Thông thường, Hạ Tiểu Xuyên cùng Khâu Hoàn Vũ sẽ đi trước khiến cho Lý Minh vô tình tụt lại phía sau. Những lúc như thế, hắn sẽ im lặng bám theo nhìn hai người trước mặt tán gẫu, Hạ Tiểu Xuyên luôn bị tên kia chọc cho cười thật to, cậu ấy cười lên đẹp như vậy, chỉ tiếc là không dành cho mình.
Một buổi tan học nọ cầu thang rất đông, học sinh lúc nhúc làm Lý Minh bị tách ra, xuống được tới nơi đã không thấy Hạ Tiểu Xuyên và Khâu Hoàn Vũ đâu. Điều này khiến hắn vô cùng lo lắng, sốt ruột tìm hồi lâu thì thấy cả hai đùa giỡn vui vẻ, cãi nhau ầm ĩ trên đường.
Hạ Tiểu Xuyên không chờ, có vẻ như đã quên mất hắn rồi?
Thời khắc này, Lý Minh đã ý thức ra được là hắn mất cậu thật rồi.
…
Mỗi ngày về sau Lý Minh đều theo Hạ Tiểu Xuyên ra sân bóng, lặng lẽ ngồi trên ghế ngắm nhìn cậu nói cười, nhìn cậu phối hợp bóng ăn ý cùng Khâu Hoàn Vũ, nhìn đám người trong sân ôm nhau mừng rỡ mỗi khi ghi bàn.
Chỉ là ở trong và ngoài sân, khoảng cách ngắn ngủi mà tách biệt hoàn toàn chẳng khác nào hai thế giới khác nhau vậy.
……….
Vừa thắng được một đội bóng cùng trường, ai nấy trong đội bóng đều vô cùng hứng khởi kéo nhau đi ăn mừng. Hôm nay Khâu Hoàn Vũ làm chủ xị, lôi kéo bằng được Hạ Tiểu Xuyên đi chọn món, Lý Minh định đi theo thì bị cậu ngăn lại: “Hai người bọn tôi đi là được rồi, cậu cứ dọn đồ ăn lên trước đi.”
Lý Minh há miệng định nói, nhưng dĩ nhiên chẳng có âm thanh nào phát ra, hắn đành gật đầu, dù sao bản thân hắn cũng chẳng có lý do gì để phản đối cả.
Thôi thì mình đi theo cũng chỉ vướng tay vướng chân thêm chứ có ích gì? Nghĩ vậy Lý Minh tìm cho mình một chỗ ngồi xuống. Đang loay hoay lau ghế thì hai người kia trở về, Khâu Hoàn Vũ còn thân mật phủi bụi vướng trên tóc Hạ Tiểu Xuyên nữa.
Tay chân Lý Minh đột nhiên trở nên luống cuống, rốt cuộc lấy khăn lau luôn cái ghế bên cạnh, ngoài việc này hắn cũng chẳng biết phải làm gì khác nữa.
Thấy hai người kia mang đồ ăn đến, Lý Minh kéo cái ghế vừa lau sang bên cạnh, chẳng ngờ Hạ Tiểu Xuyên và Khâu Hoàn Vũ lại ngồi đối diện mình… Lý Minh xấu hổ đặt cái ghế về chỗ cũ, lập tức có người ngồi xuống. Đội bóng đã tập hợp đông đủ, hứng chí bừng bừng bàn đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Nỗi xấu hổ của Lý Minh nhanh chóng bị những âm thanh huyên náo kia che lấp mất.
Ăn xong, cả đám đòi đi karaoke tăng hai. Đến nơi, ai cũng tranh nhau micro, hỗn loạn một hồi thì đến tay Lý Minh, mọi người vội im lặng cho hắn hát. Lý Minh đang không biết làm sao cho phải thì micro trên tay nhẹ nhàng bị ai đó lấy đi. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy bụ cười nhẹ nhàng của Hạ Tiểu Xuyên: “Tôi cướp được, vậy cứ để tôi hát trước.”
Khâu Hoàn Vũ cũng đứng dậy quơ quơ micro: “Để tôi hát chung với cậu nhé.”
Tiếng hát của hai người bao lấy căn phòng, Lý Minh nhìn mặt Hạ Tiểu Xuyên bị đèn chiếu hiện ra đủ thứ màu, rồi lại tưởng tượng ra cảnh hắn hát chung với cậu, nhưng làm thế nào cũng không thể trở thành sự thật được.
Chờ cho mọi người hát xong thì cũng đã hơn mười giờ đêm, Hạ Tiểu Xuyên bị chuốc đến say mèm, Lý Minh đanng dìu cậu ra khỏi KTV để bắt xe thì một chiếc Land Rover từ đâu đó trờ đến: “Để tôi đưa các cậu về cho, bắt xe giờ này khó lắm.”
Khâu Hoàn Vũ đưa cả hai về đến nhà, lại phụ Lý Minh dìu luôn Hạ Tiểu Xuyên vào phòng ngủ. Có vẻ như đêm nay cậu không thể tỉnh nổi nữa rồi. Lý Minh vào nhà tắm lấy khăn ướt lau mặt cho Hạ Tiểu Xuyên, cẩn thận từng chút một.
Khâu Hoàn Vũ không nói gì, khoanh tay đứng một bên nhìn, nói: “Lý Minh, tôi cũng rất thích Tiểu Xuyên!”
Động tác của Lý Minh ngưng lại vài giây, rồi hắn quay lại nhìn Khâu Hoàn Vũ, trong con ngươi đen nhánh không có lấy một tia cảm xúc.”
Khâu Hoàn Vũ tiếp tục: “Tôi chắc biết rằng cậu cũng vậy! Hạ Tiểu Xuyên là một người vô cùng thiện lương, cậu đừng có mà dựa vào điều này mà bắt cậu ấy bằng lòng.”
Lý Minh vẫn không lộ ra cảm xúc, nhìn Khâu Hoàn Vũ thêm một chút rồi lại tiếp tục công việc, cứ lau đi lau lại khuôn mặt Hạ Tiểu Xuyên, mãi cho đến khi tiếng đóng cửa sập lại sau lưng mới thôi.
Đầu hắn gục xuống, ngây ngốc nhìn Hạ Tiểu Xuyên đang ngủ. Khuôn mặt cậu giờ đây rất đỏ, bờ môi nhìn thoáng qua càng mềm mại hơn so với bình thường. Lý Minh dùng tay mân mê một hồi, từ từ hạ xuống một nụ hôn.
Chẳng biết Hạ Tiểu Xuyên trong cơn say có cảm nhận được gì không, chỉ khẽ thốt lên một tiếng ‘a’ rồi lại chìm vào giấc ngủ. Lý Minh thừa cơ hội đưa đầu lưỡi vào khoang miệng đang hé mở trước mặt đảo từng ngóc ngách, kế lại rút ra liếm nhẹ lên bồ môi cậu.
Hắn cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.
Cho dù có ôm lấy cơ thể này, xâm chiếm lấy bờ môi này, Lý Minh vẫn cảm thấy khoảng cách giữa hắn và cậu quá đỡi xa vời.
Lý Minh cố gắng hết sức ôm Hạ Tiểu Xuyên vào trong lồng ngực như thể không bao giờ muốn tách ra, im lặng cảm nhận từng nhịp đập con tim…
‘Hạ Tiểu Xuyên à, tâm hồn tôi đang đau quá, có lẽ đã chảy máu rồi.
Cậu có cảm nhận được chút nào không???’