Người cao hứng nhất lần này hẳn là phải kể đến Lộ Viễn, sau bao lâu sống trong nhẫn nhục, cuối cùng cũng có hẳn một tháng không phải thấy mặt tên Lương Thành Quân biến thái kia rồi. Cậu ta có cảm giác nhân sinh u ám của mình cuối cùng cũng sắp được tràn ngập trong ánh sáng.
Bởi vậy chuông vừa vừa vang lên, Lộ Viễn đã nhào ra khỏi lớp học, vừa mới chạy được có vài bước đã bị ôm lại, một giọng nói như ma như qủy vang lên bên tai cậu ta: “Lộ Viễn! Sao lại gấp quá vậy?”
“Cậu làm cái con mẹ gì thế? Sao đã nghỉ lễ rồi mà âm hồn vẫn chưa chịu tan vậy?” Lộ Viễn vùng vẫy để đập cho tên chết giẫm kia một phát, kết quả lại bị ôm càng chặt hơn, cố gắng hổn hển: “Buông ra cho tôi về nhà lẹ coi, trễ xe bus rồi.”
“Ai bảo cậu đi xe bus làm gì?” Lương Thành Quân một tay khoác cặp Lộ Viễn lên vai, tay kia khoác vào cổ đối phương đu đu kéo kéo về phía trước: “Hôm nay tôi lấy xe đi học, sẵn tiện đưa cậu về luôn.”
“Cóc cần! Mau trả cặp đây nhanh lên.”
……………
Hạ Tiểu Xuyên và Lý Minh ra khỏi lớp sau cùng. Cả hai dường như có họ hàng với loài ốc sên, quá đỗi lề mề. Hoặc không chừng một người là Rùa Đen, một người là Ốc Sên. Đây chính là một câu chuyện tình yêu lãng mạn của Rùa Đen và Ốc Sên