“Á!!!” Tống Dao sợ hãi tỉnh lại, cả đầu đổ mồ hôi lạnh.
“Sao vậy?” Quý Thừa Xuyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi một bên vội mở mắt ra.
Ngay lúc ấy, Tống Dao quay đầu nhìn thấy Quý Thừa Xuyên, trong đầu cô tái hiện gương mặt thấp thoáng bên trong bánh bao, cô sợ tới mức suýt chút nữa mất trí.
“Xảy ra chuyện gì hả?” Cô y tá khẩn trương chạy tới.
“Quỷ, quỷ, quỷ…” Tống Dao hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm vào Quý Thừa Xuyên, liên tục nói ra ba từ “quỷ”, nhìn thấy gương mặt Quý Thừa Xuyên ngày càng tối sầm, cô bỗng bừng tỉnh. Haizz, thật không ngờ mình lại lẫn lộn giữa mộng và hiện thực. Cô vội đổi giọng, nói: “Vừa rồi trong mơ tôi gặp quỷ.”
“Tiểu thư của tôi ơi, cô hoảng loạn như vậy sẽ dọa bệnh nhân khác đấy.” Cô y tá thở phào, bất đắc dĩ lắc đầu, đi ra ngoài.
Tống Dao cười ngại ngùng, quay đầu nhìn thấy gương mặt của Quý Thừa Xuyên so với quỷ còn đáng sợ hơn, cô ủ rũ cúi đầu.
“Nằm mơ thấy tôi?” Quý Thừa Xuyên bất ngờ hỏi.
Tống Dao phản xạ có điều kiện gật đầu, sau đó liều mạng lắc đầu, nói năng lộn xộn: “Không! Không! Tôi làm sao nằm mơ thấy quỷ… Không phải, trong mộng làm sao thấy Quý tổng ngài đây? Ha ha… Ha ha ha ha…”
Quý Thừa Xuyên cười lạnh một tiếng.
Gương mặt ẩn hiện trong bánh bao lần nữa thoáng hiện trước mắt, Tống Dao đột nhiên cảm thấy so với việc ở cùng Quý tổng đáng sợ trong bệnh viện truyền nước biển, thà cô đi ăn bánh bao còn hơn.
Nói đến truyền nước biển… Ối! Bịch truyền dịch đâu rồi?
Tống Dao giật mình, phát hiện ống tiêm trên tay chẳng biết lúc nào đã biến mất, chỉ còn lại miếng băng dán trên tay, âm ỉ ứa máu.
Cô thật sự ngủ say như chết, ngay cả lúc y tá rút ống tiêm cũng không phát hiện được? Chuyện này xảy ra khi nào? Vì sao không ai đánh thức cô? Lẽ nào Quý tổng sợ đánh thức cô nên một mực ở đây trông chừng cô ư?
Liên tục xuất hiện nhiều nghi vấn trong đầu Tống Dao, cô nhịn không được lén liếc mắt nhìn Quý Thừa Xuyên, thấy anh xanh mặt lập tức dời mắt, trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp.
Cô không nhớ lần trước mình đến bệnh viện truyền nước biển là khi nào, từ khi xa nhà lưu lạc bên ngoài, ngày thường khi bị bệnh nếu nhịn được cô sẽ nhịn, dù sao tiền khám bệnh không hề rẻ. Có lẽ đã thành quen, nhẫn nhịn chịu đựng, vì thế, việc có người trông nom mình trong bệnh viện lại là xa xỉ như vậy.
Giờ phút này, Tống Dao tận đáy lòng cảm ơn Quý Thừa Xuyên.
Quý Thừa Xuyên hiển nhiên không phát hiện sự thay đổi trong lòng Tống Dao, anh hiện giờ cảm thấy vô cùng khó chịu, thầm nghĩ chính mình đường đường là tổng giám đốc một tập đoàn lớn, hạ mình dắt cô thư ký nhỏ đến bệnh viện truyền nước biển, chưa nhận được một lời cảm ơn còn chưa nói, còn bị chỉ thẳng vào mũi mắng là quỷ.
Quả là không thể nhịn nhục được!
Vừa muốn đứng lên đi ra, bên tai bỗng vang lên âm thanh yếu ớt.
“Cảm ơn…”
Âm thanh rất nhỏ, vì thế Quý Thừa Xuyên tưởng mình nghe nhầm rồi, nhịn không được quay đầu nhìn Tống Dao, thấy cô dè dặt dùng tay chạm vào anh, như dùng mười hai vạn tấm chân thành nhìn vào đôi mắt ngờ vực của Quý Thừa Xuyên, cô thành khẩn nói: “Quý tổng, ngài thật sự là ông chủ tốt nhất tôi biết.”
Quý Thừa Xuyên sững sờ, vội ngoảnh mặt lại.
Tống Dao tưởng mình lại nói sai điều gì, muốn lên tiếng giải thích, bỗng Quý Thừa Xuyên đứng lên: “Xong chưa? Xong thì về thôi.”
“Vâng.” Tống Dao vội vàng đi theo sau, bởi vì đầu còn choáng, chân đứng không vững, cô theo bản năng kéo góc áo sơmi của Quý Thừa Xuyên.
Quý Thừa Xuyên nhìn qua, vừa thấy áo sơmi bị kéo, ánh mắt lộ vẻ ghét bỏ, nhưng không nói gì.
Tống Dao hoàn toàn không biết sở dĩ hôm nay Quý Thừa Xuyên khoan dung, tốt bụng vì anh ray rứt khi khiến cô sinh bệnh.
Còn cô chỉ coi là mình gặp may có được ông chủ tận tình quan tâm cấp dưới, trong lòng cảm động tột cùng, nhất là khi Quý Thừa Xuyên còn lái xe đưa cô đến tận nhà, lòng biết ơn vô vàn đã hoàn toàn xóa bỏ tất cả những ấn tượng không tốt của Quý Thừa Xuyên đối với cô.
Kết quả là, cô lại nằm mộng.
Trong mơ, vẫn là đống bánh bao kia, nhưng trong nháy mắt tất cả đều hóa thành gương mặt tươi cười của Quý Thừa Xuyên.
“Thư ký Tống, cô ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai không cần đi làm.”
“Thư ký Tống, đi đứng trong công ty cẩn thận chút, mong cô sớm ngày khỏe lại.”
“Thư ký Tống, thân thể không khỏe thì tan ca sớm đi!”
“Thư ký Tống…”
Tống Dao dường như cười tươi như gió xuân trước những lời ân cần hỏi thăm rồi tỉnh giấc, sau khi tỉnh dậy mặt trời đã sớm nhô cao, cảm giác cồn cào báo hiệu bụng đã đói, xem ra bệnh tình của cô không có gì đáng ngại rồi, cô quyết định thức dậy đi nấu cháo.
Cùng lúc đó, tại thành phố ở phòng họp trong tập đoàn Thừa Thiên, Quý Thừa Xuyên vừa yêu cầu mở cuộc họp khẩn cấp.
Hạng mục trọng điểm lần này của tập đoàn là công trình khu vui chơi, vốn đã nắm chắc phần thắng trong tay, rất nhanh có thể thi hành, không ngờ bỗng có tin truyền đến, Thịnh Thế Phong Hành chuẩn bị tranh giành hạng mục này với bọn họ, hơn nữa còn nắm chắc mười phần, mọi người lớn nhỏ trong tập đoàn đều vô cùng khẩn trương.
Thông tin hạng mục lần này bọn họ đã nghe phong phanh từ một năm trước, nội dung trong đó không chỉ muốn xây dựng một khu vui chơi lớn nhất cả nước ở thành phố C, họ còn muốn cải tiến khu vui chơi thành một khu tích hợp nhiều thú tiêu khiển, du lịch, nơi ở, văn hóa, kinh tế ngày càng mở rộng phát triển. Tiềm năng của hạng mục rất lớn, lợi nhuận đạt được khổng lồ, đây có thể coi là công trình quan trọng nhất trong 5 năm tới đây của thành phố C thậm chí là cả nước.
Cho nên, nhân viên từ lớn đến bé trong tập đoàn đều ra sức phấn đấu, vận dụng rất nhiều tài lực cùng nhân lực, thậm chí không tiếc thủ đoạn chèn ép đối thủ có sức cạnh tranh, đây là tình thế bắt buộc.
Hết lần này đến lần khác, ngay lúc quan trọng nhất truyền đến tin tức, một bộ phận tiểu tư sản của công ty Thịnh Thế Phong Hành tham dự màn đấu giá, thừa cơ hội này đoạt lại miếng thịt béo bở từ tay tập đoàn Thừa Thiên.
Đối với hành động tranh đoạt rõ ràng thế này, Quý Thừa Xuyên ít nhiều cũng cảm thấy bất an, không phải lo lắng hạng mục bị đoạt, mà e dè hoạt động ngấm ngầm của Thịnh Thế Phong Hành, qua đó cho thấy phần IT của công ty họ đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc chiến lần này, nếu đúng là như thế, đây quả là một đối thủ khó giải quyết.
“Thịnh Thế không có nền tảng vững vàng, đừng vọng tưởng cướp đoạt hạng mục của Thừa Thiên chúng ta!”
“Công ty IT này chỉ được cái khuếch trương thanh danh thôi, muốn hấp dẫn sự chú ý của chúng ta!”
“Việc này cũng khó nói, lần này xem ra bọn họ đã chuẩn bị kĩ càng, cẩn thận vẫn tốt hơn!”
“Lão Vương à, qua bao nhiêu năm rồi, lá gan của ông sao lại nhỏ đi thế?”
“Này họ Cao, ông nói cái gì?”
…
Trong cuộc họp, ban đầu là mỗi thành viên ban quản trị nêu ý kiến, dần dần biến thành châm chích, đấu khẩu đối phương, ầm ĩ như cái chợ, vốn mấy ngày nay Quý Thừa Xuyên không ngủ ngon giấc, lập tức cảm thấy buồn phiền, nhức cả đầu.
“Tất cả im ngay cho tôi!” Anh rốt cuộc không thể nhịn được liền bùng nổ, trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, anh nói: “Nghỉ 10 phút.” Sau đó đi ra khỏi phòng họp.
Sau khi đi khỏi phòng họp Quý Thừa Xuyên thở dài một hơi nhẹ nhõm, những lão già này thật phiền phức, đầu óc hồ đồ, phải chi lúc này có ly cafe thì tốt quá…
Anh vừa chợt nghĩ, bất giác nhớ đến Tống Dao mỗi ngày đều pha cho mình một ly cafe, không biết cô ấy đã khỏe chưa?
Chán ghét sự bon chen danh lợi trên thương trường, tổng giám đốc đại nhân không tự chủ nhớ đến cô thư ký nhỏ hay bị anh bắt nạt đang trong thời gian nghỉ bệnh.
Sau đó, chẳng biết ma xui quỷ khiến làm sao, anh lấy điện thoại ra gọi.