• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biệt thự Quý gia nơi Quý Thừa Xuyên đang ở là tài sản ông bà để lại, trong ngôi nhà này, từng có ông bà, cha mẹ, thậm chí là mẹ kế, cậu con trai của bà và anh từng sống ở đây.

Quá nhiều chuyện cũ không muốn nhớ lại, anh không hề có hảo cảm đối với nơi này, anh có mua một khu bất động sản gần công ty, ngày thường anh vốn không về đây, toàn bộ tòa nhà lớn đều giao cho quản gia Ngô một mình quán xuyến, hiếm khi anh đoái hoài.

Chuyện này làm cho quản gia Ngô làm việc ở Quý gia ba mươi mấy năm cảm thấy như ông bị bỏ rơi. Đôi khi, ông thậm chí từng tưởng tượng rằng, nếu như ông chủ có thể trở về thì tốt biết bao, nếu như thiếu gia vẫn như lúc ba tuổi, mập mạp, mềm mại, trêu chọc một chút thì “Viên gạo nếp nhỏ” sẽ khóc nhè thì thật tốt biết mấy…

Haizz, già rồi, già rồi! Dạo này cực kỳ buồn tẻ, vì sao không thể xảy ra chuyện lớn vài ngày vậy chứ? Lão Ngô ôm bình hoa ông yêu nhất mà Càn Long từng sở hữu thầm nghĩ.

Có lẽ, lời cầu nguyện của lão Ngô đã cảm động bình hoa, rốt cuộc bình hoa huynh nhún người nhảy lên, dùng thân thể của mình, phá vỡ cuộc sống hằng ngày tẻ nhạt của lão Ngô trong nhiều năm qua, để cho ông được trải nghiệm thế nào thật sự là mệt mỏi như chó.

Mấy ngày qua, ngoại trừ việc phải hoàn tất viếc bố trí lại căn phòng, chuẩn bị thức ăn ba bữa một ngày, huấn luyện hàng loạt người hầu làm công việc thường ngày, ông còn phải ứng phó với mối quan hệ tế nhị trong nhà, thật sự có khổ mà không thể tả.

Quý Thừa Xuyên, Tống Dao, Quý Thiên Dương, mối quan hệ giữa ba người này liên tiếp xảy ra xung đột, rối loạn: Quý Thừa Xuyên và Tống Dao đang chiến tranh lạnh, Tống Dao tránh né Quý Thiên Dương, Quý Thiên Dương trông thấy Quý Thừa Xuyên lại giống như thấy kẻ thù giết cha vậy, hai anh em chỉ kém nước không đánh nhau thêm một trận.

Điều duy nhất có thể an ủi lão Ngô ngày hôm nay, đó là bình hoa yêu quý của ông vừa được tu sửa tốt, tuy nó đã từng tan xương nát thịt, nhưng nhờ ông cất công mời được một vị có kỹ thuật tu sửa cao siêu, trải qua trăm cay nghìn đắng, cuối cùng cũng chắp vá bình hoa bể nát kia về.

“Bây giờ nhất định phải bảo trọng nhé, ông bạn ơi.” Lão Ngô vuốt ve bình hoa lẩm bẩm.

Bỗng trên bậc thang truyền đến giọng nói của Tống Dao: “Tại sao cậu lại cản đường tôi?”

“Ai cản đường cô làm chi, đừng tự mình đa tình.”

Nói đến Quý Thiên Dương, hôm nay anh khoác lên người một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên dưới mặc một cái quần rách rưới, thiếu vải hơn cả quần cao bồi, giẫm trên chân một đôi dép vải da in hoa văn xương khô, tóc dài buộc lên, để gọn ở sau gáy, lộ ra năm, sáu cái khuyên tai trang sức hiệu Punk đeo đầy trên lỗ tai, quả thực khiến người khác không dám nhìn thẳng.

“Cậu lớn thế này lại đứng chặn ở phía trước, không gọi là cản đường tôi chứ là gì?” Tống Dao thầm muốn tranh thủ thời gian thoát khỏi anh để đi gột rửa đôi mắt.

“Đường lớn như vậy, tôi thấy cô đâu nhất thiết phải đi kế bên tôi?” Quý Thiên Dương vặn lại.

Quả thực không có cách nào thuyết giảng giải với tên này! Tống Dao quyết định xem anh là không khí, đi vòng qua anh.

Nào ngờ vừa mới đi được một bước, tên kia bỗng giang hai cánh tay ra, chắn hết nguyên hành lang.

“Quý Thiên Dương!” Tống Dao phẫn nộ, “Cậu đứng ngây ra đó, còn dám nói không cản đường tôi?”

“Không có mà.” Quý nhị thiếu trợn mắt bịa đặt.

“Cậu đứng ở đây, làm thế nào mới để tôi xuống lầu?”

“Cô có thể nhảy xuống mà.” Người nào đó nói mà không biết ngượng.

“Cậu!” Tống Dao nghẹn lời, quả thực không biết phải cãi thế nào với tên vô lại này.

Đúng lúc này, bên tai truyền đến một giọng nói không vui: “Sao cậu không nhảy xuống đi?” Đang nói chuyện thì Quý Thừa Xuyên đã đi tới, ánh mắt bén nhọn quét qua Quý Thiên Dương.

Quý Thiên Dương hừ lạnh một tiếng: “Bổn thiếu gia muốn đi đâu, mắc mớ gì đến anh!”

“Vậy à, ngược lại tôi muốn xem cậu có thể đi được hay không đây.” Quý Thừa Xuyên vươn đôi chân dài, thân hình cao lớn cặn đường đi của Quý Thiên Dương.

Anh cao hơn Quý Thiên Dương nửa cái đầu, thường xuyên rèn luyện thân thể rắn rỏi mà săn chắc, có khí thế vương quyền bẩm sinh, dường như có thể tạo ra một loại áp lực vô hình. Đổi lại người khác, có lẽ nửa bước cũng không thể nhúc nhích, nhưng Quý Thiên Dương lại chẳng màng đến.

Quý Thiên Dương cười khẩy một tiếng, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà di chuyển, anh định mặc kệ Quý Thừa Xuyên.

Nhưng mà, Quý Thừa Xuyên đã sớm nhận ra ý đồ của anh, dịch qua trái một bước, vừa vặn chặn đường anh.

Quý Thiên Dương hiển nhiên không cam lòng, nhanh chóng chuyển sang hướng khác, nói chậm mà xảy ra nhanh, Quý Thừa Xuyên vẫn trước anh một bước, chặn trước mặt anh lần nữa.

Cứ như thế, hai anh em nhà này tiếp tục trình diễn tiết mục cậu đi tôi chắn, hoàn toàn không quan tâm đến Tống Dao ở bên cạnh xem đến ngẩn ngơ.

Giờ phút này, trong lòng cô không ngừng oán than, tột cùng kiếp trước cô đã tạo ra tội nghiệt gì, mà kiếp này lại chọc phải hai anh em cực phẩm nhà này.

Này, hai người cộng lại cũng hơn năm mươi tuổi, sao còn ngây thơ như vậy chứ?

Ngay lúc Tống Dao vẫn còn bất lực phỉ nhổ, Quý Thiên Dương chợt dừng di chuyển, bởi không thể thoát khỏi việc Quý Thừa Xuyên cản đường, hiện giờ anh thở gấp một chút, nhưng giọng điệu không hề có chút yếu ớt, ưỡn ngực ngẩng đầu, khiêu khích nhìn vào Quý Thừa Xuyên: “Anh thật sự nghĩ tôi không có cách à?”

“Có, cậu còn có thể nhảy xuống mà.” Quý Thừa Xuyên mỉm cười.

“Được, anh nghĩ tôi không dám nhảy xuống à?” Quý Thiên Dương nói xong, bất thình lình vịn lan có thể, nhún người nhảy lên, từ lầu hai rơi xuống.

“Á!”

“Rầm!”

Theo tiếng thét của Tống Dao, kèm theo tiếng gốm sứ rơi xuống đất, Quý Thừa Xuyên từ lầu hai nhảy xuống lầu một vững vàng hạ cánh trên sàn nhà.

Toàn thân, không thiếu một cọng lông mà bình hoa vỡ nát văng đầy đất.

“Càn Long, bình hoa Càn Long từng sở hữu của tôi!” Lão Ngô ôm những mảnh vỡ bình hoa còn lại, suýt chút nữa khóc đến ngất đi.

Lão ngô không bao giờ nghĩ tới, chuyện này chỉ là sự khởi đầu.

Đến bữa tối, chiến tranh lại nâng cấp lên, bàn ăn đang yên đang lành trở thành chiến trường nhiễm mùi thuốc sóng, Tống Dao vươn tay gắp thịt, lại bị Quý Thiên Dương giơ đũa cản lại.

Tên này rõ ràng muốn gây khó dễ cho cô đây mà, Tống Dao không tiếng động chuyển qua gắp thức ăn ở dĩa khác, vừa vươn tay, lại bị cản lại.

Kẻ gây họa ở đằng kia vẫn trưng ra bộ mặt vô tội nói: “Thế nào mà cô cũng muốn ăn thức ăn giống tôi vậy? Đồ Dao ngốc, có phải cô cố ý không đấy?”

Cố ý em gái nhà cậu!

Tống Dao tức phát điên, vừa muốn nổi cáu, trong chén đã được đặt vào một miếng thịt kho tàu, đúng là miếng thịt mà cô vừa muốn gắp.

“Ăn cơm.” Quý Thừa Xuyên gắp chút rau vào chén cô rồi rụt tay về, vẻ mặt bình thản.

Không ngờ tổng giám đốc lại gắp rau cho cô, Tống Dao sừng sờ trong chốc lát, nhỏ giọng nói: “Cảm… cảm ơn.”

Một tiếng cảm ơn, lại kích thích Quý Thiên Dương, anh không nói hai lời, gắp một chân gà, cũng bỏ vào chén Tống Dao. Xong xuôi, anh đắc chí nhìn Tống Dao, chờ cô nói cảm ơn.

Nào ngờ Tống Dao không những không cảm kích, còn liếc xéo anh một cái, vẻ mặt chán ghét gắp chân gà sang một bên.

Quý nhị thiếu đen mặt, không khách khí hỏi, “Này, đồ Dao ngốc, tại sao không ăn chân gà?”

“Tôi không thích ăn chân gà.” Tống Dao đáp.

“Nói dối, trước kia cô thích ăn chân gà nhất mà.”

“Có hả, hay là cậu nhớ nhầm rồi?”

“Bớt nhảm đi, trí nhớ của tôi rất tốt, tôi còn nhớ có một lần trường tổ chức đi cắm trại, cô vừa ăn xong chân gà đi rửa tay, lúc ở bờ sông thì bị đau chân, là tôi cõng cô về, cô thật là người không có lương tâm!”

Có chuyện đó sao? Tống Dao ráng nhớ cả buổi, lờ mờ cảm thấy hình như có chuyện đó thật, còn nhớ lúc ấy cô bị đau chân, nhịn đau ngồi ở bờ sông, nửa bước cũng khó mà đi được, đúng lúc trông thấy Quý Thiên Dương, anh cõng cô về thì phải.

Nói như vậy, nhị thiếu vênh váo ngông cuồng trong lúc học cấp 3 với cô, hình như cũng không tồi tệ lắm, ít nhất vẫn có chỗ tốt.

Đang lúc cảm kích anh, Quý Thiên Dương chợt nói thêm một câu: “Mẹ nó, cô nặng chết người, lúc cõng cô về xong, báo hại chân của tôi bị bong gân cả một ngày trời, suốt đời này tôi không bao giờ quên kỷ niệm ấy!”

Tống Dao: “…”

“Còn dám nói cô không thích ăn chân gà?” Quý Thiên Dương lộ ra vẻ mặt đắc ý.

Không chờ Tống Dao trả lời, chợt nghe Quý Thừa Xuyên nói: “Lão Ngô, đem dĩa chân gà cho chó ăn.”

“Quý Thừa Xuyên!” Quý Thiên Dương nghe vậy, ra sức đập đôi đũa xuống bàn, đứng lên chỉ vào mũi anh trai mắng, “Anh thấy tôi chướng mắt, muốn đánh nhau thêm một trận phải không?”

Quý Thừa Xuyên: “Lão Ngô, đi gọi bảo vệ đến đây.”

Lão Ngô vừa đau lòng không thôi vì thảm cảnh của chiếc bình hoa yêu quý, chợt nghe thấy lời nói của Quý Thừa Xuyên, sắc mặt ông càng kém: “Thiếu gia, như vậy không hay lắm đâu…”

“Có gì không tốt?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt, liếc mắt nhìn lão Ngô, ánh mắt kia dường như đang nói, trong cái nhà này ai là chủ.

Lão Ngô cúi đầu xuống, không dám phản bác nữa.

“Quý Thừa Xuyên, anh muốn gọi bảo vệ đến đuổi tôi đi phải không? Anh đừng quên là do chính anh mời tôi đến, bây giờ muốn tôi đi sao, thật có lỗi, thứ cho tôi khó lòng phụng mệnh.” Quý Thừa Xuyên khiêu khích.

Quý Thừa Xuyên cười nhạt: “Chuyện này e rằng không phải do cậu quyết.”

“Anh có thể đánh thắng tôi được thì nói sau.” Đương lúc nói chuyện, tên Quý Thiên Dương này dường như muốn tiếp tục đánh nhau.

“Đủ rồi hai người!” Tống Dao không thể nhịn thêm, vỗ bàn đứng dậy, vì động tác vỗ có biên độ quá lớn, làm cho ly thủy tinh trên bàn vụn vỡ.

Răng rắc…

Tiếng vỡ nát này không chỉ là tiếng của chiếc ly mà còn là tiếng con tim tan nát mỏng manh như thủy tinh của lão Ngô.

Ly thủy tinh hoàng gia được làm bằng thủ công tinh xảo vừa được nhập khẩu từ nước Áo đó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK