Không thể không thừa nhận, bình thường Quý Thừa Xuyên rất chăm chỉ rèn luyện, dáng người thuộc về loại lúc mặc quần áo thì gầy còn khi thoát y thì rất có thịt, cơ bắp săn chắc đẹp đẽ cân đối, làn da lúa mì lộ vẻ khỏe mạnh sáng láng.
Vừa rồi Tống Dao chỉ nhìn có mấy lần mà tim đập không ngừng, bây giờ còn phải lấy tay chạm, xúc cảm trên làn da rắn chắc đầy tính đàn hồi và chân thật… Tay thoa thuốc của cô run lẩy bẩy.
Để phân tán sự chú ý, Tống Dao không thể không vừa thoa vừa phàn nàn: “Quý Thừa Xuyên, hành động của anh là không đúng!”
“Không đúng chỗ nào?” Anh được lời to mà còn làm bộ.
“Anh đừng cho rằng em ngốc, không biết anh nhân dịp này lợi dụng em, nếu không phải vì em hại anh bị dị ứng, em sẽ không để cho anh đạt được mục đích đâu, dù anh có chết cóng ở bên ngoài cũng không dính dáng đến em!” Cô nói rất tàn nhẫn, nhưng quả thực có một phần là sự thật, nếu như không phải vì áy náy, dựa theo tính cách và bụng dạ của Tống Dao, dù có thích anh, cũng tuyệt đối không dung túng cho Quý Thừa Xuyên làm ra hành động như vậy.
“Anh làm sao lợi dụng em được đây?” Lúc anh nói câu này, Tống Dao quệt thuốc mỡ vào ngón tay thoa lên lồng ngực của anh.
“Anh…” Cô rút tay về tựa như bị điện giật, thật vất vả mới bình ổn được trái tim lại bắt đầu đập thình thịch trong lồng ngực, mặt căng phồng đỏ bừng, mở miệng định mắng, tay lại bị Quý Thừa Xuyên tóm lấy, đặt ngón tay kia trở về lồng ngực của anh lần nữa.
“Tiếp tục, anh không ngại bị em sờ soạng.”
Sắc mặt của anh thản nhiên như vậy, mặt Tống Dao lúc xanh lúc đỏ, muốn buông tay ra, lại bị nắm chặt sít sao: “Quý Thừa Xuyên, em cảnh cáo nếu còn làm như vậy… Á…”
Đáng ghét, lại bị hôn!
Kim đồng hồ còn chưa điểm 12 giờ, tổng giám đốc đại nhân đã hôn đến ba lần trong hôm nay, nếu tiếp tục như vậy thậm chí có thể triệu hồi thần linh, quá quắc!
Có lẽ là bị hôn quá nhiều, theo thói quen, ban nãy Tống Dao còn vừa vội vừa thẹn vì nụ hôn, bỗng bình tĩnh trở lại. Cô không phản kháng nữa, cũng không đón hùa, chờ đến lúc Quý Thừa Xuyên hôn xong, vẻ mặt cô vẫn bình tĩnh ngoài dự đoán.
Phản ứng của cô so với mấy lần trước khác biệt quá lớn, Quý Thừa Xuyên nhanh chóng nhìn ra đầu mối, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Tống Dao không dừng động tác trên tay, thản nhiên thoa thuốc.
“Tức giận à?” Quý Thừa Xuyên hỏi vô cùng trực tiếp.
“Cực kỳ tức giận.” Tống Dao trả lời trực tiếp hơn.
“Không thích như vậy phải không?”
“Đúng!” Tống Dao rốt cuộc cắn răng ngẩng đầu, “Mỗi lần em hết sức nghiêm túc, muốn phát biểu ý kiến, anh hay dùng cách này để nói sang chuyện khác, em thật sự rất ghét như vậy.”
Quý Thừa Xuyên khẽ giật mình, ánh mắt dịu dàng, giơ tay xoa mặt cô: “Dao Dao…” Nhưng bàn tay bị hất ra không thương tiếc.
“Thuốc thoa xong rồi, anh mau mặc quần áo vào đi.” Tống Dao đứng lên, xoay người qua.
“Dao Dao…”
“Muộn rồi, em muốn ngủ.” Tống Dao không định cho anh cơ hội nào.
Sau lưng là một bầu không khí yên ắng, rất lâu sau mới vang lên một âm thanh không chút cảm xúc đáp lời: “Vậy em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi đây.”
“Ừm, dọc đường cẩn thận.”
“Ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.”
Đơn giản từ biệt, âm thanh mở cửa và đóng cửa vang lên, từ đầu đến cuối, Tống Dao cũng không quay đầu lại liếc mắt nhìn, cho đến khi anh rời khỏi hẳn, hai chân cô lập tức mềm oặt, ngồi xuống ghế như trút được gánh nặng, vẻ mặt nặng nề.
Trong lòng Tống Dao luống cuống nghẹn uất, trải qua mấy ngày ở cùng nhau, cô đã hiểu rõ lòng mình, cũng biết rõ tấm lòng của Quý Thừa Xuyên. Nói thẳng ra, từ ngày đầu tiên Quý Thừa Xuyên bước qua cánh cửa này, trong lòng cô cũng không hẳn là cự tuyệt đoạn tình cảm này, thậm chí còn có ý định thử cùng anh một thời gian.
Dù sao, trên thế gian này, có thể tìm được hai người yêu thích lẫn nhau thật không dễ dàng, cho dù thân phận, địa vị của bọn họ chênh lệch lớn. Nếu quả thật hợp nhau, có lẽ cũng có thể dần dần quen thuộc trong quá trình chung sống, từ từ hòa hợp, cuối cùng thích nghi với cuộc sống sinh hoạt của nhau.
Hoàn thành từng bước, đây là chủ ý ngay từ đầu mà Tống Dao đã nghĩ xong, nhưng Quý Thừa Xuyên không có ý định giống như cô chậm rãi làm từng bước. Trong thời gian mấy ngày ngắn ngủi, anh công kích mãnh liệt khiến người khác khó lòng chống đỡ, kích động, quấy nhiễu lòng người, thậm chí từng ánh mắt cũng giống như cạm bẫy, dễ dàng khiến người ta chưa kịp suy nghĩ đã rơi vào tay giặc, không cách nào tự mình thoát khỏi.
Dịu dàng như vậy, Tống Dao không dám rơi vào tay giặc.
Năm năm trước, bởi vì cô đắm chìm quá nhanh, mới phá hủy cuộc sống sinh viên đại học của chính mình.
Cô còn nhớ, hội trưởng hội học sinh tên là Lục Phàm, lớn hơn cô hai khóa, học khoa y dược, chủ lực của đội bóng rổ, con trai độc nhất của hiệu trưởng đại nhân, nhân vật làm mưa làm gió, được muôn vàn yêu thương, thần tượng ái mộ của nữ sinh toàn trường.
Lúc biết anh, Lục Phàm đang cãi vã chia tay với bạn gái là hoa khôi giảng đường. Đàn gái quyết định đi Pháp bồi dưỡng với tư cách là du học sinh, hy vọng bên đàn trai cũng có thể đi cùng nhau, với tính cách tương đối bảo thủ của Lục Phàm, anh không muốn ra nước ngoài du học, cũng hy vọng bạn gái có thể ở lại với mình.
Hai người cãi nhau không ngớt, cuối cùng dẫn đến chia tay, hoa khôi giảng đường rời khỏi trong đêm nhẫn tâm cắt đứt mọi phương thức liên lạc với Lục Phàm. Để bạn gái xoay chuyển tâm ý, Lục Phàm mượn mượn máy của bạn cùng phòng gửi tin nhắn, không ngờ vì sai một con số, đã gửi đến số điện thoại mà Tống Dao dùng thẻ sinh viên mới lập, hơn nữa còn gửi vài lần, giữa những hàng chữ ray rứt và đau khổ đó, làm cho Tống Dao cảm động.
“Thật xin lỗi, anh gửi tin nhắn nhầm số rồi, nhưng từ đáy lòng tôi hy vọng anh sớm ngày xoay chuyển tâm ý của bạn gái anh, cố gắng nhé, đừng bỏ cuộc!”
Nếu như Tống Dao có thể biết trước tương lai, đánh chết cô cũng không muốn dính dáng đến chuyện này. Chính vì tin nhắn an ủi này, Lục Phàm đâm lao phải theo lao, người xa lạ trở thành đối tượng thổ lộ của anh, đồng thời tìm kiếm sự an ủi vì thất tình trên người cô.
Thường xuyên nhắn tin qua lại, hai người từ xa lạ trở nên quen thuộc, từ giả đến thật, càng bước càng gần. Ban đầu, thái độ của Lục Phàm rất khác biệt, không hề kể nỗi khổ vì thất tình, trái lại, hỏi han ân cần, cực kỳ quan tâm Tống Dao.
“Ăn cơm chưa?”, “Bị cảm sao? Sao lại không biết chăm sóc chính mình.”, “Giúp em giữ chỗ ở thư viện rồi này, đến đây đi.”, “Ngủ ngon, đồ ngốc.”…
Cô gái nào có thể chịu được sự tấn công dịu dàng như vậy, đặc biệt khi đối phương lại là Lục Phàm - nhân vật tiếng tăm khoa y dược, Tống Dao nhanh chóng đắm chìm, bất giác bắt đầu mơ mộng chuyện tình giữa hoàng tử và cô bé lọ lem, nào ngờ đó cũng là lúc ác mộng bắt đầu hình thành.
Ngày hôm đó, lần đầu tiên bọn họ nắm tay trong đêm, forum của trường xuất hiện một bài viết nổi bật, nhằm vào Lục Phàm và bạn gái bị kẻ thứ ba chen chân mới dẫn đến chia tay, mà kẻ thứ ba đại gian đại ác kia chính là Tống Dao. Bài viết không chỉ miêu tả Tống Dao trở thành một cô gái có lòng dạ độc ác xấu xa, còn có ảnh chụp lén dìm hàng, mắng cô là kẻ xấu phá hoại, trưởng thành có đức hạnh gì mà muốn cưa cẩm hội trưởng hội học sinh.
Bài viết vừa được tung ra, lập tức dẫn đến sóng to gió lớn, không chỉ sinh viên toàn trường chỉ chỉ trỏ trỏ Tống Dao, mà ngay cả bạn cùng phòng vừa mới quen cũng cố tình xa lánh Tống Dao, phân biệt đối xử.
Còn về phía dưới bài viết, càng kinh khủng hơn, vừa mắng Lục Phàm vừa mắng cô. Chỉ có điều, Lục Phàm có rất nhiều kẻ não phẳng nói hộ, mà còn cô chỉ gặp phải những lời chửi rủa, nguyền rủa ác độc, cái gì mà toàn bộ kẻ thứ ba đều chết không tử tế, làm kẻ thứ ba chết hết cả nhà.
Tống Dao sắp hỏng mất, nhiều lần xin Lục Phàm giúp đỡ, anh lại dùng giọng điệu dịu dàng trước sau như một: “Cho dù toàn bộ thế giới đều hiểu lầm em, anh vẫn luôn luôn đứng về phía em! Nhẫn nhịn, Dao Dao, đừng để những lời đồn đãi vô căn cứ ở bên ngoài quật ngã!”
Lần đầu nghe nói rất ấm ức, lần thứ hai nghe hơi tê dại, nghe lần thứ ba, lần thứ tư, Tống Dao chỉ muốn tức miệng mắng to: Kiên trì em gái nhà anh, thời gian này tôi không chịu nổi nữa, tuyệt giao!
Cô bắt đầu cố tình trốn tránh Lục Phàm, cắt đứt mọi cách liên lạc với anh, nhưng Lục Phàm không chịu buông tay, một lần lại một lần chặn đường cô, làm cho sự việc càng ầm ĩ, những lời mắng nhiếc ngày càng nhiều.
Đến cuối cùng, cả trường bắt đầu cô lập Tống Dao, ngay cả thầy chủ nhiệm khoa cũng cố ý đánh trượt cô, giáo viên phụ đạo ngoài mặt ra vẻ công bằng liêm chính, nhưng mấy lần nói chuyện luôn có ý ám chỉ cô nên nghỉ học.
Có một lần, giáo viên phụ đạo tìm cô nói chuyện xong, Tống Dao rốt cuộc không nhịn được nữa, trốn lên sân thượng khóc to, mà trong lúc đó, Lục Phàm không biết đã mượn điện thoại của người nào gửi tin nhắn cho cô: “Dao Dao, đừng nghe những người đó nói lung tung, cho dù toàn bộ thế giới đều hiểu lầm em, anh vẫn luôn đứng về phía em, kiên trì cùng với anh có được không?”
Kiên trì cái đầu của anh!
Lúc ấy cô gọi điện thoại tới, mắc chứng cuồng loạn quát to với Lục Phàm bên kia đầu dây điện thoại, “Anh còn quấy rối tôi, tôi chết cho anh xem, tin không!” Nói xong, ném di dộng trên sân thượng.
Trải qua chuyện đó, Lục Phàm rốt cuộc đã bị kinh hách, không hề liên lạc với Tống Dao nữa. Không bao lâu sau, hoa khôi giảng đường vì không quen cuộc sống du học sinh, về trường sớm hơn dự tính, trong trường nhanh chóng truyền đến tin tức hai người bọn họ tái hợp, cũng nghe đồn bọn họ đã đính hôn, vừa tốt nghiệp liền kết hôn.
Nói tóm lại, nói chung sự việc ầm ĩ một thời gian, những bài viết phỉ báng Tống Dao dần dần chìm xuống, về sau có mấy người biết chuyện còn nói giúp Tống Dao, thầy giáo và bạn học cuối cùng mới xua tan thái độ thù địch đối với cô. Nhưng kết cục như vậy thì có nghĩa lý gì chứ?
Các mối quan hệ thường nhật của Tống Dao vỡ vụn, thành tích tụt dốc không phanh, cuộc sống đại học bị hủy hoại trong chốc lát, mà cái tên Lục Phàm mà chúng ta nói từ nãy đến giờ lại tâm tình thoải mái mà tốt nghiệp, không chút tin tức.
Cái này mới là TMD (con mẹ nó) sự thật, Tống Dao khóc không được, chỉ cảm thấy nực cười.
Thời gian trôi qua, cảnh vật thay đổi, đoạn ký ức tối tăm trải qua để lại cho Tống Dao vô vàn nỗi đau khổ khi nhớ lại. Cô trở nên nhạy cảm, dè dặt, đối mặt với bất cứ chút cảm tình nào đều phải dè dặt, cẩn trọng, cho dù là Thịnh Tư Kỳ - người đàn ông được tất cả các cô gái tha thiết ao ước đứng trước mặt, cô cũng không chút đắn đo cự tuyệt.
Thế nhưng, rốt cuộc cô cũng không tránh khỏi Quý Thừa Xuyên.
Từ lúc bắt đầu thì lạnh lùng, vô lý, về sau bắt đầu quan tâm, che chở, đến những ngày sau thì càng ngang ngược, dịu dàng, người đàn ông ấy đã từng bước tiến vào trái tim, dùng sức công kích mạnh mẽ phá vỡ phòng tuyến tâm lý của cô.
Tình cảm của Quý Thừa Xuyên không hề giống với Lục Phàm, anh có ham muốn giữ lấy cao, quyết định nhanh chóng, không biết thì thôi, một khi đã hiểu tựa như mưa gió nổi lên, ùn ùn kéo đến, vốn dĩ không chừa cho cô một chỗ để chống đỡ.
Người đàn ông như vậy không cần bắt bạn phải kiên trì điều gì cả, vì anh đã kiên trì luôn cả phần của bạn.
Trong nháy mắt, Tống Dao chỉ muốn buông bỏ tất cả mà nghe theo anh, nhưng cuối cùng cô vẫn kiềm được.
Nhưng việc đau khổ đã trải qua, giờ giờ khắc khắc đều đang nhắc nhở cô, đừng nhanh chóng trao trái tim ra ngoài, đừng dễ dàng tin tưởng một người như thế, bởi vì càng đứng trên cao lúc rơi xuống sẽ càng đau hơn.
[Ngoại truyện nho nhỏ thứ nhất]
Năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó, Tống Dao kể chuyện cũ của mình với Lục Phàm cho Quý Thừa Xuyên nghe, hiếu kỳ hỏi: “Nếu có một ngày, toàn thế giới đều hiểu lầm em, anh sẽ làm gì?”
Tổng giám đốc đại nhân nhìn cô một cái, thản nhiên nói: “Phá hủy thế giới.”