạnh lùng nhìn thoáng qua người đàn ông hơn ba mươi tuổi đang quỳ rạp trên mặt đất, hắn nhớ rõ đây là người làm vườn nhà bọn họ, bình thường mỗi lần ra ngoài vào cuối tuần hắn đều phát hiện người này trốn trong góc vườn nhìn trộm mình. Có lẽ đợi hắn đi rồi sẽ gọi điện mật báo cho Chu Văn Vận hoặc Lâm Bác Hiên.
Ha, Lâm Hạo Sơ cười lạnh, nghĩ thầm cái bình Thanh Hoa bị vỡ này cũng chỉ là đồ giả nhưng hắn sao có thể phụ lòng ý tốt của Chu Văn Vận?
Nhìn tên đàn ông dưới châm không ngừng xin lỗi nhận sai, trong lòng Lâm Hạo Sơ thầm nhủ một câu “xin lỗi” rồi giơ chân đạp xuống…
Một đá này Lâm Hạo Sơ cũng không dùng sức nhưng tên đàn ông vẫn kêu lên thê thảm “AAAA” —— đồng thời cả người ngã lăn ra đất nhìn qua rất đáng thương, càng làm nổi bật sự kiêu ngạo ngang ngược ỷ thế hiếp người của Lâm Hạo Sơ.
Ngay sau đó Chu Văn Vận cũng phát ra một tiếng thét kinh hãi rồi vội vàng kéo tay Lâm Hạo Sơ ra vẻ khuyên can nói: “Tiểu Sơ đừng giận, người ta cũng không phải cố ý, sao con lại… haizz!”
Nàng nói xong nhìn thoáng qua con trai bảo bối, nháy mắt ra hiệu cho gã.
Lâm Bác Hiên nhất thời hiểu ý, vội vàng đi đến bên người tên đàn ông kia khom lưng xuống đỡ người dậy.
“Đại thiếu gia… Đại thiếu gia, cám ơn cậu…” Tên đàn ông lộ ra bộ dạng cảm động đến muốn khóc giống như Lâm Bác Hiên vừa ban cho mình rất nhiều đại ân.
Lâm Bác Hiên tất nhiên là vẫn giữ cái vẻ ôn hòa, giọng điệu ấm áp tràn đầy thiện ý nói: “Không có việc gì, không có việc gì, không cần sợ. Nhị thiếu gia cũng là vì tình thế cấp bách…” Nói đến đây gã còn cố ý dừng lại vài giây, sau đó mới tiếp tục nói: “Được rồi, anh cứ về phòng nghỉ ngơi trước đi!”
“Cám ơn đại thiếu gia!” Tên đàn ông như được đại xá, làm động tác bái thật sâu với Lâm Bác Hiên, nhưng lúc này một giọng nói lạnh lùng giống như vừa từ địa ngục đến lại vang lên: “Đứng lại!”
Lâm Hạo Sơ mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm gã đàn ông, trong mắt hắn là vẻ độc ác nham hiểm và thô bạo.”Muốn đi cũng phải là tôi cho anh đi.”
Câu nói vừa xong, khóe mắt Lâm Hạo Sơ liền nhìn thấy ý cười trong mắt Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên.
Tên đàn ông nhất thời hoảng sợ không thôi nhìn Lâm Hạo Sơ, lúc này Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên không ngoài dự đoán bắt đầu sắm vai người tốt tận tình khuyên bảo: “Hạo Sơ, hắn cũng không phải cố ý, con vẫn là…”
“Không!” Lâm Hạo Sơ lập tức cắt ngang, không hề tha thứ nói tiếp: “Anh hoặc là nghỉ việc, hoặc là đền tiền, tự mình chọn đi.”
Cuối cùng tên đàn ông giữa lựa chọn nghỉ việc và đền tiền liền chọn nghỉ việc. Lâm Hạo Sơ nhìn cái vè hèn mọn nằm rạp trên mặt đất kia trong lòng hơi áy náy.
Thật ra cho dù cái bình gốm Thanh Hoa mà cha hắn yêu thích bị vỡ cái có là hàng thật thì hắn cũng không muốn vũ nhục người khác như vậy. Nhưng lấy tích cách của hắn trước khi sống lại thì bình gốm Thanh Hoa bị vỡ cũng sẽ không phải chỉ đạp một cái là xong, mà hắn nhất định phải tận tình tra tấn giày xéo tôn nghiêm của người khác mới có thể hả giận.
Bởi vậy để tránh cho Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nghi ngờ hắn chỉ có thể làm như vậy.
Đoạn nhạc đệm này thật sự đã khiến không khí vui vẻ hòa hợp trước đó tan thành mây khói. Vẻ mặt Tần lão tiên sinh và cô Tần đều có chút hơi khó coi.
Chu Văn Vận thấy thế vô cùng đắc ý, nghĩ thầm quả nhiên mọi chuyện đều nằm trong tay bà ta.
Ha! Lâm Hạo Sơ mà muốn so sánh với con trai bà ta? Còn không biết lượng sức thua chị kém em sao?
Hết chương 49.