Cả bọn theo thói quen kéo vào phòng khách để mở tiệc như mọi khi. Lý Minh đang ngồi xem TV, thấy vậy liền đi ra nhường chỗ.
Bầu không khí ồn ào náo nhiệt bao trùm lấy phòng khách. Hạ Dũng rủ Hạ Tiểu Xuyên đi mua đồ uống, Lý Minh cũng muốn đi theo. Lúc này, Hạ Dũng mới phát hiện ra trong nhà em mình cư nhiên lại xuất hiện người lạ, giật mình hỏi: ” Tiểu Xuyên, đây là ai vậy?”
“Đây là Lý Minh, bạn học của em!” Cậu nói xong liền quay sang bảo Lý Minh: “Đi mua nước hai người cũng được rồi, cậu ở nhà tìm chút gì ăn đi.”
Kết quả là Lý Minh phải ở nhà. Phòng khách giờ đây chật kín người, hắn đành co người ngồi ở một góc nhỏ.
Lát sau hai người kia về, xách theo một bình nước chanh lớn với túi ly nhựa. Lý Minh vừa chìa tay ra định nhận lấy ly từ Hạ Tiểu Xuyên đã bị một cái tay khác lấy trước. Chủ nhân của cái tay này rất nhanh nhẹn phát ly cho tất cả mọi người, xong còn quay sang cười với Hạ Tiểu Xuyên.
Tim Lý Minh đánh thịch một cái, nụ cười nhẹ nhàng mà Hạ Tiểu Xuyên đáp lại tên kia hắn vô cùng quen thuộc. Hắn vẫn cho rằng nụ cười này Hạ Tiểu Xuyên chỉ dành riêng cho hắn, không thể ngờ hôm nay lại còn dành cho người khác.
Hắn không kiềm chế được kéo lấy tay Hạ Tiểu Xuyên, giờ đây cậu mới ý thức được Lý Minh đang đứng sau lưng mình, có chút ngạc nhiên hỏi: “Cậu đã ăn gì chưa? Sao còn đứng đây nữa?”
Lý Minh định trả lời, đang loay hoay tìm mãi không thấy giấy bút đâu thì người đứng bên cạnh Hạ Tiểu Xuyên đã cướp lời: “Đây là ai vậy? Bạn của cậu à?”
Người vừa lên tiếng có dáng người cao gầy, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào Lý Minh, nói chính xác hơn là đang dán mắt vào đôi tay đang dính lấy nhau của hai người. Điều này làm Lý Minh cảm thấy nụ cười đang hé ra trên môi tên kia chẳng thoải mái chút nào.
“Cậu ấy tên là Lý Minh, bạn cùng lớp của tôi!” Xong lại tiếp tục giới thiệu: “Đây là Khâu Hoàn Vũ, chơi với tôi cũng lâu rồi.”
Môi Khâu Hoàn Vũ lại hé ra một nụ cười xã giao, Lý Minh bất quá cũng chỉ gật đầu, chẳng biểu lộ thêm thái độ gì.
“Người bạn này của cậu dường như rất nghiêm túc đó nha” Hắn cười nói với Hạ Tiểu Xuyên, cậu trừng mắt: “Làm như ai cũng như cậu không bằng, chẳng được giây phút nào đang hoàng cả.”
Lý Minh đứng bên cạnh không thể xen vào câu nào. Tay hắn cuộn chặt thành một nắm đấm, quả thật hắn chưa lúc nào cảm thấy tức giận vì không thể nói như bây giờ. Hắn lúc này chỉ muốn xông đến nói cho tên Khâu Hoàn Vũ kia biết, rằng hắn không đơn giản chỉ là bạn cùng lớp của Hạ Tiểu Xuyên, hắn còn là… còn là… Vậy nhưng hắn chỉ có thể nhìn Hạ Tiểu Xuyên bị tên quỷ quái kia kéo vào đám đông, cười cười nói nói.
‘Hạ Tiểu Xuyên à… Tôi không muốn chỉ là một người bạn học của cậu…
Tôi không muốn thấy cậu cười với bất kỳ một ai khác…
Tôi không muốn cậu gần gũi với ai ngoài tôi như vậy…’
“Lý Minh! Sao cậu cứ đứng đấy vậy? Tới đây nhanh đi, mọi người chuẩn bị chơi trò chơi này!” Lời nói của Hạ Tiểu Xuyên chợt vang đến đánh tan suy nghĩ của hắn, hắn chầm chậm ngẩng đầu lên nhìn những ánh mắt đang hướng về mình một cách hiếu kỳ, từ từ bước tới.
Hạ Tiểu Xuyên lần lượt giới thiệu Lý Minh với tất cả mọi người. Cả bọn chín người mười ý mãi không biết biết nên chơi trò gì, cuối cùng quyết định bày trò “Nhắm mắt tìm hung thủ”.
Quy luật trò chơi này vô cùng đơn giản: Có người sẽ đóng vai quan tòa, hung thủ và những ai còn lại đóng vai người dân. Quan tòa sẽ phụ trách phân xử, khi có hiệu lệnh trời tối hung thủ bí mật sẽ bắt đầu gây án. Lúc trời sáng những người dân sẽ đưa ra phán đoán của mình và bỏ phiếu xem ai là thủ ác, nếu tìm không ra thì hung thủ sẽ là người chiến thắng.
Trò chơi bắt đầu, hung thủ khởi động bằng cách giết người đầu tiên. Trời sáng, mọi người bắt đầu nói ra suy đoàn của mình. Từng người từng người một, cuối cùng đến phiên Lý Minh.
Hạ Tiểu Xuyên giờ đây hốt hoảng nhớ ra Lý Minh căn bản không thể nói. Cậu nhìn hắn đứng như trời trồng, mặt cúi gằm đón nhận ánh mắt tứ phương đang dồn đến mà tự chửi mình thật vô tâm, vội chạy đến kéo Lý Minh sang một bên, nhìn mọi người cười vô duyên: “Haha, hình như bạn tôi hôm nay không được khỏe. Mấy cậu chơi tiếp đi, tôi đưa cậu ấy vào phòng nghỉ một chút!”
Lôi được Lý Minh vào phòng xong, cậu vội đẩy hắn ngồi lên giường rồi lại chạy ra ngoài. Lý Minh vươn tay muốn giữ cậu lại nhưng không kịp, đành trơ mắt nhìn cánh cửa đóng sập lại.
‘Đừng đi…
Hạ Tiểu Xuyên, cậu không được đi…
Sao cậu lại không quan tâm đến tôi nữa vậy…?’
Hạ Tiểu Xuyên vừa ra ngoài đã bị Khâu Hoàn Vũ giữ lại hỏi: “Bạn cậu không sao chứ?”
“Không có việc gì đâu!” Hạ Tiểu Xuyên cười cười: “Cậu cứ chơi tiếp đi”
Khâu Hoàn Vũ nhận ra ý trong lời nói của cậu, hỏi tiếp: “Cậu không chơi nữa sao?”
“Ừ, tôi phải chăm sóc Lý Minh một chút, cậu tiếp mọi người giúp tôi nhé.”
Hạ Tiểu Xuyên dứt lời đi đến bàn trà gom một ít bánh kẹo mà tên kia thích, lại lấy thêm nước rồi đi vào phòng, bỏ lại Khâu Hoàn Vũ đứng đó với những suy nghĩ của mình. Cậu vừa vào phòng đã thấy Lý Minh đang ngồi bệt dưới đất, hốt hoảng chạy tới: “Cậu sao vậy Lý Minh?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, hắn mừng rỡ ngẩng đầu lên, lát sau kéo cả người Hạ Tiểu Xuyên vào trong ngực.
Bánh kẹo mang vào rơi lộp bộp xuống đất, Hạ Tiểu Xuyên có chút kinh hãi vỗ nhẹ lên lưng hắn: “Cậu bị sao vậy?”
Lý Minh không trả lời, vòng tay càng siết chặt hơn, người hắn run run, nhất định không chịu buông tay ra.
“Lý Minh, tôi vừa đi lấy chút đồ ăn vặt, cùng ngồi ăn được không?”
Rốt cuộc hắn cũng chịu gật đầu.
“Vậy cậu buông tay ra chút được không? Để tôi nhặt chúng lên đã.”
Nghe câu này hắn mới chịu thả lỏng vòng tay ra, cậu vội khom mình nhặt mớ đồ ăn vương vãi trên mặt đất. Tên kia trước sau như một vẫn ngồi trên giường, mắt không rời khỏi cậu lấy một tấc.
Hạ Tiểu Xuyên chìa cho hắn một gói khoai tây, cười: “Đêm nay chắc họ sẽ không về đâu, chúng ta đành ngủ chung vậy.”
Lý Minh vui vẻ gật đầu, chợt thấy Hạ Tiểu Xuyên lý nhí: “Tôi xin lỗi nhé!”
Hắn có chút nghi hoặc đưa mắt nhìn cậu.
“Trò chơi kia đáng ra tôi phải nhận ra sớm hơn.” Hạ Tiểu Xuyên nói xong câu này giọng điệu càng trở nên khó nghe: “Thấy cậu cúi đầu đứng đó tôi thực sự rất buồn, quả thật rất giận chính bản thân mình…”
Lý Minh lắc đầu nguầy nguậy, chụp lấy giấy bút ở đầu giường: ‘Cậu không làm gì sai mà, không được chán ghét chính bản thân mình như thế. Chỉ do tôi quá vô dụng mà thôi.’
Đọc xong nét chữ cuối cùng, Hạ Tiểu Xuyên chỉ muốn òa khóc. Cậu giật lấy giấy bút trong tay đối phương, lắc đầu rồi quả quyết: “Không! Cậu là người tốt nhất!”